Nạp Thiếp Ký – Chương 547: Yêu nữ án (1) – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 547: Yêu nữ án (1)

Sau khi dì năm Tống Vân Nhi đi rồi, Dương gia y theo ướng định với Dương Đạp
Sơn, không có ai lộ diện nữa. Ngay cả cẩm y vệ của Khánh Dương phủ cũng không
biết vị tiểu bộ đầu Dương Đạp Sơn này chính là đại công tử của Đại Minh cẩm y
vệ đệ nhất nhân – Chỉ huy sứ Dương Thu Trì. Do đó, sinh hoạt của hắn khôi phục
lại sự bình tĩnh như ngày thường. Hắn hiện giờ đã quen với nếp sinh hoạt này,
rất tự tại, rất thoải mái.

Ăn sáng xong, Dương Đạp Sơn đến nha môn, phát hiện phòng bộ khoái rất náo
nhiệt. Mọi người thấy Dương Đạp Sơn đến đều im miệng, hắn thuận tay chụp lấy
răng thỏ gần nhất hỏi: “Nói! Đám vô lại các người không biết ở sau lưng ta nói
cái gì rồi, mau mau khai ra!”

Bộ khoái răng thỏ thấy bộ dạng của Dương Đạp Sơn như vậy, biết hắn không hề
giận, liền cười hi hi tránh ra. Nào ngờ bàn tay của Duơng Đạp Sơn như thiết
trảo giữ chặt y phục của hắn, khiến hắn không cách gì động đậy.

“Vừa rồi mọi người nói với nhau là tặng cho Thành bộ khoái lễ vật gì cho phải,
thì bộ đầu đến rồi.”

“Lễ vật? Mọi người sao lại công khai hối lộ? To gan quá nha!” Dương Đạp Sơn
cười nói.

Đang nói chuyện, sấu hầu Hầu vĩ xách một làn trúc lớn cười cười tiến vào. Làn
trúc được che bằng một khối bố, không nhìn được gì bên trong.

“Hối lộ cái gì cũng đều do ngươi nói ra! Hôm nay là sinh nhật của Thành bộ
đầu, ngươi tự nhân là thân cận nhất với Thành tỷ tỷ mà sao lại quên điều này?”
Nói xong, mọi nguời đều cười rống cả lên.

Dương Đạp Sơn bấy giờ mới nhớ ra, tự vỗ đầu nói: “Vậy mọi người không đến nỗi
thấy ta đến rồi mà không nói ra chứ?”

Hầu vĩ đặt làn xuống bàn cạnh Dương Đạp Sơn, Dương Đạp Sơn rất nghi hoặc, mở
lớp bố trên đó ra, thấy trong đó có một con gà đã làm sạch và một khối thịt
heo.

“Các ngươi thật là có hiếu nha! Sao không đi tặng mau đi? Trời thế này để lâu
không được đâu.”

“Chúng tôi kiến nghị bộ đầu đi đưa a!” Hầu Vĩ cười ra vẻ rất gian.

“Sao có thể chứ? Ta đâu có phần trong này đâu, ta đi tặng chẳng phải là cướp
tâm ý của mọi người rồi hay sao. Loại sự tình này Dương Đạp Sơn ta không làm
đâu.”

Hầu Vĩ bước đến cạnh Dương Đạp Sơn, nhân vì không cao bằng hắn, nên gian nan
đặt tay lên vai hắn: “Huynh đệ chúng ta chứ đâu phải người ngoài? Có cần phải
làm như vậy không, đúng không nào?” Nói xong gã còn nháy mắt ra hiệu cho mọi
người, mọi người đều phụ họa theo lời của Hầu Vĩ.

Dương Đạp Sơn móc từ trong người ra ít tiền, quẳng cho răng thỏ: “Ngươi mau ra
đường mua cho Thành bộ đầu son mà nàng ta thích hay cái gì thích ăn đó, về ta
cùng mang đi một lượt.”

