Nạp Thiếp Ký – Chương 514: Án mất quan ấn của tri phủ – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 514: Án mất quan ấn của tri phủ

Dương Đạp Sơn cười nói: “Dù sao cũng còn sớm, tôi muốn kiếm thêm tiền, tự mua
nhà cho mình, lúc đó mới dễ sắm sửa.”

“Vậy à, được a, ở Khánh Dương một căn nhà vườn mái ngói giá mất ba chục lượng,
nhà đất thì tiện nghi hơn, nhưng cũng gần hai chục lượng, không mắc lắm. Còn
về nhà gỗ thì tiện nghi hơn, hơn mười lượng là được, nhưng ta khuyên huynh đệ
đừng có mua. Phòng gỗ mùa hè nóng như nồi hơi, mùa đông thì lạnh như trong hố
băng, ở như thụ tội vậy.”

Dương Đạp Sơn nghe mà đầu to đùng, nhà gạch sống mà tới hai chục lượng? Hiện
giờ hắn chỉ có hai lượng, chỉ đủ một phần mười, mỗi ngày làm công kiếm tiền
chủ đủ ăn và trả tiền thuê nhà, muốn kiếm đủ hai chục lượng thì không biết tới
năm nào tháng nào.

Điền cô nương biết tình huống của Dương Đạp Sơn, thở dài nói: “Dương huynh đệ,
cậu suốt ngày làm công, có việc hay không cũng phải đi lung tung, không phải
là biện pháp, hay là tìm việc gì đó lâu dài mà làm đi a.

Dương Đạp Sơn cười khổ, bản thân há không phải đang tìm hay sao, nhưng tìm ở
đâu bây giờ.

Điền cô nương ngẫm nghĩ, nói: “Người ta đã nói với cậu rồi, người ta có biểu
huynh làm đương sai trong nha môn tri phủ của Khánh Dương. Người ta vốn muốn
huynh ấy giúp cậu tìm việc trong nha môn, làm một nha dịch hay là bộ khoái gì
đó, đặc biệt là cậu có một thân võ nghệ, làm bộ khoái là thích hợp nhất. Chỉ
có điều, chị đây sợ cậu hiềm việc làm ở nha môn đê tiện, cho nên nhất mực
không tiện lên tiếng…”

Làm việc trong nha môn là chỉ làm tam ban nha dịch, bao gồm trực nhật ở tạo
ban (sai dịch), làm bộ khoái bắt tội phạm ở khoái ban, làm lực sai (người
chuyện làm việc nặng ở nha môn) tại tráng ban. Theo nghĩa rông hơn còn bao
quát dân tráng, cung binh, lương sai (đi thu thuế), gác cổng, cấm tử (gác
ngục), ngỗ tác, trù phu (nấu bếp), lính quạt hay khiêng kiệu… Ở thời cổ đại
thuộc về tiện dân, không phải vì sinh hoạt ép bức người ta không dễ dàng xin
làm nghề này. Nhưng mà, trong đó có những nghề ở tạo ban và khoái ban (Bao gồm
người đi bắt và người rượt chặn áp giải tội phạm, gọi chung là bộ khoái) nhân
vì có chức quyền mà có thể làm những chuyện hối lộ chèn ép trong xã hội để
phát tài, cho nên có muốn vào làm cũng chưa chắc đã được.

Dương Đạp Sơn đương nhiên biết một khi trở thành nha dịch ở nha môn, thì bị
quy làm tiện dân. Nhưng mà, hiện giờ hắn chạy đông chạy tây làm khổ lực cũng
chẳng vẻ vang gì. Hơn mười mấy ngày nay, hắn cực khổ trăm bế, liều mình kiếm
tiền nhưng chẳng được tới trăm văn, sau khi trừ tiền phòng và tiền sinh hoạt
thì chỉ còn dư hơn chục văn. Chiếu theo dạng thế này, đừng nói gì kiếm tiền
mua nhà, ngay cả nuôi gia đình cũng đã thành vấn đề lớn.

Còn về tiện dân thì không thể khoa cử đi thi, hắn tự nghĩ cảm thấy không có
bản lãnh đó, trong khi hai ngày trước thấy hai vị bộ khoái mặt khỉ và răng thỏ
kiếm tiền quá nhanh, hơn nữa tiền đó đều thu có quy củ chứ không tự đặt điều
xấu xa gì. Cho nên nếu hắn cũng làm nghề này, việc kiếm tiền mua nhà cửa là có
hi vọng rồi. Nghĩ vậy, Dương Đạp Sơn đáp: “Chị chủ, nếu như có cửa thì tôi
cũng không hiềm, chỉ có điều, tội nghe người ta nói, muốn tiến vào lục phiến
môn, không có tiền chạy chọt không được…”

Điền cô nương nghe Dương Đạp Sơn đã động tâm, lòng vui mừng đứng dậy, quạt cho
hắn hai quạt, cười toe toét bảo: “Đó là đối với người ngoài, chứ còn với huynh
đệ trong nhà của người ta, giúp người nhà là chuyện phải làm mà. Người ta nhất
mực suy nghĩ xem nên giúp cậu thế nào, bây giờ nếu như cậu không chê sinh hoạt
ở nha môn, như vậy thì quá tốt rồi. Những chuyện khác cậu đừng quản nữa, người
ta sẽ gõ cửa cho cậu. Bây giờ người ta đi đến chỗ của đường huynh, tìm cho cậu
chức vị bộ khoái, cậu cứ chờ tin của bà chị này đi nghe!”

