Nạp Thiếp Ký – Chương 544: Tìm lại ký ức (1) – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 544: Tìm lại ký ức (1)

Trong sát na điện quang hỏa thạch đó, từ trong hắc ám bay ra ba đạo hàn quang,
hai đạo phân biệt kích trúng trường kiếm của hai lão giả, leng keng mấy tiếng
tự gãy làm đôi, còn đạo thứ ba thì phốc một cái trúng cổ tay cầm kiếm của lão
cao ốm.

Lão giả này thấy một kiếm của mình sắp đâm trúng Dương Đạp Sơn, đang đắc ý vô
cùng, căn bản không ngờ trong trạch viện của chúng lại xuất hiện thêm một cao
thủ siêu đẳng. Hàn quang đánh tới muốn tránh nhưng không kịp, rú thảm một
tiếng kiếm gãy rơi xuống đất. Lão lùi một bước, đưa tay lên nhìn, thấy cổ tay
hiện giờ còn cắm thêm một chiếc liễu diệp phi đao!

Người này quả thật lợi hại! Không những phóng ra phi đao đánh gãy binh khí của
hai vị cao thủ, còn làm bị thương lão giả có võ công lợi hại nhất. Nếu như phi
đao không bắn về phía binh khí, mà bắn vào đầu của chúng, thì hai lão giả này
chỉ sợ đã bỏ xác tại đương trường!

Bọn chúng vô cùng kinh khủng, vội vã cầm đao kiếm thủ xung quang lão lưng gù.
Lão giả cao ốm nhìn kỹ thanh liễu diệp phi đao, giật mình cả kinh nhịn cơn đau
đớn lớn tiếng hỏi: “Người đến có phải là Tống phó chỉ huy sứ?”

Liền nghe có tiếng cười như chuông run trong đêm tối, một thiếu phụ từ từ bước
ra trong hắc ám, toàn thân bao khỏa trong đồ dạ hành, thân hình thon thả xin
xắn, miệng mắt hàm tiếu, yêu thương nhìn về phía Dương Đạp Sơn.

Dương Đạp Sơn nhìn thiếu phụ không chớp mắt, từ từ trong mắt hắn hiện ra vẻ
vui mừng, cao hứng đến nước mắt ứa cả ra, gọi lớn: “Dì năm! Người là…. người
là… dì năm của con…!”

Thiếu phụ này chính là cầm y vệ chỉ huy phó sứ, tiểu thiếp thứ năm của Dương
Thu Trì, “Chiếc đuôi nhỏ” Tống Vân Nhi.

Dương Đạp Sơn đã nói rõ với cha mẹ là Dương Thu Trì và Liễu Nhược Băng rằng ra
ngoài vân du tứ hải tăng cường kiến thức, không được phái cẩm y vệ theo giám
thị. Tuy Dương Thu Trì tuân thủ lời hứa không phái cẩm y vệ theo ngầm bảo hộ,
nhưng vẫn ra mật lệnh cho cẩm y vệ các nơi lưu ý hành tung của Dương Đạp Sơn.

Kết quả, Dương Đạp Sơn bất ngờ té xuống Vân Tước sơn mất trí nhớ, được thuyền
lão đại cứu lên thuyền làm công một tháng. Trong một tháng này chẳng khác gì
thất tung, cẩm y vệ các nơi đều không có tin tức của Dương Đạp Sơn, Dương gia
tức thời hoảng hố, Dương Thu Trì lập tức lệnh cho cẩm y vệ toàn quốc điều tra
tứ xứ, Liễu Nhược Băng thậm chí sốt ruột muốn tự đi tìm con trai.

Rất may là một tháng sau, cẩm y vệ mật thám ở phủ Tây An Thiểm Tây báo về đã
phát hiện tung tích của Dương Đạp Sơn, nói rằng hắn đang làm hỏa kế cho đội xe
vận lương. Tin tức này được Bát bách lý gia cấp truyền về Dương gia ở kinh
thành, cả nhà bấy giờ mới thở phào, đồng thời khóc cười không nổi, vì đường
đường là trưởng tử của Trấn quốc công cẩm y vệ chỉ huy sứ mà lại làm một tên
tiểu hỏa kế, thật không biết Dương Đạp Sơn muốn làm cái gì.

Bọn họ nào biết Dương Đạp Sơn đã mất ký ức tạm thời. Căn cứ ước định, họ không
thể phái người theo dõi, càng không thể tìm hắn tra hỏi, nếu không thời gian
du lịch của Dương Đạp Sơn tăng thêm hai năm.

Cẩm y vệ mật thám ở Thiểm Tây đem tình hình của Dương Đạp Sơn liên tục báo về
Dương gia ở kinh thành, nào là hắn làm xong hỏa kế thì đi làm công chẻ củi,
sau đó còn làm bộ khoái, cả nhà náo loạn lên không biết Dương Đạp Sơn đang
tính toán gì.