Thỏ nha lập tức chụp lấy tiền chạy đi, đụng ngay Thành Tử Cầm ở cửa trong quần
áo và bộ dạng rất đơn giản. Nàng nghiêm gương mặt xinh trách mắng: “Răng thỏ,
chạy đi đâu mà vội vậy? Suýt đụng phải ta!”

Thỏ nha vội dừng chân cười trừ, chào một câu rồi như làn khói chạy mất.

Lúc này, một bộ khoái vội vội vàng vàng chạy vào báo: “Thành bộ đầu, không
xong rồi! Xảy ra chuyện rồi!” Ba người nghe thế đều quay lại nhìn, thì ra là
một bộ khoái tên Hạ Viên thuộc tổ của Thiết Tháp La Dực.

Thành Tử Cầm nhíu mày: “Từ từ nói, có chuyện gì?”

Hạ Viêm có vẻ như đã chạy một đoạn đường dài, mệt đến thở không ra hơi. Dương
Đạp Sơn gọi một bộ khoái khác rót trà cho y, Hạ Viêm ực một cái cạn sạch mới
khá hơn một chút, nói tiếp: “Vừa rồi tôi đưa vợ và hài tử của tôi về thăm nhà
mẹ nó, đi đến cửa thôn phát hiện trong thôn rất náo nhiệt, cho rằng nhà ai đó
đang tổ chức chuyện vui gì đó, sau đó tới mới biết là bọn họ định bắt một phụ
nhân trong thôn ấy đi “tẩm trư lung” (Chú: Ngâm rọ heo, dìm chết người bằng
cái rọ tre bắt heo, một tục xưa của người Trung Quốc dùng để trừng trị phụ nữ
ngoại tình, giống như tục ném đá cho chết ở Thổ Nhĩ Kỳ, ở Việt Nam thì nhẹ hơn
với tục cạo đầu bôi vôi (hoặc dầu hắc). ND) Do đó tôi vội chạy về cấp báo mọi
người.

“Tẩm trư lung?” Dương Đạp Sơn vô cùng hiếu kỳ, lúc này chợt ở nha môn đại
đường có tiếng trống vang lên, xem ra là có người đến kêu oan. Thành Tử Cầm
vội cho Hầu Vĩ ra xem, Hầu Vĩ vội dẫn theo hai người hấp tấp chạy ra.

Dương Đạp Sơn trước đó có nghe phụ thân nói, một nữ tử bất trinh với chồng,
hoặc có quan hệ với nam nhân khác, trượng phu của nàng ta có thể bắt về “tẩm
trư lung”, tức là bỏ người trong giỏ tre đóng thành cái lồng rồi quẳng xuống
nước dìm chết. Chỉ có điều trước giờ hắn chưa hề thấy qua.

Chẳng mấy chốc, Hầu Vĩ đã chạy vào thưa: “Thành bộ đầu, người đánh trống là ở
Bạch gia thôn, cũng là chỗ vừa rồi Hạ Viêm nói đến. Chúng ta hay là mau đến đó
xem, để chậm sợ không kịp đâu.

Thành Tử Cầm gật gật đầu, lệnh cho Hầu Vĩ mang ngươi đi trước, sau đó nàng và
Dương Đạp Sơn cũng theo, cho Hạ Viêm dẫn đường. Cả đám vừa ra tới đường thì
đụng ngay Răng thỏ đi mua đồ về. Răng thỏ thấy nhiều người vội đi như vậy,
đoán là gặp phải án gì đó, nên vội đến bên cạnh Dương Đạp Sơn hạ giọng hỏi:
“Dương bộ đầu, mấy thứ này tôi đã mua xong, bộ đầu coi chừng nào gửi tặng
chứ?”

“Hay là ngươi và các huynh đệ đem mọi thứ đến nhà Thành bộ đầu trước. Chúng ta
đi đến Bạch gia thôn cái đã. Trời nóng thế này mấy món đồ sống đó không để
được đâu, nếu là trễ rồi mà chúng ta chưa về, thì ngươi cứ mang đến Bằng Cử
tửu lâu cho đầu bếp làm trước đi, chờ chúng ta về rồi ăn luôn.” Thỏ nha gật
đầu đứng nhìn bọn họ đi xa.

