Nạp Thiếp Ký – Chương 541: Trạch viện thần bí – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 541: Trạch viện thần bí

Dương Đạp Sơn thấy nàng cẩn thận như vậy, lúc này mà còn nghĩ cho mình, càng
cảm kích hơn, gật gật đầu rồi ẵm nàng xuống xe ngựa.

Gia đinh giữ cửa thấy Dương Đạp Sơn ẵm nữ chủ nhân xuống xe, nữ chủ nhân ngực
áo đầy máu, tức thời hoảng hốt, vội chạy lên hỏi: “Phu nhân, người sao vậy?”

Dương Đạp Sơn định nói, Điền ny tử đã giành đáp trước: “Ta té bị thương, rất
may là Dương huynh đệ nhìn thấy đưa ta đi gặp lang trung xem bệnh rồi đưa về
nhà.”

Tên gia đinh đó muốn tiếp lấy người, nhưng không dám đụng vào thân thể của
chủ, vội chạy vào trong vườn lớn tiếng gọi nha hoàn Tiểu Liên. Lúc này thì
Dương Đạp Sơn đã ẵm Điền Ny Tử vào trong vườn.

Tiểu Liên nhanh chóng chạy ra, thấy tình cảnh này hoảng hồn, nhưng khi nghe
lang trung đã bốc thuốc mới hơi yên tâm. Cô nàng còn quá nhỏ, ẵm không nỗi
Điền ny tử, và do Tiểu Liên biết Dương Đạp Sơn và Điền Ny Tử đều xưng hộ tỷ
đệ, nên trực tiếp ẵm vào phòng của Điền Ny Tử cũng không sao, liền dẫn hắn
vào. Dương Đạp Sơn đặt Điền ny tử lên giường, đưa thuốc cho Tiểu Liên.

Tiểu Liên mang thuốc vào bếp giao cho bà mụ sắc, còn bản thân thì vào phòng
ngủ tìm quần áo thay cho Điền ny tử. Tuy vừa rồi Dương Đạp Sơn ở tiệm thuốc đã
từng thấy, thậm chí sờ qua người Điền ny tử, nhưng Điền ny tử là người có gia
thất, chuyện ấy không thể nói loạn, để tránh hủy gia đình cũng như danh tiết
của người ta. Do đó, Dương Đạp Sơn nhanh chóng tránh ra ngoài cửa.

Chờ Tiểu Liên giúp Điền ny tử lau sạch máu trên người, thay đổi xiêm y xong,
thì Dương Đạp Sơn mới tiến lại vào phòng, lấy cái ghế ngồi bên giường. Hắn
thấy Điền ny tử bay giờ đã thay y sam màu xanh nhẹ, nằm dựa đầu trên giường,
mặt tái nhợt nhưng mắt long lanh đầy vẻ vui mừng.

Dương Đạp Sơn đương nhiên hiểu Điền ny tử vì sao cao hứng. Hắn có thể cảm thụ
Điền ny tử thầm lặng ái luyến hắn, nhưng phần tình cảm này dĩ nhiên không hiện
thật, không thể có kết quả gì.

Có mặt nha hoàn Tiểu Liên ở bên cạnh, Dương Đạp Sơn và Điền ny tử đều không
dám nói loạn gì, chẳng mấy chốc thì thuốc sắc xong, Tiểu Liên phục thị Điền ny
tử uống thuốc. Dương Đạp Sơn ngồi ở đó một hồi, thấy Điền ny tử uống thuốc
xong, khí sắc hơi khá hơn, bấy giờ mới nói: “Tỷ, tỷ nghĩ ngơi cho khỏe, trưa
mai đệ lại đến thăm, được không?”

Mặt Điền ny tử hơi tỏ vẻ thất vọng, chỉ đành gật đầu: “Ừ, vậy cậu về đi, tỷ
đây không sao đâu.”

Dương Đạp Sơn dặn dò nha hoàn Tiểu Liên nếu như có chuyện gì thì đến gọi mình,
rồi cáo từ li khai trở về nhà.

Sáng sớm hôm sau trời còn tờ mờ sáng, Dương Đạp Sơn đã dậy luyện công trong
vườn. Hiện giờ có nhà riêng, hắn không cần phải chạy ra ngoài luyện công nữa.

Luyện công xong, Hạnh nhi đã chuẩn bị bửa sáng xong, hắn dùng rồi thay y phục
định đến nha môn, thì có người gõ cửa vườn gọi: “Dương bộ đầu, thỉnh… thỉnh
mở cửa!” Nghe thanh âm dường như là tổ trưởng tổ hai của bộ khoái – Phì tử Mã
Lượng. Trời còn sớm như vầy y chạy tới đây làm gì? Nghe thanh âm của y dường
như là có chuyện gì gấp, Dương Đạp Sơn vội chạy ra mở cửa.

“Dương bộ đầu, lão tiểu tử ấy cuối cùng lộ diện rồi!” Mã Lượng mặc đồ thường,
thở phì phò nói: “Sáng hôm nay ở chợ đầy tớ phía tây thành phát hiện được một
trung niên mập lùn, trên mũi có nốt ruồi to đang trả giá mua nô tì.” Mã Lượng
phụ trách giám thị phía tây thành, vừa nhận được tin là chạy tới bẩm báo.

