Nạp Thiếp Ký – Chương 551: Thẩm vấn – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 551: Thẩm vấn

Thôn dân nghe Mã Lượng nói thế, hơn nữa còn đi xâm xâm đến ra vẻ như làm thật
đều bỏ chạy ra ngoài. Dù sao thì đó cũng là bá tánh, thấy làm thật thì hoảng
sợ, cuối cùng chỉ còn một mình Khương Thiên Linh.

Dương Đạp Sơn nhìn ra là ả đã sợ rồi, nhưng cố gượng đứng lại sợ mất mặt thôi.

“Ngươi xác định không đi hả?” Dương Đạp Sơn hỏi.

“Ai nói… ai nói là ta không đi, ta chỉ muốn hỏi ngươi chừng nào tra án của
yêu tinh đó?”

“Đó là chuyện của chúng ta, có liên quan gì đến ngươi? Đến lượt các ngươi hỏi
chuyện quan phủ chúng ta từ khi nào vậy?” Thỏ nha hôm nay rất lợi hại, nói
chuyện ra vẻ nhà quan luôn.

Khương Thiên Linh nghe Thỏ nha nói một cách hùng hổ như vậy cũng bắt đầu sợ,
vội vã co giò bỏ chạy.

Mọi người thấy bọn gây sự đi hết cả, liền tiến vào phòng trực nha môn, thương
lượng bước tiếp theo nên làm thế nào. Họ quyết định binh phân hai lộ, một lộ
do Thành Tử Cầm dẫn đầu đến ngay Bạch gia thôn, điều tra xem vụ vợ Bạch lý
chánh chết có gì đáng nghi hay không, rồi mở hòm của chồng và ba con của Sô
Điệp điều tra xem chết như thế nào, có gì khả nghi không. Dương Đạp Sơn và một
đội nhân mã khác lập tức thẩm vấn Sô Điệp.

Không biết vì sao Dương Đạp Sơn nhất mực hiếu kỳ đối với Sô Điệp. Do đó, hắn
vốn định đến Bạch gia thôn, nhưng không có cách gì phân thân hai nơi, thành ra
đành phải lưu lại.

Hắn mang theo Thỏ Nha cùng các bộ khoái đến đại lao nha môn, đi qua một hành
lang rất dài đến phòng giam của Sô Điệp. Dù sao thì cũng có người bỏ ra ngân
lượng, cho nên sự đãi ngộ với Sô Điệp không tệ, phòng giam được thu dọn rất
sạch sẽ.

Sô Điệp ngồi trên đống cỏ khô, tóc quấn thành một cục, nghỉ ngơi cả đêm nên
tinh thần thể chất đã khá hơn nhiều, bên cạnh có một chén nước và một cái bánh
bao nhân thịt, nhưng chưa hề động tới.

Thỏ Nha bước tới nói: “Ê! Sô Điệp, Dương bộ đầu của chúng ta đến rồi, ngươi
còn không mau dậy hầu chuyện Dương bộ đầu đi!”

Sô Điệp ngẩng đầu nhìn Dương Đạp Sơn, trên mặt không có biểu tình gì.

Thỏ nha rống lên: “Mẹ nó! Ngươi biết Dương bộ đầu chuyên môn dặn dò cấm dịch
nơi đây đối xử tốt với ngươi, an bài cho ngươi gian đơn, lại hướng về ánh mặt
trời. Dương bộ đầu đối với các ngươi tốt như vậy, con gái mẹ này lại còn làm
bộ làm tịch như vậy!”

Sô Điệp bấy giờ mới từ từ đứng dậy, bước tới trước mặt Dương Đạp Sơn. Cách
song xà lim, Dương Đạp Sơn phát hiện nữ nhân này quả không tục, đôi mắt như
cầu hồn đoạt phách, khiến cho người ta phải tiếc nuối tránh ánh mắt đi không
dám nhìn thẳng.

Thỏ nha nhắc cho Dương Đạp Sơn một cái ghế, những bộ khoái khác thì mang đến
bàn, trà và một ít hoa quả.

Không chờ Dương Đạp Sơn lên tiếng, Sô Điệp đã từ từ nói: “Dương bộ đầu, ông
đến ắt là muốn hỏi ta làm sao giết phu quân và ba đứa con ta chứ gì?” Nói đến
đó, bầu mắt Sô Điệp đỏ lên.

“Biết thì tốt, vậy cô nói đi.” Dương Đạp Sơn nhấp một ngụp trà, phát hiện mùi
vị khang khác, xem ra ắt là ở phòng giam nên uống không thoải mái, nên đặt
chung trà xuống.