Do Dương Thu Trì hạ lệnh cho cẩm y vệ chỉ lưu ý tình huống của con trai, không
cho theo giám thị, cho nên Dương Đạp Sơn và Thành Tử Cầm truy tung Thát Đát
binh, cẩm y vệ không hề theo sau, do đó không thể cứu viện. Hai người truy
kích Thát Đát binh cửu tử nhất sinh, còn mạng may mắn trở về cuối cùng cũng
được báo cáo tới tai Dương Thu Trì.

Đến lúc này thì Dương gia ngồi đứng bất an, con trai suýt chết, không thể cho
hắn tiếp tục làm loạn như vậy, cho nên hội nghị gia đình được triển khai khẩn
cấp. Mọi người quyết định do Tống Vân Nhi tự thân xuất mã, ngầm bảo hộ cho
hắn, nếu gặp sự tình làm liều gì đó thì đành ra mặt ngăn trở mà thôi. Đến thời
điểm tất yếu, có thể điều động cẩm y vệ bảo hộ, còn về phản lại ước định để
Dương Đạp Sơn tăng thêm thời gian du lịch chỉ đành tính sau thôi.

Do đó, sau khi Tống Vân Nhi đến Khánh Dương phủ ở Thiểm Tây, liền vào ở trong
cẩm y vệ bách hộ sở tại Khánh Dương phủ, nhất mực ngầm bảo hộ Dương Đạp Sơn.

Lần này Dương Đạp Sơn dọ thám trạch viện thần bí vào ban đêm, Tống Vân Nhi
cũng theo sau. Đã hơn mười mấy năm rồi, công lực của Tống Vân Nhi hiện giờ đại
tiến, ngoài sự phụ tỷ tỷ ra đương thế không còn ai là địch thủ nữa.

Vừa rồi thấy Dương Đạp Sơn ngộ hiểm, Tống Vân Nhi đành xuất thủ, phóng ra ba
mũi liễu diệp phi đao, đánh gãy binh khí của hai lão giả, đồng thời gây thương
tích cho lão giả cao ốm.

Tống Vân Nhi thấy Dương Đạp Sơn hơi có vẻ kỳ quái, lời nói cũng khác lạ, liền
ngạc nhiên vô cùng, bước lên quan thiết hỏi: “Sơn nhi, con sao vậy?”

Dương Đạp Sơn bước tới cất bao tay vào người, nắm tay Tống Vân Nhi cao hứng
nhảy dựng lên: “Dì năm! Người đúng là dì năm của con! Con nghĩ ra rồi!”

Cái gì mà nghĩ ra rồi? Hài tử này rốt cuộc làm sao vậy? Tống Vân Nhi bị Dương
Đạp Sờn nói mà như đi trong mây mù, vừa định hỏi thì lão giả lưng gù đã vội
bước lên quỳ một chân xuống đất thưa: “Ti chức tham kiến phò chỉ huy sứ đại
nhân!” Những người khác cùng quỳ theo lão gù làm lễ tham kíên.

Tống Vân Nhi hừ lạnh: “Các ngươi là người của Đông hán đó hả?”

Đông hán (*) là cơ cấu được thành lập sau khi Minh Thành Tổ đời đô về Bắc
Kinh, mới đầu là cơ quan dùng để giám đốc cẩm y vệ, do những thái giám do
hoàng thượng tín nhiệm tổ thành. Sau đó, quyền lực của tổ chức này ngày càng
tăng, đến thời Tuyên Đức, Tuyên Tông Chu Chiêm Cơ càng tín nhiệm với các thái
giám bên mình hơn. Thái giám thậm chí có thể tu cải bình nghị các tấu chương
của thượng thư đưa lên. Tương ứng, chức quyền của Đông hán càng lúc càng lớn,
đã ẩn ước có khả năng đối kháng với cẩm y vệ.

“Thì ra là Tào công công,” Tống Vân Nhi mặt lạnh như sương, “Ngươi có biết hài
tử này là ai không?”

Tào chưởng ban lưng gù thưa: “Ti chức… ti chức biết…”

“Biết mà các ngươi còn dám hạ độc thủ như vậy với hắn? Lá gan của các ngươi
quá lớn rồi hen? Đừng nói gì ngươi là một chưởng ban nho nhỏ, cho dù là Hán
công Đông hán của các ngươi cũng không dám đối đãi với trưởng tử Dương gia ta
như thế? Ai cho các ngươi cái gan lớn như vậy?”

Tào chưởng ban đỏ mặt, bối rối vô cùng: “Nhà tôi… nhà tôi không dám làm hại
Dương công tử, chỉ là muốn hộ tống Dương công tử về kinh thành, giao cho Dương
chỉ huy sứ, hắc hắc…”

Tống Vân Nhi lạnh lùng nói: “Được rồi, không cần ở đó lấp liếm với ta nữa,
Đông hán các ngươi rốt cuộc làm cái gì cẩm y vệ chúng ta đều rõ hết. Đối với
chuyện các ngươi đang làm, chúng ta không muốn nhúng tay vào. Chỉ có điều, các
ngươi đừng coi cẩm y vệ chúng ta là vật muốn nắn muốn bóp gì cũng được, đến
lúc rút tay lại không được chỉ sợ là các ngươi!”

