Nạp Thiếp Ký – Chương 534: Ngủ ngoài trời – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 534: Ngủ ngoài trời

Mấy ngày sau đó, các bộ khoái và dân tráng được cử ra ngoài điều tra lục tục
kéo về, mang tin về những người điều tra đã bình an trở về nguyên quán, không
hề thất tung. Cuối cùng, chỉ có ba bốn người được cử đi những huyện ở phía bắc
hơi xa là vẫn chưa về.

Sắc mặt của Thành Tử Cầm và mọi người càng lúc càng khó coi, nếu như ba bốn
người còn lại mang về tin tức tương đồng, thì coi như manh mối này từ đây là
đứt, Dương Đạp Sơn không biết nên ra tay ở chỗ nào nữa, chẳng lẽ phải phát
xuất lệnh tìm người toàn quốc hay sao? Loại sự tình này không thể sánh với
lệnh truy nã toàn quốc. Truy nã thì được quyền động viên trên dưới, có người
phụ trách tiến hành điều tra. Nhưng hiện giờ nguồn gốc của người chết không
có, làm sao có thể tìm kiếm điều tra toàn quốc bây giờ?

Những con dòi do Dương Đạp Sơn nuôi sin trưởng rất tốt, một bộ phận đã hóa
kén. Hắn mỗi ngày đều quan sát ghi chép, chở đợi những con ruồi này phá kén
bay ra, xem coi rốt cuộc đó là loại ruồi gì. Sau đó căn cứ tình huống ruồi
sinh trưởng mà phán đoán chuẩn xác thời gian tử vong.

Trong những ngày này không có đại sự gì, suốt ngày hoặc là ngồi buồn trong
phòng trực nha môn, hoặc là xách yêu đao đi tuần. Khi xảy ra những án kiện
liên quan đến trị an, các tổ bộ khoái tuần tra đều có thể tự giải quyết, nhiều
lắm là do tổ trưởng ra mặt, căn bản không cần tới Thành Tử Cầm và Dương Đạp
Sơn ở cấp bộ đầu thế này.

Lại qua mấy ngày nữa, những con dòi do Dương Đạp Sơn nuôi cuối cùng cũng nở
thành ruồi, kinh qua quan sát, hắn thấy có hai loại ruồi, một là ruồi nhặn
xanh đầu bóng và ruồi hoa đầu đỏ. Tổng hợp xem xét đến thời gian sinh trưởng
của dòi trên cơ thể và hoàn cảnh nhiệt độ, hắn phán đoán thời gian tử vong
chuẩn xác trước ngày phát hiện thi thể là khoảng năm ngày.

Dương Đạp Sơn đem tin tức này báo cho Thành Tử Cầm, tuy kết quả chưa có ý
nghĩa thực tế gì, nhưng một khi phát hiện người hiềm nghi phạm tội, thời gian
này có tác dụng rất trọng yếu.

Mấy ngày sau, bộ khoái và dân trang phái đi thôn Oai Hòe huyện Hoàn dưới chân
Trường Thành đã có mang tin mừng về. Bọn họ phát hiện một nông phụ tên là Ngô
thị ở trong thôn chạy nạn đói nhất mực chưa về, kinh qua so sánh bức hình với
người thân nông phụ đó, xác nhận người trong hình chính là Ngô thị!

Kinh qua điều tra sợ bộ, phụ thân Ngô thị chết đói trong đợt vừa rồi, đã cùng
mẹ và chồng là Triệu Thuận chạy đói ra ngoài, cuối cùng chỉ có chồng trở về,
nói rằng vợ và nhạc mẫu đều chết trên đường chạy nạn đói. Nhạc mẫu thì chết
đói, còn hai vợ chồng sau đó thì đi lạc nhau, y tự chạy nạn một mình, cuối
cùng trở về trong thôn. Ngô thị cho đến bên giờ vẫn chưa về thôn. Bọn họ đã
thông tri cho lý chánh trong thôn phái dân tráng tiến hành giám sát khống chết
đối với Triệu Thuận và những người thân thích liên quan, không cho phép đi đâu
ra ngoài, chờ đó để điều tra sau.