“Hừ, ta nói? Ta nói cái gì? Ta nói thì có ích gì?” Sô Điệp từ từ ngồi phịch
xuống cỏ, đầu tóc lại xỏa ra che gương mặt trắng bệt. Trong này ánh sáng không
đủ, nhìn không rõ biểu tình của nàng ta.

“Hà hà, nam nhân tên Bạch Lạc Phong gì đó của cô thật chú ý đến cô. Cô làm như
vậy không phải là đã phụ những người hi vọng cô tiếp tục sống hay sao?”

“Ta đã phụ rồi….” Thanh âm của Sô Điệp vẫn lành lạnh, nói một nửa thì dừng
lại, chỉ khẽ thở dài.

Dương Đạp Sơn đoán không thấu ả nghĩ gì, liền hỏi: 'Đói rồi sao? Ta xem cô
không có ăn gì? Không hợp khẩu vị sao?”

Sô Điệp khẽ ngước mắt, thông qua kẻ tóc nhìn Dương Đạp Sơn.

Dương Đạp Sơn từ mắt của nàng ta nhìn ra ý nghĩ, cười thầm, nữ nhân này thật
là phiền, muốn ăn cái khác mà cứ để cho người ta đoán, thật là đau đầu. Hắn
quay sang dặn bộ khoái mang cho Sô Điệp món khác.

Đến lúc này thì Dương Đạp Sơn nói thẳng: “Kỳ thật trực giác cho ta biết cô
không giết chồng và ba con, tuy ta còn chưa tiến hành kiểm nghiệm.”

Sô Điệp nghe hắn nói thế, hơi ngẩn người, mắt lộ vẻ nghi vấn xen lẫn cảm kích
nhìn hắn.

Dương Đạp Sơn cười cười: “Nhân vì ta nhìn thấy rất nhiều tù phạm giết người,
cũng tự tay bắt không ít. Nếu như một nữ nhân giết chồng và con mình, nữ nhân
đó hết chín phần là lòng chai như sỏi đá, căn bản không quan tâm người khác,
đương nhiên không thể được người khác quan tâm. Hiện giờ có tới mấy nam nhân
đều có ý với cô, người quan tâm đến cô cũng không ít, do đó cô có vẻ không
phải là người máu lạnh giết chồng giết luôn ba đứa con.”

Mắt Sô Điệp từ từ mê mang, xuất hiện chút gì đó như cảm kích và an ủi, cúi
đầu. Nhất thời hai người không nói gì.

Lúc này, bộ khoái đi ra khi nãy đã trở lại, mang theo hai cái bánh bao và một
chén cháo. Một cấm dịch mở cửa phòng giam, đem mấy thứ để ăn đó đặt trên mặt
đất.

Thỏ nha hậm hực nói: 'Ê! Mau ăn đi, ngươi gặp phải Dương bộ đầu của chúng ta
là phúc cho người rồi. Ngươi hỏi trong nhà lao này có ai có phúc ngươi ngươi
được ăn bánh bao nhân thịt mới không!?”

Sô Điệp hơi do dự, đưa tay cầm một cái bánh bao, mềm mềm, đầy mùi thơm. Sô
Điệp len lén nhìn Dương Đạp Sơn, sau đó quay người lại, xoay lưng lại với hắn
cắn vài miếng bánh, xong chuyển thân lấy cái còn lại ăn luôn, rồi uống nửa
chén cháo, xem dáng vẻ có lẽ đói lắm rồi.

Dương Đạp Sơn lặng lẽ chờ nàng ta ăn xong. Mọi người không biết hắn đang nghĩ
gì, cho nên cùng im lặng chờ.

Sô Điệp khẽ vén tóc lộ ra gương mặt thanh tú: “Đa tạ Dương bộ đầu, ta có thể
nói những gì ta biết, nhưng mà chỉ nói với mình ông thôi.”

Thỏ nha định phát tác, Dương Đạp Sơn nhìn hắn: “Được rồi, các ngươi chờ ta ở
ngoài.”

“Nhưng mà…” Thỏ nha định cãi.

Sô Điệp lạnh giọng nói: 'Chẳng lẽ các ngươi sợ con yêu tinh ta ăn thịt Dương
bộ đầu của các ngươi luôn.”

Thỏ nha và mọi người bấy giờ mới đi ra.

Chờ mọi người đi rồi, Sô Điệp ra hiệu Dương Đạp Sơn đến gần hơn, hắn liền nhắc
ghế kê sát trước mặt nàng.

Cách song xà lim, Sô Điệp u buồn hỏi: “Ngươi không sợ ta sao?”

“Ta vì sao phải sợ cô?” Dương Đạp Sơn cười.

“Ta là một người bất tường, ta là yêu tinh, ai ở cùng ta đều xui xẻo, sẽ bị
tai nạn, có biết không?”

