Nạp Thiếp Ký – Chương 7: Điêu Trùng Tiểu Kỹ – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 7: Điêu Trùng Tiểu Kỹ

Trong phim ảnh thường có cảnh nữ giả nam trang khiến người khác trong phim
không tài nào nhìn ra. Đó là hắn không hiểu nổi. Hắn quan niệm rằng, nữ nhân
chỉ đơn thuần mặc đồ của nam, thì đừng có mong người khác nhận không ra, trừ
khi nữ nhân đó có thân hình y hệt nam nhân vậy. Mà cho dù nữ nhân đó có dáng
điệu y hệt nam nhân đi chăng nữa, hoặc cố tình làm cho xấu đi, thì cũng không
nói được điều gì, bởi vì lấy mức độ chuẩn xác quái dị của kết cấu xương như
trên, thì nam nhân “kỳ quái” ấy tuyệt nhiên sẽ gặp không ít “diễm ngộ”.

Dương Thu Trì cười nói: “Cô đoán coi ta làm sao mà biết được?”

Cô gái nhỏ nhìn lên nhìn xuống bản thân mình tự đánh giá một hồi, thậm chí
đứng tại chỗ xoay vài vòng, sờ sờ bộ ngực đã dùng bố bó chặt lại, rồi nhìn
Dương Thu Trì, thấy hắn không có biểu tình dị dạng gì, lòng vô cùng rối rắm,
lắc đầu nói: “Ta đoán không ra, ngươi nói thử coi.”

“Được thôi, ta nói cho cô nghe, nhưng cô phải thả con chó nhỏ này đi.” Dương
Thu Trì thấy con chó nhỏ gần như tắt thở, thầm nghĩ cô bé này quả là tàn
nhẫn, không khỏi nhíu mày khó chịu.

Cô bé hừ một tiếng, đáp: “Như vậy không được, ta muốn nhốt nó lại!” Dừng một
chút, nàng dậm chân giục: “Ngươi mau nói cho ta biết, vì sao ngươi lại biết ta
là một nữ hài tử?”

Dương Thu Trì lấy lui làm tiến: “Nếu như cô không nguyện ý, thì ta cũng không
ép làm gì, cứ vậy đi nha.” Nói xong xoay người định đi.

Cô bé rất muốn biết Dương Thu Trì bằng cách nào đoán được thân phận nữ nhân
của mình. Nàng muốn biết bản thân nàng có chỗ sai sót nào khi hóa trang không,
có chỗ nào khiến người khác vừa nhìn đã nhận chỗ sơ hở, để từ đó nàng có thể
cải tiến kỹ thuật hóa trang. Còn con chó nhỏ này sống chết cũng chả sao, dù
sao thì kiếm một con khác cũng được. Nghĩ vậy, nàng tặc lưỡi, hờ hững trao sợi
dây buộc cổ con chó cho Dương Thu Trì, nói: “Hừ! Sao hảo tâm giống đàn bà vậy,
chẳng giống đàn ông chút nào!”

“Ngược đãi một con chó nhỏ chẳng lẽ cũng tính là bản chất nam nhi?”

“Cái đó thì đương nhiên! Ta nghe người ta nói, nam nhân phải làm đại sự, không
câu nệ tiểu tiết.”

Hèn gì cô muốn cột cổ con chó nhỏ này, muốn dùng nó để thể hiện cái bản chất
lạnh lùng, chứng tỏ mình là nam nhi chứ chẳng phải nữ hài tử. Dương Thu Trì
lập tức hiểu ngay nguyên nhân ngược đãi chú chó nhỏ của cô bé. Hắn tiếp lấy
sợi dây thừng, cúi người xuống, cẩn thận mở dây cột cổ của con chó ra.

Chú chó nhỏ thoát được cầm cố, đưa chân gãi gãi cổ, kêu lên uông uông vài
tiếng, ánh mắt như biết nói long lanh nhìn Dương Thu Trì, cái đuôi nhỏ ngúc
ngoắc lia lịa, kêu loạn lên vui mừng.

