Nạp Thiếp Ký – Chương 6: Thiếu Niên Tuấn Tú – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 6: Thiếu Niên Tuấn Tú

Khi Dương Thu Trì cùng điểm tiểu nhị rời khỏi tiệm cầm đồ, hắn thấy điếm tiểu
nhị cứ nhìn mấy vụn bạc trong tay mình một cách thèm thuồng. Thứ ánh mắt khát
khao này không thể nào giấu được. Xem ra bạc này đúng là thật, Tiền chưởng quỹ
không hề lừa hắn. Dương Thu Trì lựa trong đám bạc vụn đó ra một miếng nhỏ, đưa
cho điếm tiểu nhị nói: “Thưởng cho ngươi nè!”

Điếm tiểu nhị nhìn Dương Thu Trì trù trừ, thấy hắn không phải là đùa, bèn chỉ
chỉ vào tay Dương Thu Trì, rồi chỉ vào mũi mình, đằng hắng mấy tiếng rồi nuốt
nước bọt, hỏi: “Cho ta?”

Dương Thu Trì đưa khối bạc ra, hỏi: “Chê ít hả?”

“Không không không!” Điếm tiểu nhị vừa kinh vừa mừng, run rẩy cầm lấy miếng
bạc, cầm chặt vào trong tay, ngay cả lời cảm ơn cũng run rẩy: “Đa tạ! … Đa
tạ đại gia! Ngài quả…. Ngài quả là… là đại hảo nhân!”

Miếng bạc ấy nặng hơn một lượng, tên điếm tiểu nhị này thực ra chỉ làm ở một
cái khách sạn nhỏ vô cùng phổ thông ở huyện thành, khách vãng lai đều là dân
phu tiểu tốt, đều là những người có một đồng tiền hận không thể chặt làm hai.
Khi gặp khách nhân hào phóng, có thể thưởng cho vài đồng là đã tốt lắm rồi.
Tiền công của hắn một tháng không tới sáu trăm văn, Dương Thu Trì thưởng một
cái đã hơn một lượng, tương đương gần hai tháng tiền công của hắn, sao lại
không khiến hắn kích động chứ? Trong những năm thuộc đời Vĩnh Lạc của Minh
triều, một lượng bạc trắng có thể tương đương một nghìn nguyên nhân dân tệ bây
giờ, tùy tiện thưởng cho một bồi bàn nghìn nhân dân tệ trong xã hội ngày nay
xem ra quả là bậc đại gia mới làm được.

“Không cần cảm ơn!” Khiến người khác cảm kích dù sao vẫn hay hơn là làm cho họ
sợ. Dương Thu Trì cười cười, nâng các nén bạc trong tay lên nhìn, chợt bị một
cái tay nhỏ xíu từ bên cạnh thò qua, chộp lấy. Dương Thu Trì kinh hoảng, vội
thu tay lại, nhưng đã trễ rồi, mấy khối bạc đó đã biến mất không còn nữa.
Dương Thu Trì chuyển thân nhìn, thấy bên cạnh có một thiếu niên đang đứng, bộ
dạng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đôi mắt vừa sáng vừa đen đang chớp chớp,
dung mạo tuấn tú vô cùng. Toàn thân hắn mặc một bộ đồ ngắn bằng lụa màu trắng
rất sang trọng, hiển nhiên là con em của nhà khá giả. Thiếu niên này đang cầm
chặt trong tay một sợi dây dài. Đầu sợi dây có cột một con chó đen nhỏ. Trên
người con chó đầy bùn đầy đất, trên cổ bị cột dây thừng, chặt đến nỗi nó trợn
mắt lên trắng dã, cố sức dùng chân trước đẩy sợi dây ở cổ ra.

Dương Thu Trì thấy người này không phải là kẻ cướp, lại là một cậu bé mới lớn,
nghĩ rằng tiểu công tử nhà người ta đang giởn chơi, bèn hơi yên tâm, chìa tay
ra nói: “Lấy ngân lượng hoàn lại cho ta!”

“Hoàn lại cho ngươi?” Thiếu niên đó thảy thảy mấy vụn bạc trên tay lên, nói
tiếp: “Bạc của ngươi chẳng phải là nhiều quá sao? Chưa gì hết đã thưởng cho
người ta, mấy lượng bạc này cứ tính là thưởng cho ta đi!”

“Thưởng cho ngươi?” Dương Thu Trì miễn cưỡng cười, bạc trong tay người ta,
không động thủ lấy lại ắt không xong. Tuy nhiên, tên hài tử này giống như mắc
kinh phong vậy, chỉ cần dùng một ngón tay chắc cũng đẩy hắn ngã nhào rồi.
Nhưng mà, mình vừa đến đây, lạ nước lạ cái, không nên gây sự, nói mấy lời tốt
với hắn, có thể không động thủ thì tốt hơn: “Hay lắm, tiểu bằng hữu, Dương mỗ
ta làm bạn với ngươi vậy. Ngươi lưu lại một miếng, còn lại trả cho ta. Như thể
là được rồi!”

“Bắt thang lên hỏi ông trời đi ha. Bạc đã vào tay người khác rồi, sao lại có
chuyện giữ lại một miếng nhỏ xíu thôi chứ!” Thiếu niên này bắt đầu nháy nháy
mắt, gương mặt cười rất gian.

Một miếng bạc vụn mà còn chê ít, điều ấy khiến Dương Thu Trì khóc không được
mà cười cũng không xong: “Ngươi tưởng ngươi là ai thế? Ta làm sao mà cho ngươi
nhiều tiền vậy được?” Hắn quay đầu lại nhìn điếm tiểu nhị, thấy y đang lấp lấp
ló ló co rút lại ở phía sau nhìn thiếu niên, có vẻ như rất sợ sệt, bèn thuận
miệng hỏi: “À, tiểu nhị, tên tiểu tử này ngươi biết mặt không?”