Thành Tử Cầm thấy Dương Đạp Sơn và Thỏ nha nói chuyện cả buổi, đợi hắn đi lên
nhịn không được hỏi: “Hai người nói cái gì vậy?”

Dương Đạp Sơn đang nghĩ tới chuyện Tẩm trư lung, tùy tiện đáp: “Liên quan đến
lễ vật sinh nhật của cô.” Hầu vĩ nháy mắt với hắn, hắn cũng không để ý, cho
rằng các huynh đệ bộ khoái định cấp cho Thành Tử Cầm một sự bất ngờ. Như vậy
xem ra mọi chuyện đã bị hắn phá hỏng rồi.

“Sinh vật? Lễ vật?” Thành Tử Cầm nghi hoặc hỏi, có vẻ như cô nàng quên luôn
ngày sinh của mình rồi.

“Đúng a, vốn muốn tặng ngay cho cô, không ngờ xảy ra án này, chờ tối về tặng
vậy.” Dương Đạp Sơn cười cười, lộ ra nụ cười mỉm được dùng làm chiêu bài của
hắn.

Thành Tử Cầm ửng hồng hai má, ngượng ngập nói: “Đa tạ ngươi và các huynh đệ.”

“Chủ yếu là do các huynh đệ nhắc nhở, trí nhớ của ta chỉ sợ chẳng hơn gì cô,
rất may ta bổ cứu kịp thời, đã nhờ Thỏ nha mua dùm quà sinh nhật của ta bổ
sung vào rồi.”

“Dương bộ đầu đáng ra phải tự đi mua mới biểu hiện thành tâm chứ a!” Một bộ
khoái ở bên cạnh cười hì hì nói, Thành Tử Cầm càng đỏ mặt hơn, trừng mắt nhìn
bộ khoái đó.

Dương Đạp Sơn cũng không để ý, cười ha ha mấy tiếng: “Năm nào chẳng có sinh
nhật, lần sau rồi tính.”

“Dương bộ đầu có ý là năm nào cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho Thành bộ đầu
phải không a?” Vị bộ khoái đó chớp chớp mắt, cười hề hề.

“Ha ha ha, thì vậy! Thành bộ đầu của chúng ta sẽ sống lâu trăm tuổi a! Chẳng
lẽ huynh đệ các người năm sau chỉ để mình ta tặng quà sinh nhật cho cô ấy thôi
à?” Xem ra Dương Đạp Sơn cũng chưa hiểu ý tứ trong lời nói của bộ khoái đó,
nên mọi người cùng đua nhau cười.

Vừa nói chuyện vừa đi gấp, một thời thần sau thì họ đến được Bạch gia thôn.

Dương Đạp Sơn và mọi người không cần hỏi, hầu như mọi người trong thôn này đều
tụ tập ở con đường trước từ đường của Bạch gia, chật nít người là người.

Dân trong thôn này chủ yếu là người họ Bạch. Tộc trưởng tên là Bạch Đồng Thiên
đang ngồi trên hàng ghế giữa ngoài từ đường. Tuy nói là y đã bảy chục, nhưng
sắc mặt hồng nhuận, rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Những ghế bên cạnh có
thôn trưởng cùng các trưởng bối đức cao trọng vọng ngồi.

Mọi người đưa mắt nhìn thấy người của quan phủ đến, tự giác tránh ra một đường
trống. Dương Đạp Sơn cùng mọi người tới trước, mới phát hiện ở giữa đình có
một nữ tử mặc đồ trắng đang quỳ, không nhìn thấy mặt, đầu tóc tán loạn, cúi
gầm mặt không nói chuyện cũng không khóc.

Bạch Đồng Thiên thấy người của quan phỉu đến, bản thân không hề đứng dậy mà
dùng mắt ra hiệu cho một nam nhân khoảng ba chục tuổi. Hạ Viêm hạ giọng nói
cho Dương Đạp Son biết kẻ đó chính là thôn trưởng của thôn này, tên là Bạch
Càn, là cháu của tộc trưởng.

