Nạp Thiếp Ký – Chương 550: Hết mạng này tới mạng khác – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 550: Hết mạng này tới mạng khác

Bộ khoái ấy vội đáp: “Người ở Bạch gia thôn đến báo án, nói là bà xã của lý
chánh trong thôn đến bửa tối rồi mà cứ ở mãi trong phòng không ra, mọi người
cho là bà ta ngủ, sau đó mới phát hiện là đã chết rồi.”

Thành Tử Cầm đứng phắt dậy, cảm thấy đầu óc quay cuồng, cố gượng nói: “Phát
sinh án mạng nữa sao? Mau! Chúng ta đi!” Vừa đưa chân ra thì đá ngay vào chân
ghế, loạng choạng suýt ngã xuống đất. Dương Đạp Sơn vội chụp lấy đỡ nàng lại.

Dương Đạp Sơn thấy Thành Tử Cầm trong bộ dạng như vậy, biết là không thể đi
được, liền nhờ Điền ny tữ đưa về. Còn bản thân thì gấp về nhà xách rương pháp
y, mang Sấu hầu, La Dực, Thỏ nha và vài huynh đệ theo người báo án cưỡi ngựa
trở về Bạch gia thôn.

Do đi gấp bằng ngựa nên chỉ một thời thần là tới Bạch gia thôn. Nhà lý chánh
của thôn đèn đuốc sáng trưng, đã loạn thành một đoàn, tiếng khóc lóc tranh cãi
loạn cả lên.

Thôn dân báo án chạy vào trong vườn của lý chánh trước, lớn tiếng hô: “Dương
bộ đầu đến rồi, Dương bộ đầu đến rồi!”

Người trong thôn đã gặp qua Dương Đạp Sơn vào ban ngày. Thấy hắn đến, mọi
người an tĩnh lại không ít.

Lý chánh Bạch Càn của thôn ngồi ở một cái ghế thái sư ở trước thềm nhà hầm
(Chú: Khu vực cao nguyên Hoàng Thổ ở Tây Bắc – Trung Quốc, người ta đào những
cái hang ở vách núi đá để ở gọi là nhà hầm. ND), thần tình ảm đạm, thấy Dương
Đạp Sơn đến, vội đứng dậy dùng giọng trầm thấp nói: “Làm phiền Dương đại nhân
rồi, để ngài trễ thế này mà còn phải đến nữa.”

“Không hề gì, ông nên bớt đau buồn đi mới được!” Dương Đạp Sơn vỗ vỗ vai lý
chánh, cói như an ủi rồi hỏi tiếp: “Là ai phát hiện thi thể trước?”

Lý chánh ngoắc tay, một cô bé chạy đến. Y nói: “Đây là con gái thứ hai của
tôi, gọi là Phượng nhi, chính là nó phát hiện nương tử của tôi trong phòng.”

Tiểu nha đầu này mới khoảng sáu bảy tuổi, có vẻ như sợ quá nên đứng trước mặt
Dương Thu Trì run lập cập, đôi mắc khóc sưng lên, hai dòng nước mũi chảy dài
mà không hề biết.

Dương Đạp Sơn vô cùng yêu thương, cúi xuống ẵm Phượng nhi lên, móc khăn tay ra
lau mắt cho cô bé, dịu dàng hỏi: “Phượng nhi, đừng buồn a! Cháu nếu cứ thế cha
cháu càng đau buồn hơn rồi sao? Cháu lớn rồi hãy ngoan ngoãn lên, có biết
không?”

Cô bé đó vô cùng ngoan ngoãn hiểu biết, thấy Dương Đạp Sơn nói vậy cũng ngừng
khóc. Nhờ ở chỗ thần tình của hắn hòa ái, nên không sợ người lạ, hai tay nhỏ
bé ôm chặt cổ Dương Đạp Sơn, không ngừng thút thít.

Dương Đạp Sơn chờ cô bé bình tĩnh trở lại, mới dịu dàng hỏi: “Phượng nhi
ngoan! Nói cho thúc thúc biết con đi gọi mẹ ăn cơm lúc nào?”

“Lúc chiều con phụ cắt cỏ trâu xong trở về, tỷ tỷ nói bà đã làm cơm xong, bảo
con đi gọi mẹ ăn cơm. Thế là con đi.”

“Sau đó thì sao?”

“Con đi rồi, phòng của mẹ đóng kín, con gọi mẹ mấy tiếng, thấy mẹ không ra
tưởng là mẹ ngủ, con không gọi nữa. Lát bà hỏi, nghe nói mẹ còn ngủ, bà la,
dẫn cháu đi gọi mẹ, nhưng mẹ cũng không mở. Bà gọi cha tơi, cha bò lên cửa sổ,
chọc tay nhìn vào, thấy mẹ trong phòng. Sau đó cha và mọi người đập phá cửa,
hu hu hu…” Nói xong, cô bé khóc òa.

