Nạp Thiếp Ký – Chương 507: Tẩy oan – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 507: Tẩy oan

Dương Đạp Sơn và Hạnh nhi bỏ đủa xuống chạy theo coi náo nhiệt, thấy một người
mập đang hô to hét lớn trong vườn. Chưởng quỹ mập hỏi: “Có chuyện gì?”

Người mập trong vườn đó chính là em họ của chưởng quỹ mập, được ông ta thỉnh
tới quản trướng phòng (phòng chứa tiền và lo sổ sách kế toán). Thủ quỹ mập đẩy
cửa trướng phòng ra, nói: “Đại ca, tôi vừa rồi đến trướng phòng đối chiếu sổ
sách, cửa phòng khóa rất chắc, nhưng tôi vừa mở ra thì thấy tiền bạc trong đó
bị trộm rồi! Đại ca coi nè, cửa sổ sau bị mở, trong phòng bị xáo trộn loạn cả
lên, tủ tiền bị mở ra, tiền trong đó không còn xu nào!”

Chưởng quỹ mập giống như bị sét đánh ngang tai, chạy tới nhìn, quả nhiên là tủ
tiền trống hoác, chỉ còn lại vài mai đồng tiền còm nằm ở đó.

Chưởng quỹ mập vừa tức vừa gấp, suýt chút nữa ngất đi. Tủ tiền này chỉ riêng
về bạc cũng phải hơn chục lượng, còn có hơn hai nghìn đồng tiền nữa.

Chưởng quỹ mập quay người, nhìn Dương Đạp Sơn hằn học.

Dương Đạp Sơn cười khan hỏi: “Chưởng quỹ à, ông không phải hoài nghi tại hạ
trộm tiền của ông chứ?”

“Chỉ có mình ngươi ở hậu viện, không phải ngươi thì còn ai?”

Hạnh nhi gấp lên: “Chưởng quỹ à, ông không thể oan uổng chúng tôi như vậy.
Chúng tôi nhất mực ở hậu viện chẻ củi, căn bản không đến trướng phòng của
ông.”

Chưởng quỹ mập cười lạnh: “Không phải các ngươi thì còn ai? Ta nói mà, làm gì
có người nào ngốc như vậy, việc làm nặng nề như vậy người ta làm 40 văn tiền
hai ngày đều không chịu, các ngươi chỉ làm có 30 văn tiền một ngày, chẳng nói
hai lời đồng ý ngay. Thì ra là các ngươi có dụng ý khác! Mau… mau đến nha
môn báo án, cứ nói là bắt được tặc rồi! Thỉnh bộ khoái đến đây!”

Hạnh nhi lòng nóng như lửa đốt, mắt đỏ hồng: “Các người nói vậy! Ngươi oan
uổng chúng ta, chúng ta không hề trộm tiền của ngươi!”

Dương Đạp Sơn khẽ vỗ lên vai Hạnh nhi, để nàng an tĩnh trở lại, xong rồi
khoanh tay cười lạnh nói với chưởng quỹ mập: “Ngươi không muốn trả chúng ta 30
văn tiền công thì cứ nói thẳng, không cần phải làm ra chuyện lớn như vậy đâu.
Ngươi cũng biết đó, thỉnh bộ khoái không dễ đâu, ngươi không bỏ ra chút tiền
chỉ sợ không sai phái họ được đâu, và số tiền sai phái này ba chục văn cũng
không đủ nữa!”

“Sao hả? Có tật giật mình sao? Hà hà, các anh em, để tâm coi chừng tên này,
coi chừng chúng chạy đó!” Chưởng quỹ mập lớn tiếng ra lệnh.

Đám hỏa kế liền cầm dao bầu, thanh gài cửa và gậy gỗ vây hai người Dương Đạp
Sơn lại. Nhưng mà, trước đó họ đã chứng kiến Dương Đạp Sơn cho hai bộ khoái ăn
đòn, một mình vác quan tài của thi thể bên trong đi, biết thiếu niên này không
phải tầm thường, chỉ vây hắn lại mà không dám xông lên. Rất may là Dương Đạp
Sơn chỉ khoanh tay cười lạnh, không hề có ý đột vây.

