Nạp Thiếp Ký – Chương 505: Miếu thành hoàng – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 505: Miếu thành hoàng

Quay đầu lại nhìn, thấy toàn là người bộ dạng cò con tiểu tốt, xem ra khách
sạn này là rẻ nhất trong Khánh Dương phủ rồi, làm sao bây giờ đây?

Điểm tiểu nhị nhạt giọng hỏi: “Hai vị có ở hay không?”

“Cái này… có điểm mắc quá…” Dương Đạp Sơ ấp úng nói.

“Xì…!” Điếm tiểu nhị cười lạnh, “Không tiền mà bày đặt làm mặt bảnh, chê mắc
à? Qua đất tây thành ấy.”

Dương Đạp Sơn đang cầm thấy có điểm uất ức, giờ nghe điếm tiểu nhị này nói
vậy, đầu chợt bốc hỏa: “Ngươi nói cái gì? Nói lần nữa ta nghe!”

Tên điếm tiểu nhị này thân hình thập phần cao lớn khôi ngô, bình thường có
chút sức lực, thấy tên oắt nhỏ gần bằng một nửa mình thế này mà dám giở giọng
so bì, lạnh lùng cười nói: 'Chà…! Ngươi còn làm cứng hả? Có tin là lão tử
quẳng ngươi ra…”

Lời chưa dứt, tay trái Dương Đạp Sơn đã vỗ lên huyệt kiên tỉnh trên vai y.
Điếm tiểu nhị lập tức cảm giác toàn thân như bị sét giật, tiếp theo đó cả
người y bị Dương Đạp Sơn nhấc bổng, hai chân chòi đạp giữa không trung.

Điếm tiểu nhị cảm thấy toàn thân mềm nhũn vô lực, giống như đứa bé vậy, chẳng
động đậy gì được, biết là gặp phải cao thủ, tức thời kinh hoảng thất thố vội
xin lỗi lia lịa.

Dương Đạp Sơn cười lạnh phẩy tay, quẳng y ra xa đụng mạnh vào cái bàn, khiến
đồ đạc rơi loảng xoảng, nồi niêu xoong chão bay tứ tung, mặt điếm tiểu nhị
dính đầy đồ ăn. Điếm tiểu nhị cảm thấy lục phủ ngũ tạng suýt chút nữa rời khỏi
vị trí, rên la kêu thảm liên hồi.

Người xung quanh thấy có người đánh nhau, đều đã sớm tránh ra xa.

“Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Chưởng quỹ từ bên trong chạy ra, thấy
tên người làm thê thảm như vậy, biết tên người làm này lực khí rất mạnh,
chuyên môn an bài ở tiền sảnh an bài mang vác hành lý giúp khách, thế mà lại
bị người khác đánh ngã dưới đất kêu thảm như vậy, kinh ngạc vô cùng nhìn về
phía Dương Đạp Sơn, thấy hắn đang khoanh tay, ánh mắt như điện, liền biết
người này không phải hiền gì, liền bước tới chấp tay cười hì hì nói: “Đại gia,
hỏa kế không biết chuyện, đối không phải với ngài, ngài hãy rộng lòng tha cho
hắn.”

Dương Đạp Sơn thấy chưởng quỹ dễ ăn dễ nói, không muốn làm khó gì, liền cười
điềm đạm bảo: “Bảo tên hỏa kế này về sau có mắt có tròng một chút, đừng có lấy
măt chó mà nhìn thấp người.”

“Dạ dạ… hai vị có vào nghỉ lại không, sẽ giảm có ngài sáu phần, coi như bồi
lễ, được không?”

Bớt sáu phần? Dương Đạp Sơn thầm tính toán, hai gian phòng thường giảm sáu
phần là ba chục văn, cực khổ một ngày không đủ ngủ một đêm. Hơn nữa, qua đêm
này, đêm mai sẽ làm thế nào đây? Dù gì thì đây cũng không phải là biện pháp
giải quyết. Hắn xua tay: “Chỗ này ta ở không quen, để tìm hai gian khác thử
xem.” Nói xong dẫn Hạnh nhi đi ra cửa, điếm chưởng quỹ nhất mực đưa tới cổng,
khom người chấp tay xá coi như bồi tội.

Lại đi thật xa, hai người bấy giờ mới đứng lại. Trên đường của Khánh Dương phủ
không có đèn, nhưng những tiệm hai bên đường đều có đèn chiếu ra, đường khá
sáng. Hiện giờ đã là canh một rồi, đã không còn nhiều người đi đường nữa.

Hạnh nhi thấy vừa rồi Dương Đạp Sơn tức giận, theo sát sau hắn chẳng dám nói
gì. Khách sạn rẻ nhất mà vào ở không nổi, Dương Đạp Sơn không biết nên làm thế
nào, quay nhìn Hạnh nhi.

Hạnh nhi đã đoán được ý nghĩ của Dương Đạp Sơn, khẽ nói: “Thiếu gia, chúng ta
hay là nghĩ biện pháp thuê một gian phòng ở đi, cứ ở khách sạn quá mắc rồi.”

