Nạp Thiếp Ký – Chương 521: Quan ấn quay về – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 521: Quan ấn quay về

Hắn đứng dậy nhìn Hàn tri phủ mệt mỏi bất kham, kỳ quái hỏi: “Ơ, đại nhân,
ngài sao không lên giường ngủ đi?”

Hàn tri phủ thanh tỉnh lại chút xíu, miễn cưỡng cười nói: “Không đâu, bổn phủ
kiên trì được, kiên trì đến trời sáng ngày mai, đến lúc đó ngủ cho đẫy một
giấc cũng không muộn gì.”

Dương Đạp Sơn mỉm cười nói: “Vậy được, hiện giờ là canh mấy rồi?”

“Vừa quá canh ba!”

“Vậy à, vậy tiểu nhân đi vòng vòng xem xét một chút, có thể là tiểu quỷ đó đã
đi rồi.”

“A?” Hàn tri phủ vui mừng hỏi: “Tiểu quỷ đi thật rồi sao?”

Dương Đạp Sơn nhìn tứ phía: “Không ngửi thấy mùi có nó, có khả năng là đã đi
rồi, cũng có thể là trốn ở chỗ nào đó, chúng ta vẫn cẩn thận thì hay hơn. Chờ
đến trời sáng thì không cần phải lo lắng gì nữa.”

“Đúng đúng! Chúng ta vẫn cảnh giác hay hơn!” Hàn tri phủ luôn miệng nói, suy
nghĩ một chút rồi hơi lo lắng: “Vậy ngươi đi tuần tra xung quanh, tiểu quỷ
không thừa cơ lẻn vào cướp quan ấn sao?”

“Không đầu, ngài yên tâm, tội tuần tra xung quanh phòng này, tiểu quỷ chỉ cần
đến gần là tôi lập tức biết ngay. Nhưng mà, ngài phải ôm chạt hộp quan ấn này
một chút, cẩn thận giới bị mới được, ngàn vạn lần đừng ngủ thiếp đi.”

“Được được, yên tâm đi, có đánh chết ta cũng không lơi lỏng đây!” Mắt Hàn tri
phủ đầy sợi máu đỏ ngầu, ngáp liên tục, nhưng quyết tâm không ngủ.

Dương Đạp Sơn cười cười, cầm kiếm gỗ ra cửa, đóng cửa lại.

Hàn tri phủ khẩn trương dỏng tai, nghe được tiếng bước chân của Dương Đạp Sơn
chung quanh phòng, bấy giờ mới yên tâm.

Tuy hạ định quyết tâm không ngủ, nhưng quyết tâm là một chuyện, có thể làm
được hay không là một chuyện khác, nên chỉ sau thời gian chừng một bửa cơm,
Hàn tri phủ đã gà gật liên tục, nhưng mỗi lần đều kinh khủng phản ứng lại được
– ta không thể ngủ, ta phải bảo hộ quan ấn!

Nhưng mà, ông ta rốt cuộc cũng không chống chịu được sự mệt mỏi cực đồ, nên
cuối cùng cũng ôm hộp quan ấn thật chặt, ngồi dựa vào ghế thái sư ngủ thiếp
đi.

……..

Sáng ngày hôm sau, Hàn tri phủ bị những tiếng ồn ào làm cho tỉnh giấc, mở mắt
ra, phản ứng đầu tiên chính là “Không xong rồi! Ta sao lại ngủ như vậy được!
Quan ấn đâu? Có phải là bị tiểu quỷ cướp đi rồi?”

Hàn tri phủ ôm chặt hai tay, ôm vào chỗ trống không, hộp quan ấn trong lòng đã
không còn đâu nữa, kinh khủng vạn phần, cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng
lên, kêu to một tiếng ngồi nhỏm dậy trên ghế thái sư. Tiếp đó ông ta nghĩ, có
phải là mình ngủ đi mà quan ấn rơi xuống đất không? Ông ta vội bò xuống đất
tìm khắp nơi – không có! Căn bản chẳng có hộp quan ấn nào trên mặt đất cả.

Trong ngày nóng bức thế này mà toàn thân Hàn tri phủ như bị dội một gáo nước
băng lạnh, từ đầu cho đến chân đầu tê tái như khúc gỗ, tiếp theo đó người nhũn
ra ngồi phệch xuống đất.

Đến lúc này, ông ta chợt nghe có tiếng gọi: “Đại nhân! Đại nhân…! Ngài tỉnh
dậy đi a!” Lại có tiếng gọi: “Lão gia…! Lão gia người sao vậy? Lão gia!”

Linh hồn bay tận đâu đâu của Hàn tri phủ bấy giờ mới từ từ quay lại, ông ta
định thần nhìn, thấy Thành Tử Cầm và các bộ khoái khác ngồi nép sát bên không
ngừng gọi “Đại nhân tỉnh dậy!”, còn nương tử Hàn phu nhân và tiểu nha hoàn
Đông nhi của ông ta thì vừa ở một bên lay kéo vừa gọi: “Lão gia ông sao vậy?”.
Hàn tri phủ chợt dậy lên nỗi bi thương, lớn tiếng khóc ròng: “Quan ấn của ta
a! Lại bị tiểu quỷ trộm mất rồi!”