Dằn co một hồi, chợt nghe phía trước có người quát hỏi: “Đạo tặc ở đâu? Con mẹ
nó, trộm tiền! Không muốn sống nữa hay sao?” Nghe thanh âm thì biết đó là bộ
khoái mặt khỉ ngày hôm qua.

Tiếp theo đó, hai vị bộ khoái vén rèm bước vào hậu viện, quả nhiên là hai
người hôm qua, nhưng lần này hai người đều một tay cầm yêu đao, tay còn lại
cầm xích sắt chuẩn bị bắt người.

Chưởng quỹ mập khom người cười cầu tài chạy tới nói: “Chính là hai người này
trộm tiền của tôi!”

Hai bộ khoái vừa nhìn thấy Dương Đạp Sơn, không khỏi mất tự chủ rùn mình. Hai
người họ đã từng bị thua thiệt về tay Dương Đạp Sơn, biết bằng hai người họ
căn bản không đối phó lại với thiếu niên này, lòng cứ kêu khổ lia lịa, tự nhủ
nếu sớm biết như vậy thì mang thêm nhiều người.

Nhưng mà, nếu lúc này chạy về gọi thêm người thì mất mặt quá, hai người họ chỉ
cố cắn răng làm cứng, bộ khoái mặt khỉ hỏi: “Là hai ngươi…? Hai ngươi… hai
ngươi tên gì? Làm nghề gì?”

“Tại hạ họ Dương, tên là Đạp Sơn, vị này là nha hoàn Hạnh nhi của ta. Chúng ta
là khổ lực làm công.”

Bộ khoái mặt khỉ do dự một chút, sau đó cố làm gan hỏi: “Là các ngươi trộm….
trộm tiền của chưởng quỹ phải không?”

Hạnh nhi thấy bộ khoái mang đao, sợ tái cả mặt, nghe lời này liền cướp lời
biện bạch: “Oan uổng! Quan gia, tôi và thiếu gia nhà tôi nhất mực ở hậu viện
chẻ củi, căn bản không có đến trướng phòng của họ. Không phải là chúng tôi làm
đâu! Oan uổng quá mà!”

Bộ khoái này thích nhất là nghe người ta kêu oan, rất có cảm giác thành tựu
như Bao Công, hơn nữa đối phương nếu như kêu oan thì đã chịu kém rồi, có thể
để cho y tha hồ vò nắn trong lòng bàn tay. Bộ khoái răng thỏ cười lạnh: “Oan
uổng? Con… các ngươi…” Vừa đưa mắt nhìn thấy mục quang lạnh ngắt của Dương
Đạp Sơn, tức thời hoảng sợ giật nãy mình lùi ra phía sau, những lời tiếp theo
không nói được nữa.

Bộ khoái mặt khỉ biết không thể thô lỗ, miễn cưỡng cười nói với Dương Đạp Sơn:
“Chuyện này…. rốt cuộc là sao đây?”

Dương Đạp Sơn quay đầu nói với chưởng quỹ mập: “Nếu như ngươi thỉnh bộ khoái
tới thật, cho thấy ngươi có mất tiền, chứ không phải cố ý dùng phương pháp này
để quỵt tiền công của ta. Ta có thể lý giải tâm tình của ngươi, tiền thật sự
không phải là chúng ta trộm.”

“Không phải ngươi thì là ai?” Chưởng quỹ mập quát, dù sao thì cũng mất hơn
mười lượng, đối với cái quán cơm nhỏ này của y mà nói thì là một số tiền lớn,
bị trộm rồi nhất định ai cũng đau lòng.

Dương Đạp Sơn chỉ vào vườn sát tường đó, quay sang bộ khoái mặt khỉ: “Ta và
nha hoàn Hạnh nhi của ta làm công nhật cho họ, suốt cả ngày nay đều ở sau vườn
chẻ củi, trướng phòng mất tiền thì ở bên này, cách nhau một ưức tường, phía
hậu viện không có cửa, muốn tiến vào trướng phòng ở bên này, tất phải quanh
qua cửa tiệm phía trước mới vào được….”