Thuê phòng? Đây cũng là ý hay! Dương Đạp Sơn hỏi: “Em có biết chỗ nào thuê
phòng rẻ rẻ không?”

Hạnh nhi lắc đầu: “Em cũng không rõ.”

Dương Đạp Sơn ngẫm nghĩ, nói: “Hiền giờ tối lửa tắt đèn như thế này không biết
hỏi ai, chúng ta không thể chạy loạn như vậy được, hay là trở về khách sạn đó,
tạm thời ngụ một đêm. Chưởng quỹ giảm sáu phần cho cúng ta, ở tốn ba chục văn
cũng được rồi.”

Hạnh nhị nói: “Thiếu gia, chúng ta hay là tiết kiệm chút đi, 30 văn đủ chúng
ta ăn mấy ngày lận đó.”

Cái này cũng phải, một văn tiền có thể mua hai cái bánh bao, như vậy đủ ăn mấy
ngày rồi. Hiện giờ không phải là lúc rộng rãi, dù gì cũng đang là mùa hè,
không cần chăn màn cũng có thể ngủ được. Dương Đạp Sơn hỏi: “Được, nghe em
vậy, em nói chúng ta đi đâu ngủ đây?”

Hạnh nhi len lén nhìn Dương Đạp Sơn: “Thiếu gia… em và mẹ em lúc đi xin ăn,
thường thường ngụ tại… ngụ tại miếu thành hoàng ở tây thành ấy…”

“Chính là miếu thành hoàng do điếm tiểu nhị đề cập tới ấy à?”

“Dạ…, chỉ có điều để thiếu gia ngủ ở chỗ như vậy, quá ủy khuất rồi…”

Dương Đạp Sơn cười khổ: “Em xem thiếu gia ta giống như kẻ chú trọng bề ngoài
như vậy sao? Hà hà, nếu như em và mẹ em có thể ngủ, thì chúng ta cứ đến đó, dù
gì chỉ nghỉ lại một đêm, sáng ngày mai ta đi chẻ củi, em đi mướn phòng!”

“Dạ, Hạnh nghi nghe lời thiếu gia.”

“Vậy chúng ta đi thôi!”

Hạnh nhi cùng mẹ đã chạy nạn đói tới Khánh Dương này được một thời gian rồi,
đối với đường lớn đường nhỏ trong thành đều biết, cho nên dẫn Dương Đạp Sơn
xuyên qua đường lớn hẽm nhỏ, nửa canh giờ sau thì tới đường miếu thành hoàng ở
tây thành.

Đây là miếu thành hoàng cũ, miếu mới đã được xây ở chỗ khác, cho nên chỗ này
không ai quản, cũ nát suy sụp, nóc dột trăm lỗ, ánh sao soi qua trần.

Trong miếu đã có từng đám ăn mày tụm năm tụm ba nằm ngủ, có người đã ngáy khò
khò, có người còn lớn tiếng nói cười, có người còn đang ăn cơm cặn cá thừa.
Thấy hai người Dương Đạp Sơn vào, họ chẳng thèm để ý gì.

Dương Đạp Sơn quét mắt nhìn, thấy chỗ này quá tạp loạn, ở không thoải mái chút
nào, bèn ngước mắt nhìn tứ phía, thấy trong miếu có một lầu nhỏ, vách tường
hai bên rụng hết rồi, nhưng sàn thì vẫn hoàn chỉnh, chỉ có điều cầu thang gỗ
đã sập. Nếu như lên trên đó ngủ, thì thanh tịnh hơn nhiều.

Ngẫm nghĩ một chút, hắn nảy ra chủ ý, cúi đầu nhìn xung quanh, tìm được một
sợi dây dài, liền cột một đầu dây vào khối đá, quay vù vù quẳng lên gác, vòng
qua trụ đứng của lầu hai vòng cứng lại, liền giật cho khít, mỉm cười nhìn Hạnh
nhi, sau đó đu dây trèo lên gác giống như con khỉ, loáng cái đã lên trên lầu.

Tháo dây thừng ra, hắn quăng xuống bảo Hạnh nhi: “Cột vào eo của em cho chặt
vào, ta kéo em lên.”

Hạnh nhi cao hứng gật đầu, nắm lấy dây cột vào eo, lên tiếng: “Được rồi!” Liền
cảm giác giống như đằng vân giá vụ, chớp mắt đã lên tới lầu.

Hạnh nhi nói: “Thiếu gia, người thật lợi hại!”

Dương Đạp Sơn cười cười, hỏi: “Em thấy cái này thế nào?”

“Dạ, rất tốt a, có điều hơi bị bụi, chờ chút Hạnh nhi quét dọn thì…. à mà
không có chổi a.”

Dương Đạp Sơn nhìn xuống dưới, thấy ở góc tường có mấy cây chổi cùn, bèn bảo:
“Em chờ chút!” Xong cột chặt dây thừng vào cột đứng, năm dây thừng phi thân
xuống dưới, đến góc tường lấy chổi quẳng lên trên lầu trước, sau đó nắm dây
thường leo vọt lên.

