Nạp Thiếp Ký – Chương 539: Một loại hôn nhân khác – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 539: Một loại hôn nhân khác

Dương Đạp Sơn nghe nàng ta nói rất hứng khởi, cũng không hỏi gì thêm, liền dặn
dò Hạnh nhi mấy câu rồi theo Điền ny tử ra cửa. Sau khi xuyên qua đường lớn
đường nhỏ đến nam thành, hai người tìm tới một tiểu trạch viện. Trước cửa
trang viện nhỏ này có gia đinh gác cổng.

Nhà có thể nuôi được gia định, cho thấy gia thế không tệ, không giàu cũng quý.
Hắn chỉ là một bộ khoái nho nhỏ, thuộc về tiện dân, thường người ta nói không
muốn quan hệ gì với tiện dân, Điền ny tử có thể tìm cho hắn một hộ như thế
này, xem ra là phí không ít công phu miệng lưỡi, không biết đã khen hắn đến
mức như thế nào rồi.

Điền ny tử bước lên thông báo, gia đinh đó ngước ngước con mắt trắng, lười
nhác đáp: “Lão gia còn đang ngủ trưa, các người chờ một lúc rồi vào!”

Dương Đạp Sơn tức muốn vỡ mũi, hiện giờ mặt trời đã sắp xuống núi rồi, còn ngủ
trưa cái chó gì, tên gia đinh này rõ ràng là có ý làm khó.

Điền ny tử cười hề hề móc từ trong túi ra một điếu tiền hai tay đưa lên. Tên
gia đinh này tiếp lấy, lập tức đổi thành mặt cười, chạy lặt lè vào trong thông
báo.

Chẳng mấy chốc, gia đinh bước ra, nói: “Thỉnh hai vị vào, lão gia và thái thái
đang ở phòng khách chờ.”

Dương Đạp Sơn theo Điền ny tử tiến vào phòng khách, ngước mắt nhìn, thấy chỗ ở
của hộ này hào hoa hơn của Điền ny tử, nhà cửa cũng to hơn, phòng ốc đều bằng
gạch ngói , rất có khí phái.

Gia đinh dẫn Điền ny tử và Dương Đạp Sơn đi thẳng vào phòng khách. Phòng khách
có một đôi trung niên nam nữ đang ngồi, thấy hai người vào vội đứng dậy cười
ha ha ra tiếp, làm lễ tương kiến với Điền ny tử, xem mối quan hệ giữa họ không
tệ.

Điền ny tử giới thiệu Dương Đạp Sơn: “Chu chưởng quỹ, vị này chính là huynh đệ
nhà ta, hiện giờ làm bộ đầu ở tri phủ nha môn, võ công cao cường. Mấy ngày
trước còn giết không ít Thát tử binh ở ngoài Trường Thành.”

Rồi nàng quay sang giới thiệu cho Dương Đạp Sơn: 'Hai vị này là Chu chưởng quỹ
và Chu phu nhân.”

Dương Đạp Sơn vội khom người hành lễ: “Tại hạ Dương Đạp Sơn ra mắt bá phụ bá
mẫu!”

Ông chủ Chu và phu nhân nhìn ngắm đánh giá Dương Đạp Sơn một lúc, ông chủ Chu
vuốt chòm râu đen ở cầm cười ha ha, còn Chu phu nhân thì cười tít mắt, gật đầu
lia lịa.

Ông chủ Chu bấy giờ mới nói: “Thỉnh Dương công tử ngồi!”

Dương Đạp Sơn cùng Điền ny tử ngồi xuống ghế dành cho khách, Chu chưởng quỹ và
phu nhân trở về chỗ cũ, Chu phu nhân không ngừng nhìn ngắm đánh giá Dương Đạp
Sơn, nhịn không được khen: “Quả nhiên tướng mạo đường đường, nhất đẳng anh
tài, thật xứng với Quyên tử nhà ta.”

