“Một vết châm đâm nhỏ!” Dương Đạp Sơn khẳng định.
“Đúng, ở huyệt Kiên tỉnh sao lại có vết châm đâm chứ?”
Dương Đạp Sơn trầm ngâm một chút, đột nhiên nhớ tới miếng giấy chỉ có một chữ
Phượng của Sô Điệp, lòng hơi động nói: “Đi, chúng ta về Bạch gia hỏi thử coi
rốt cuộc đây là chuyện gì.”
Hai người trở về nhà họ Bạch, vừa vào đã thấy Bạch đại nương đang ẵm Phượng
nhi ngồi trên thềm, hắn liền ngoắc gọi Phượng nhi: “Phượng nhi, xuống đây,
thúc thúc có chuyện muốn hỏi cháu.”
Phượng nhi nghe Dương Đạp Sơn gọi, liền từ trong lòng bà tuột xuống chạy tới
hỏi: 'Có chuyện gì thúc muốn hỏi cháu a?”
Dương Đạp Sơn cúi người hỏi: “Cho thúc thúc biết, mẹ cháu ngoại trừ thích may
y phục nhất, còn thích làm gì nữa?”
Phượng nhi ngẫm nghĩ: “Mẹ còn thích viết chữ, chữ mẹ viết cha nói rất đẹp!”
“Còn gì nữa?”
“Còn thích nói chuyện với Sô di, nhưng bà cháu nói chính là mẹ cháu thân cận
với Sô di quá, nên bị yêu tinh câu hồn đi rồi.”
Dương Đạp Sơn nhất thời không biết làm sao hóa giải nút thắt trong lòng đứa bé
này, đành tiếp tục hỏi: “Mẹ cháu và Sô di gặp nhau làm cái gì?”
“Mẹ cháu dạy Sô di viết chữ và may y phục, Sô di dạy mẹ cháu thêu hoa và châm
cứu.”
“Châm cứu?” Dương Đạp Sơn lập tức hiểu ra vì sao trước đó Phượng nhi hỏi câu:
“Có phải loại châm nào cũng không được không?” thì ra là cô bé không phải chỉ
kim may quần áo, mà là chỉ ngân châm để châm cứu.
Phượng nhi không hề phát hiện Dương Đạp Sơn có gì bất thường, nghiêng đầu nói
tiếp: “Đúng rồi! Sô di rất lợi hại a! Dì ấy biết rất nhiều thứ.”
“Những ngân châm đó đâu? Cháu biết mẹ cháu giấu ở đâu không?” Dương Đạp Sơn
khẩn thiết hỏi.
“Cháu không biết.” Phượng nhi dẫu môi đáp.
Dương Đạp Sơn nhờ Thành Tử Cầm cùng các bộ khoái tìm trong phòng, nhanh chóng
tìm được từ trong một cái tủ.
Bạch Càn ở bên cạnh nhìn thấy cả quá trình, nói: 'Sô Điệp biết châm cứu thì
tôi biết. Khi cô ta vừa đến thôn của chúng tôi, còn dùng châm cứu trị bên
phong hàn cho mẹ tôi. Nhưng tôi không biết cô ta còn dạy cho vợ tôi.”
Châm cứu? Điều này có liên quan gì đến sự tử vong của vợ y không? Dương Đạp
Sơn nhíu mày suy nghĩ, không tìm ra được mấu chốt gì, xem ra phải tiến hành
giải phẩu thi thế mới phát hiện ra nguyên nhân tử vong chân chánh. Nhưng mà
nhất định là người trong thôn sẽ không cho hắn tiến hành giải phẩu rồi.
Sau một vòng điều tra tuy phát hiện huyệt kiên tỉnh của người chết có một vết
châm kỳ quái, nhưng rốt cuộc có liên hệ gì tới cái chết của nàng ta hay không
thì không thể biết được. Không còn cách nào khác, Dương Đạp Sơn quyết định trở
về hòi Sô Điệp xem mảnh giấy của nàng ta viết ý là gì. Dù sao ngày chôn cũng
là ngày mai, mà dù có chôn đi, chỉ cần có nghi vấn thì vẫn có thể khai quan
nghiệm thi.
