Nạp Thiếp Ký – Chương 519: Tiểu quỷ trộm ấn – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 519: Tiểu quỷ trộm ấn

Loại này đánh trúng đều mà Hàn tri phủ đang lo lắng trong lòng, trầm ngâm một
chút, hỏi: “Không hỏi họ không được hay sao?”

“Nếu như không hỏi mà có thể phá án, tiểu nhân tuyệt không đưa ra hạ sách
này.” Dương Đạp Sơn cung thân nói.

Hàn tri phủ nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng dậm chân nói: “Được thôi!
Ngươi theo ta!” Nói xong dẫn Dương Đạp Sơn đi qua giếng trời trong vường, tiến
vào sương phòng ở bên cạnh.

Hàn tri phủ đứng ở gian ngoài, lớn tiếng gọi: “Phu nhân! Phu nhân!”

Do bộ khoái tiến vào phòng ngủ tra án, cho nên Hàn phu nhân mang nha hoàn
tránh ra sương phòng. Khi nghe Hàn tri phủ gọi, vội vén rèm đi ra, vừa nhìn
thấy Dương Đạp Sơn liền giật mình cả kinh.

Hàn phu nhân chỉ bốn năm chục tuổi, mang vòng vàng chuỗi bạc, áo quần hoa lệ,
thân thể mập mập, gương mặt to bè bè đầy vẻ cao ngạo. Thân hình này vừa khéo
phối hợp vối Hàn tri phủ, thành một cặp thùng nước và dưa gang.

Hàn tri phủ nói: “Phu nhân, vị tiểu huynh đệ này là bộ khoái mới Dương Đạp
Sơn, hắn rất có năng lực phá án. Để sớm tìm về quan ấn bị mất, muốn tìm hiểu
chút tình huống cùng phu nhân, xem có có manh mối gì hay không, đồng thời, còn
muốn… còn muốn lấy dấu tay của phu nhân và Đông nhi nữa.”

Hàn phu nhân nhíu tít mày, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Dương Thu Trì, chề
môi: “Có chuyện gì mà nói với một tiểu bộ khoái đâu chứ, ông cho hắn đi đi!”
Nói xong, chuyển thân định tiến vào phòng.

Dương Đạp Sơn tức giận, con vợ dữ của ông đúng là mắt cho nhìn tới đầu gối
người! Hắn bèn xoa tay bảo: “Nếu như là thế thì án này tôi không có cách gì
phá giải, vậy xin cáo từ!” Nói xong chuyển thân đi ra ngoài.

Hàn tri phủ gấp lên. Ông ta hiện giờ chỉ còn hy vọng vào Dương Đạp Sơn có thể
giúp tìm về quan ấn. Quan ấn này nếu mà không tìm về được, thì chức quan này
của ông ta chắc đến đây là chấm dứt, nói không chừng còn cấp cho cừu gia phát
huy, tâu đến hoàng thượng xử trị tội lỗi nữa. Cho nên ông ta chạy gấp theo mấy
bước, lớn tiếng gọi : “Dương huynh đệ, xin chờ đã!”

Dương Đạp Sơn đứng lại, lòng đầy sầu muộn, ngưỡng đầu nhìn trời.

Hàn tri phủ cười hì hì: “Dương huynh đệ, đừng bực mình, cậu cứ ở đây chờ, ta
đi nói chuyện với phu nhân, cậu đừng đi, chờ ở đó a!” Nói xong vội chuyển
người chạy nhanh vào phòng.

Dương Đạp Sơn liền nghe trong phòng có tiếng tranh chấp nhỏ mấy câu, rồi trầm
mặc, rồi họ lại xì xầm nói gì đó một hồi, sau đó Hàn tri phu đi ra, lớn tiếng
nói: “Dương huynh đệ, thành rồi, mau tiến vào đi!”

Dương Đạp Sơn rất tức giận, thầm nghĩ nếu không phải vì 40 lượng bạc kia, lão
tử tuyệt không nhìn đến cái mặt bà la sát nhà ông. Hắn nhìn lên trời, cố gắng
dằn lòng nhẫn nhịn, rồi bước trở về phòng. Hàn phu nhân đã ngồi lên ghế, tiểu
nha hoàn Đông nhi đứng ở bên, trợn đôi mắt to kinh ngạc nhìn Dương Đạp Sơn.