Chu chưởng quỹ gật đầu: “Không sai, ta nói mà, chị chủ nhà Long gia giới thiệu
thì sao mà tệ được, hà hà.”

Được cha mẹ bên nhà gái khen ngợi, Dương Đạp Sơn hơi bối rối, khiêm tốn mấy
câu thì không hay, mà cảm ơn thì lại bị đánh giá là không có lễ số, chỉ còn
biết cười khan hai tiếng.

Điền ny tử cũng mừng rỡ mặt tươi như hoa, nói: “Nếu như là đã nhìn trúng rồi,
vậy thỉnh Quyên tử cô nương ra ngoài, để hai bên gặp nhau a.”

“Đúng đúng!” Chu phu nhân cười luôn miệng đáp ứng, quay người gọi vào hậu
đường: “Thúy Thúy, mau gọi tiểu thư của các con ra đây.”

Tiểu cô nương Thúy Thúy ở bên trong nhỏ nhẹ đáp ứng, Dương Đạp Sơn vội nhìn về
phía có âm thanh.

Chỗ vào hậu đường có một màn trướng mỏng che lại, có thể nhìn cảnh sắc lờ mờ
bên trong. Hắn nghe sau đó có tiếng bước chân nhè nhẹ, từ từ đi đến, đằng sau
màng màu trắng xuất hiện hai thân ảnh, một mặc váy dài màu thạch lựu, tóc vấn
ngang đầu, thân hình tha thướt, một người khác thì mặc tiểu sam màu xanh, trên
đầu vấn hai búi tóc, xem ra là nha hoàn Thúy Thúy.

Cách màn trướng nhìn không rõ mặt của nữ tử mặc áo váy màu thạch lựu đó, chỉ
có thể thấy được vòng eo nho nhỏ, tư thái nhẹ nhàng khoan thai của nàng.

Dương Đạp Sơn đang ngửa mặt há mồm nhìn, lòng thầm tiếc không nhìn thấy mặt
thật, thì nữ tử ấy chợt vén một góc màn, hé lộ ra nửa gương mặt, làn da như
tuyết, mặt như phấn dồi, đôi môi hàm tiếu, đôi mắt long lanh, từ từ ngước mắt
nhìn về phía Dương Đạp Sơn.

Hai mắt đối nhau, má nữ tử đó chợt ửng hai đóa hồng, hoảng hột như con nai nhỏ
bị dọa kinh, bỏ màn xuống nhanh nhẹn chuyển thân lùi vào hậu đường, tiểu nha
hoàn Thúy Thúy vội vã theo sau.

Thấy nữ tử này thanh thuần kiều mị, Dương Đạp Sơn tức thời lòng như hoa nỡ,
thấy người ta đi ròi mà lòng như mất thứ gì, vẫn y như cũ ngước đầu nhìn mãi
về hướng ấy.

Mọi thứ đều không lọt khỏi mắt hai vợ chồng ông chủ Chu, hai người không nhịn
được cười.

Điền nỷ tử thấy Dương Đạp Sơn còn ngơ ngẩn ngồi đó nhìn, gấp quạt đánh hắn một
cái: “Ê! Quyên tử cô nương người ta đi rồi, cậu còn nhìn cái gì vậy? Chờ thành
thân rồi thì suốt ngày nhìn cho thõa!”

Dương Đạp Sơn bấy giờ mới vội thu hồi mục quang, hơi có chút bối rối.

Điền ny tử hạ giọng hỏi: “Thế nào? Huynh đệ, tỷ không lừa cậu chứ? Vừa ý
không?”

Dương Đạp Sơn len lén nhìn hai vợ chồng Chu chưởng quỹ, rồi nhìn Điền ny tử,
tuy mặt hắn lúc này đã dày hơn, nhưng vẫn không khỏi ửng đỏ, cúi đầu lí nhí:
“Đa tạ tỷ tỷ!”