Dương Đạp Sơn cùng mọi người trở về Khánh Dương phủ. Hắn không kể gì đến nghỉ
ngơi, vội đến phòng giam của Sô Điệp trong đại lao.
Sô Điệp thấy Dương Đạp Sơn tiến vào, chỉ mở mắt ra nhìn, không ngồi dậy: “Cuối
cùng thì ngươi cũng đến!”
“Ừ!” Dương Đạp Sơn đáp, “Có chuyện muốn hỏi cho rõ ràng.”
Hai người giống như bằng hữu lâu năm, nói chuyện rất tùy ý. Thỏ nha vội dời
cái bàn cho Dương Đạp Sơn, mang chút hoa quả và nước uống rồi biết chuyện lui
ra.
“Cho ta trái lê, được không?” Sô Điệp ngồi dậy ngước mặt nhìn Dương Đạp Sơn.
Dương Đạp Sơn cười cười, lấy một quả cho nàng.
Sô Điệp tiếp lấy, khẽ cắn rất văn nhã, từ từ nhai: “Nói đi, ngươi lần này đến
muốn biết cái gì?”
Dương Đạp Sơn đi thẳng vào vấn đề: “Cô tả một chữ Phượng, có phải là bảo ta đi
tìm Phượng nhi thì có thể giải bí mật cái chết của vợ Bạch lý chánh?”
“Ngươi rất thông minh, nhất định có thể đoán được.”
“Nhưng ta hỏi rồi, Phượng nhi nói là cô đã từng dạy cho vợ thôn lý chánh là
Khúc Mân châm cứu, đây là chuyện thế nào?”
Trong mắt Sô Điệp từ từ hiện ra sự mê mang, khẽ thở dài, nói: “Khúc Mân nhiễm
bệnh phong hàn, ngày nào trời lạnh là đau lắm. Ta cho nàng ta biết, châm cứu
có thể trị bệnh phong thấp, ta giúp nàng ta châm mấy mũi, rất có hiệu quả, do
đó nàng ta nhờ ta dạy.”
“Ta phát hiện huyệt kiên tỉnh của Khúc Mân có một lổ châm đâm, nghe Phượng nhi
nói mẹ nó học châm cứu chỗ cô, ta mới nhớ lại cô bảo ta đi tìm Phượng nhi, có
phải là liên quan đến điều này?”
Thần tình của Sô Điệp ảm đạm hẳn: “Phần vai của Khúc Mân cứ đau mãi, trước đó
ta thường giúp nàng ta châm cứu giảm đau. Sau khi ta xảy ra chuyện, không biết
ai giúp nàng ta châm….” Dừng lại một chút, nàng ta từ từ nói: “Châm cứu ở
kiên tỉnh huyệt cần phải rất cẩn thân, không được xê xích chút nào, độ sâu
châm gần tới phổi, nếu không cẩn thân có thể đâm xuống…”
Sô Điệp nói thế khiến Dương Đạp Sơn như hiểu ra, nhưng lại hơi có chút hồ đồ,
dường như đã nắm bắt điều gì đó những nghĩ kỹ vẫn chưa chắc chắn.
Sáng hôm sau, Dương Đạp Sơn luyện công xong ngồi ở ghế thái sư uống trà liền
nghe có tiếng gọi cửa, Hạnh nhi vội chạy ra mở, thì ra là bộ khoái Hạ Viêm.
Hạ Viêm đến bên cạnh Dương Đạp Sơn, cúi người xuống nói nhỏ: “Dương bộ đầu, có
người nhờ tôi chuyển lời cho ngài.” Hạ Viêm ra vẻ rất thần bí.
“Ai a?” Dương Đạp Sơn ăn bánh bao nhỏ và hạt bo bo do Hạnh nhi chưng cho, từ
từ hỏi.
