Nạp Thiếp Ký – Chương 62: Động phòng hoa chúc – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 62: Động phòng hoa chúc

Gò ngực của Mỵ Nương ép vào vai hắn, mềm mại, nhu nhuyễn, nửa chung rượu lại
được đưa ra: “Hảo ca ca, uống nửa chung còn lại này của nô gia đi nào.”

Dương Thu Trì có một tâm hồn khá nhạy cảm và sắc bén, sức đề kháng với mỹ sắc
vốn không hề cao, lại uống khá nhiều rượu, do đó lá gan cũng lớn hơn nhiều. Cô
gái nhỏ này kiều mỵ như vậy, không khỏi khiến hắn động tâm, định đưa tay ra
tiếp lấy chung rượu. Tuy nhiên, không biết vì sao vẻ ưu sầu diệu vợi trong mắt
của Tần Chỉ Tuệ thoáng qua trong đầu hắn, khiến hắn rúng động con tim, chẳng
lẽ Tần Chỉ Tuệ vì lo lắng nam nhân của mình sau này là một kẻ trăng hoa, gặp
một nàng là yêu một nàng, yêu một nàng là muốn cưới một nàng, nên mới ưu sầu
như vậy?

Không! Ta không thể! Hôm nay là ngày tân hôn của ta, ta còn có một cô vợ xinh
đẹp mỹ lệ chờ sẵn trong phòng cưới. Người con gái trước mặt này có kiều mỵ như
thế nào đi chăng nữa, thì cũng là hoa đã có chủ rồi.

Dương Thu Trì nhẹ đẩy chung rượu của Mỵ Nương ra, điềm đạm nói rõ: “Cảm tạ bá
mẫu!” Rồi nâng chung rượu của mình lên uống cạn, xong đứng dậy, “Thật ngại
quá, bá mẫu, cháu phải đến kính rượu bọn họ.” Rồi không quản Mỵ Nương kinh
ngạc ai oán như thế nào, hắn cầm ly xách bình rượu chuyển đến bên cạnh Mã Độ,
cùng Mã Độ và các vị cẩm y vệ oẳn tù tì uống rượu.

Mỵ Nương không dám tin vào mắt mình, xem ra chàng trai này không dễ gì mà
quyến rũ, nhưng ả thầm nhủ, mình còn nhẫn nại được!

Dương Thu Trì uống thêm một lúc nữa, thực tế đã say đến không còn chịu nổi.
Mã Độ thấy vậy cười ha hả bảo: “Huynh đệ, ngày tháng còn dài, đừng có uống
nữa, ngươi nên vào động phòng đi thôi.” Nói rồi y chợt nhớ đến một chuyện, mỉm
cười thần bí, kề tại Dương Thu Trì nói nhỏ: “Huynh đệ, ca ca ta có thứ này rất
tuyệt muốn tặng cho ngươi.” Nói rồi đưa tay vào người lấy ra một thứ, chộp lấy
tay Dương Thu Trì nhét vào lòng bàn tay hắn.

Dương Thu Trì nhướn cặp mắt mông lung cúi đầu nhìn, thì ra là một cái bình sứ
nhỏ, không hiểu nên ngẩng đầu nhìn Mã Độ như dò hỏi. Mã Độ nhìn phải nhìn
trái, sau đó kề tai Dương Thu Trì cười hề hề nói: “Đây là đại nội dùng bí
phương chế thành món gọi là 'Túy Xuân Lộ', là một loại xuân dược rất lợi hại.
Huynh đệ ngươi chắc cũng biết, lần đầu tiên của nữ nhân nhất định sẽ rất đau,
nếu thế thì mất hứng lắm. Do đó, một lát khi đệ và vợ uống rượu hợp hoan, thì
đưa rượu này cho nàng uống, kỳ tích sẽ xuất hiện, chờ đến lúc động phòng
thì…. ha ha ha”

Dương Thu Trì vội nắm chặt bình sứ nhỏ đó, cười hi hi chỉ Mã Độ, líu lưỡi lè
nhè nói: “Đại ca…. huynh thật là tuyệt! Đối đãi rất thành thật… huynh,
huynh dùng thứ đồ chơi này… khiến cho bao nhiêu… muội muội ngã vào lòng
rồi!?”

