Nạp Thiếp Ký – Chương 516: Nữ bộ đầu – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 516: Nữ bộ đầu

Bộ khoái khỉ ốm vỗ đùi nói: “Phá án thì ta giúp ngươi xuất, phá không được án
cũng không cần ngươi xuất, vậy được chưa?”

“Được! Nhất ngôn vi định, nhưng mong là ta có thể trinh phá án này, tìm về
quan ấn của tri phủ đại nhân, như vậy mọi người ai cũng có chỗ hay!”

“Đúng đúng!” Hai bộ khoái cùng gật đầu.

Hạnh nhi thấy thiếu gia và các bộ khoái này nói chuyện có phần hợp, nên thập
phần cao hứng.

Bọn ba người Dương Đạp Sơn chuẩn bị đi đến nha môn tìm bộ đầu, thì đã nghe
tiếng bước chân truyền tới, rồi một giọng nữ ngọt ngào cất lên: “Dương huynh
đệ! Sự tình sắp xong rồi!”

Dương Đạp Sơn nghe thanh âm này thì biết là Điền cô nương đã tới.

Người đến quả nhiên là Điền cô nương, còn mang theo tiểu nha hoàn Tiểu Liên.
Điền cô nương vừa quẹo qua góc phòng, thấy bộ khoái mặt khỉ, hơi ngẩn người
hỏi: “Biểu ca hầu tử, huynh đang làm cái gì ở đây?”

Dương Đạp Sơn nghe thế suýt chút nữa phì cười thành tiếng, bộ khoái mặt khỉ có
ngoại hiệu là hầu tử thật.

Bộ khoái mặt khỉ cũng ngẩn người: “Ny tử biểu muội, muội chạy tới đây làm gì?”

Điền Ny Tử đưa quạt chỉ Dương Đạp Sơn: “Người ta đến tìm Dương huynh đệ, biểu
ca, cậu ấy chính là người ta nói với huynh về chuyện dọc đường cứu người ta và
cả nhà, bảo vệ được đội xe lương của em rễ huynh đấy. Người đó chính là Dương
huynh đệ đây.”

A? Bộ khoái mặt khỉ vừa kinh vừa mừng, cung tay nói với Dương Đạp Sơn: “Ai da!
Như vậy là đem nước mà dội miếu long vương rồi. Người nhà mà không nhận ra
người nhà, chúng ta đây đã nhận thức Dương huynh đệ mấy ngày trước rồi, hôm
nay đặc biệt đến chỗ huynh đệ bái phỏng đây. Hà hà, không ngờ cậu ấy là người
muội vừa đề xuất giới thiệu, thật là quá tốt rồi!”

Điền ny tử thân mật kéo tay Dương Đạp Sơn, chỉ bộ khoái khỉ ốm giới thiệu:
“Dương huynh đệ, đây là biểu ca của ta, là người mà ta đề cập đến trước đây
với cậu đó. Huynh ấy họ Hầu, gọi là Hầu Vĩ, nhân vì vừa cao vừa ốm nên chúng
tôi đều gọi là Hầu tử vĩ ba (đuôi khỉ) hoạc là sấu hầu (khỉ ốm). Hi hi …”

Dương Đạp Sơn cung tay nói: “Thì ra là Hầu huynh đệ, hân hạnh, hân hạnh!”

Sấu hầu vội cung tay đáp lễ, kéo bộ khoái răng thỏ nói: “Vị này họ Đồ, hai cái
răng cửa thò ra như thò vậy, cho nên mọi người đều gọi hắn là Răng thỏ.”

Ha ha, vị bộ khoái răng thỏ này có ngoại hiệu đúng là Răng thỏ a, Dương Đạp
Sơn tức cười, chấp tay thi lễ.

Răng thỏ cười hề hề, cung tay trả lễ, nói: “Sau này Dương huynh đệ tiến vào
lục…. ối da!” Y rú lên một tiếng, chúi người lảo đảo về phía trước, suýt
chút nữa té ngã, quay đầu lại nhìn thì ra đó là sấu hầu vừa dùng đầu gối thúc
vào đít của hắn một cái.