Nhận được tin này thì trời đã chiều. Thành Tử Cầm nóng tính, quyết định lập
tức xuất phát đi điều tra.

Thành Tử Cầm vốn muốn lưu phó bộ đầu Dương Đạp Sơn ở lại giữ nhà, nhưng năng
lực phá án của hắn để lại cho Thành Tử Cầm ấn tượng thật sâu, lần này phát
hiện ra thi nguyên cũng là ngờ hắn tiến hành phục nguyên chuẩn xác thi thể
người chết, nhờ đó mới phát hiện người chết là dân chạy nạn đói. Nếu không,
đừng nói gì phá án, ngay cả người chết là ai cũng không biết. Do đó, nếu như
Dương Đạp Sơn không theo tra án, Thành Tử Cầm cảm thấy không tự tin, nên quyết
định mang theo hắn, còn sự vụ của bộ khoái trong nha môn sẽ do tổ trưởng tổ 1
là Thiết tháp La Dực tạm thời phụ trách.

Thành Tử Cầm vốn muốn mang các bộ khoái theo luôn, Dương Đạp Sơn nói người
nhiều hành động trì hoãn, trinh phá án kiện giống như tác chiến vậy, binh quý
thần tộc, hơn nữa hai người đều có võ công, không cần thiết phải mang nhiều
người, chỉ hai người họ là đủ.

Thành Tử Cầm nghe DƯơng Đạp Sơn nói vậy, mặt hơi đỏ, liếc nhanh hắn xong rồi
gật đầu đồng ý.

Dương Đạp Sơn vội vã chạy về nhà, đem chuyện này nói với Hạnh nhi. Chuyện đi
công sai chỉ riêng đi đường không đã hơn mười ngày, cộng thêm điều tra chỉ sợ
phải hơn nửa tháng mới về. Hạnh nhi nhanh chóng chuẩn bị hành trang cho Dương
Đạp Sơn, gồm mấy bộ y phục thay đổi, còn tiền đi công sai ăn ở chi phí đều do
tiền của bộ khoái chi trả, cho nên không cần phải chuẩn bị nhiều, chỉ mang
theo mấy trăm văn là đủ.

Dương Đạp Sơn mang rương pháp y theo, cáo biệt Hạnh nhi đi đến nha môn.

Lúc này đã chiều, hai người cưỡi lên quan mã của nha môn, giục ngựa chạy về
phía bắc thành, nhắm hướng bắc mà đi.

Hai người giục ngựa ra roi, chạy được ba bốn chục dặm thì thái dương xuống
núi, sau cùng là ánh hoàng hôn cũng tiêu biến ở trân chời, những vì sao từ từ
xuất hiện trên màn trời đen kịch, hiếu kỳ nhìn xuống hai con tuấn mã vẫn rong
ruổi trên đường.

Trên đường đi, Thành Tử Cầm không nói câu nào, chỉ giục ngựa ra roi. Dương Đạp
Sơn cũng không nói, im lìm bám sát theo sau.

Đến canh hai, họ giục ngựa chạy lên Thanh Sa lĩnh, nơi này thế núi gập ghềnh,
đường đi nhỏ hẹp, cong cong uốn khúc, không thể nào chạy nhanh, chỉ có thể cho
ngựa thả vó từ từ tiếng.

Lúc này, trăng lưỡi liềm chếch bóng ở mé trời, chiếu ánh sáng mông lung, Dương
Đạp Sơn nhịn không được nói: “Thành bộ đầu, ánh trăng đẹp như vậy mà chúng ta
chỉ cố gấp đi đường, thật là có chút giết chết phong cảnh a.”

