Nạp Thiếp Ký – Chương 70: Mưa gió đỉnh Vu sơn – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 70: Mưa gió đỉnh Vu sơn

“A…!” Tần Chỉ Tuệ thống khổ kêu lên một tiếng nhỏ, khiến Dương Thu Trì hoảng
sợ dừng hẳn động tác, hỏi: “Gì thế?”

“Đau…!” Tần Chỉ Tuệ nhíu mày nhan trán đáp.

Dương Thu Trì biết Tần Chỉ Tuệ nhất định chưa chuẩn bị nghênh tiếp hắn, liền
nghĩ là có nên hay không nên lấy cái thứ Túy Xuân lộ gì đó do Mã Độ tặng đưa
cho nàng uống. Tối hôm qua hắn uống say nên không thể nói chuyện tình cảm,
nhưng hôm nay có thời gian mà, từ từ rồi tới, nếu như dựa vào xuân dược để
khơi dậy dục vọng của Tần Chỉ Tuệ, lại còn là lần đầu tiên kết hợp, thì thật
là không ra thể thống gì nữa.

Do đó, Dương Thu Trì quyết định tự thân động thủ, cơm no áo ấm rồi, tình cảm
của nữ nhân như thế nào dựa vào kiến thức pháp y của hắn sao lại không biết.
Hơn nữa sau hai ngày có kinh nghiệm thực chiến với Phùng Tiểu Tuyết, việc khơi
dậy dục vọng của Tần Chỉ Tuệ xem ra không thành vấn đề. Hắn có sự tự tin này,
nên bắt đầu hôn môi nàng, thổi vào lỗ tai nàng, lần đến cổ, nhũ phòng… một
đường đi dần xuống.

Hô hấp của Tần Chỉ Tuệ từ từ biến thành cấp xúc. Tay của nàng nhẹ vuốt ve đầu
của Dương Thu Trì, mơ màng lẩm nhẩm, dù là nàng cố gắng khắc chế bản thân,
nhưng khi bản năng của nữ nhân được khơi gợi lên từng chút, thì cũng từ từ
không thể kháng cự nổi thứ dụ hoặc đệ nhất thế gian ấy. Nàng nhắm mắt lại cố
gắng giữ trân địa, nhưng dưới hỏa lực tấn công dần dập của DƯơng Thu Trì, nàng
dần dần vứt bỏ tất cả.

Khi Tần Chỉ Tuệ rì rầm mê loạn, thân mình bắt đầu run rẩy, lòng xuân phơi
phới, mưa xuân phủ đầy sơn cốc… thì Dương Thu Trì cũng cất pháo lệnh xung
phong, kêu gọi ba quân đánh thẳng vào đồn địch…

Mưa gió Vu sơn, xuân ý dạt dào, từng đóa hồng rơi trên tấm trải giường trắng
muốt…

Đến khi ấy, Dương Thu Trì mới toát mồ hôi khua chiêng thu binh, ôm Tần Chỉ Tuệ
cũng khắp người nhễ nhại y như vậy, hắn nhẹ hôn lên trán nàng, cảm thụ sự mãn
nguyện sau đợt mưa xuân.

Lúc này, Dương Thu Trì nghe Tần Chỉ Tuệ thút thít khóc.

Dương Thu Trì kinh hãi, nâng mặt nàng lên, nhìn thấy mặt Tần Chỉ Tuệ đầy lệ,
liền vội hỏi: “Sao rồi? Chỉ Tuệ, vừa rồi ta làm đau nàng phải không?”

Tần Chỉ Tuệ khe khẽ lắc đầu, dùng giọng nói hầu như khó nghe cho rõ được đáp:
“Nếu mà trước đây…”

Dương Thu Trì không nghe rõ: “Chỉ Tuệ, nàng nói cái gì?”

Tần Chỉ Tuệ không hề hồi đáp, rúc vào lòng Dương Thu Trì, tiếp tục thổn thức.