“Bạch thôn trưởng.”
“Chuyển lời gì?”
“Là thế này, tối qua tôi đi tiếp nương tử của tôi. Ông ấy biết tôi đến Bạch
gia thôn, liền tìm đến, trước hết hỏi này nọ, sau đó chuyên môn tránh mọi
người lén bảo tôi nói cho ngài biết là phu nhân của ông ta không phải người
khác giết, mà là tự sát.”
“Tự sát?” Thần tình của Dương Đạp Sơn thoáng nét kỳ quái, “Bằng vào cái gì mà
nói là tự sát? Y tận mắt nhìn thấy à?”
“Tôi cũng không biết, dù gì ông ta cũng nói là nương tử của ông ta mấy ngày
nay không ổn lắm, thường là nói những lời rất kỳ quái, lại còn vào ngay nóng
mà làm đồ đông và vớ ấm cho mấy đứa nhỏ.”
“Những cái này là biểu hiện tự sát hay là bệnh thần kinh? Nương tử của y sao
lại phải tự sát? Chẳng lẽ vì vóc dáng quá xấu? Cũng không đúng a. Cảm tình của
họ chẳng phải là rất tốt sao?” Dương Đạp Sơn không hiểu.
“Ai nói là cảm tình của họ rất tốt chứ?” Hạ Viêm dường như còn ngạc nhiên hơn
cả Dương Đạp Sơn.
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Bạch Càn nhất mực hiềm vợ của y xấu quá! Y còn là bà con xa của vợ tôi, luận
về bối phận thì vợ tôi còn phải gọi y một tiếng thúc. Nói ra thì vị trí thôn
lý chánh đáng ra không phải của Bạch Càn, mà là của Bạch Lạc Phong. Chính vì
vợ của y đưa ra rất nhiều chủ ý khiến y trước mặt tộc trưởng biểu hiện rất
nhiều điều, hơn nữa đã dùng khá nhiều thủ đoạn bấy giờ mới được ngồi lên bảo
tọa của thôn lý chánh đó!”
“Vậy à? Ngươi có phải nói đáng ra Bạch Lạc Phong phải là thôn trưởng hả?”
Dương Đạp Sơn không ngờ sự tình lại là như vậy.
“Đương nhiên, Bạch Lạc Phong nguyên là ứng viên số một số hai có thể trở thành
thôn trưởng đó.”
“Thôn lý chánh…., vậy Bạch Càn cướp chức thôn trưởng của Bạch lạc Phong, y
không bực mình sao?” Cái thôn này quả là phức tạp, khiến cho đầu hắn rối như
tơ vò.
“Cái đó thì tôi cũng không biết, nhưng tôi nghe vợ tôi nói, vợ của Bạch Lạc
Phong vì chuyện này tức giận vô cùng, thường ở trước mặt mọi người nói phu
quân của ả có bản lãnh.”
“Ạ….!” Dương Đạp Sơn gật gật đầu, nhưng mà chuyện tranh đoạt chức lý chánh
của thôn đâu có ảnh hưởng gì đến án này đâu? Hắn không có hứng thú tìm hiểu
sâu vào, nên quay về đề tài câu chuyện lúc nãy: “Bạch Càn nói nương tử của y
tự sát, có chứng cứ gì không?”
“Không có, dù gì thì y nói nương tử của y nếu đã tự sát, thì không cần phiền
chúng ta đi điều tra nữa, hôm nay chuẩn bị hạ táng.”
Chiều qua trở về nói chuyện với Sô Điệp xong, trong lòng Dương Đạp Sơn cứ mãi
có vướng mắc, không biết có nên tiến hành giải phẩu kiểm nghiệm hay không.
Hiện giờ đột nhiên hắn nghe Bạch lý chánh nói vợ y tự sát, lập tức muốn chôn
ngay, vướng mắc này càng lớn. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, cắn răng, vỗ đùi một cái
bảo: “Đi! Trở lại Bạch gia thôn!”