“Đa tạ chị chủ!”

“Cậu thiệt là…!” Điền cô nương yêu thương dùng quạt đánh nhẹ hắn một cái,
“Người ta đi trước, khi có tin sẽ báo cho cậu ngay!” Nói xong phe phẫy quạt
dẫn tiểu nha hoàn bỏ đi.

Nếu như phải chờ tin Điền cô nương, Dương Đạp Sơn lười đi tìm việc nữa, sợ đến
khi hai người đến tìm không được gặp thì hỏng việc của mình.

Trong phòng nóng bức, Dương Đạp Sơn ngồi ghế trước cửa, Hạnh nhi rót cho hắn
ly trà, rồi cầm quạt bồ ra ngồi kế bên quạt cho hắn.

Dương Đạp Sơn còn có chút do dự có nên vào lục phiến môn hay không, nên hỏi
Hạnh nhi: “Em nói coi, thiếu gia ta đi làm bộ khoái có được không?”

Hạnh nhi biết một khi đã quy vào tiện dân, thì sẽ ảnh hưởng đến con cháu ba
đời. Sự tình lớn như vậy nàng không dám làm ảnh hưởng phán đoán của Dương Đạp
Sơn. Nhưng nếu thiếu gia đã hỏi rồi, dù sao cũng không thể tránh né. Nàng vừa
quạt vừa đáp: “Cho dù thiếu gia làm cái gì, Hạnh nhi cũng theo thiếu gia.”

Dương đạp Sơn cười nựng má nàng: “Thật là giảo hoạt, không chịu nhận trách
nhiệm nghe!”

Hạnh nhi cười hi hi đáp: “Hạnh nhi chỉ cảm thấy thiếu gia là người có chủ ý,
do đó Hạnh nhi không dám nói loạn.”

“Có chủ ý mà không dám nói, chỉ có điều ta phát hiện ta khá giỏi về phá án, ta
còn có một món bảo bối chuyên dùng để phá giải án kiện. Nếu như để đó không
dùng, suốt ngày cứ đi làm công, thì chẳng phải là bỏ gốc lấy ngọn hay sao?”

“Đúng a! Ngày đó ở quán cơm, thiếu gia trinh phá án vừa ăn cướp vừa la làng đó
thật hay. Thiếu gia có bản lãnh tốt như vậy, nếu làm bộ khoái thật, thì chỉ có
mình phá án kiếm tiền không cũng kiếm không ít rồi.”

“Ha ha, em còn cảm thấy bổn thiếu gia có thể làm bộ khoái đúng không? Rốt cuộc
thì nói ra ý nghĩ chân thật rồi.”

Hạnh nhi đỏ mặt cúi đầu.

Dương Đạp Sơn cười nói: “Ta biết em nghèo sợ quá rồi, ta cũng sợ nghèo. Chúng
ta hiện giờ thiếu nhất là tiền, phải kiếm tiền nuôi miệng, kiếm tiền mua
nhà… Nếu chỉ dựa vào làm công nhật khổ lực, có cái ăn đã khó rồi, những cái
khác đừng tưởng nữa. Ta không hi vọng em theo ta mà chịu những tháng ngày khổ
cực. Ta cũng không muốn sống khổ, do đó, bất luận vì phát huy sở học, hay vì
kiếm tiền qua ngày, ta quyết định rồi, nếu có cửa thì làm bộ khoái mà sống!”

Hạnh nhi nghe Dương Đạp Sơn quyết định chủ ý, cao hứng vô cùng.

Dương Đạp Sơn tiếp lấy chiếc quạt bồ từ tay Hạnh nhi, bảo: “Em thêu tấm lót
giày tiếp đi chứ, ta chờ mang đây.”

Hạnh nhi gật đầu, cầm lấy tấm lót giày thêu đan thoăn thoắt. Dương Đạp Sơn vừa
quạt cho hai người, vừa nói chuyện phiếm.

Đến lúc này, chợt nghe có tiếng bước chân truyền tới, tiếp đó có tiếng chủ nhà
nói: “Quan gia đi đường này, họ ngụ ở phòng đó.”

Dương Đạp Sơn quay lại, nhìn thấy chủ nhà dẫn hai người tới, và đó chính là
hai bộ khoái mặt khỉ và răng thỏ. Hai người này nhìn thấy Dương Đạp Sơn, đều
cười hề hề chấp tay thi lễ.

Dương Đạp Sơn hơi bất ngờ, đứng dậy hoàn lễ, cười hỏi: “Thật là khách quý,
ngọn gió nào đưa hai vị quan gia đến nơi này?”