Mã Độ cười ha hả đáp: “Thứ này rất tuyệt đó nha, một lúc sau đệ sẽ biết chỗ
lợi hại của nó.” Rồi nắm lấy tay Dương Thu Trì kéo lại gần, thần thần bí bí
nói: “Nhưng mà huynh đệ cần nhớ, thứ này nếu để nữ nhân uống vào thì lòng xuân
lai láng, nhưng nam nhân tuyệt đối đừng chạm vào tí nào, nếu không thì không
ổn đâu!”

“Ạ? Vì sao?” Dương Thu Trì nhướn đôi mắt say mèm hỏi.

“Nam nhân uống vào, chẳng mấy chốc sau sẽ cởi giáp quy hàng, không còn ra thể
thống gì nữa! Ha ha ha… đến lúc đó vợ của đệ có vặn lỗ tai đệ mãi cũng không
xong, đừng có trách ca ca không nói trước! Hắc hắc hắc.”

Thì ra là như thế, Dương Thu Trì gật đầu, bỏ chiếc bình sứ nhỏ ấy vào lòng, vỗ
vỗ lên đó, rồi chấp tay xá xá Mã Độ, lớn tiếng lè nhè nói: “Đa tạ… đại ca,
tiểu đệ giờ phải đi… binh phát động phòng…. thôi!” Nói rồi lắc lắc lư lư
cố đứng lên, nhưng càng cố đứng càng nhấc người không lên.

Mã Độ đỡ Dương Thu Trì, quay sang gọi bọn nha hoàn và người hầu: “Các ngươi
còn đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau đưa tân lang vào động phòng? Chờ một
chốc nữa, hắn sẽ không tìm được… cửa vào đầu!”

Mọi người trên bàn đều bật cười. Các nha hoàn bà vú đều bước tới, nâng Dương
Thu Trì dậy.

Dương Thu Trì quay sang Mã Độ, Tống tri huyện và những người khác chấp tay xá
xá, líu lưỡi nói: “Thiệt… ngại quá, vậy mọi người… từ từ uống nghe.” Rồi
quay sang Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết: “Mẹ, Tiểu Tuyết, hai người thay
con… chiếu cố Mã đại nhân… Tống đại nhân và các vị a.”

Dương mẫu đứng dậy bảo: “Con à, yên tâm đi, mau vào trong với Chỉ Tuệ đi, đừng
có ủy khuất nó nữa!” Phùng Tiểu Tuyết đứng cạnh Dương mẫu, gật gật đầu với
Dương Thu Trì, chỉ mỉm cười không nói lời nào.

Dương Thu Trì được các người hầu và nha hoàn dìu tiến vào động phòng. Phòng
này phân thành hai gian, gian bên ngoài khá nhỏ, chính là dành cho nha hoàn
ngủ, trước đường thông vào trong là một cửa tròn, màn treo trướng rủ, chính
là phòng ngủ của Tần Chỉ Tuệ nhị thiếu phu nhân. Bọn nha hoàn đưa Dương Thu
Trì vào phòng, để hắn ngồi trên ghế ở bàn tròn, rồi khom người lui ra phòng
ngoài, chuyển thân ra khỏi phòng đóng chặt cửa lại.

Tiến vào động phòng, Dương Thu Trì đã tỉnh lại đôi chút, đưa mắt nhìn xung
quanh. Trong động phòng có chữ hỷ màu đỏ lớn được dán trên tường, trên án ở
dưới bày đầy nến hương, chiếu đỏ cả tân phòng, khiến cho người ta mơ mộng viễn
vông…

Tân nương đâu? Hắn chuyển đầu, nhìn thấy một cái giường gỗ lim chạm hoa lớn,
tân nương đang ngồi bên mép giường, dưới màn trướng màu hồng phấn. Toàn thân
nàng mặc một bộ váy đỏ, khăn mỏng quàng vai, trên đầu che khăn cô dâu màu đỏ.
Đầu giường có đặt cặp gối tơ lụa màu hồng thêu cặp chim uyên ương.