“Lấy Sinh thần bát tự ra đây, chúng ta so sánh một chút, nếu không có khắc kỵ
gì thì hôn sự này không thành vấn đề rồi.”

Nói đến tám chữ ngày sinh, Dương Đạp Sơn nhất thời không biết làm sao cho
phải, tùy tiện nói ra thì sợ sau này khôi phục ký ức rồi nhớ lại ngày sinh
tháng đẻ đúng lỡ mà khắc bạc xung đột gì đó thì quả thật không hay.

Trong lúc hắn đang do dự không biết thế nào cho phải, thì Điền ny tử đã khẽ
liếc Dương Đạp Sơn, rồi quay sang Chu chưởng quỹ nói: “Chuyện này không cần
hai vị lo đâu, ta làm mối, chuyện này được nhiên do ta lo liệu rồi. Hai vị cứ
đem bát tự sinh thần của Quyên tử cô nương cho ta, ta sẽ đi tìm người coi ngày
sinh tháng đẻ, thế nào?”

Chu chưởng quỹ gật đầu: “Như vậy quá hay, làm phiền chị chủ nhà Long gia rồi.”

“Nói hay lắm nói hay lắm!” Điền ny tử phe phẫy quạt cười tươi.

Chu chưởng quỹ nói: “Dương bộ đầu, sau này thành thân rồi, việc làm bộ khoái
này cậu không cần làm nữa, an tâm lo liệu chuyện làm ăn cho lão phu đi.”

Dương Đạp Sơn hơi ngân người, ở cổ đại nữ tử cưới về nhà nam, không còn liên
hệ về quyền lợi và nghĩa vụ gì nữa, bên nhà vợ phạm tội cũng không liên lụy,
ấy mới có cái gọi là “Gả cho gà thì theo gà, lấy chó theo chó”, còn con rễ mà
dựa dẫm vào nhạc phụ nhạc mẫu thì sẽ bị người ta cười cho thối đầu.

Do đó Dương Đạp Sơn hơi nghiêng người nói: “Cái này… tiểu nhân đã vào lục
phiến môn rồi, hơn nữa còn có nhà cửa của mình, tiền công mỗi tháng cộng với
tiền theo quy củ cũng đủ nuôi cả nhà, không để thiệt cho Quyên tử cô nương
đâu…”

Chu chưởng quỹ lắc đầu: “Cái này thì không đúng rồi, cậu nếu như đã ở rễ nhà
họ Chu ta mà còn ở nhà khác thì còn ra thể thống gì…”

Dương Đạp Sơn cả kinh: “Chờ chút! Cái gì mà ở rễ Chu gia? Đó là sao?”

Chu chưởng quỹ hơi ngẩn người: “Cậu ở rễ nhà họ Chu ta a – sao hả, Long gia
tẩu tử không nói cho cậu biết à?” Xong chuyển đầu nhìn về phía Điền ny tử.

Dương Đạp Sơn cũng nghi hoặc quay nhìn nàng.

Thần tình của Điền ny tử hơi bối rối, nói với Dương Đạp Sơn: “Huynh đệ, Chu
gia nhị lão không có con trai, chỉ có độc mình Quyên tử, không nhẫn để nàng ấy
lấy chồng xa, Quyên tử cô nương cũng định tận hiếu bên cạnh cha mẹ già, do đó
mới kén rễ…”

Nghe lời này, sắc mặt Dương Đạp Sơn biến hẳn, nhưng do hắn đối mặt với Điền ny
tử, Chu chưởng quỹ chỉ nhìn thấy phía sau cổ hắn, không nhìn được thần sắc của
hắn, nên ông ta nói tiếp: “Nếu như Long gia tẩu tử không nói, hiện giờ suy
nghĩ cũng chưa muộn. Dương bộ đầu, lão phu không miễn cưỡng ngươi, nhưng lời
phải nói cho rõ, lão phu chọn rễ ở lại nhà, là muốn truyền hương hỏa cho Chu
gia ta, tiếp tục tông tộc.”