Hạnh nhi cầm chổi quét hết bụi và mạng nhện, cho đến khi nền sàn thật sạch mới
thôi, nói: “Được rồi.”

Dương Đạp Sơn ngồi xếp bằng, bảo: “Vậy ngủ thôi!” Tiếp đó nhắm mắt lại không
nói gì.

Hạnh nhi ngồi cạnh Dương Đạp Sơn, hiếu kỳ nhìn hắn ngồi giống như hòa thượng
ngồi thiền vậy, nhịn không được hỏi: “Thiếu gia, ngài làm gì vậy?”

“Tĩnh tọa!” Dương Đạp Sơn khẽ đáp, “Em ngủ đi, đừng quản đến ta.”

Từ khi thuyền lão đại cứu từ dưới sông lên tới giờ, Dương Đạp Sơn đều theo
quán tính ngồi đả tọa luyện công một chút trước khi ngủ. Hắn tuy không biết
mình vì sao lại biết môn nội công này, nhưng cách luyện công vận khí thế nào
thì hiện rõ mồn một trước mắt. Sau khi thu công, hắn còn phải luyện mấy pho
quyền cước và binh khí, đương nhiên cũng không nhớ là học ở đâu.

Hạnh nhi dạ một tiếng, nằm xéo bên cạnh Dương Đạp Sơn, mệt mỏi cả mấy ngày, mẹ
cũng được an táng thuận lợi rồi, lòng đã yên hẳn, lại gặp phải người tốt là
Dương Đạp Sơn, Hạnh nhi vừa ý đẹp lòng, nhanh chóng đi vào giấc ngủ sâu.

Dương Đạp Sơn tuy ngồi xếp bằng tĩnh tọa, nhưng nội tâm cảm khái vạn phần,
nghĩ tới áo quần đáng giá trăm lượng bạc của mình, suy ra bản thân ắt là đại
tài chủ, không ngờ sau khi mất trí chẳng tìm được nhà, luân lạc đến tình trạng
ở khách sạn tốn mấy chục văn tiền mà cũng không dám ở, chỉ biết ngủ ở ngôi
miếu củ, cái này mà truyền ra giang hồ thì chẳng phải là đáng cười lắm hay
sao?

Cười thì cứ cười đi, có còn cách nào khác nữa chứ? Dương Đạp Sơn thu liễm tâm
thần, im lặng vận công, luyện được một thời thần thì mới để nguyên áo nằm,
nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Dương Đạp Sơn cảm thấy bên người nóng hực, lòng cả kinh mở bừng mắt,
mượn ánh sao chiếu vào phòng, thấy Hạnh nhi đang nằm rúc bên cạnh hắn, đang
run bần bật.

Dương Đạp Sơn cả kinh, hỏi: “Hạnh nhi, em sao vậy?”

“Lạnh… lạnh quá….!” Hạnh nhi mơ mơ hồ hồ đáp.

Lạnh? Tuy hiện giờ là đêm, không nóng như ban ngày, nhưng vẫn là mùa hè, gió
thổi qua cũng nóng, sao lại lạnh chứ? Chẳng lẽ là bệnh rồi?

Dương Đạp Sơn đưa tay sờ trán Hạnh nhi, kêu lên cả kinh, vì đầu Hạnh nhi nóng
như lửa đốt, thân thể không ngừng run, sơ bộ phán đoán có khả năng là bị cảm
nặng. Dương Đạp Sơn ôm Hạnh nhi vào lòng, dùng thân thể sưỡi ấm cho cô bé,
gọi: “Hạnh nhi, tỉnh đi em! Hạnh nhi!”

Trong hắc ám, hắn chỉ cảm thấy toàn thân Hạnh nhi giống như lò lửa, Hạnh nhi
cất giọng yếu ớt nói: “Thiếu gia, Hạnh nhi lạnh quá, Hạnh nhi có phải là chết
rồi không….?”

“Đừng nói bậy! Có thiếu gia ở đây, Hạnh nhi sẽ không chết đâu, chúng ta lập
tức đi gặp lang trung!” Dương Đạp Sơn cõng Hạnh nhi lên lưng, một tay ôm giữ
đùi của cô bé, tay còn lại bấu chặt dây, nhanh chóng tuột xuống đất.

Dưới đất có mấy ăn mày đang mơ mơ hồ hồ ngủ, khi nghe hai người đối thoại, một
bà già trong đó hỏi: “Hài tử này bị bệnh rồi sao?”

“Dạ đúng, lão nhân gia, bà có biết gần đây có lang trung không?”

“Ra khỏi thành hoàng miếu này rẻ trái, đi hai đường rẻ phải, bên đó có một
tiệm thuốc gọi là 'Tế Thế đường', nhưng mà, lúc này có khả năng cửa tiệm đã
đóng rồi…”

Bà ta còn chưa nói dứt, Dương Đạp Sơn đã cảm ơn cõng Hạnh nhi chạy đi như bay.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.