Bạch Càn bước tới, Dương Đạp Sơn cùng mọi người tới gần mới phát hiện người có
vóc dáng tương đương này trên mặt có một nốt ruồi to như hạt đậu nàng, trên có
ba sợi lông đen dài, gương mặt vốn không khó coi, nhưng bị nốt ruồi này hủy
mất.

“Tiểu nhân là lý chánh của thôn này, tên là Bạch Càn, không biết các vị quan
gia đến đã không kịp đón xa, xin thứ tội! Không biết các vị quan gia đến thôn
chúng tôi có mục đích gì?”

Hầu vĩ chỉ vào Thành Tử Cầm và Dương Đạp Sơn sau mình, “Hai vị này là Thành bộ
đầu và Dương phó bộ đầu của chúng ta.”

Bạch Càn cung kính mời Thành và Dương hai người đến cái ghế bày trong vườn mời
hai người ngồi xuống. Bạch Đồng Thiên không hề ngước mắt nhìn họ, xem ra là
không coi hai vị nam nữ trẻ tuổi này vào đâu.

Thành, Dương hai người ngồi xuống, Bạch Đồng Thiên ho khan một tiếng, quét mắt
nhìn xung quang, ngữa cổ nói: “Hôm nay, triệu tập mọi người tới từ đường này
là muốn để mọi người nghị luận xem chúng ta nên xử trí xao với con xướng phụ
(đồ đĩ) ác độc này.

Lời của Bạch Đồng Thiên vừa dứt, rất nhiều người đã xông lên phun nước bọt
thóa mạ nữ nhân cúi đầu này. Những phụ nữ lớn tuổi một chút còn buông những
lời ác độc và khó nghe nhất, khiến Dương Đạp Sơn và Thành Tử Cầm nghe mà nhíu
cả mày.

Một phụ nữ trẻ tuổi xông tới cạnh nữ tử này, hậm hực dùng chân đạp mạnh một
cái: “Con đĩ độc ác xấu xa hồ linh tinh này, ngươi đáng lẽ phải bị ác cẩu cấu
xé ăn sạch đi, ngươi đáng phải bị đao cắt từng miếng quẳng cho sói lang trên
núi ăn. Ngươi làm sao chết cũng không thể khiến chúng ta giải hận. Ngươi làm
cho cả Bạch gia thôn mất mặt hết! Ngươi đáng phải bị ngàn đao băm vằm ra vạn
mảnh!”

Dương Đạp Sơn hơi nghi hoặc, nữ tử này e rằng có thâm cừu đại hận gì đó mới
dùng lời nào cũng như đao đâm vào tim của người ta, thật khó chịu.

Hạ Viêm đứng phía sau Dương Đạp Sơn hạ giọng nói với hắn: “Nữ tử đó chính là
em ruột của chồng thứ ba của nữ nhân đang quỳ.”

“Chồng thứ ba? Nữ nhân này lấy ba chồng rồi sao?” Dương Đạp Sơn mãi không nhìn
được mặt của nữ nhân đang quỳ, không tưởng tượng ra đó là nữ nhân dạng gì.

“Đúng vậy, nữ nhân đó gọi là Sô Điệp, kể ra thì cũng là con em nhà có học, gia
gia đã từng làm quan trong triều, đến đời phụ thân do ham mê cờ bạc nên trong
nhà lụn bại, nếu không nàng ta không lấy một tên đồ tể làm chồng.” Trong lúc
đang nói, Thành Tử Cầm thấy nữ tử trẻ tuổi đó làm hơi quá, sợ xảy ra chết
người, đứng dậy quát: “Được rồi, không được đánh nữa! Ngươi làm vậy sẽ xảy ra
án mạng, ngươi có biết không?”

Nữ tử đó không ngờ nhìn Thành Tử Cầm tỏ vẻ khinh thường, phun một bãi nước bọt
vào nữ tử, đáp lại: “Ta muốn ả chết đó, ngươi làm gì được ta?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.