Dương Đạp Sơn mang theo Hạ Viêm đến phòng trực nha mong, đem quyết định của
mình nói với Thành Tử Cầm.
Thành Tử Cầm đối với quyết định của Dương Đạp Sơn dường như đã dự liệu trước
rồi, không hỏi gì nhiều, mang chúng bộ khoái theo hắn trở lại Bạch gia thôn.
Đến lúc này thì linh cữu đựng thi thể của Khúc Mân đã được khiêng ra mộ ngoài
thôn.
Những ngày này khí trời không tốt, nóng sầm sầm âm u vô cùng, chờ đến khi
Dương Đạp Sơn đến mộ địa thì trời đổ mưa.
Dương Đạp Sơn ngay từ xa đã kêu lên: “Chờ một chút!”
Những người đang chuẩn bị hạ quan tài xuống chôn nghe tiếng hắn quát bảo như
vậy đều dừng tay lại.
Bạch Càn vội bước tới đón: “Ai! Các vị quan gia, không phải là nói rồi sao?
Xem ra là vợ tôi tự sát rồi, án này không cần phiền các vị tra nữa. Trong tiết
trời thế này mà chạy tới chạy lui phiền các vị quá. Đều là chuyện của nương tử
tôi, mệt cho các vị rồi… Nương tử ơi….” Nói đến đây, y lại sụt sùi khóc.
Ba hài tử ở bên cạnh thấy cha khóc cũng đua nhau khóc theo. Cứ như vậy, thôn
dân ở bên cạnh không biết là khóc giả hay khóc thật cũng ồ ồ khóc theo, khiến
cho Dương Đạp Sơn không biết làm sao cho phải.
Khóc một lúc, Bạch Càn gạt lệ ra lệnh: “Hạ táng thôi, thời thần đến rồi!”
“Chờ đã!” Dương Đạp Sơn quát ngang, “Nếu như vậy mà hạ táng, không khỏi khiến
cho người chết không nhắm mắt a!”
Bạch Càn biến sắc: “Dương bộ đầu, lời này là ý gì?”
“Không có ý gì, ta muốn khai quan nghiệm thây trở lại!” Dương Đạp Sơn đáp rất
kiên quyết.
“Nghiệm thây trở lại?” Bạch Càn không hiểu, cự nự: “Ngươi không phải là khám
qua hai lần rồi sao? Còn muốn khám muốn nghiệm gì nữa?”
Dương Đạp Sơn ngẫm nghĩ, cắn răng nói: “Giải phẩu! Ta muốn mở thi thể tra cho
rõ ràng!”
“Cái gì?” Sắc mặt Bạch Càn biến hẳn, “Ngươi… ngươi lại muốn mổ bụng moi gan
nương tử của ta ra kiểm tra à? Ngươi…. ngươi….! Ta liều với ngươi vậy!”
Bạch Càn phát điên xông tới, định chụp cổ áo của Dương Đạp Sơn, nhưng bị hắn
lách người quật một cái khiến y té nhào.
Mọi thôn dân nghe Dương Đạp Sơn định mổ bụng thi thể vợ của lý chánh để kiểm
tra, vừa kinh vừa giận, vây áp lại.
Đang lúc căng thẳng như vậy, chợt xa xa có tiếng người gọi: “Sơn nhi….! Sơn
nhi…!”
Mọi người theo tiếng gọi nhìn, thấy ở xa xa có một đội thiết kỳ của quan binh,
cờ xí rợp trời, đội cơn mưa nhỏ đang hướng về phía này.
Dương Đạp Sơn bắt tay lên trán nhìn, đột nhiên nhảy dựng lên gọi: “Cha! Dì
sáu! Con ở đây nè…!”
Thì ra là đi đầu trước đội thiết kỵ đó có một vị quan, đấy chính là cẩm y vệ
chỉ huy sứ, Trấn quốc công Dương Thu Trì. Bên cạnh là vị tiểu thiếp thứ sáu
của Dương Thu Trì – mỹ nhân vũ mị tuyệt luân Hồng Lăng!