Điếm tiểu nhị gật gật đầu, vừa định nói, chợt thấy thiếu niên sầm mặt xuống,
vội lắc lắc đầu, không dám lên tiếng nữa.

Thấy bộ dạng của điếm tiểu nhị như vậy, Dương Thu Trì đưa bộ mặt đầy nghi ngờ
nhìn thiếu niên. Gã thiếu niên đó cũng cười cười: “Ngay cả ta mà ngươi cũng
không nhận ra sao, ngươi vừa đến chỗ này hả?”

Dương Thu Trì vừa định đáp lời, con chó nhỏ ở phía sau lưng thiếu niên đó chợt
rên lên bi thảm, tuyệt vọng cào vào sợi dây thừng. Thiếu niên đó khẽ nhíu mày,
kéo mạnh sợi dây, chú chó nhỏ ngã nhào xuống đất, rồi chồm dậy định kêu, nhưng
không còn kêu nổi nữa. Nó lè lưỡi ra, bi thảm nhìn Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì nhíu mày, nhìn thiếu niên ngược đãi một con chó nhỏ như thế, nên
có chút bực mình, cố gắng nhẹ lời không muốn gây rắc rối: “Ngươi làm gì mà
hành hạ một con chó nhỏ thế, mau thả nó ra!”

“Ha ha, ngươi nghĩ ngươi là cái gì, bằng cái gì mà bảo ta thả con chó nhó này
đi? Làm như nhà của ngươi không bằng!” Thiếu niên vừa nói, vừa giật giật mạnh
sợi dây trong tay, coi đó như trò đùa.

Dương Thu Trì không muốn nói nhiều với gã, đưa tay giằng lại sợi dây trong tay
thiếu niên. Thiếu niên đó cười hì hì không hề động đậy, đợi cho tay Dương Thu
Trì vừa vặn chạm tới tay mình, liền trở tay một cái, chọc hai ngón tay vào cùi
chỏ của Dương Thu Trì. Dương Thu Trì cảm thấy thân người mình như điện giật,
vừa nhột vừa đau, hoảng loạn lùi về sau mấy bước, lòng vô cùng kinh ngạc.
Những từ ngữ của tiểu thuyết võ hiệp chợt hiện về trong đầu hắn, thì ra đây là
một ngón điểm huyệt!

Chẳng lẽ thiếu niên này có thể điểm huyệt? Tuy tay phải của mình vừa đau vừa
nhột, nhưng vẫn có thể động đậy, không như ngón điểm huyệt trong truyền
thuyết. Chẳng lẽ hắn học nghệ không tinh, vẫn chưa tới mức điểm cho đối phương
không cách gì động đậy? Hoặc là hắn điểm vào huyệt nhột của mình, cố ý làm cho
mình đau và nhột chứ không phải không cho động đậy?

Thiếu niên đó cười hì hì nói: “Chơi vui không? Đó là chút trừng phạt nho nhỏ
dành cho ngươi, ai bảo ngươi quản vào chuyện không đâu, lại còn muốn động thủ
động cước.”

Thiếu niên này biết võ công! Xem bộ dạng của điếm tiểu nhị như vậy, có thể
đoán hắn là con của một đại phú gia trong huyện thành, bị chiều quá biến thành
hư rồi. Xem ra, không thể dùng sức diệt địch, thì dùng trí thủ thắng vậy.

Dương Thu Trì cười ha ha vài tiếng, giơ ngón tay cái lên “Hảo công phu! Thiếu
niên còn trẻ mà có tu vi như ngươi đây, quả thực là hiếm có!”

Thiếu niên đó cười nói: “Ngươi vuốt đuôi ngựa không ích gì, mấy lạng bạc này
là ngươi cho ta, đa tạ nghe!” Nói xong hắn đắc ý làm cái mặt quỷ, rồi rút ra
trong người một túi tiền thêu hoa, bỏ mấy lạng bạc vụn vào, sau đó cất vào
trong người, ngoảnh đầu chuyển thân định đi.

Dương Thu Trì cười ha hả nói: “Mấy lạng bạc này mà tính làm gì? Đúng là kẻ
chưa từng trải đời!”

“Cái gì? Cái tên nhà quê ngươi dám nói ta chưa từng trải đời à!” Mặt thiếu
niên lạnh lùng như sương. Hắn bước gần đến Dương Thu Trì, giơ trảo chộp tới.

Dương Thu Trì lùi về sau một bước, xua tay liên hồi: “Nam nữ thọ thọ bất thân,
động thủ động cước thì còn ra thể thống gì!”

Thiếu niên đó lập tức vô cùng kinh ngạc: “Ngươi biết ta là nữ à?” Câu hỏi này
đúng là không đánh mà khai, chẳng phải “hắn” đã thừa nhận mình là một cô bé
hay sao? Thiếu niên quay đầu nhìn điếm tiểu nhị trừng trừng: “Là ngươi nói
đúng không!” Điếm tiểu nhị vội vã lắc đầu: “Đại tiểu thư à, tôi nào có dám. Cô
cứ một mực chứng kiến nãy giờ đấy thôi, tôi cả miệng cũng không dám mở, lấy gì
nói đây?”

Đại tiểu thư? Cô bé này quả nhiên là có gốc lớn đây!

Cô bé gật gật đầu, sau đó kỳ quái hỏi Dương Thu Trì: “Ê! Sao ngươi biết ta là
nữ hài tử vậy? Là ta hóa trang không giống, có chỗ nào sơ sót sao?”

(Hết chương 7)

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.