“Được rồi, ta đang chờ nghe ngươi nói đây.” Cô bé lúc lắc ngón tay, giống như
đang uy hiếp hắn là nếu không thật thà “phun” ra hết, đừng có trách ta không
khách khí đấy nhé!

Dương Thu Trì vẫn vờ như không thấy điều đó, hỏi: “Cô được mười lăm tuổi rồi
phải không?”

Cô bé gật đầu: “Cái đó có quan hệ gì đâu?”

Dương Thu Trì sờ sờ trái cổ của mình, đáp: “Nếu như thực là một cậu trai, thì
đến tuổi này cô nhất định phải có trái cổ rồi, hà hà.”

Cô bé đưa tay sờ sờ cổ mình, quả nhiên là láng bóng phẳng lì, lại nhìn trái cổ
nhô lên cao của Dương Thu Trì, đột nhiên ngớ người ra, gật đầu nói: “Thì ra là
như thế! Nhưng ta làm sao giả tạo một cái trái cổ đây? Dùng khăn quàng cổ có
được không?”

“Nếu đang là mùa đông thì không có vấn đề gì, chứ còn mùa hè thì sẽ khiến
người ta sinh lòng hoài nghi đấy.”

“Như vậy thì làm sao đây?”

“Vì sao ta lại cho cô biết? Cô lấy tiền của ta, còn hỏi ta làm cái gì?” Dương
Thu Trì xụ mặt xuống.

Cô bé tặc tặc lưỡi, nói: “Mấy lượng bạc nhỏ đó là ngươi cho ta, chứ đâu phải
ta giựt của ngươi?”

“Chưa bao giờ nghe ai nói cái thứ đạo lý như cô cả!” Dương Thu Trì không biết
nên khóc hay nên cười, nói tiếp: “Như vầy hen, ta làm trò ảo thuật cho cô xem,
cô trả lại bạc cho ta, được không?”

“Ảo thuật? Ngươi cũng biết làm trò ảo thuật?” Cô bé mở to mắt, chớp chớp ánh
mắt đen láy: “Mau biến ra cho ta xem.”

“Nhưng cô phải đáp ứng trả tiền lại cho ta.”

“Ngươi thật là phiền, có mấy lạng bạc vụn mà cũng làm quan trọng quá vậy.
Ngươi cứ biến trò vui cho ta xem, nếu hay thì tính tiếp.” Cô bé cười hì hì
nháy mắt lia lịa đầy giảo trá.

Dương Thu Trì nghiêng người qua một bên, tránh ánh mắt của cô gái, rút máy
chụp hình mi ni từ trong lòng ra, bật nắp điều chỉnh thành dạng chụp hình có
flash. Sau đó, hắn dùng hai tay che cái máy đi, chĩa thẳng ống kính về phía
cô bé, chỉ chừa một lỗ nhỏ ở đèn chớp, cười nói: “Coi ta phóng thiểm điện
đây!”

Hắn ấn nút một cái, một tia sáng chói lóe lên, cô bé kêu lên một tiếng thất
thanh, sợ đến mặt mày tái ngắt. Nàng nhắm chặt hai mắt lại, lùi lịt bịt về
phía sau mấy bước, đưa hai tay chặn trước người, khua lên loạn xạ. Điếm tiểu
nhị cũng sợ đến nỗi rụt cổ ôm đầu, ngồi phịch xuống đất.

Bọn họ chưa bao giờ thấy ánh sáng chớp lóe sáng của đèn flash, và cũng không
có khái niệm của từ “điện”. Ngoại trừ sét ở trên trời, từ trước đến giờ họ
chưa từng thấy ai có thể phóng xuất luồng quang tuyến rõ ràng như vậy, do đó
đều bị một vố hoảng sợ vô cùng. Rất may là trên đường phố lúc này không có ai,
nếu không sẽ gây một trận sôi động kinh thế hãi tục chứ chẳng chơi. Nhân lúc
bọn họ nhắm tịt mắt lại, Dương Thu Trì nhanh chóng bỏ máy chụp vi phim vào lại
trong người.