Mọi người nói cái gì ông ta cũng không nghe, trong đầu chỉ có một ý niệm duy
nhất: “Quan ấn lại bị tiểu quỷ cướp chạy mất rồi!” Ông ta vô cùng hối hận, cái
này cũng chả trách Dương Đạp Sơn: “Người ta đã nói rõ là mình đừng có ngủ đi
rồi mà, phải trông chừng quan ấn cho kỹ, thế mà mình lại cứ ngủ đi, chỉ trách
cho bản thân mình ý chí không kiên định, không kiên trì đến cuối cùng.”

Hàn tri phủ buồn bả khóc ròng, đột nhiên nhớ lại Dương Đạp Sơn có nói qua, nếu
như tiểu quỷ cướp quan ấn đi, có muốn cướp lại thì khó như bằng lên trời, và
khó bằng lên trời thì vẫn còn có chút khả năng chứ, Hàn tri phủ tức thời dậy
lên chút hi vọng.

Ông ta gạt lệ già, ngồi nhỏm dậy tìm kiếm Dương Đạp Sơn khắp nới, chợt thấy
hắn đang đứng sau Thành Tử Cầm đang mỉm cười nhìn ông ta. Mắt ông ta liền sáng
ngời như người đi trong bóng đêm tìm được nguồn ánh sáng, cố sức đẩy gạt mọi
người ra, nhào tới chụp lấy hai tay Dương Đạp Sơn: “Dương huynh đệ, cứu ta lần
nữa đi!”

Hàn tri phủ trong lúc khẩn cấp, không còn dùng tiếng “bổn phủ” như mọi lần
nữa, trực tiếp xưng “ta” luôn.

Dương Đạp Sơn dùng hai tay đỡ lấy thân hình nặng hơn hai trăm cân, thế mà như
nâng một cành liễu, tỏ vẻ không có vấn đề gì, nhẹ giọng hỏi: “Đại nhân, còn
muốn cứu ngài cái gì ạ?”

“Quan ấn! Quan ấn của ta a…!”

“Quan ấn?” Dương Đạp Sơn cười, quay miệng hướng về phía pháp đàn: “Quan ấn của
ngài không phải là để trên pháp đàn đó hay sao?”

“A!” Hàn tri phủ nghe lời này, phảng phất như nghe lời từ bến bờ hạnh phúc,
đột nhiên quay đầu nhìn thấy hộp quan ấn còn dán kim phù đang nằm đoan chính
trên pháp đàn!

Ông ta kêu lên một tiếng chạy tới đưa tay vịn vào pháp đàn, đôi mắt trừng như
là cái mô đất, nhìn chầm chầm vào hộp đựng quan ấn, nhất thời e dè sợ được sợ
mất, sợ trong đó trống không chẳng có thứ gì, để rồi cuối cùng cũng đưa hai
tay run run ra, khẽ nâng hộp đựng quan ấn lên.

Nặng vô cùng! Nặng trình trịch! Hàn tri phủ có thể khẳng định bên trong chính
là quan ấn bảo bối của mình! Ông ta ôm quan ấn vô số lần, cảm giác đó quen
thuộc lắm, tuyệt đối không thể sai! Loại cảm giác này cuối cùng cũng trở về
với ông ta!

Hàn tri phủ ôm chặt quan ấn giống như ôm chặt tiểu thiếp mà ông ta yêu thương
lắm vậy, từ từ chuyện thân, nhìn Dương Đạp Sơn, môi mấp máy, cuối cùng run run
cất tiếng hỏi: “Ta… ta có thể mở ra được chưa?”

Dương Đạp Sơn mỉm cười, nụ cười xán lạn như dưới ánh triều dương: “Đương nhiên
là được! Hiện giờ đã quá giờ rồi!”

Hàn tri phủ vui mừng gật đầu, tay trái ôm chặt hộp đựng quan ấn, tay phải run
rẩy đặt lên chốt khóa, mọi người đều vậy lại nhìn cái hộp trong lòng ông ta.

Hàn tri phủ cuối cùng cũng run rẫy mở được cái hộp.

Quan ấn! Đó chính là quan ấn của tri phủ Khánh Dương, nó ngoan ngoãn nằm ở đó
như một đứa bé, giống như chạy đi chơi mệt rồi quay về nôi nằm ngủ khò khò
vậy.

Hàn tri phủ dè dặt chạm lấy nó, từ từ nâng lấy ra ngoài, lật qua xem, thấy có
bốn chữ khắc nổi dính đầy mực đóng dấu đỏ trên ấn: “Khánh Dương phủ ấn”

Đúng là quan ấn của ông ta! Không sai điểm nào! Hàn tri phủ xoay trái xoay
phải quan sát hết một lượt, rồi nhịn không được ôm ấn vào lòng, ngữa mặt cười
ha hả, không hề để ý gì đến mực dính lên áo quần.