“Ha ha ha, cô có bản lãnh lớn như vậy à? Vậy ta cũng muốn coi thử!” Dương Đạp
Sơn cười.

Thần tình của Sô Điệp ảm đạm hẳn, “Kỳ thực ngươi đã thấy rồi đó, chẳng phải
sao? Nhiều người vì ta mà chết như vậy, nhiều người cũng hi vọng cho ta chết.”
Nói xong, nàng ta ngồi xếp bằng, Dương Đạp Sơn phát hiện thân thể của Sô Điệp
rất dẻo.

Hắn nói: “Trên đất lạnh, cô không nên ngồi trên đất, thân thể cô yếu, hay là
ngồi trên cỏ đi, hoặc là ta cho người lấy cho cô cái ghế.”

Sô Điệp cảm kích nhìn hắn: 'Đa tạ…” Dừng một chút, tù từ nói tiếp, “mọi
người đều cho ta giết người, chỉ có ngươi là không nhận thế.”

“Ta nghĩ Bạch Lạc Phong và Khương Thiên Bảo cũng không cho là thế, đúng
không?”

Sô Điệp thống khổ lắc đầu: “Bọn họ nhận thấy vậy có ích gì? Phu quân của ta và
ba hài tử đều vì ăn thức ăn do ta nấu mà chết. Trong khi đó ta lại còn sống.”

Dương Đạp Sơn rúng động trong lòng, nếu đúng là thế thì chả trách người trong
thôn kiên trì nhận định rằng cô ta giết chồng và ba con. Thấy bộ dạng thương
cảm của nàng ta như vậy, hắn nhịn không được an ủi: “Người của chúng ta đã đến
Bạch gia thôn rồi, ta nghĩ sẽ nhanh có kết quả thôi. Đúng rồi, tối qua vợ của
Bạch lý chánh đã chết rất kỳ lạ.”

Sô Điệp bật cười hơi có vẻ bị thần kinh: “Ha ha, bọn chúng nhất định sẽ cho
rằng ta hại chết ả, ha ha ha…”

Dương Đạp Sơn nghĩ nữ tử này đã bị dân trong làng chỉnh cho sắp điên tới nơi.
Nhưng mà dù sao thì nàng ta cũng đoán đúng, người trong thôn đích xác là nghĩ
như vậy, liền gật gật đầu.

Sô Điệp cười thảm, đưa đôi mắt đẹp nhìn Dương Đạp Sơn: “Còn ngươi thì sao?
Ngươi có nhận như vậy không?”

“Ta không tin vào số mạng, cũng không tin vào mạng người này có thể khắc chết
người khác.”

Thân hình của Sô Điệp hơi run run, nhìn hắn với nhãn thần đầy tình cảm phức
tạp rất khó lý giải, khiến cho Dương Đạp Sơn bối rối, vội vã chuyển đề tài câu
chuyện: “Ta… ta muốn nghe cách nhìn của cô về cái chết bất ngờ của vợ Bạch
lý chánh?”

“Ta?” Sô Điệp kinh ngạc nhìn hắn.

“Đúng vậy.”

“Dù sao thì cũng không phải tự sát.”

“Vì sao?” Dương Đạp Sơn nhớ tới kết luận của mình tối qua, hơi bất ngờ.

“Nàng ta không thể tự sát, cũng không phải chết vì rủi ro tai nạn bất ngờ, nếu
như ta đoán không sai, thì ắt là… ắt là bị người ta sát hại!”

Dương Đạp Sơn cả kinh, hắn tự tiến hành kiểm tra thi thể, đều không tìm ra dấu
vết bị giết gì, sao Sô Điệp lại nói như vậy?

Sô Điệp u sầu nói: 'Kỳ thật… người giết nàng ta…. ngươi cũng đã gặp qua,
ngươi hãy nghĩ kỹ thì biết người đó là ai…”

“Ta đã gặp qua? Ta biết người đó à?” Dương Đạp Sơn càng hồ đồ hơn.

“Nếu như ta đoán không sai thì vợ của lý chánh ắt bị người đó giết, vậy ngươi
chắc cũng đoán ra được.”

Dương Đạp Sơn hỏi dồn: “Rốt cuộc là ai? Cô có thể nói thẳng không? Ta bị cô
chọc hồ đồ luôn rồi đây.” Bất quản vợ của lý chánh có phải bị người giết hay
không, có thêm manh mối dù sao vẫn tốt.

Sô Điệp từ từ nói: “Vợ của thôn lý chánh rất khó coi, nhưng là đại tài nữ (nữ
nhân có của) số một số hai trong thôn, phụ thân đã từng là cử nhân, nhưng có
tài mà không gặp thời, tới khi nàng ta sáu tuổi thì cha chết. Mẫu thân cải giá
đến Bạch gia thôn, không ngờ đến khi nàng ta mười ba tuổi thì mẹ cũng qua đời.
Lúc đó anh rễ của thôn lý chánh và cũng là cha kế của nàng ta đã thương lượng
với cha của thôn lý chánh đem gả nàng ta cho lý chánh.”