Hàn tri phủ nói: “Dương huynh đệ, có lời gì thì cậu cứ hỏi đi, hỏi xong rồi
còn đi lấy thủ ấn.”

Nếu như chuyện đã đến thế này, Dương Đạp Sơn không thèm khách khí nữa, cung
thân nói: “Đại nhân, tiểu nhân muốn đơn độc tìm hiểu tình hình với phu nhân,
không biết có được hay không?”

Muốn đơn độc chuyện trò với lão bà ta à? Cái này là chuyện tầm ruồng ở đâu
thế? Hàn tri phủ tức tím cả mặt, nhưng mà khi nghĩ đến tiền đồ của mình còn ở
trên tay vị tiểu huynh đệ này, nói chuyện thì nói, dù gì thì cũng có tiểu nha
hoàn ở một bên, dù sao cũng không bị cắm sừng được. Hơn nữa, nương tử của ông
ta bốn năm chục tuổi, xế bóng hoàng hôn rồi, ngay bản thân ông ta còn không có
hứng thú gì, vị tiểu bộ khoái này sao lại động tâm được chứ?

Hàn tri phủ quay sang nhìn phu nhân, thấy bà ta nghênh mặt xoay người, xem ra
không có ý gì với tên tiểu bộ khoái này, bấy giờ mới yên tâm. Nhưng mà, ông ta
vẫn đưa mắt ra hiệu cho tiểu nha hoàn Đông nhi, bảo cô ta để ý, bấy giờ mới
chuyển thân ra khỏi phòng đóng chặt cửa lại.

Dương Đạp Sơn liếc mắt nhìn thấy ghế thái sư bên cạnh Hàn phu nhân còn trống,
rất muốn tới ngồi xuống định chọc tức lão sư tử cái này, nhưng mà dù sao thì
người sợ nhận là đón đầu ngọn gió, điều tra án này hắn không phải chỉ làm một
lần mua đứt bán đoạn, mà còn phải ở lại nha môn tiếp tục làm bộ khoái nữa…
Cho nên mới có câu người sống dưới mái nhà không thể không cúi đầu chịu lép vế
với nó.

Dương Đạp Sơn cung thân nói: “Phu nhân, tiểu nhân vì tìm lại quan ấn cho tri
phủ đại nhân, thật tế là vô cùng bất đắc dĩ mới lấy gan to bằng cái đấu đi dò
hỏi phu nhân, thỉnh phu nhân thứ tội!”

Nghe lời Dương Đạp Sơn nói, sắ mặt Hàn phu nhân hơi hòa hoãn trở lại một chút,
hừ lạnh: “Nếu như lão gia không nói ngươi rất có tài phá án, chỉ hi vọng vào
mình ngươi để tìm lại quan ấn, bổn phu nhân tuyệt đối không gặp ngươi.”

Dương Đạp Sơn nhìn cái hong phì nộn như cái lu của Hàn phu nhân, mắng thầm
trong lòng: Bà mà đẹp đẽ cái quỷ gì cho cam? Bà tương bà là Dương Ngọc Hoàn
hay la Vương Chiêu Quân? Lão tử là vì 40 lượng bạc trắng và cái chức vị bộ
khoái đó mới chịu nói với bà, chứ bà thì sức mấy! Dù bà có cửi truồng hết quỳ
xuống khẩn cầu, lão tử cũng chả thèm nhìn bà nửa mắt!

Lòng thì mắng như vậy, nhưng mặt hắn chẳng biểu lộ chút ý tứ gì, vẫn cung kính
thưa: “Dạ, phu nhân, tiểu nhân vô lễ, mong người tha thứ.”

Hàn phu nhân thấy ngôn ngữ của Dương Đạp Sơn không tục, sắc mặt hơi hòa hoãn
trở lại, lòng nghĩ ngươi đây cũng là vì công vụ bức ép, lại là vì chuyện nhà
của bà ta, cho nên không thể làm khó hắn quá, liền nói: “Được rồi, ngươi có
lời gì thì cứ hỏi đi.”