“Phượng nhi đừng khóc nữa! Cháu nghĩ kỹ coi thì thúc thúc mới biết ai giết mẹ
chứ, ha?”

“Mẹ tự chết đó, Phượng nhi không ngoan, mẹ tức giận không thèm Phượng nhi
nữa.”

“Ai ai cho con biết vậy, mẹ hả?”

“Mẹ nói, mẹ nói chiều nay con không phụ cắt đủ cỏ trâu, mẹ bực mình, hông thèm
chơi với Phượng nhi nữa, ăn thuốc chuột chết rồi. Ca ca, em có phải là yêu
tinh như dì Sô không, khắc người nhà chết đó?”

Dương Đạp Sơn nhìn cô bé mắt nhòe lệ, lòng quặn đau, không biết ai nói với đứa
trẻ những lời thế này. Tuổi còn nhỏ mà tự coi mình thành yêu tinh rồi, nghĩ
lại thật bi ai.

“Sao có thể được? Bé không phải đâu. Bé xinh xắn ngoan ngoãn như vậy, sao có
thể chứ?”

Phượng nhi bán tín bán nghi, gật gật đầu.

“Hiện giờ nói cho thúc thúc biết sau khi cha cháu mở cửa rồi, cháu thấy gì,
được không?” Dương Đạp Sơn biết việc này đối với một đứa bé mất mẹ là rất tàn
nhẫn, nhưng hắn không thể không làm như vậy, nhân vì em bé không biết nói dối.

“Cháu… cháu… nhìn thấy mẹ nằm dưới đất, tóc phủ lòa xòa lên mặt con nhìn
không thấy, sau đó bà che mắt cháu lại ẵm cháu đi.”

Dương Đạp Sơn lại hỏi lý chánh đơn giản vài câu, tình huống tương đồng, liền
bảo y dẫn hắn đến chỗ xảy ra án.

Vùng Thiểm Tây vào thời Minh là khu vực bần cùng xa cách, người dân thường ở
trong diêu động. Những gia đình phổ thông đều cả nhà một động, nhưng ở Bạch
gia thôn thì có vẻ giàu hơn, nhà của lý chánh có tới mấy gian diêu động.

Lý chánh cũng biết bảo hộ hiện trường, cấm chỉ người ngoài tiến vào diêu động
xảy ra án mạng.

Dương Đạp Sơn đứng ở cửa diêu động nhìn, thấy một nữ nhân nằm úp, tóc dài xõa
ra che kín cả gương mặt.

Hắn và La Dực cẩn thận tiến vào diêu động. Trong này không có đồ đạc gì, nhưng
rất sạch sẽ. Dương Đạp Sơn quét mắt nhìn quanh, thấy trên đầu giường đặt gần
lò sưởi có mền gối xếp chỉnh tề, trên giường còn có đồ may vá thêu thùa chưa
xong, dường như là một cái yếm bụng cho đứa bé 3 tuổi. Trên yếm này có thêu
một con bướm chưa xong, công thêu không tệ, xem ra vợ của lý chánh là một nữ
nhân hiền huệ.

La Dực bước tới, khẽ vén tóc của thi thể ra, rồi chợt kêu a một tiếng.

Dương Đạp Sơn nghe tiếng quay ngừơi lại, thấy mặt của thi thể được La Dực vén
ra có một khối bớt đen lớn bằng bàn tay, đi gần nhìn thấy lan cả má trái,
trông rất khó coi.

Dương Đạp Sơn bấy giờ mới hiểu vì sao vừa rồi La Dực kêu lên, vì cái bớt nhìn
có vẻ rất ghê người.

Thôn lý chánh đứng ngoài diêu động cố cười nói: “Vợ tôi tướng mạo xấu xí, làm
hai vị quan gia giật mình.”

Dương Đạp Sơn thầm nghĩ, lý chánh của thôn này quả thật là khổ, tối ngày đối
diện với một nữ nhân như vậy thật không biết nói sao.

Lý chánh xem ra hiểu hắn nghĩ gì, chỉ thở dài một tiếng, không hề nói gì.

Dương Đạp Sơn tiến hành kiểm tra qua loa bề ngoài của thi thể, ở lưng không
phát hiện ngoại thương hay gì bất thường. Hắn lật thi thể qua, phát hiên đầu
tóc của người chết tán loạn, biểu tình rất thống khổ, nhưng màu sắc hình dạng
ở mặt bình thường.