“Ngươi không biết nhảy tường sao? Võ công của ngươi cao như vậy, nhảy qua
tường tiến vào dễ dàng mà!”

“Hừ hừ, nếu như ngươi biết ta có võ công cao, ta trộm tiền của ngươi, vì sao
không chịu bỏ đi? Còn thật thà ở lại chờ các ngươi đến trướng phòng phát hiện
tiền mất rồi đi gọi bộ khoái bắt chúng ta sao? Có trộm nào ngốc như vậy
không?”

“Chưởng quỹ mập nhất thời cứng họng, ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên dường như
tìm được một lý do rất tốt vậy, nói: “Ngươi đương nhiên không dám chạy, tiền
công ngươi không lấy đã bỏ đi, chẳng phải là có tật giật mình hay sao, để
chúng ta biết ngay là ngươi ăn trộm hay sao?”

“Ha ha, có ý tứ, ta cho dù không chạy, chẳng phải là bị các ngươi nghi ngờ rồi
hay sao? Chạy hay không chạy có gì khác biệt?”

“Đương nhiên là khác biệt! Ngươi muốn vờ vịt cho qua chuyện, để có thể tiếp
tục ở Khánh Dương phủ ăn trộm, huống chi nguơi còn phải lấy 30 văn tiền công
nữa!”

Hai bộ khoái lúc thì nghe Dương Đạp Sơn nói có lý, gật gật đầu, lúc thì nghe
chưởng quỹ mập nói có lý, cũng gật gật đầu, cuối cùng thì hai người mơ hồ
luôn.

Dương Đạp Sơn lười đấu võ mồm với chưởng quỹ mập, quay sang hai người nói: “Ta
có người làm chứng chứng minh ta không ăn trộm!”

Bộ khoái mặt khỉ nghe thế hứng thú vô cùng, hỏi: “Ai có thể làm chứng cho
ngươi?”

Dương Đạp Sơn chỉ vào đám đầu bếp cầm dao bầu vây quanh đó: “Bọn họ có thể làm
chứng, chúng ta chẻ củi chỉ cách nhà bếp mấy bước, trời rất nóng cho nên nhà
bếp đều mở cửa, ta có thể nhìn các đại sư phụ trong đó làm đồ ăn, bọn họ dĩ
nhiên là nhìn thấy chúng ta, hoặc là nghe tiếng chúng ta cẻ củi. Trong quá
trình chẻ cũi, ta không hề nghỉ ngơi, chẻ một hơi hết sạch.”

Chưởng quỹ mập trợn mắt nhìn mấy đầu bếp: “Các ngươi có thể làm chứng sao?”

Mấy đầu bếp đưa mắt nhìn nhau, có phần do dự.

Dương Đạp Sơn đoán được ý nghĩ của họ, cười điềm đạm: “Các vị đại sư phụ,
chưởng quỹ của các người hi vọng bắt được đạo tặc chân chính nhất, để lấy lại
số bạc bị mất, chứ không phải tùy tiện bắt người vô cớ cho xong chuyện!”

Dương Đạp Sơn nói câu này đánh trúng mấu chốt của vấn đề, cũng là điều mà
chưởng quỹ mập mong mỏi nhất. Phàm là người mất của đều hi vọng lấy lại được
những gì đã mất, còn chuyện truy cứu tội đạo tặc là vấn đề thứ yếu, thậm chí
đôi khi chỉ cần lấy lại được tiền mất, truy cứu tội ăn trộm cũng không còn có
ý nghĩa gì nữa.

Chưởng quỹ mập gật đầu, nói với mấy đầu bếp: “Không sai, các ngươi cứ y thật
mà nói, hai người chúng có rời khỏi nhà chứa củi ở hậu viện không?”

Mấy đầu bếp đưa mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu đáp: “Không có, hai người họ đích
xác là không rời khỏi chỗ đó.”

Hạnh nhi nghe thế vô cùng cao hứng, cứ cảm tạ mấy vị đầu bếp chịu nói giúp đó.

Chưởng quỹ mập hơi thất vọng, vội cao giọng hỏi: “Các ngươi đang làm đồ ăn,
sao lại biết được?”