Dương Đạp Sơn vui mừng hỏi: “Thật không? Vậy người đâu?”

“Không biết có đi rồi hay chưa, nhưng mà chúng tôi đã phái huynh đệ mặc đồ
thường giám thị rồi, tên khốn này chạy không thoát đâu.”

“Rất tốt, nhất định phải giám thị nghiêm mật, chú ý quan sát đặc trưng tướng
mạo của lão, theo dõi xem là thần thánh phương nào. Ta hiện giờ lập tức tới
phòng trự nha môn. Các người nhận được tin tức lập tức trở về bẩm báo. Mau đi
đi.”

Mã Lượng gật đầu đáp ứng, vội vàng chạy đi.

Dương Đạp Sơn đeo đao lên eo, vội đến phòng trực ở nha môn, Thành Tử Cầm, Sấu
hầu Hầu Vĩ và Thiết tháp La Dực cùng các bộ khoái đã tập trung tại đó. Để
tránh đả thảo kinh xà, các tổ được phái đi giám không đều mặc tiện trang, mỗi
một bửa cơm đổi một lượt, những ngừơi khác thì ở phòng trực nha môn chờ tin.

Thành Tử Cầm thấy Dương Đạp Sơn đến, thần tình hơi lành lạnh, hỏi: “Đạp Sơn
huynh đệ, chuyện cưới hỏi thế nào? Lúc nào thì thỉnh huynh đệ chúng ta uống
rượu mừng đây a?”

Sấu hầu cùng mọi người khác nghe vậy đều cười ha ha nói: “Được a, Dương bộ
đầu, chuyện trọng đại như thế còn giấu huynh đệ chúng ta làm gì, nhất định là
thành rồi phải không? Là khuê nữ nhà nào vậy?”

Dương Đạp Sơn hừ một tiếng đáp: “Đừng nhắc nữa, người như chúng ta vậy nhà
nghiêm chỉnh ai mà xem trọng chứ, người không nghiêm chỉnh thì chúng ta không
coi ra gì, cái thứ cao không cao thấp không thấp này thì đừng nói gì cưới vợ
nữa, chuẩn bị ở giá suốt đời thôi.”

Sắc mặt Thành Tử Cầm hơi giản ra, khóe miệng lộ một nụ cười nhẹ nhàng, tiếp
theo đó nghinh mặt nói: “Gấp cái gì, Ny tử tỷ tỷ của ngươi không phải là hứa
rồi, không tìm cho ngươi một người vợ vừa ý quyết không nghỉ hay sao. Bà mối
này nàng ta làm chắc rồi, ta xem nàng ta không phải nói chơi, ngươi chuẩn bị
tiến vào động phòng cho tốt đi.”

Sấu hầu Hầu Vĩ kinh ngạc hỏi: “Vậy à? Biểu muội của tôi làm mối cho Dương bộ
đầu à? Thật hay là giả đó?” Sấu hầu ở riêng, không chung với nhà của biểu muội
Điền ny, cho nên chuyện này gã chẳng biết.

Dương Đạp Sơn cười nói: “Biểu muội của huynh là người nhiệt tâm, ta nói tỷ ấy
đừng gấp, tỷ ấy cứ không chịu, phải làm mối cho ta phen này mới được.”

Sấu hầu hâm mộ nói: “Huynh đệ còn nói nữa, biểu muội ta nhận thức không ít
người, cũng giúp nhiều người thành mấy vụ hôn nhân rất tốt rồi. Ai, ta nói
muốn rách miệng luôn mà biểu muội của ta có chịu làm mai cho ta đâu, xem ra ta
mới là người ở giá suốt đời ấy chứ.”

Trong lúc nói chuyện, Mã Lượng – tổ trưởng tổ hai phụ trách giám thị – vội về
thông báo: “Người có nốt ruồi đó đã mua được hai nô tì, mang nô tì về phía
đông thành, tiến vào trong một gia viên. Chúng tôi hỏi người ở đường đó, chỉ
biết hộ địa chủ này họ Đồ, là một nam nhân khoảng 40 tuổi. Trung nhiên này ru
rú xó bếp ít giao du với bên ngoài, dường như là người ngoại lai đến, mua khu
gia viên này hơn hai năm rồi. Lý chánh chỉ gặp qua y có hai lần, chúng tôi đã
phái huynh đệ tiến hành giám khống xung quanh.”

Người này ít giao thiệp, ngay lý chánh cũng chỉ gặp hai lần, thần bí như vậy
rốt cuộc là làm cái gì đây?

Mấy người suy gẫm cả buổi, đều là đoán già đoán non chứ không có lý luận gì
chắc chắn. Sấu hầu đề nghị xông vào bắt người, nghiêm hình tra khảo, dù sao
cũng hỏi ra cái gì đó. Dương Đạp Sơn thì lắc đầu: “Chỉ bằng ở mũi của y có nốt
ruồi mà đi bắt y đánh đập thì không thể được, chứng cứ duy nhất của chúng ta
hiện này là lời làm chứng của Triệu Thuận, nhưng Triệu Thuận đã chết rồi, còn
chưa có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh người này là hung thủ giết chết Ngô
thị, do đó, chúng ta không thể hành sự bừa.”