Thành Tử Cầm quay đầu nhìn lại hắn, thần tình có vẻ ai oán, khẽ hừ một tiếng
không nói gì, tiếp tục giục ngựa tiến lên.

Dương Đạp Sơn lại nói: “Thành bộ đầu, thêm mấy ngày nữa thì đến trung thu rồi,
có thể là chúng ta không kịp về Khánh Dương phủ rồi, trên đuờng hưởng trung
thu, có nhớ nhà hay không?”

Thành Tử Cầm lại hừ một tiếng, tiếp tục không nói gì.

Dương Đạp Sơn đột nhiên nhớ ra là mẹ cha của Thành Tử Cầm đều đã mất, cô thân
một mình ở Khánh Dương phủ, làm gì còn người thân mà nhớ, còn đâu nhà nữa mà
nghĩ, cho nên không khỏi thở dài.

Thành Tử Cầm hơi có chút kỳ quái, quay đầu lại nhìn hắn: “Đang tốt đẹp vậy thở
dài cái gì?”

“Thành bộ đầu, cha mẹ của cô đều mất hết, ta… cha mẹ của ta cũng ở phương
xa, trong đêm trung thu ấy chỉ sợ cũng u buồn lắm a.”

Thành Tử Cầm lại trừng mắt nhìn hắn, đánh ngựa chạy về phía trước.

Dương Đạp Sơn hơi khó hiệu, sao đang yên lành vậy Thành Tử Cầm lại bực mình
nhỉ. Hắn vội giục nưựa đuổi theo, định đi song song với nàng, nhưng Thành Tử
Cầm dường như bực tức lắm, cứ thúc ngựa chạy nhanh, trong đêm tối mông lung
thế này, mấy lần suýt đạp vào khoảng không té xuống núi.

Dương Đạp Sơn hơi sốt ruột, vội gọi gấp phía sau: “Thành bộ đầu! Cẩn thận một
chút, Thành bộ đầu…!”

Thành Tử Cầm giật ngựa dừng phắt lại, hậm hực nói: “Ngươi bớt gọi một tiếng
Thành bộ đầu bộ chết sau? Hừ!” Rồi giật ngựa thật mạnh, chạy thẳng lên núi.

Dương Đạp Sơn ngẩn người, tiếp đó nhớ lại lời Thành Tử Cầm nói ở nhà nàng,
liền gọi giật giọng: “Ê! Tử Cầm! Chậm một chút, coi chừng té!”

Nghe được lời này, Thành Tử Cầm hơi chấn động thân người trong hắc ám, từ từ
chậm vó ngựa. Dương Đạp Sơn đuổi theo, gấp bảo: “Tử Cầm, trời tối như vậy cô
đánh ngựa chạy loạn, lỡ ngựa hụt chân té xuống núi thì làm sao?”

“Té chết thì thôi! Dù gì cũng không có ai thương xót!” Thành Tử Cầm nói xong
câu này, mới phát giác là có ý nũng nịu của thiếu nữ, không khỏi đỏ bừng hai
má.

Dương Đạp Sơn cười hăng hắc: “Sao lại không có ai thương xót? Có ta đây chi.”

Thành Tử Cầm hơi run người, cảm thấy mặt nóng bừng, quay lại nhìn sâu vào
Dương Đạp Sơn, khẽ hỏi: “Ngươi mà xót thương ta?”

“Sao lại không thương xót?” Dương Đạp Sơn làm ra vẻ lòng trung hết mực, “Cô là
bộ đầu của chúng ta đó nha, chúng ta không thương cô thì thương ai a?”

Thành Tử Cầm tức mình, ngoảnh mặt giục ngựa chạy đi, vô luận là Dương Đạp Sơn
chạy theo gọi thế nào cũng không thèm lý, cho đến đỉnh núi mới ghì cương đứng
lại.