Nhập chuế (Ở rễ) là một loại hôn nhân phục dịch thời cổ đại, thường là do nam
tử gia cảnh bần hàn, không có cách gì cưới vợ, lấy thân làm của hồi môn cho
bên nữ, cái đó gọi là “Chuế tế phục dịch” (Ở rễ phục dịch), kiêm luôn “Chuế tế
bổ đại” (Ở rễ đền bù), “Chuế tế dưỡng lão” (Ở rễ dưỡng già), chính là khi nhà
gái không có con trai, kén rễ về ở để tiếp tục dòng họ.

Hôn nhân chính thường thời cổ đại là nữ gả về nhà nam, cải thành họ của nam,
nhưng ở rễ thì người lại, chồng phải đổi thành họ vợ. Điều này trong thời đại
phong kiến nam tôn nữ ti có thể nói là sự đau khổ bi ai nhất dành cho nam,
thậm chí đó là một sự vũ nhục, là nguyên nhân khiến cho người ta không ngẩng
được đầu. Chả trách Dương Đạp Sơn nghe thế thần sắc biến hẳn.

Chu phu nhân đã phát giác thần tình của Dương Đạp Sơn không ổn, nói tiếp: “Hai
vợ chồng ta chỉ có đứa con gái này, nếu như Dương bộ đầu “nhập chuế” vào Chu
gia nhà ta, thì hai vợ chồng ta sẽ đối đãi cậu như con vậy, tuyệt không thành
kiến gì. Chu gia ta ở Khánh Dương phủ sản nghiệp làm ăn đều phó thác cho cậu
hết, sau này vợ chồng ta quy ẩn tây thiên, gia nghiệp này đều là của cậu và
Quyên tử…”

Dương Đạp Sơn đứng phắt dậy, mặt mày xám xịt, ôm quyền nói: “Đạ ta hai vị đã
chiếu cố, chỉ là Dương mỗ tuy bất tài, nhưng không luân lạc tới mức phải cải
danh cải họ ở rễ đâu! Dương mỗ có công vụ tại thân, xin cáo từ!” Nói xong mạnh
bước ra ngoài cửa.

Hai vợ chồng Chu chưởng quỹ đưa mắt nhìn nhau, thần tình bối rối.

Gương mặt cười tươi của Điền ny tử thoát cái đỏ hồng, cười gượng xin lỗi hai
vợ chồng Chu chưởng quỹ rồi vội chạy đuổi theo Dương Đạp Sơn.

Lúc này trời đã hoàng hôn, ra ngoài cửa thì Điền ny tử đã đuổi theo kịp hắn,
vội nói: “Huynh đệ! Huynh đệ! Chờ đã, nghe tỷ nói có được không?”

Dương Đạp Sơn đột nhiên dừng lại, chuyển thân sậm sì mặt nhìn trừng Điền ny
tử: “Tỷ còn lời gì để nói?”

Điền ny tử đưa tay giữ cánh tay hắn, bảo: “Huynh đệ, nghe ta nói này, người ta
thật sự vì cậu…”

Dương Đạp Sơn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo hất Điền ny tử loạng choạng suýt
té, rồi chuyển thân bỏ đi.

Điền ny tử vội chạy nhanh theo, hai tay chụp lấy tay Dương Đạp Sơn, lời nói có
vẻ muốn khóc: “Huynh đệ, người ta… ta vốn định mang cậu tới coi mắt nhà gái
trước, nếu như cậu vừa ý rồi mới đem chuyện ở rễ đó nói sau…”

“Đừng nói nữa!” Dương Đạp Sơn nghĩ đến không ngờ Điền ny tử lại muốn mình thay
đổi tên họ ở rễ, cảm thấy bị vũ nhục cực nặng, trong lúc tức giận đã động chân
lực, đẩy nàng bắn vọt đi hơn trượng, té mạnh xuống đất.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.