—–0oooo0ooooo—–

Tần Chỉ Tuệ đứng trên sườn núi cao, nhìn xuống vực sâu không thấy đáy, toàn
thân bạch y như tuyết, gió thổi đến, tà áo nhẹ bay, phất phơ đưa đẩy.

Dương Thu Trì không biết vì sao Tần Chỉ Tuệ lại đứng nơi nguy hiểm như vậy,
gọi điên cuồng: “Chỉ Tuệ! Chỉ Tuệ!” Hắn nỗ lực chạy lên sườn núi, nhưng toàn
thân như đang ở trong nước vậy, mỗi bước về trước luôn tốn rất nhiều sức lực,
càng khiến hắn la hét gấp thêm: “Chỉ Tuệ…! Chỉ Tuệ…”

Tần Chỉ Tuệ quay đầu lại nhìn hắn, nở nụ cười thật nhẹ, mơ mơ hồ hồ.

Đột nhiên, trên sườn núi xuất hiện một con hổ vằn, trên đầu có một cái lỗ lớn
chảy đầy máu, chính là con hổ do hắn bắn chết ở bên bờ suối hôm trước. Con hổ
ấy vừa gầm rống điên cuồng, vừa phóng nhanh tới Tần Chỉ Tuệ.

Thân người của Tần Chỉ Tuệ giống như con diều đứt dây bay xuống triền núi,
càng lúc càng rơi vào vực sâu vô tận.

“Chỉ Tuệ…!” Dương Thu Trì đau đớn thét gào.

Con mãnh hổ đó đứng ở vách núi gầm rống giận dữ, âm thanh có điểm giống như
chó sủa, “Gâu gâu… gâu gâu.”

Dương Thu Trì bị giật mình, mở mắt tỉnh dậy, thì ra là một trường ác mộng.
Tuy nhiên tiếng gâu gâu không hề dừng, đó chính là tiếng của Tiểu Hắc cẩu ở
đầu giường đang chĩa mỏm lên sủa loạn.

Dương Thu Trì chớp chớp mắt, thấy ánh trăng sáng và lạnh chiếu vào phòng. Tần
Chỉ Tuệ đang ngồi trên giường, cúi người xuống nhìn hắn, run giọng hỏi: “Phu
quân, mơ thấy ác mộng hả?”

Dương Thu Trì ôm chặt Tần Chỉ Tuệ vào lòng, lúc này mới phát giác mình bị cơn
ác mộng vừa rồi làm cho mồ hôi lạnh đổ khắp toàn thân. Hắn ôm chặt lấy Tần
Chỉ Tuệ, nói: “Gặp ác mộng, sợ kinh người, nhất là sợ mất đi nàng…!”

Tần Chỉ Tuệ nằm trong lòng Dương Thu Trì hỏi lại: “Phu quân, chàng có thật là
… quan tâm đến Chỉ Tuệ như vậy không?”

Dương Thu Trì càng ôm chặt nàng hơn, gật đầu thật dứt khoát: “Ừ! Hứa với ta!
Vĩnh viễn đừng rời xa ta! Nhé?”

Tần Chỉ Tuệ giấu mặt vào ngực Dương Thu Trì, không hề hồi đáp.

…..o0o……

Trời sáng rõ, Dương Thu Trì mở bừng hai mắt, Tần Chỉ Tuệ đã không còn ở bên
cạnh nữa. Hắn nghi hoặc ngồi dậy nhìn xung quanh, Tiểu Hắc cẩu đang ngồi ở đầu
giường, ngẩng mặt lên nhìn hắn, cả căn phòng trống không. Dương Thu Trì gọi:
“Chỉ Tuệ! Chỉ Tuệ!”

“Thiếu gia, người tỉnh rồi!” Nguyệt Thiền đẩy cửa bước vào.

“Nhị thiếu phu nhân của ngươi đâu?”

“Mới vừa sớm đã ra ngoài rồi.” Nguyệt Thiền đem quần áo ở trên bàn đưa cho
Dương Thu Trì.