……….

Phòng khách nội nha.

Hàn tri phủ và Thành Tử Cầm cùng mọi người ngồi thừ ở đó.

Hàn tri phủ không nói chuyện, nên không ai dám lên tiếng. Ông ta không ngừng
xoay đầu nhìn về phía sương phong. Dương Đạp Sơn đã ở trong đó hỏi hơn nửa
canh giờ rồi vẫn còn chưa ra, cũng không biết có phát hiện manh mối gì hay
không. Hàn tri phủ rất sợ Dương Đạp Sơn mặt mày méo xệch bước tới, lắc đầu nói
không có manh mối, như vậy thì mọi chuyện kể như xong.

Hàn tri phủ lúc này thật giống như một tù phạm chờ phán quyết. Thành Tử Cầm
cùng mọi người định an ủi ông ta mấy câu, nhưng lại không biết nói từ đâu,
đành phải cúi đầu ủ rủ.

Cuối cùng thì cửa sương phòng cũng mở, Dương Đạp Sơn mỉm cười bước ra. Hàn tri
phủ hoan hỉ trong lòng, vội chạy tới hỏi: “Dương bộ khoái, thế nào rồi?”

Dương Đạp Sơn mỉm cười nói: “Đại nhân, tiểu nhân đã lấy dấu tay của phu nhân
và nha hoàn Đông nhi, hiện giờ cần làm một phép thử, thử xong xuôi thì có kết
quả thôi.”

Hàn tri phủ nghe nói có cửa, mặt tươi như hoa: “Dương bộ khoái quả thật như
thần a!”

Dương Đạp Sơn vội khom người thừa: “Đại nhân, tiểu nhân hiện giờ còn chưa dám
nói là có thể phá án, chỉ có thể chờ lấy được quan ấn xong mới coi như là
thành công a. Thỉnh đại nhân hãy chờ, tiểu nhân tiến vào phòng ngủ kiểm tra
một chút, rồi sẽ ra báo cho đại nhân biết án này nên xử lý như thế nào, được
không?”

“Được được!” Hàn tri phủ hiện giờ hễ cầu là ứng, suýt chút nữa khom sát người
lạy tạ hắn luôn nữa. Ông ta nhất trực đưa Dương Đạp Sơn đến cửa phòng ngủ, chờ
hắn tiến vào phòng xong vội đóng cửa lại, còn bản thân thì đứng ngoài cửa chờ.

Thành Tử Cầm cùng mọi người thấy ông ta khẩn trương như vậy, lòng cũng tức
cười, chỉ có điều loại sự tình này rơi vào đầu của ai thì người đó cũng khẩn
trương như vậy, cho nên họ rất đồng tình ông ta.

Lại trải qua một hồi, Dương Đạp Sơn cuối cùng cũng mở cửa bước ra.

Hàn tri phủ vừa thấy Dương Đạp Sơn cười với bộ dạng hề hề như vậy, tức thời
lòng vui như hoa nở, hỏi: “Thế nào rồi? Tìm được quan ấn rồi hả?”

Dương Đạp Sơn gật gật đầu.

Hàn tri phủ nếu như không quá mập, nhất định sẽ nhảy tâng tâng lên hoan hô.
Trong lúc kích động thế này, ngay cả cách xưng hô của ông ta cũng biến luôn,
kích động chụp tay Dương Đạp Sơn lắc lắc: “Tiểu huynh đệ, huynh đệ… huynh đệ
thật là ân nhân cứu mạng của bổn phủ a! Xin đa tạ rất nhiều, đa tạ rất
nhiều!… Quan ấn đâu?”

“Quan ấn bị quỷ trộm đi rồi!”

“Cái gì?” Hàn tri phủ cả kinh, quay đầu nhìn bọn Thành Tử Cầm ba người, chỉ
thấy ba người này đầu óc như đang ở trong mây mù, thậm chí còn cảm thấy có
chút kinh khủng.

Thành Tử Cầm trầm giọng hỏi: “Dương bộ khoái, rốt cuộc là chuyện gì?”