Cô bé nhắm kín mắt đưa hai tay ra trước khua loạn một hồi, không thấy chuyện
gì xảy ra tiếp nữa, bèn mở mắt nhìn, sau đó kinh khủng ngó Dương Thu Trì, cả
nửa ngày sao mới ấp úng hỏi: “Chuyện này là thế nào? Ngươi có thể phóng thiểm
điện? Là trò vui hay là công phu gì vậy?”

Dương Thu Trì đương nhiên muốn nàng tin đây là một môn công phu. Tuy nhiên,
thân thủ của hành gia rõ ràng là mình không có. Nếu như vì thế mà gây hiểu lầm
khiến người khác đến lĩnh hội công phu của mình, rồi vì để đạt mức “nhất kích
thành công”, nên ra tay tất nhiên rất độc ác, nói không chừng lấy luôn cái
mạng nhỏ của mình. Xem ra, cái chuyện này không bốc phét giởn chơi được, hắn
bèn cười đáp: “Đương nhiên là làm trò, nếu ta biết công phu, còn có thể để cô
khi phụ ta sao?”

Cô bé nhỏ dương dương đắc ý gật đầu: “Ngươi biết vậy thì tốt. Vậy mau nói cho
ta biết trò đó chơi như thế nào?”

“Cô trả tiền lại cho ta, ta sẽ nói cho cô biết.”

Cô bé trừng mắt, nói: “Ngươi không nói cho ta biết, ta sẽ điểm huyệt ngươi,
khiến ngươi sống hay chết đều không được!” Dứt lời, nàng giương hai đầu ngón
tay lên, ngoe nguẩy trước mặt Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì cười cười, hai tay ôm ngực, nhắm mắt lại: “Vậy cô ra tay đi.”

Cô bé bước đến cạnh Dương Thu Trì, tay làm bộ sắp điểm tới. Bầu mắt của Dương
Thu Trì ngay cả động đậy cũng không. Hắn biết cô ả này nhất định cho rằng hắn
biết làm trò ảo thuật, chớ chẳng thể nào biết luồng thiểm điện đó là từ máy
chụp hình của mình mà ra. Nếu đã coi đó thực là trò ảo thuật, dạy ảo thuật
cũng đáng được thưởng bạc lắm đây. Tiểu nữ hài này là con của người trong
huyện thành này, rất có khả năng là tiểu thư nhà quan. Tuy có gan cùng mình,
nhưng nhất định sẽ không cưỡng bách một đại nam nhân trên đường như thế. Mình
dù sống hay chết cũng không dạy, thì ả cũng bó tay mà thôi. Quả nhiên, tiểu nữ
hài giơ tay lên xuống mấy lần mà vẫn chưa điểm tới, bực mình dậm chân một cái
nói: “Được rồi! Được rồi!” rồi móc từ trong lòng cái túi thêu hoa, đưa cho
Dương Thu Trì, bảo: “Nè lấy đi đi, đúng là đồ nhỏ nhen!”

Dương Thu Trì nhanh chóng đón lấy, thấy túi tiền này dùng lụa trắng kết với
cẩm tuyến màu đỏ mà thành, được gia công vô cùng tinh trí, trên đó có một chữ
“Tống” nho nhỏ thêu rất đẹp, chỉ cần đưa nhẹ lên mũi là có một luồng u hương
xộc lên. Hắn cố ý đưa lên mũi lật qua lật lại, ngửi tới ngửi lui.

Tiểu nữ hài đỏ bừng mặt, hai mắt trừng lên, muốn phát tác, nhưng suy đi nghĩ
lại, cuối cùng cũng nhịn được.