Tào chưởng ban biết Tống Vân Nhi đã nghe lời chúng nói với nhau vừa rồi, càng
bối rối hơn, khan giọng đáp: “Ti chức không dám… ti chức không dám…”

Tống Vân Nhi mục quang như điện, quét mắt nhìn họ một vòng, bảo: “Chuyện của
các ngươi Sơn nhi của ta thấy, các người muốn lưu hắn lại giao cho hoàng
thượng. Bổn quan cũng thấy rồi, các ngươi có phải là định lưu bổn quan lại
luôn không?”

“Không dám… ti chức không dám….” Tào chưởng ban suýt toát mồ hôi lạnh.

Tống Vân Nhi hừ hừ: “Vậy còn không mau trả đoản kiếm của Sơn nhi ta lại! Còn
muốn ta tự thân động thủ hay sao?”

Tào chưởng ban vội chạy ra vườn lấy thanh đoản kiếm của Dương Đạp Sơn vừa bị
đánh văn ra trở lại quỳ xuống hai tay đưa cho Dương Đạp Sơn. Dương Đạp Sơn
tiếp lấy thu vào trong tay áo.

Tống Vân Nhi nắm tay Dương Đạp Sơn: “Sơn nhi, chúng ta đi thôi.”

Dương Đạp Sơn vội nói: “Dì năm, bọn chúng mua nông phụ về cho có thai, sau đó
cưỡng ép phá thai họ, tàn sát thai nhi, giết chết Ngô thị, phải bắt chúng hỏi
tội.”

Tống Vân Nhi cười khổ nói: “Chuyện này… chúng ta về rồi nói, nghe lời dì năm
đi!”

Dương Đạp Sơn chỉ còn biết gật đầu, đi theo Tống Vân Nhi ra ngoài.

Tào chưởng ban mang theo đám người đưa họ ra tới cửa lớn, thi lễ nói: “Cung
tiễn Tống phó chỉ huy sứ. Cung tiễn Dương công tử!”

Dương Đạp Sơn quay đầu hậm hực nói: “Các ngươi chờ đó, thiếu gia ta sẽ còn
quay lại tìm kiếm các ngươi!”

Sắc mặt Tào chưởng ban biến hẳn, khom người thi lễ, chờ hai người Tống Vân Nhi
đi rồi mới quay lại trong vườn, đóng cửa lớn lại.

Dương Đạp Sơn nắm chặt tay Tống Vân Nhi, vui mừng đến ứa lệ, nói: “Dì năm!
Con… con không biết vì sao mà quên hết chuyện trước đây rồi, vừa rồi nhìn
thấy dì con mới nhớ lại một chút.”

A! Tống Vân Nhi cả kinh, dừng ngay lại dựa vào ánh đèn ven đường nhìn Dương
Đạp Sơn: “Sơn nhi, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Con… con cũng không biết là chuyện gì, con chỉ nhớ mình tỉnh lại trên một
con thuyền, sau đó đầu rất đau, mọi chuyện trước đó đều quên sạch, vừa rồi
nhìn thấy gì con mới nhớ lại rất nhiều chuyện. Con nghĩ, dường như con bị
chứng quên quá khứ như cha con nói.”

Tống Vân Nhi cũng nghe Dương Thu Trì nói qua về tri thứ y học hiện đại, do đó
biết chứng bệnh này, thầm nghĩ thì ra là Dương Đạp Sơn bị mất trí tạm thời,
hèn gì lại đi làm hỏa kế và bộ khoái thuộc tầng lớp tiện dân.

Nàng biết bệnh chứng này thường do ngoại thương gây ra, vội hỏi: “Hài tử, bộ
con đã từng bị trọng thương ở đầu hả?”

“Xem ra là vậy a, nhân vì con tỉnh lại thì sau đầu đau lắm, nhưng làm sao thụ
thương thì không nghĩ ra.”

“Vậy thì hiện giờ, hiện giờ đã nghĩ ra chưa? Con hãy nghĩ kỹ coi, từ từ ấy,
còn nhìn dì năm nè, nhìn kỹ dì năm, nói không chừng sẽ nhớ lại nhiều điều….”
Tống Vân Nhi gấp rút nói. Nàng biết chứng mất trí tạm thời này tốt nhất là ở
trong hoàn cảnh quen thuộc, sự vật quen thuộc hay con người quen thuộc mới có
thể hồi ức lại dĩ vãng.Hiện giờ không có hoàn cảnh quen thuộc, chỉ có mình
nàng là người quen, hi vọng là hắn có thể nhìn nàng để nhớ lại quá khứ.

Dương Đạp Sơn nhìn Tống Vân Nhi nhíu mày suy nghĩ, từ từ nói: “Con nhớ cha con
dường như là Dương Thu Trì…., là… cẩm y vệ chỉ huy sứ. Kỹ thuật phá án của
con đều do cha con dạy, mẹ con… mẹ con là Liễu Nhược Băng, võ công thiên hạ
đệ nhất, đúng rồi, mẹ thì ra là sư phụ của dì năm người…”

“Đúng đúng!” Tống Vân Nhi cao hứng reo lên, “Con nhớ tiếp nữa xem, từ từ
nhớ… đừng gấp! Tổ mẫu của con, còn dì cả nữa….”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.