Khi vạch mắt người chết, không phát hiện có điểm xuất huyết. vẻ mặt cũng không
có triệu chứng nghẹt thở bầm xanh, cổ không có dấu bóp hay chèn ép, xương hầu
bình thường, sơ bộ có thể bài trừ khả năng tử vong do ngạt thở.

Khi kéo lưỡi ra, hắn phát hiện trong miệng còn có gì đó, lấy ra kiểm tra, thì
ra là bánh bao chưa nhai xong, đã bị nước bọt thấm nhũn hết.

Khi cởi y phục kiểm tra bề mặt, không phát hiện vết thương hở miệng, cũng
không có dấu hiệu trúng độc rõ ràng. Thi cương đã xuất hiện, hướng xuống dưới,
đã đạt đến dưới eo; Thi ban màu tím nhạt, phân bố ở mặt, ngực và trước đùi,
phù hợp tư thế nằm sấp. Tiếp đó hắn kiểm tra nhiệt độ thi thể, căn cứ độ ẩm,
nóng, kết hợp độ ấm của thi thể, tình huống thi ban và thi cương, kết luận
thời gian tử vong từ ba đến bốn canh giờ.

Xem ra hắn vừa rồi khỏi Bạch gia thôn không lâu thì nữ nhân này chết.

Kinh qua kiểm tra vẻ ngoài cơ thể, không phát hiện dấu vết bị giết, sơ bộ phán
đoán bị bệnh nặng đột ngột dẫn tới tử vong. Tuy nhiên, kết luận này chưa thể
chính xác nếu như chưa giải phẩu thi thể, nhân vì có vẻ như chết bất ngờ,
nhưng trong những tình huống mưu sát thật tế, đặc biệt là những án Dương Đạp
Sơn theo cha điều tra trước đây đều gặp không ít.

Dương Đạp Sơn yêu cầu lý chánh cho người khiêng thi thể đi, tạm thời để trong
nghĩ trang của thôn, để tiến hành điều tra trước rồi căn cứ tình huống có
quyết định giải phẩu kiểm nghiệm hay khong. Nhưng mà, đối với việc giải phẩu,
cha hắn là Dương Thu Trì nhiều lần cảnh cáo, không đến lúc vạn bất đắc dĩ
không thể tiến hành. Hơn nữa, thôn này có quan niệm tông tộc rất mạnh, bản
thân hắn nếu tiến hành mổ ruột xẻ gan vợ đã chết của lý chánh, y nhất định sẽ
lật tung trời đất. Do đó, hắn quyết định tiến hành kiểm tra những bước cần
thiết trước, sau đó coi có thể thông qua cách khác mà phát hiện có mưu sát hay
không.

Hắn chuyển qua lại trong động, phát hiện ở cửa diêu động có một cái nút bằng
bố màu hồng.

Dương Đạp Sơn à lên một tiếng, nhớ tằng nút trên y phục người chết màu tím,
xem ra đây không phải của người chết, chẳng lẽ ai tiến vào không cẩn thận làm
rơi? Nếu như là mưu sát thì chẳng lẽ do hung thủ lưu lại? Dương Đạp Sơn bỏ cái
nút vào trong túi.

Hắn gọi lý chánh vào hỏi: “Hôm nay nương tử của ngươi có mặt ở từ đường
không?”

“Có, tôi và nàng ấy cùng ra cửa, lúc đó còn có mẹ tôi và ba đứa nhỏ.”

“Lúc chúng ta đi rồi, nương tử của người rời khỏi đó khi nào, ngươi có biết
không?”

“Vậy thì tôi không biết rồi, mọi người tan hàng, tôi và tộc trưởng cùng các vị
lão bối lưu lại, chờ các vị đi xong chúng tôi mới về.”

“Khi người về nhà thì có vào phòng ngủ của các ngươi không?”

“Tôi nhất mực ở trong phòng ngủ của tôi a.” Bạch Càn đáp.

“Hả? Ngươi và nương tử của ngươi không ngủ chung sao?” Dương Đạp Sơn có phần
kinh ngạc.

Bạch Càn bối rối: “Lúc trước đứa con thứ hai Phượng nhi bị cảm phong hàn,
không chịu ngủ cùng ba. Mẹ nó thương nó nên muốn chiếu cố, đến ngủ trong cùng
một diêu động.”

“Bao lâu rồi?” La Dực ở bên cạnh chen lời hỏi.

“Cũng một đoạn thời gian rồi, phòng đó hướng dương, tối ấm hơn.”