Lúc này hắn mới phát hiện toàn thân mình trần như nhộng, rất may là phần bên
dưới còn nằm ở trong mền, liền kéo lên che lại, hỏi: “Vậy nàng ấy đi đâu rồi?
Sao ngươi không đi theo?”

“Thiếu phu nhân nói người muốn ra trước cửa huyện nha một chút, không muốn
tôi theo.”

“Đi lâu chưa?”

Nguyệt Thiền nghĩ ngợi một chút, đáp: “Gần như nửa canh giờ rồi.”

Dương Thu Trì thầm cảm thấy không hay, Tần Chỉ Tuệ vui vầy tân hôn, theo đạo
lý sẽ không để lại phu quân của mình mà đi tản bộ trên đường, hơn nữa lại còn
ra đi rất sớm, cũng không phải trui rèn luyện võ sáng sớm gì, thức dậy đi sớm
như vậy để làm cái gì? Các tiệm bán đồ trên đường còn chưa mở cửa, hơn nữa chỉ
cần đi một lúc là xong.

Dương Thu Trì phất tay bảo Nguyệt Thiền ra ngoài, sau đó tốc mền mặc y phục
vào. Lúc này, trên bàn tròn có một bộ đồ được xếp cẩn thận thu hút sự chú ý
của hắn. Khi nhìn kỹ, thì ra đó là bộ đồ lạnh bằng da hổ của Tần Chỉ Tuệ. Lòng
hắn lập tức trầm xuống, vội vã bước tới, phát hiện trong bộ đồ đó còn đặt một
dải giấy nhỏ, trên có ghi mấy chữ: “Phu quân trân trọng, Tuệ”.

A! Dương Thu Trì cảm thấy chuyện này càng không ổn rồi, chẳng lẽ Tần Chỉ Tuệ
rời khỏi nhà bỏ đi luôn hay sao? Từ mấy chữ để lại này mà xét, thì nàng nhất
định không quay lại nữa rồi. Cử động không chánh thường của Tần Chỉ Tuệ trong
hai ngày nay chợt hiện về như chớp trong não Dương Thu Trì. Nàng đột nhiên
trúng độc một cách bất thình lình vô cùng khó lý giải, lời nói cũng khó hiểu,
nào là Nhược Lan, nào là chiếc khăn tay vấy máu, nào là nửa khuya mà ngồi trên
giường nhìn mình. Tất cả mọi sự đều cho thấy, trong này còn một chuyện mà hắn
chưa hiểu rõ được, và cái chưa hiểu rõ này chính là thứ trí mệnh!

Tần Chỉ Tuệ không còn nữa, tim Dương Thu Trì phảng phất như bị lấy đi đâu mất.
Tuy Tần Chỉ Tuệ mới đến với hắn có hai ngày, nhưng hắn phát hiện sự quyến
luyến của bản thân đối với nàng đã thâm sâu khó lường lắm rồi. Hiện giờ, hắn
chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là làm cách nào để tìm Tần Chỉ Tuệ quay trở về!

Dương Thu Trì gọi: “Tiểu Hắc, lại đây!” Tiểu Hắc cẩu chạy đến bên cạnh hắn,
ngúc ngoắc đuôi.

Dương Thu Trì lấy bộ đồ Tần Chỉ Tuệ để trên bàn đưa đến mũi của Tiểu Hắc cẩu.
Tiểu Hắc cẩu lập tức hiểu rõ ý của chủ nhân, để ý hít mùi vị người trên đó,
sau đó cúi thấp đầu chuyển vài vòng trong phòng, rồi từ từ đi ra ngoài. Ngoài
vườn, Phùng Tiểu Tuyết gọi Dương Thu Trì đến ăn sáng, nhưng hắn khoát tay, sau
đó theo Tiểu Hắc Cẩu rời khỏi nhà.

Phùng Tiểu Tuyết đã trở nên quen thuộc với hành động thần thần bí bí của phu
quân rồi, nên cũng không hỏi gì nhiều.

————o0o—————

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.