Dương Đạp Sơn cười nói: “Vừa rồi tôi dò hỏi phu nhân và Đông nhi, rồi dùng dấu
tay của mọi người bói một quẻ, phát hiện có một tiểu quỷ trộm quan ấn của đại
nhân đi…”

“A! Như vậy làm sao bây giờ?” Hàn tri phủ khẽ hỏi.

Dương Đạp Sơn xua tay: “Đại nhân đừng gấp, tiểu nhân đã tra ra rốt cuộc là quỷ
ở phương nào trộm quan ấn của đại nhân đi rồi, tiểu nhân chuẩn bị khai đàn thi
pháp, truy tìm quan ấn trở về!”

“Thật không?” Hàn tri phủ cả kinh, “Ngươi còn biết pháp thuật?” Thành Tử Cầm
cùng mọi người thập phần kinh ngạc, nhìn không ra thiếu niên này lại biết cả
pháp thuật nữa.

Dương Đạp Sơn nói với kiểu cách vô cùng thần bí: “Pháp thuật khác thì tôi
không biết, chỉ có điều đem món bị quỷ trộm về thì sư phụ tôi đã từng dạy qua
cho tôi, cho nên tôi biết. Chỉ có điều không nắm chắc mười phần, chỉ còn biết
tận lực mà thôi.”

Phàm chuyện gì cũng để ba phần dư, không thể đem lời nói quá đầy đủ, Dương Đạp
Sơn tự nhiên hiểu đạo lý này.

Hiện giờ dù còn một phần hi vọng thì Hàn tri phủ cũng phải theo cho bằng được.
Ông ta biết không thể bức quá gấp, nếu không sẽ có tác dụng ngược, cho nên
cười hề hề cấp cho Dương Đạp Sơn một hoàn thuốc định tâm: “Cái đó thì đương
nhiên, Dương huynh đệ cứ yên tâm khai đàn thi pháp, vô luận là thành hay là
bại, bổn phủ tuyệt không làm khó dễ cậu.”

“Vậy thì tốt. Hiện giờ tôi trở về chuẩn bị một chút, đại nhân, thỉnh ngài cho
người chuẩn bị pháp đàn trong phòng ngủ, một lát tôi sẽ quay lại.”

“Được được!” Hàn tri phủ vội hỏi, “Pháp đàn này bày biện ra sao?”

“Cái này… không sao đâu, chỉ là một số pháp khí pháp đàn như bình thường
thôi, chủ yếu là dựa vào chú ngữ của tôi, ha ha…”

“Thì vậy, thì vậy!” Hàn tri phủ cười cầu tài.

Dương Đạp Sơn sách rương khám nghiệm pháp y bỏ đi, Hàn tri phủ vội ra lệnh cho
người đến bày một pháp đàn ở phòng ngủ, chuẩn bị những pháp khí thường dùng
khi khai đàn thi pháp.

Chuẩn bị xong thì Dương Đạp Sơn xách một cái bao nhỏ trở lại. Hàn tri phủ cùng
hắn tiến vào phòng ngủ, đến trước pháp đàn hỏi: “Dương pháp sư, ngài thấy pháp
đàn này thế nào?”

Nghe Dương Đạp Sơn muốn khai đàn thi tháp, Hàn tri phủ lại cải lối xưng hô lần
nữa, trực tiếp gọi hắn là “Pháp sư” luôn.

Dương Đạp Sư không muốn làm pháp sư, vì hắn mở đàn làm phép chẳng qua là một
cách để phá án, chứ hắn chẳng biết phép thuật gì hết, vội đáp: “Đại nhân vạn
lần đừng xưng hô như vậy, tiểu nhân chỉ là bộ khoái nha môn, bắt giặc phá án
thì được, loại pháp thuật này chỉ biết một hai món, những món khác chẳng thông
khiếu nào, đại nhân mà xưng hô như vậy, một khi chuyện này truyền ra, ai ai
cũng tìm đến tiểu nhân yêu cầu thi pháp thì tiểu nhân khó sống rồi.”

Hàn tri phủ gật đầu: “Được được, bổn phủ không nói nữa, Dương huynh đệ, vậy
thỉnh huynh đệ thi pháp đi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.