Không chờ răng thỏ lên tiếng hỏi, sấu hầu đã nói: “Ngươi làm cái trò gì vậy,
ngay đứng mà cũng không ổn.”

Điền ny tử kỳ quái hỏi: “Nha, Răng thỏ, người vừa rồi định nói cái gì đó.”

Răng thỏ nhìn khỉ ốm, gãi gãi đầu: “Tôi… tôi không nói gì hết, hắc hắc.”

Đối với trò quỷ mà hai tên làm, Dương Đạp Sơn hiểu rất rõ. Điền ny tử bỏ sáu
lượng nhờ sấu hầu thông quan hệ cho Dương Đạp Sơn vào nhà môn làm bộ khoái,
nhưng nàng ta không biết hai tên đã bàn điều kiện và quyết định để Dương Đạp
Sơn tiến vào nha môn làm bộ khoái rồi. Một khi Răng thỏ nói ra, Điền ny tử sẽ
biết, và hai tên sẽ không kiếm được 6 lượng dù Dương Đạp Sơn vẫn làm bộ khoái.
Vừa rồi sấu hầu không cho răng thỏ nói đến chuyện này, là muốn giấu chân
tướng, để Điền ny tử cứ nghĩ rằng chuyện mình làm là dựa vào sự nhờ vã của
nàng, thuận theo nhân tình. Hơn nữa, có sáu lượng này thông quan hệ, khỉ ốm y
coi như không cần tự bỏ tiền ra nữa.

Điền ny tử giận trách: “Ấp a ấp úng không biết là làm trò quỷ gì!” Xong quay
sang khỉ ốm bảo: “Uy…! Biểu ca, chuyện muội nhờ huynh đó huynh phải tận tâm
lo làm cho Dương huynh đệ nha!”

“Cái đó thì đương nhiên!” Khỉ ốm vỗ ngực, “Chuyện này cứ để cho ta! Chuyện mà
muội nhờ ta có bao giờ dám trễ nãi chưa? Ta bây giờ lập tức dẫn Dương huynh đệ
vào nha môn nói chuyện với bộ đầu!”

Điền ny tử cười hi hi: “Như vậy mới được đó!”

Dương Đạp Sơn vội khom người đa ta Điền ny tử: “Đa tạ chị chủ tiến cử! Dương
mỗ có ngày nào cất đầu, thì ngày đó tuyệt đối không quên ân đức của chị chủ!”

Chưa cần để ý tới chuyện Điền ny tử có giúp hắn vào nha môn được hay không,
chỉ xét chút thành ý bỏ tiền ra giúp hắn làm đương sai trong nha môn đã làm
Dương Đạp Sơn cảm kích rồi.

Điền ny tử thân mật đánh quạt vào vai hắn: “Người một nhà mà, nói lời khách
khí làm cái gì! Mau đi đi! Chờ sự tình làm xong rồi, chúng ta lên quán rượu
uống mừng cậu!”

Dương Đạp Sơn cảm ơn chào xong, cùng hai vị bộ khoái đi về phía nha môn. Trên
đường, Dương Đạp Sơn hỏi: “Hầu huynh đệ, biểu muội của ngươi bỏ sáu lượng bạc
ra giúp ta thông quan hệ, vị trí bộ khoái này có thể không cần thử thách nữa
rồi chứ?”

Sấu hầu đã sớm tính toán qua, Điền ny tử bỏ tiền ra lo lót Dương Đạp Sơn đã
biết rồi, số này không có cách gì nuốt trôi được, chỉ có thể dùng để thông
quan hệ cho Dương Đạp Sơn chính thức làm bộ khoái thôi, nếu không không có
cách gì ăn nói với Điền ny tử. Rất may là y không phải xuất tiền, cười nói:
“Cái đó thì đương nhiên, biểu muội của ta xuất tiền thông quan hệ, chức bộ
khoái của ngươi làm ổn rồi.”