Ta kết hôn rồi! Đây là tân nương của ta! Dương Thu Trì cảm thấy máu huyết chạy
ngược lên đỉnh đầu, vừa rồi hắn bị con tiểu yêu tinh Mỵ Nương ấy khiêu khích
khiến cho tình dục dậy lên như dung nham núi lửa, thiêu đốt toàn thân, chỗ nào
cũng nóng hừng hực.

Nhưng mà, Dương Thu Trì không phải là người quá hấp tấp trong vấn đề sắc dục.
Con người sinh ra trong đời có bốn điều thú vị nhất, đó là: Cửu hạn phùng cam
vũ, tha hương ngộ cố tri, động phòng hoa chúc dạ, kim bảng đề danh thì (Chú:
(1) Hạn lâu gặp mưa lành, nghĩa bóng là thỏa mãn nhu cầu đã mong mỏi từ lâu;
(2) Đi xa quê hương gặp lại bạn cũ; (3) Đêm động phòng hoa chúc; và (4) lúc
thấy tên mình trên bảng vàng- thi đỗ làm quan), sao có thể làm vội vàng quấy
quá cho qua? Cần nhất là phải nói vài điểm ân tình, hơn nữa, ở ngoài đang còn
ồn ào bài bạc uống rượu (Nguyên văn: Yêu ngũ hát lục: Nghĩa đen chỉ việc
chuyện chơi xúc sắc, mọi người hay gọi cầu mong cho ra mặt năm mặt sáu để
thắng bạc, la hét om sòm), lúc này mà động phòng thì chẳng thú vị gì.

Dương Thu Trì nhớ lại bình xuân dược nhỏ mà Mã Độ tặng cho, nhân lúc tân nương
còn bị khăn đỏ che đầu không thấy gì, nhanh chóng cho tay vào lòng, lấy bình
sứ đó ra, với tay lấy bình rượu đang đặt trên bàn, mở nắp miệng, đổ vào đó một
chút, rồi đậy bình lại, cất lọ sứ nhỏ vào lòng.

Làm xong chuyện xấu này, tim Dương Thu Trì đập loạn nhịp. Hắn ngồi thêm chút
nữa, chờ cho tinh thần ổn định, mới lắc lư đứng lên, từ từ bước lại cạnh tân
nương, nhìn khăn hồng trên đầu nàng. Đúng rồi, đây là cái màn có ý nghĩa nhất,
chẳng phải là nên giở ra bây giờ sao? Tim Dương Thu Trì lại đập loạn phình
phịch thêm lần nữa, hơn cả lúc nãy. Hắn đưa tay ra, nhẹ nắm một góc khăn hồng,
từ từ kéo lên trên, lộ ra gương mặt trắng trẻo nhỏ xinh của Tần Chỉ Tuệ.

Tần Chỉ Tuyệ mở to mắt, sóng mắt lóng lánh lướt nhìn Dương Thu Trì. Ngoại trừ
vẻ e thẹn và hoảng loạn của thiếu nữ, dường như nàng còn vương chút âu sầu
giống như trong đêm trăng tròn mà có áng mây nhẹ thoáng bay qua. Là chuyện gì
khiến nàng thiếu nữ này ưu sầu?

Dương Thu Trì hơi đau lòng, vội ngồi sát gần Tần Chỉ Tuệ:

“Nàng tên là Chỉ Tuệ?”

“Ân…”

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười sáu”

“Nàng là người ở đâu?”

“Sơn Đông Lâm Thanh châu”

Chuyện này lúc mai mối đã có nói qua rồi, Dương Thu Trì cảm thấy cứ tìm lời
gợi chuyện nhát gừng như vậy thì quả thật là bực mình. Hắn muốn đưa tay ra ôm
lấy vòng eo nhỏ của nàng, nhưng lại sợ làm như thế là đường đột. Nghĩ ngợi một
hồi, cuối cùng hắn cũng đưa tay ra, nhẹ nắm bàn tay nhỏ thon của Tần Chỉ Tuệ,
rồi nâng lên để giữa hai lòng bàn tay mình, quan sát cẩn thân. Hắn thấy tay
của nàng trắng muốt thon dài, khẽ vuốt nhẹ cảm thấy rất trơn láng như sa tanh,
bèn cười nói: “Ta đoán ở nhà nàng nhất định là một vị kiều tiểu thư (tiểu thư
đáng yêu).”

————o0o—————

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.