“Xem ra Bạch Càn này có vẻ rất yêu vợ thương con!” Dương Đạp Sơn thầm nghĩ.
Hắn xem xét trong phòng một hồi nữa, không thấy có gì dị thường, liền chậm
bứơc ra ngoài diêu động.

Đột nhiên, hắn cảm thấy trong đám thôn dân vây xem có ánh mắt sắc bén nhìn
mình. Hắn quét mắt qua, không ngờ thấy vợ của Bạch Lạc Phong là Khương Thiên
Linh đang đứng trong đám đông lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt như mũi đao bén như
muốn đâm xuyên Dương Đạp Sơn.

Hắn nhìn thẳng đáp trả ả, thầm nghĩ nữ nhân này quả là tà môn, cần phải để ý.

Trời đã gần khuya, án này không phát hiện dấu vết giết người, Dương Đạp Sơn
quyết định về trước, chờ ngày mai tiếp tục điều tra chung với án của Sô Điệp.

Bạch Càn nhất mực đi cùng Dương Đạp Sơn và mọi người ra khỏi cửa thôn.

Trên đường, Dương Đạp Sơn tùy miệng hỏi: “Bạch lý cháng, Sô Điệp này đã lấy
chồng hai lần, Khương gia đại ca sao còn cưới cô ta?”

“Cái này…., khả năng là nhìn trúng dung mạo của cô ta. Khương gia đời đời
làm thợ mộc, Khương gia đại huynh đệ là người hiền hậu, đối đãi với người rất
tốt, gặp ai cũng đỏ mặt, từ khi thành thân đến nay đối với Sô Điệp rất tốt!
Ai… Nữ tử đó kỳ thật mạng không tốt, mặt xinh đẹp tuyệt mỹ mà hết lấy người
này đến người khác. Hai người trước dường như đều không tốt, người này cuối
cùng biết yêu thương cô ta, nhưng không ngờ không quá hai năm đã chết, thật
là…”

Bạch Càn thở dài, không nói tiếp nữa.

Sáng hôm sau, Dương Đạp Sơn luyện công xong, đang ở trần ngồi dựa vào ghế thái
sư ở hàng hiên uống trà, chợt nghe có người gọi cửa, nghe thanh âm thì biết là
Thành Tử Cầm. Hắn vội đặt chén trà xuống, lười mặc luôn áo, chạy ra mở cửa.

Thành Tử Cầm thấy thân trên trần trụi của Dương Đạp Như thế, hơi đỏ mặt, lách
người đi vào vườn. Dương Đạp Sơn không cảm thấy có gì không phải, tùy tiện đi
cạnh Thành Tử Cầm: “Cô sao hôm nay dậy sớm vậy? Tỉnh rượu chưa?”

Thành Tử Cầm không nhìn hắn: “Cũng đâu có bao nhiêu rượu đâu, không hề gì.
Nghe Thỏ nha nói tối qua ở Bạch gia thôn đã xảy ra chuyện nữa, do đó ta tới
hỏi ngươi.”

Hạnh nhi mang nước rửa mặt ra, Dương Đạp Sơn ra dấu cho Hạnh nhỉ để lên bàn
trong vườn, vừa rửa vừa trả lời Thành Tử Cầm: “Ta đã tiến hành kiểm tra sơ bộ
bên ngoài của vợ Bạch lý chánh, không phát hiện dấu vết giết người, cộng thêm
tối qua ta uống hơi nhiều, nên không hy vọng kết luận ngay. Lát nữa sẽ đến
Bạch gia thôn một chuyến, trong tiết trời này không thể để thi thể lâu được
đâu. Hi vọng có thể tra ra nguyên nhân trong thời gian sớm nhất.”

Thành Tử Cầm gật đầu, “Ta và ngươi cùng đi, dẫn Hạ Viêm theo. Hắn dù sao cũng
rành rẻ tình hình ở đó, nếu cần có thể gọi vợ của Hạ Viên luôn.”

Dương Đạp Sơn đồng ý, nhanh chóng thu thập mọi thứ. Hạnh nhi đã làm bửa sáng
xong, hai người cùng ăn rồi đến nha môn.

Vừa tiến vào trong, hai người đã thấy một đám người đang vây quanh phòng bộ
khoái hò hét om sòm. Dương Đạp Sơn nhận ra một người trong số đó chính là
Khương Thiên Linh dữ dằn với giọng nói the thé muốn lật tung cả nóc nhà.

“Làm ồn cái gì đó?” Dương Đạp Sơn rống lên một tiếng, đám người tức thời an
tĩnh trở lại.