(Hết chương 8)

Dương Thu Trì sờ sờ cái túi, lắc lắc số bạc bên trong: “Không phân biệt tiền
nào là của cô, tiền nào là của ta, làm sao bây giờ?”

“Hai thỏi to trắng hơn đấy là của ta, do cha ta cho để tiêu vặt. Mấy lạng bạc
vụn màu sắc không tốt chính là của ngươi!”

Dương Thu Trì tử tế nhìn, quả nhiên màu sắc không đều nhau, cô bé nhỏ này đúng
là không nói dối. Hắn bỏ hai khối bạc vào trong túi tiền, vừa định trả lại cho
cô bé, chợt thấy bộ dạng cười cười của nàng, đột nhiên nghĩ đến chuyện tiểu nữ
hài này có võ công, xem ra là kẻ có người đỡ đầu, chờ khi ả biết bí mật phóng
thiểm điện của mình, rồi giật luôn số bạc và cái máy chụp hình này, thì mình
không còn cách nào, bó tay luôn thôi. Cần phải nghĩ biện pháp mới được!

Dương Thu Trì đem cái dây cột rút của túi thêu hoa đó buột chặt vào eo, nhìn
hườm hườm cô bé, rồi đột nhiên giở đai lưng ra, bỏ túi tiền vào trong khố, kẹp
chặt giữa hai đùi.

Cô gái nhỏ thất kinh, hét lớn: “Ngươi muốn chết!” Hai tay nàng vươn ra, chộp
thẳng vào mặt Dương Thu Trì.

Về điểm này thì Dương Thu Trì đã sớm lường trước, sau khi bỏ túi tiền của cô
gái nhỏ vào trong túi, thấy ả động thủ, lập tức quay đầu nhắm chỗ có nhiều
người chạy, vừa chạy vừa la: “Cứu mạng a! Tống đại tiểu thư giết người rồi!”

Mọi người nghe hắn la to như thế, đều kéo lại xem náo nhiệt. Dương Thu Trì hòa
vào đám đông, lách phải luồn trái. Cô gái nhỏ vốn chộp hắn không dính, lại
nghe hắn kêu la bảo mình giết người, nên nếu tiếp tục truy kích, nàng chẳng
phải là mang tội danh giết người thật sự hay sao? Từ nhỏ tới giờ, nàng chưa
bao giờ bị người ta chọc tức đến như vậy, liền chỉ tay vào mặt Dương Thu Trì,
tức đến run người, không mở miệng nói được gì.

Trong lúc tiểu nữ hài vô kế khả thi, đột nhiên trong đám người bao quanh có
người thét lớn: “Lôi bộ đầu ở đây, ai dám ở đây giết người? Là người nào?”
Liền sau đó, đám người phân ra, hai đại hán vạm vỡ cầm yêu đao bước tới. Người
dẫn đầu là một người vừa cao vừa mập, đưa đôi mắt to mày rậm lấp lóe hữu thần
nhìn quanh, hỏi: “Là ai giết người?”

“Lôi thúc thúc, người đến thật kịp lúc, là tên nhà quê này lấy mất bạc của
cháu!” Cô gái nhỏ vừa thấy bộ khoái đến phảng phất như thấy cứu tinh, giơ tay
chỉ Dương Thu Trì kêu lên.

“A! Thì ra là tiểu thư! Sao cô lại ở đây? Ngươi sao dám giật bạc của tiểu thư
chúng ta thế, bộ ngươi không muốn sống sao?” Lôi bộ đầu nhìn trên nhìn dưới dò
xét Dương Thu Trì một hồi, thấy hắn mặc một chiếc áo ngắn màu đen cũ kỹ, bị
mất một ống tay áo, trên cánh tay còn bị thương, trên vai vác hai cái đùi to
của động vật, không phải đùi dê cũng không phải đùi heo, nhưng không nghĩ ra
đó là đùi hổ. Y vốn định bước lên bắt người, nhưng thấy người này mi thanh mục
tú, dường như là kẻ đọc sách, nên không dám hành động lỗ mãng, liền thét hỏi
trước để xem động tĩnh thế nào.