Thành Tử Cầm cũng gật đầu: “Đạp Sơn nói phải lắm, nếu như người này là người
bình thường không có bối cảnh thế lực gì thì còn dễ làm, lỡ như y có gốc gác
to lớn nào đó, thì tiểu bộ khoái của chúng ta không xong đâu.”

Nghe thế, Sấu hầu cùng mọi người đều không dám hó hé gì.

Cho đến khi tan việc ở nha môn, bộ khoái phụ trách giám thị ở trang viên đó
vẫn chưa có tin tức gì. Nam nhân có nốt ruồi tiến vào trang viên xong rồi
không ra ngoài nữa, cửa trang viên cứ đóng im ỉm. Dương Đạp Sơn cùng Thành Tử
Cầm thương lượng một hồi, quyết định đêm xuống sẽ thâm nhập vào trong trang
viên dò xét tình hình, chứ không thể chờ mãi như vậy, vì như thế sẽ không biết
chờ tới năm nào tháng nào.

Thành Tử Cầm vốn định đi, nhưng Dương Đạp Sơn nói chỉ dò la tin tức, nhiều
người mục tiêu lớn rất dễ bại lộ, nên cuối cùng quyết định chỉ một mình Dương
Đạp Sơn đi trước, còn bọn Thành Tử Cầm thì ở ngoài chờ tiếp ứng.

Nếu như đếm đó phải lẻn vào nhà dò la, thì phải chuẩn bị hành trang dạ hành,
cộng thêm một chiếc phi trảo vì dù gì cũng phải nhảy lên nóc nhà. Chuyện bay
qua mấy chục trượng xa chỉ xuất hiện trong phim võ hiệp hiện đại, chứ không
thể tồn tại trong sinh hoạt hiện thật được.

Dương Đạp Sơn đến xưởng binh khí trong nha môn nhờ làm một chiếc phi trảo, sau
đó ra đường đi mua làm một bộ đồ dạ hành màu đen. Khi đưa nhiều tiền, mấy thợ
may cùng làm, áo quần nhanh chóng được chuẩn bị xong.

Hắn không mang vũ khí bộ khoái, chỉ mang hai lợi khí trên người, đó là mũi
đoản kiếm của mình và đôi bao tay đao thương bất nhập.

Sau khi trời tối, Dương Đạp Sơn và Thành Tử Cầm cùng bộ khoái đến một chỗ vắng
sau trang viện đó. Dương Đạp Sơn đổi đồ dạ hành, quăng móc sắt lên tường cao,
rồi như con mèo trèo nhanh lên bờ tường, tụt xuống lần về trước.

Trong vườn an tĩnh, thỉnh thoảng có người hầu vội vàng đi qua, Dương Đạp Sơn
ẩn tàng rất tốt.

Trạch viện này khá lớn, trong lúc hắn đang di chuyển loạn, thì thấy ở phía
trước có hai nha hoàn mang làn đựng gì đó vừa nói vừa đi lại gần, gió đêm thổi
tới thoảng mùi thơm của thức ăn.

Dương Đạp Sơn ẩn vào trong hắc ám, nghe một nha hoàn trong đó nói: “Đi nhanh
đi, chậm như rùa vậy, coi chừng Hồng quản gia đánh chết bây giờ!”

“Biết rồi!” Nha hoàn khác khẽ đáp: “Hôm nay Hồng quản gia mua về hai nữ tử đó
thật có phúc khí, dáng vẻ thì thô như vậy mà lại được lão gia sủng tín.”

Dương Đạp Sơn động lòng: Hôm nay người mua hai nữ tử đó là Hồng quản gia?
Chẳng lẽ người có nốt ruồi ở mũi đó là quản gia sao? Như vậy thì kẻ mua Ngô
thị cũng là vị quản gia của trạch viện này rồi?

Hắn lại nghe nha hoàn lên tiếng trước nói: “Nhưng mà không đâu, muội xinh đẹp
hơn nữ tử đó nhiều, lão gia sớm muộn gì cũng nhìn tới muội, kéo tỷ lên giường
đó, đến lúc đó thì sướng cho tỷ rồi!”

“Hi hi, cũng mong là như lời của tỷ, nếu có thật tới ngày đó thì coi như thoát
khỏi biển khổ rồi.”

“Đừng có mơ đi! Mau nhanh lên, đừng có giường chưa nằm ngữa ra thì roi đã đét
tới đít rồi! hi hi.”

Hai nha hoàn vừa xách làn trúc vừa cười hi hi nhanh chân bước đi.

Hai nha hoàn này xách thức ăn, không biết là đem cho ai? Cần phải đem thức ăn
cho người, xem ra thì kẻ đó không thể đi ra ngoài ăn uống. Trang viện này sao
mà kỳ quái vậy, sao lại có người không thể đi ăn? Dương Đạp sơn thắc mắc rồi
vội lần theo, quyết định tra ra cho rõ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.