Khương Thiên Linh lạnh lùng chuyển thân, nhìn Dương Đạp Sơn: “Đem ả yêu tinh
Sô Điệp hại người cấp cho chúng ta, ngày nào ả chưa chết thì ngày đó Bạch gia
thôn không thể yên ổn.”

“Láo xược, ngươi nhìn coi ngươi đang ở đâu vậy.” Thành Tử Cầm lạnh lùng nói.

Một lão phụ khoảng 50 tuổi bên cạnh Khương Thiên Linh bước ra, run rẫy nói:
“Quan gia, con dâu tôi tối qua chết rồi, nó ắt là bị con yêu tinh đó khắc
chết. Ông trời muốn thu thập con yêu tinh, các người lại không cho. Hôm nay
tốt rồi, các ngươi nhìn đi, coi đi, nó ở nha môn các người sống nhăn răng, còn
con dâu ta thì bị nó khắc chết rồi!”

Con dâu của bà ta? Dương Đạp Sơn nghĩ, bà già này nhất định là mẹ của Bạch lý
chánh. Hắn vội dùng giọng hòa hoãn hơn bảo: “Đại nương, tâm tình của ba chúng
tôi tự nhiên hiểu, chỉ có điều các người làm như vậy không được đâu. Các người
hãy về trước đi, ta đáp ứng là sẽ nhanh chóng làm rõ sự tình, trả lời cho mọi
người biết.”

“Phì! Các người cứ bảo vệ con hồ li tinh đó!” Bà lão phun một bãi nước bọt về
phía Dương Đạp Sơn, khiến hắn dở khóc dở cười.

“To gan!” Thỏ nha ở bên cạnh tát cho lão bà một cái, gằn giọng quát: “Ngươi
muốn làm gì?”

Không ngờ bà lão mượn cớ đó nằm vật ra, khóc trời gào đất giống như Thỏ Nha đã
làm gì bà ta vậy, vừa nhìn là biết đó là kẻ không dễ chọc.

Bộ khoái thời cổ đại thuộc về tiện dân, nếu không phạm án thì bá tánh chẳng
coi vào mắt. Do đó, bộ khoái chẳng có vị thế gì, nếu không thì không bị quy về
tầng lớp thấp hèn. Thỏ nha tuy giống như trâu như ngựa, nhưng lão bà chẳng sợ
sệt gì.

Thành Tử Cầm định bước tới đỡ, Thỏ nha liền ngăn lại: “Thành bộ đầu đừng, bà
quỷ đó sẽ kiếm chuyện với bộ đầu đấy!”

Thỏ nha kéo Thành Tử Cầm ra, tự mình bước tới lạnh lùng nói với bà lão đang
lăn lộn dưới đất: 'Được rồi! Bà cứ nằm đó, đi đường dài như vậy bà cũng mệt
rồi, chúng ta không động đến bà đâu, để bà khỏi nói chúng ta đánh bà.”

Dương Đạp Sơn lười đụng chạm với bà lão này, quay sang nói với Khương Thiên
Linh: “Các ngươi tụ tập xung kích nha môn, ta cảnh cáo các ngươi, nếu như
chúng ta nói ngon ngọt mà các ngươi không nghe, thì đừng trách chúng ta động
cường! Nếu như các ngươi hiện giờ không tán, chọc chúng ta giận, chúng ta bắt
giam vào đại lao mấy ngày, sau đó còn trị tội hết một lượt!”

Khương Thiên Linh tựa hồ không sợ điều này, lạnh giọng nói: “Được a! Ngươi bắt
đi a! Các người bắt chúng ta hết cho rồi, tốt nhất là bắt hết người Bạch gia
thôn chúng ta, đem giết hết, để các ngươi đường hoàng thả con yêu tinh đó. Dù
gì thì chúng ta không bị các người giết, cũng bị con hồ li tinh đó khắc chết!”

Dương Đạp Sơn nhíu mày: “Cái gì mà khắc chết? Cô ta khắc ai?”

Khương Thiên Linh rống gần như điên: “Ông trời ơi! Mắt các ngươi mù rồi sao? Ả
khắc chết ba người chồng, lấy một người chết một người, chết một người lấy
người khác, lấy người khác chết thêm nữa luôn! Ha ha ha, ba người, chết ba nam
nhân! Nam nhân thứ ba là anh ruột ta! Còn có ba đứa con, tổng cộng khắc chết 6
nhân mạng! Hiện giờ khắc chết vợ của Bạch lý chánh nữa! Bảy người! Tổng cộng
khắc chết bảy người! Ngươi còn hỏi khắc ai nữa hả! Chẳng lẽ phải chờ ả khắc
chết sạch thôn dân chúng ta luôn rồi các ngươi mới cao hứng hay sao? Hả?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.