Dương Thu Trì thấy Lôi bộ đầu là người quen của tiểu nữ hài này, trong lòng
thầm kêu không ổn, nhưng nghĩ lại rõ ràng là cô nhóc này giật bạc của mình
trước, rồi mình dùng kế mưu mới lấy lại được, tuy là thuận tiện lừa ả một
chút, nhưng rõ ràng là mình có lý hơn, do đó sợ gì thiên hạ chứ. Nói cho cùng
thì dùng lời mà tranh đấu, không cho ả làm trộm mà đi bắt trộm là được. Nghĩ
thế, hắn ngẩng mặt giành nói trước: “Là cô ấy giật bạc của ta trước, đó là
mười lượng ta có được từ tiền cầm tấm da hổ. Ta cho điếm tiểu nhị một lượng,
còn lại chín lượng bị cô ấy giật lấy bỏ vào trong túi tiền. Ta bất quá là lấy
tiền của mình lại thôi. Ông không tin thì đi hỏi Tiền chưởng quỹ của tiệm cầm
đồ và điếm tiểu nhị của 'Cao bằng khách sạn' đi! … Ơ? Điếm tiểu nhị đâu
rồi?”

Dương Thu Trì lúc này mới phát hiện, tên điếm tiểu nhị đó đã đi mất không biết
từ lúc nào.

“Không hề gì!” Một nhân chứng cũng không còn, Dương Thu Trì ở chỗ lạ nước lạ
cái thời cổ đại thế này, lại không phải là một xã hội pháp chế thời hiện đại,
nên trong lòng có chút khẩn trương. Hắn rút phiếu cầm đồ trong người ra, đưa
lên trên đầu, cho mọi người xung quanh xem: “Mọi người coi, đây là phiếu cầm
đồ ta vừa cầm bộ da hổ đây!” Dừng lại một chút, hắn muốn đánh chút đòn tâm lý,
giả vờ nghẹn ngào nói: “Chỗ tiền… chỗ tiền này là để ta dùng…. dùng trị
bệnh … cho mẫu thân già tám mươi tuổi của ta đó!”

Mọi người hạ giọng nghị luận, đua nhau đưa ánh mắt đồng tình nhìn Dương Thu
Trì.

Tiểu nữ hài vốn muốn báo cho mọi người cáo trạng của ác nhân này, ai ngờ bị
Dương Thu Trì chiếm mất tiên cơ. Sau đó lại nghe hắn nói dùng chỗ bạc này để
dành trị bệnh cho mẫu thân, lòng cảm thấy bất nhẫn, khí giận tiêu mất, tuy mặt
vẫn còn giận nhưng muốn xuống nước, nên cứ lầu bầu trong miệng không nói gì.

Lôi bộ đầu bước lại nhìn phiếu cầm đầu đó, sau đó quay đầu nhìn tiểu nữ hài
kia, thấy nàng không nói gì, biết là người trẻ tuổi này nói thật. Nếu thế thì
đúng là cô bé này giật bạc dùng để cứu mạng của người ta rồi. Nghĩ thế, y trả
lại tấm phiếu cầm đồ cho Dương Thu Trì, vừa định lên tiếng hóa giải, chợt bộ
khoái phía sau bước lên nhìn kỹ Dương Thu trì, hỏi: “Ngươi là Dương ngỗ tác
(ngỗ tác: người làm nghề khám nghiệm tử thi) à? Không phải nghe nói là ngươi
gặp chuyện không may rồi sao?”

“Dương ngỗ tác?” Lôi bộ đầu hỏi, “Dương ngỗ tác nào cà?”

“Hơ! Lôi lão đầu, chính là đồ đệ mới vừa thu của lão ngỗ tác trong nha môn
huyện ta ấy mà, sao lão lại quên rồi!”