“Vậy nàng ta mới có mười bốn tuổi mà lấy thôn lý chánh rồi sao?”

“Đúng vậy, nghe nói lúc đó thôn lý chánh thích một cô nương khác, không muốn
cưới cô ta, nhưng hai người lấy nhau xong rồi thì cảm tình ngày một tốt hơn.
Nữ tử đó dù gì cũng là nữ nhân thông tuệ, thêu thùa rất giỏi, viết chữ cũng
khéo, thiện lương hiền hậu. Còn cô nương mà thôn lý chánh yêu thương thì chưa
tới mười bảy tuổi đã bị phong hàn mà chết. Từ đó, y hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ
còn biết an tâm sống qua ngày với vợ của mình.”

“Nghe cô nói như vậy, thì nữ tử đó đâu có lý do gì tự sát!”

“Đúng vậy! Nữ tử đó thiện lương, ba năm trước khi ta đến thôn chỉ có mỗi
mìnhnàng ta nguyện ý giúp và làm quen với ta. Xem ra, ta và nàng ta có thể nói
là có qua lại đôi chút.”

“Hèn gì cô nhận định rằng nàng ta không tự sát, vậy sao cô không nói thẳng với
ta người giết nàng ta luôn?”

“Đó chỉ là trực giác của ta, ta không nên dùng thứ trực giác để làm sai lệch
suy đoán của các người.”

Vô luận là Dương Đạp Sơn hỏi thế nào, Sô Điệp cũng không chịu nói, nhất thời
cứ giằng co như thế.

Dương Đạp Sơn cuối cùng chỉ còn cách chuyển đề tài câu chuyện, hỏi: “Nghe nói
cô có ba phu quân, ba người đều chết hết rồi, nhưng rốt cuộc là thế nào cô có
thể kể ra được không?”

Nói đến đề tài này, thần tình của Sô Điệp ảm đạm lại ngay, dừng một lúc lâu
mới từ từ nói: “Phu quân đầu của ta là đồ tể, năm đó ta mới 15 tuổi, cưới được
hai năm thì y đánh nhau với người khác, trọng thương về nhà không bao lâu thì
chết. Người thứ hai có học, nhưng lại thích cờ bạc, đến đổ trường đánh bạc
thua trở về nói đau đầu, sau đó cụng đầu vào tường. Mới đầu ta chỉ cho là y
giả vờ, nhưng y có lúc cụng đầu đến tóe máu ra rất ghê rợn, không đến ba tháng
sau thì chết. Lúc đó đã có người nói ta là yêu tinh, là ma quỷ, là tai vạ rồi,
có người thậm chí còn muốn vì dân trừ hại, muốn giết chết ta…”

Nói đến chuyện củ, mắt Sô Điệp trở nên mông lung, khiến người ta rất đau lòng.

Nhưng mà, Dương Đạp Sơn không gấp hỏi chuyện kế theo đó, vì hắn biết Sô Điệp
sẽ tự kể tiếp chuyện của mình.

Sô Điệp dừng một chút, thở dài tiếp: “Chết hai nam nhân rồi, ta cũng tắt hẳn
cõi lòng, cho rằng cả đời sẽ ở vậy. Sau đó lại có người làm mối, đem ta tới
Bạch gia thôn lấy Khương Thiên Hữu. Gặp nhau, ta biết chàng ấy là người tốt,
ta liền đáp ứng. Khi cưới nhau, ta mang theo một trai một gái của hai đời
chồng trước, chàng ấy cũng không hiềm gì, còn đối với hai đứa thật tốt. Rất
tiếc là… chàng ấy sau đó cũng chết luôn… ai, ta đại khái là mầm tai họa
mà.”

Lúc này thì Thỏ Nha đã tiến vào, nói nhỏ vào tai Dương Đạp Sơn mấy câu. Hắn
đứng dậy bảo: “Cô nghỉ ngơi trước đi, ta cần phải đi đây, ngày mai sẽ đến hỏi
cô tiếp.” Dừng lại một chút, hắn bổ sung: “Cô muốn ăn gì cứ nói với cấm dịch,
bọn họ sẽ an bài.”

“Ta… ta chỉ ăn chay, sau này làm ơn cho ta bánh bao chay hay mằn thầu chay
là được rồi.”

Bấy giờ Dương Đạp Sơn mới hiểu vì sao nàng ta lại khốn khổ và khó chịu khi ăn
bánh bao nhân thịt như vậy.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.