Ba người đến cửa nha môn, và là lần đầu của Dương Đạp Sơn. Ở cửa, một đôi sư
tử hùng tráng oai vũ nhe nanh múa vuốt, rồi những bậc thang cao khiến phải
ngữa cổ mới nhìn được cái biển sơn đen chữ vàng: “Khanh Dương tri phủ”, phía
dưới là sáu cánh cửa sơn đen.

Nhân vì cửa nha môn đều có sáu cánh, cho nên cổ đại gọi nha môn là lục phiến
môn. Chỉ có điều lục phiến môn thường không mở hết sáu cửa, mà chỉ hai cửa ở
giữa, chỉ khi nào có thượng quan hay quý khách lễ tiết gì đó mới mở hết.

Ba người tiến vào cửa ngách, quẹo qua “Chiếu bích” (Bức tường chắn treo các
thông cáo), đến giếng trời rất rộng. Chính diện là đại đường, bên trái là đại
lao, phòng trực của bộ khoái ở phía phải giếng trời.

Tiến vào cửa phòng trực ban thì thấy có một vườn nhỏ, hai bên để đầy binh khí
đao thương côn bổng mười tám ban võ nghệ, có điểm rất giống luyện võ trường.

Ở giữa có một dãy phòng, trung gian là phòng khách. Cả ba vào phòng khách ngồi
xuống, sấu hầu cho răng thỏ ngồi với Dương Đạp Sơn, còn mình thì chạy vào
phòng khách bẩm báo với bộ đầu.

Chờ một chút thì nghe có tiếng bước chân truyền tới, tiếp đó là hơn hai mươi
thanh y bộ khoái vây quanh một bộ đầu mặc áo đen đeo yêu đao bước ra.

Răng thỏ nói: “Bộ đầu đến rồi!” Tiếp đó đúng dậy cung thân thi lễ.

Dương Đạp Sơn cũng đứng dây chấp tay thi lễ theo.

Bộ đầu áo đen đó gật đầu, bước lại ghế giữa ngồi xuống, các bộ khoái khác đứng
hai bên.

Dương Đạp Sơn định thần nhìn, hơi ngẩn người, vì thấy bộ đầu tuổi tác xấp xỉ
hắn, mặt vồ cùng mềm mại, có thể thổi một cái là đứt da. Gương mặt người này
trái xoan, mày lá liễu, mắt phượng, lấp lánh có thần, mũi cao, miệng anh đào,
tủm tỉm cười lộ một cái lúm đồng tiền. Tuy y mặc một phục trang bộ khoái màu
đen rất rộng, nhưng vẫn lộ gò ngực cao vút và thân hình thon thả.

Rõ ràng đây là một nữ bộ đầu, nữ giả nam trang! Không cần quan sát đến trái cổ
của y có hay không, chỉ nhìn khúc tuyến gương mặt và ngực, và dáng điều đi lại
cũng như làn hương khí thoang thoảng thoáng qua, cũng đủ đoán biết giới tính
của nàng ta rồi.

Bộ đầu giả trai này hỏi: “Ta là tri phủ nha môn bộ đầu Thành Tử Cầm, ngươi là
người mà sấu hầu dẫn kiến làm bộ khoái phải không?” Giọng nói như chuông ngân,
chỉ có điều nghe qua lạnh băng băng khiến người ta cảm thấy không thoải mái
lắm.

Dương Đạp Sơn khom người nói: “Vâng, tại hạ Dương Đạp Sơn tham kiến Thành bộ
đầu!”

“Ngươi biết võ công không?”

Sấu hầu ở bên cạnh cười cầu tài: “Bộ đầu. Võ công của hắn rất lợi hại…”

Thành Tử Cầm trừng mắt hạnh: “Ta không hỏi ngươi!”

Sấu hầu lập tức rúm người không dám nói nữa.

Dương Đạp Sơn mỉm cười: “Chỉ biết chút ít.”

Thành Tử Cầm rút yêu đao quăng ra: 'Luyện một đường đơn đao xem sao!”

Dương Đạp Sơn khẽ vươn tay tiếp, nhưng không động thủ.

Thành Tử Cầm nhíu mày: “Lời ta nói ngươi không nghe hả?”