Lôi bộ đầu nhìn lại Dương Thu Trì một cách cẩn thận, rồi vỗ đầu nói: “À ha,
lần trước khám nghiệm hiện trường có gặp qua hắn một lần, đúng là đồ đệ mới
thu của lão ngỗ tác.” Y nhìn Dương Thu Trì, dò xét trên dưới: “Ta nghe nói vừa
rồi ngươi bị cuồng phong cuốn đi, thì ra là ngươi không bị sao ha?”

Dương Thu Trì nghe hai người nói chuyện, đoán là mình tá thi hoàn hồn vào một
người đồ đệ mới thu của một lão ngỗ tác. Ngỗ tác chính là người phụ trách kiểm
nghiệm tử thi trong nha môn thời cổ đại, là nhân viên bán chính thức nhà quan,
loại công tác này đại loại cũng như pháp y thời hiện đại. Không ngờ bản thân
mình ngược thời gian mấy trăm năm về thời cổ đại mà vẫn làm cái nghề dính dáng
đến xác chết! Tuy nhiên, ngỗ tác của thời cổ đại không có địa vị như pháp y
thời nay. Họ chẳng khác gì tiện dân, có địa vị thấp kém, trong ba đời không
cho phép tham gia khảo thí khoa cử. Biết chuyện này, lòng hắn không khỏi buồn
rầu, không có lời đáp nào đối với câu hỏi của Lôi bộ đầu.

“Không cần biết ngươi là ai, đem tiền trả lại ta!” Tiểu nữ hài bước đến cạnh
Dương Thu Trì, phụng phịu gương mặt xinh.

Dương Thu Trì nghe nàng nói thế, cũng không muốn dây dưa làm gì, bản thân hắn
mới vừa tới đây, không muốn gây sự, đây chính là cơ hội hạ đài tốt nhất, bèn
lấy cái túi tiền thêu hoa từ trong khố ra. Sau khi hắn lấy lại chỗ bạc vụn của
mình, để lại hai khối bạc lớn lại trong túi, dùng hai ngón tay giữ chặt thắt
lưng, tay còn lại đưa túi tiền ra.

Túi tiền thêu hoa rất đẹp ấy từ từ được đưa ra, tiểu nữ hài đưa tay định tiếp
lấy, đột nhiên nhớ lại vị trí mà người tuổi trẻ này lúc nãy đã nhét vào, không
khỏi đỏ mặt thu tay lại.

“Sao vậy? Lấy đi chứ!' Dương Thu Trì cười quỷ quái.

“Phì! Hạ lưu!” Mặt tiểu nữ hài đỏ hồng.

Lời nói này của nàng có chút kỳ dị, khiến những người không hiểu sự tình đứng
xung quanh đều cảm thấy ù ù cạc cạc. Duy chỉ có mình Dương Thu Trì là biết rõ,
nhưng giả vờ làm dáng vẻ buồn rầu nói: “Hạ lưu? Ta sao lại hạ lưu được?”

Tiểu nữ hài mấp máy bờ môi, vừa định nói gì đó, nhưng lại thôi. Chuyện này một
cô gái nhỏ như nàng không thể nào giải thích được. Nàng cắn môi, xua xua tay:
“Ta cũng không có nhỏ nhen gì. Thôi đi, xem cái vẻ chán ngắt đáng thương của
ngươi, bạc hay là túi tiền gì đều cho ngươi hết đó!”

Hai khối bạc đó ít nhất cũng được ba lượng. Túi tiền này lại vô cùng tinh xảo,
chí ít cũng có giá hai lượng nữa, ả nói không cần là không cần, rộng lượng như
vậy quả thật là vượt ngoài ý nghĩ của Dương Thu Trì. “Cho ta hết à? Nếu vậy
thì thiệt cảm tạ cô lắm, cô đúng là người tốt!” Hắn cười ha ha cung tay xá xá,
định bỏ vào trong lòng, thì cô bé đã bảo: “Nhưng mà người phải đáp ứng với ta
một chuyện.”

(Hết chương 09)

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.