Dương Đạp Sơn giục ngựa chạy tới, từ xa thấy bóng dáng mỹ lệ của nàng đứng
thẳng trên đỉnh núi dưới vầng trăng sang, gió đêm thổi tới, xiêm áo phất phơ,
đẹp không thể nào tả xiết, trong lòng hắn khen thầm một câu, giục ngựa tới
cạnh nàng, không dám nói chuyện, tĩnh lặng đứng cạnh nàng.

Thành Tử Cầm nhìn hút xuống núi, một lúc sau mới lên tiếng: “Đến tập trấn phía
trước còn phải mất mấy canh giờ, chúng ta e rằng phải nghỉ qua đêm trên Thanh
Sa lĩnh này thôi.”

Dương Đạp Sơn cười nói: “Được a, dù gì hiện giờ trời cũng nóng, ngủ ở trên
đỉnh núi cao này không cảm thấy bức bối gì!” Hắn nhìn quanh, thấy không xa có
một phiến rừng nhỏ, bảo: “Chúng ta đến khoảnh rừng đó nghỉ ngơi, có thể tránh
gió, miễn bị phong hàn xâm nhập cơ thể có hại.”

Thành Tử Cầm gật gật đầu, giục ngựa chạy tới khoảnh rừng đó trước, buông người
xuống ngựa, buộc ngựa lại chặt, xong lấy từ trong bao hành lý trên lưng ngựa
bày ra, lấy hai cuộn dây bện lại thành võng, thảy cho Dương Đạp Sơn một cái,
còn bản thân thì lấy một cái mắc lên hai gốc cây thích hợp.

Dương Đạp Sơn cười hăng hắc: “Thì ra là cô đã chuẩn bị võng sẵn rồi, ta cứ tự
hỏi sao cô lại cứ đi đêm như vậy.”

Thành Tử Cầm không lạnh không nóng hồi đáp: “Muốn làm bộ khoái thì không được
sợ khổ.” Sau khi mắc võng xong, nàng nằm lên: “Được rồi, ngủ thôi.”

Dương Đạp Sơn chưa ngủ võng bao giờ, thấy nàng nằm an ổn như vậy, có vẻ rất
thoải mái, không khỏi có điểm hâm mộ, học theo nàng cũng cột chặt hai đầu võng
vào hai gốc cây, vừa ngã người đã tiêu sái nằm lăn ra, không ngờ không biết
giữ thăng bằng, dùng lực quá mạnh, oạch một cái té mạnh xuống đất từ phía bên
kia.

Thành Tử Cầm nhịn không được cười ha ha: “Ngươi chưa bao giờ ngủ võng à?”

Dương Đạp Sơn trèo lên lại, cười khan: “Chưa…” Lòng hắn không phục, võ công
của hắn chẳng lẽ luyện để làm của thừa hay sao? Ngay cả cái võng cũng không
trị được! Hắn hai tay nắm một đầu võng, phi thân nhảy lên.

Nhưng mà nằm võng thì cần phải khéo léo chứ không cần lực, chẳng phải có võ
công là nằm ngủ ngon. Lần này hắn vẫn chưa điều khiển được sự thăng bằng, võng
nghiêng một cái là hắn lật người xuống dưới, chỉ có điều do hai tay đã ôm
chặt, hai chân bấu vào võng, nên không bị té rớt xuống, chỉ giống con vượn
treo tòng teng trên cái võng mà thôi. Nếu cứ thế này thì chẳng biết là hắn ngủ
võng, hay là võng ngủ hắn đây?

Thành Tử Cầm cười lăn lộn trên võng. Dương Đạp Sơn chỉ còn cách buông tay rớt
người xuống cỏ, bò lên nhìn Thành Tử Cầm vô luận là võng có nghiêng ngã lật
qua lật lại thế nào cũng chẳng sao, hơi ngượng, cất tiếng hỏi: “Cái võng này
sao chỉ nghe lời có mình cô mà không chịu nghe lời ta? Hay là cô và ta ngủ
chung một chỗ luôn có được không?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.