Dương Đạp Sơn cười cười: “Bộ khoái không phải là giang hồ mãi võ bán thuốc
cao, mùa quyền múa đao có hay có đem cách mấy chẳng qua là để chưng chơi
thôi!”

Thành Tử Cầm nhìn Dương Đạp Sơn rất hứng thú, khẽ gật đầu, lấy từ trên bàn một
quả lê, nói: “Chẻ nó ra!” rồi ném vào đầu hắn.

Dương Đạp Sơn có lòng phô trương, trái lê đó vừa rời khỏi tay, hắn đã phi thân
lên, ở giữa không trung vung đơn đao lóe hàn quang hai cái, trái lê đã rớt
xuống trước mặt Thành Tử Cầm, bị chẻ thành 4 mảnh, tất cả đều bằng nhau.

Ở giữa không trung mà có thể chặt trúng lê có thể nói là tay nhanh mắt lẹ rồi,
huống chi còn chẻ ra thành mấy miếng nữa, chặt một cái chẻ làm hai rồi trong
khi lên chưa tách ra chặt một cái chẻ làm tư… đao sau mà chậm và hướng không
chuẩn, thì không thể nào làm được chuyện này. Do đó, nhãn lực, cổ tay và tốc
độ phải cao và chuẩn phi thường.

Chúng bộ khoái đều nhìn ra chỗ khó này, đồng thanh khen hay.

Dương Đạp Sơn chuyển cán đao, bước tới khom người trả đao lại cho Thành Tử
Cầm.

Thành Tử Cẩm tiếp tục tủm tỉm cười, gật gật đầu, tiếp lấy đơn đao tra vào bao,
đứng dậy bảo: “Được rồi, ngươi chờ ở đó, ta đi gặp thông phán Hình đại nhân
bẩm báo.” Nói xong chuyển thân ra khỏi phòng.

Chúng bộ khoái đều bước tối vây lấy Dương Đạp Sơn khen lấy khen để. Sấu hầu
rất đắc ý, có cảm tưởng mình là Bá Nhạc vừa phát hiện ra thiên lý mã vậy, tự
hào giới thiệu Dương Đạp Sơn với các bộ khoái. Dương Đạp Sơn nhanh chóng làm
quen với các bộ khoái này.

Đang nói chuyện cao hứng, Thành Tử Cầm quay lại, trong tay cầm tờ giấy, đưa
cho Dương Đạp Sơn nói: “Thành rồi, Hình đại nhân đã thẩm tra và ký vào. Ta sẽ
báo với tri phủ đại nhân một tiếng là được. Sấu hầu ngươi bây giờ dẫn hắn đi
đến Hình phòng đăng ký, rồi dẫn hắn đến khố phòng lãnh yêu bài, y phục, bội
đao, thiết xích. Sau đó trở về phòng khách chờ ta, ta có chuyện giao phó.”

Sấu hầu và Dương Đạp Sơn vội khom người đáp ứng. Thành Tử Cầm đi rồi, sấu hầu
dẫn Dương Đạp Sơn đến chỗ của hình phòng thư lại, dựa vào tờ thẩm phê đăng ký
cho hắn. Quê quán thì hắn chỉ phịa ra đại khái, người bảo lãnh do không có
người thân, cho nên sấu hầu sảng khoái bảo lãnh luôn cho hắn. Sau khi đăng ký
xong, hai người đến nhà kho tìm Tư khố để chế tạo yêu bài, nhận chế phục và
trang bị.

Yêu bài Dương Đạp Sơn được làm xong sau khoảng một tuần trà, đó là một khối gỗ
đen xì, chính diện có khắc hai chữ “Tập đạo” (Bắt trộm), bên dưới khắc “Thiểm
Tây Khánh Dương phủ Bộ dịch Dương Đạp Sơn, Số hiệu 22.”

Dương Đạp Sơn thay y sam bộ khoái màu xanh xong, đeo yêu đao và yêu bài ở eo,
đút xích sắt vào người, đứng trước kính động ngắm nghía, cảm thấy bộ dạng của
mình cũng không tệ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.