Hàn phu nhân cũng khóc, mừng quá mà khóc, vì lòng lo lắng suốt ba ngày cuối
cùng cũng được giải tỏa, Đông nhi cũng nâng đỡ Hàn phu nhân, lặng lẽ rơi nước
mắt.

Thành Tử Cầm và ba bộ khoái tổ trưởng là Hầu Vĩ, La Dực, Mã Lượng cũng vừa
kinh vừa mừng, cùng quay nhìn về phía Dương Đạp Sơn, trong mắt tràn đầy vẻ
kính phục có chen lẫn mấy phần đố kỵ.

Hàn phu nhân gạt lệ, nói với Hàn tri phủ: “Lão gia, quan ấn đã tìm về rồi, đều
là nhờ ở Dương huynh đệ hết, ông hãy khen thưởng cho cậu ta thật trọng mới
được.”

Hàn tri phủ bấy giờ mới ngừng tiếng cười, trước hết cẩn thận bỏ ấn vào hộp,
lấy khóa đồng khóa lại cẩn thận, ôm chặt vào lòng, xong mới nói: “Lời phu nhân
có lý, nên phải khao thưởng trọng hậu! Phu nhân, nàng đi lấy 40 lượng, không,
năm chục lượng ra đây, thưởng cho Dương huynh đệ!”

Hàn tri phủ không phải là người keo kiệt, cảm kích Dương Đạp Sơn có dư, cho
nên đã thưởng thêm mười lượng bạc nữa.

Dương Đạp Sơn mừng rỡ, cung thân tạ ơn.

Hàn phu nhân dẫn tiểu nha hoàn Đông nhi rời khỏi đó, một lúc sau quay lại,
Đông nhi bưng theo một cái mâm gỗ, trên có một cái rương nhỏ. Cô bé bước tới
trước mặt Dương Đạp Sơn, Hàn phu nhân mở rương ra, thấy trong đó là 5 đĩnh bạc
trắng, lấp lóe chói ngời. Hàn phu nhân nói: “Dương huynh đệ, đa tạ cậu đã giúp
lão gia chúng ta tìm lại quan ấn, số bạc thưởng này xin thu lấy.”

Thái độ của Hàn phu nhân hiện giờ đối với Dương Đạp Sơn đã chuyển biến triệt
để, ngôn ngữ khách khí phi thường, nhìn mà bọn khỉ ốm tiện mộ không dứt.

Sự vui mừng như điên trong lòng của Hàn tri phủ từ từ hạ bớt, ông ta ôm chặt
hộp ấn, hơi do dự một chút, hỏi Dương Đạp Sơn: “Dương huynh đệ, tối qua bổn
phủ nhịn không nổi ngũ thiếp đi, tiểu quỷ có đến hay không?”

“Có đến, bị tiểu nhân làm phép đuổi đi rồi!”

Câu nói đơn giản này khiến Hàn tri phủ nghe mà kinh tâm động phách, vội nói:
“Rất may là có ngươi, nếu không thì, cái này… hắc hắc, ngươi tận chức vụ,
lại có tài, người như vậy không trọng dụng thì trọng dụng ai? Như vầy đi, bổn
phủ nhậm mệnh ngươi làm tử y tổng bộ đầu của bộ khoái khắp Khánh Dương phủ!”

Bộ khoái phân thành hai loại thanh y (áo xanh đen) và tử y (áo tím). Thanh y
là bộ khoái thường, tử y là thủ lĩnh của bộ khoái, cũng chính là bộ đầu. Do cổ
đại bộ khoái phụ trách phá án hình sự và quản lý trị an xã hội, cho nên chức
bộ đầu này tương đương đội trưởng đội hình cảnh (cảnh sát hình sự) ở thời hiện
đại vừa kiêm luôn chức đội trưởng đội phòng chống bạo động và trưởng đồn công
an.

Dương Đạp Sơn mừng rỡ, vừa định khom người cảm tạ, nhưng liếc mắt nhìn thấy
sắc mặt Thành Tử Cầm rất khó coi, còn sấu hầu và mấy người còn lại cũng không
bình thường chút nào, lòng tức thời cả kinh. Hắn nếu như mới đến mà đoạt quyền
của Thành Tử cầm, tuy có Hàn tri phủ làm hậu đài, nhưng chỉ sợ rất khó phục
chúng, những ngày tháng sau này rất khó ăn nói và làm việc. Hơn nữa hắn chỉ
muốn kiếm sống, chứ không muốn làm bộ đầu, cho nên vội nói: “Đại nhân, chuyện
này ngàn vạn lần không được!”

“Vì sao?” Hàn tri phủ hỏi.

“Mới có bao nhiêu tuổi đầu thế này, lại vừa mới đến, không có kinh nghiệm gì,
thế mà lại làm bộ đầu ngay chỉ sợ khó phục chúng. Huống chi Thành bộ đầu vũ
công cao cường, lãnh đạo có phương, ở trong các huynh đệ lập nên uy vọng rất
cao, lại là con cái ân nhân của ngài. Do Thành bộ đầu lãnh đạo hay hơn tiểu
nhân trăm nghìn lần.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.