Một đầu bếp trẻ tuổi đáp: “Trời nóng như vậy, cửa sổ ở nhà bếp đều mở toang để
hứng gió, hai người họ ở ngoài cửa sổ, chúng tôi muốn không thấy cũng không
được a.”

Một đầu bếp khác nói: “Đúng vậy, chúng tôi còn đang nghị luận tên tiểu tử…
khụ khụ… vị khách quan này ngốc tồ tồ ấy, bỏ ra nhiều bạc như vậy để mua một
nha đầu ranh ốm o xấu xí, còn phải để tang ba năm, đụng một chút cũng không
được, thiệt là thiệt thòi quá mà.”

Hạnh nhi nghe nói vậy, gương mặt ốm o đỏ bừng, khẽ cắn môi, len lén nhìn Dương
Đạp Sơn.

Một đầu bếp khác lại nói: “Chúng tôi nhất mực khen ngợi lực khí của vị khách
quan này, hơn nữa còn rất dồi dào, liên miên không biết mệt từ sáng sớm cho
tới chiều tối. Ngoài trừ thời gian một bửa cơm đi ra ngoài, cậu ta không hề
nghỉ ngơi, chẻ củi không ngừng, trong khi đó vị tiểu cô nương phụ xếp củi này
lại mệt đứt hơi luôn.”

Chưởng quỹ mập phát hiện ra điều gì đó, đưa tay chỉ Dương Đạp Sơn réo lên:
“Đúng rồi! Giữa trưa ngươi có ra ngoài thời gian khoảng một bửa cơm, nhất định
là các ngươi mượn cớ này ra ngoài, sau đó len lén quay về hậu viện, nhảy qua
cửa sổ hậu viện ăn trộm ngân lượng của ta!”

Dương Đạp Sơn có vẻ khóc cười đều không được: “Ta đi mướn phòng, nếu không tin
thì có thể gọi ông chủ phòng lại, thời gian một bửa cơm đó ta đều ở đó. Hơn
nữa, phía sau vườn nhà ngươi đầy người, ban ngày ban mặt ta có thể đột nhập
vào phòng được sao? Hay là bay qua mái ngói trèo tường? Chưởng quỹ à, ngươi bị
mất bạc ta rất đồng tình, nhưng ngươi không thế khăng khăng vu khống người
khác như vậy. Ngươi đi vu khống người có tiền thì còn có thể lấy lại được chút
ít, chứ còn ta nghèo rớt mồng tơi thì làm cái cứt gì? Ta nếu mà có tiền, không
phải vì 30 văn tiền mà chịu cực khổ suốt một ngày chẻ củi cho ngươi!”

Hai bộ khoái nghe Dương Đạp Sơn nói vậy, cảm thấy rất có đạo lý, gật gật đầu,
thầm nghĩ đạo tặc nhất định là không phải thiếu niên này. Và nếu không phải là
gã, thì không nhất thiết phải phát sinh xung đột với gã làm gì. Thiếu niên này
chọc vào không ổn, tránh xa thì tốt hơn!

Bộ khoái mặt khỉ nói với chưởng quỹ mập: “Ngươi không có bằng chứng chân thật
gì, không được nghi bậy nghi bạ. Hơn nữa, người ta chịu bỏ ra hơn bốn lượng
bạc mua nha đầu nhóc bỏ đi thế này, có thể thấy là người trượng nghĩa, sao lại
đi tham hơn chục lượng bạc của ngươi!”

Hạnh nhi nghe thế, vừa hổ thẹn vừa cảm kích, lén nhìn Dương Đạp Sơn tiếp, chỉ
thấy hắn cứ mỉm cười tiếp tục nhìn hai vị bộ khoái ấy.

Chưởng quỹ mập nghe bộ khoái mặt khỉ nói vậy, tuyệt vọng dậm chân: “Trời
ơi…! Bạc của ta a! Là tên ăn ở ác đức thất nhơn nào trộm bạc của ta rồi!”

Bộ khoái mặt khỉ nói: “Được rồi, mang chúng ta vào hiện trường bị mất coi thử,
xem có thể phát hiện được manh mối kẻ trộm gì hay không.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.