“Không có chuyện không lên tam bảo điện, chúng ta đến đây đặc biệt thỉnh tiểu
huynh đệ trợ giúp a! Huynh đệ thật khó tìm a, ta hỏi vị chưởng quỹ quán cơm đó
rồi đi dò đường khắp nơi hết, sau đó đụng phải chủ nhà hỏi mới ra được huynh
đệ.” Bộ khoái mặt khỉ cảm ơn chủ nhà trước khi người này quay đi.

Dương Đạp Sơn càng bất ngờ hơn, hai vị bộ khoái cất công tìm hắn như vậy,
khẳng định là có sự tình gì đó khẩn yếu, nên vội hỏi: “Thỉnh hai vị ngồi,
trong phòng nóng bức, hay là ngồi ngoài cửa vậy!”

Hạnh nhi vội đặt tấm lót giày xuống, chạy vào nha mang thêm ghế ra mời, lại
rót thêm hai chung trà cho hai vị bộ khoái.

Hai người ngồi xong, khỉ ốm nhìn quanh quất trước, sau đó nói: “Tiểu huynh đệ,
chỗ huynh đệ ở quá đơn sơ ha.”

Dương Đạp Sơn cười cười: 'Còn có biện pháp nào, chúng tôi bán sức kiếm sống
mà, có thể tìm được chỗ trú đã không tệ rồi, còn có năng lực nào lựa chọn
chứ.”

Khỉ ốm cười nói: “Tiểu huynh đệ quá khiêm tốn rồi. Huynh đệ một thân võ nghệ,
làm việc cho người, bỏ qua bao nhiều đường kiếm tiền không đi, chỉ chịu đi làm
công, chẳng phải là… cái này… quá lãng phí cho bản lãnh tuyệt vời của
huynh đệ sao? Huynh đệ có suy nghĩ đến việc làm dễ dàng nhẹ nhàng hơn không?”

“Hà hà, làm công tuy cực khổ, nhưng tâm lý an lành. Ta không muốn đi làm những
việc buôn bán không vốn đâu.”

“Tiểu huynh đệ hiểu lầm rồi,” khỉ ốm cười cầu tài nói, “Ý tứ của ta là, huynh
đệ phá án như thần, sao không dùng bản lãnh này, nếu vậy so với đi làm công
kiếm tiền chẳng phải nhanh hơn không, lại còn khắp người giương cao cờ chính
nghĩa, tiêu diệt cái ác bảo vệ cho người lương thiện sao?”

Dương Đạp Sơn động tâm, hỏi: “Quan gia, ngài nói vậy tại hạ nghe không hiểu
lắm, có thể nói thẳng được hay không?”

Khỉ ốm nói: “Vậy được, chúng ta nhanh mồm nhanh miệng vậy, chúng ta hôm nay đi
tìm tiểu huynh đệ, là muốn thỉnh tiểu huynh đệ giúp đỡ.”

“Giúp đỡ chuyện gì?”

Khỉ ốm nhìn bộ khoái răng thỏ đứng bên cạnh, hạ giọng nói: “Đếu là người nhà,
lại yêu cầu huynh đệ trợ giúp, ta không dám giấu gì. Là như thế này, Hàn tri
phủ Hàn đại lão gia của Khánh Dương phủ chúng ta bị mất… quan ấn rồi….”

A? Dương Đạp Sơn hô lên cả kinh. Hắn được nhiên biết quan ấn bị mất có ý nghĩa
gì, nhẹ thì bị mất quan bãi chức, nặng thì bị bắt hỏi tội.

Đây là chuyện lớn, hai người này rõ ràng là làm không xong nên mới đến cầu
hắn. Đây cũng là một cơ hội tốt, hay là để làm bộ làm tịch trước xem sao, rồi
mới quyết định giá tiền, không thể giúp xuông.

Dương Đạp Sơn không nói gì, mỉm cười chờ nghe họ nói.

Bộ khoái mặt khỉ nhìn Dương Đạp Sơn, cười khổ tiếp: “Là chuyện ngày hôm trước,
lão gia định ra cái hạn ba ngày, ngày mai là đến kỳ rồi, đến lúc đó không tìm
được quan ấn về, chúng ta sẽ bị đại lão gia trách phạt nặng. Hai ngày nay
chúng ta đã nghĩ hết mọi biện pháp, nhưng không có chút manh mối gì, thật là
không có cách nào. Khi nghĩ tới tiểu huynh đệ rất rành phá án, cho nên mới đặc
biệt thỉnh đến giúp. Cứu chúng ta với.”

Dương Đạp Sơn cười nhẹ: “Quan gia nặng lời rồi, tôi mà biết phá án gì chứ,
ngày hôm đó chẳng qua là chó ngáp phải ruồi mà thôi, mèo mù vớ cá rán thì có.”

“Huynh đệ quá khiêm nhường rồi. Huynh đệ phá án đó quả thật là từ bản lãnh
thật, chứ không phải gặp may, điểm này chúng ta có thể nhìn rất rõ. Huynh đệ
yên tâm, chỉ cần huynh đệ giúp chúng ta phá án, tìm được quan ấn của tri phủ
đại lão gia về, thì chúng ta nhất định sẽ thù tạ một số tiền lớn!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.