Nạp Thiếp Ký – Chương 502: Thanh tẩy an táng – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 502: Thanh tẩy an táng

Cô gái nhỏ mắt ứa lệ gật gật đầu, trong bụng đã có thức ăn, tinh thần cũng khá
lên, gượng gạo đứng dậy.

Dương Đạp Sơn nói với chưởng quỹ mập: “Chưởng quỹ, bát cháo này bao nhiêu
tiền?”

“Một văn tiền hai tô cháo lớn, ngài còn có thể lấy thêm bát nữa.”

Dương Đạp Sơn móc túi lấy một văn tiền đưa cho ông ta: “Bây giờ không vội, chờ
chút chúng ta xong việc, sẽ đến chỗ của ông ăn uống.”

“Được chứ!” Chưởng quỹ mập khom người lấy một văn tiền, tuy trong bụng cười
thầm Dương Đạp Sơn ngốc nghếch, nhưng dù sao cũng có người ra mặt xử lí chuyện
này, tốt hơn là không có. Ông ta hi vọng mọi chuyện nhanh chóng được xử lý
xong để yên ổn làm ăn, cho nên vội nói: “Khách quan, hay là để tôi giúp khách
quan đến gọi người của nhà hòm đến đây nói chuyện?”

Dương Đạp Sơn lo chưởng quỹ này sẽ thu lợi trung gian, trong khi đó hiện giờ
hắn cái gì tiết kiệm được thì tiết kiệm, cho nên tự thân đến nhà hòm đàm phán
hay hơn. Hắn ôm quyền nói: “Không cần ông chủ phí tâm, làm phiền ông chỉ cho
ta đường đến đó là được rồi.”

Ông chủ mập đó chỉ về phía trước: “Quẹo theo đường đó, đi về trước một trăm
bước nữa, bên phải có mấy nhà hòm, giá tiền đều phải chăng, khách quan có thể
dọ giá trước khi định. Đúng rồi, bọn họ còn bán mộ phần, thọ y cùng những thứ
khác, còn có ngỗ tác có thể giúp thanh tẩy thi thể nhập liệm….”

Dương Đạp Sơn gật đầu, thấy cô gái ăn xong bát cháo lấy lại tinh thần, nên có
phần yên tâm vỗ vỗ vai cô nàng, bảo: “Cô chờ ta ở đây, ta đi tìm gọi bọn họ
đến, được không?”

Cô gái gạt lệ, gật gật đầu.

Dương Đạp Sơn theo lời chỉ của chưởng quỹ mập, nhanh chóng tìm được vài cửa
tiệm bán quan tài, hỏi giá tiền, quả nhiên so với lời chưởng quỹ mập nói còn
thấp hơn một chút. Theo quy củ, tiệm quan tài không nói thách, cho nên không
có cách gì trả giá.

Dương Đạp Sơn chỉ mua một quan tài làm bằng gỗ xấu rẻ nhất. Tuy tiệm quan tài
có ngỗ tác, nhưng mướn ngỗ tác thì phải tốn tiền, Dương Đạp Sơn hiện giờ tiết
kiệm được gì thì tiết kiệm, tổng cộng tính toán lại thì so với cách tính của
chưởng quỹ mập tiết kiệm được hơn 300 văn.

Dương Đạp Sơn rất cao hứng, lại bỏ thêm 60 văn mua một bộ đồ tang, rồi chợt
thấy ở quầy quần áo đối diện cổng trại hòm có y bào của nam lẫn nữ, nghĩ tới
cô nương đó y sam lam lũ, trong lòng xót thương, liền đến đó căn cứ vào vóc
dánh của cô nương bỏ 20 văn tiền mua một bộ áo quần màu lam và một đôi hài
thêu hoa, xong ngẫm nghĩ một chút, bỏ thêm 60 văn nữa mua một bộ đồ lót của nữ
và một cái lược gỗ nhỏ.

Cầm áo quần trở về trại hòm, trả tiền xong, hắn ký vào khế ước mua mộ phần.
Khế văn này có tiêu chí và phần ghi rõ vị trí cụ thể của mộ phần, xem ra rất
dễ tìm. Tính đi tính lại, trong túi của hắn còn lại 300 văn tiền.

Hắn vác quan tài cùng bọc áo quần, áo tang lên vai trở về.

Cô nương đó đang ngóng cổ mong chờ, trong lòng ít nhiều gì cũng lo lắng Dương
Đạp Sơn giở quẻ bỏ đi, dù gì thì năm lượng bạc năm tiền không phải là con số
nhỏ. Hiện giờ, khi thấy Dương Đạp Sơn vác quan tài gỗ trở về, cảm kích đến
nước mắt rơi lã chã, quỳ xuống dập đầu.

Dương Đạp Sơn bỏ quan tài xuống, nói với cô nương: “Phần mộ mua rồi, áo quan
cũng mua rồi, chúng ta đưa thi thể của ngươi ra con sông nhỏ ngoài thành tẩy
rửa trước rồi nhập liệm sau.” Nói xong hắn mở túi áo, lấy ra bộ đồ tang đưa
chưa cô nương. Cô nương tiếp lấy mặc lên người, dùng dây gai cột ngang bụng.

Dương Đạp Sơn nói với chưởng quỹ: “Chưởng quỹ à, trong quán của ông có xẻng và
cuốc sắt không? Cho mượn hai cái, cộng thêm một cái kéo và một cái dao, đúng
rồi, cho mượn thêm cái gáo hồ lô.”

Chưởng quỹ mập hơi do dự: “Có thì có… nhưng mà….”

Dương Đạp Sơn móc từ trong túi ra 50 văn tiền, đưa cho ông ta: “Tiền này thế
chấp ở chỗ ông, chờ chúng tôi xong việc sẽ quay lại. Cuốc xẻng và mấy thứ sẽ
trả lại ông, còn phải ăn uống ở chỗ ông nữa. Dư thì thối thiếu thì trả thêm,
thế nào?”

Chưởng quỹ mập khom người vâng dạ lia lịa, cười khan tiếp lấy tiền, ra lệnh
cho người làm vào trong lấy một cái cuốc chim, một cái xẻng sắt, một cái kéo,
một dao chẻ cũi và một cái gáo múc nước ra đưa cho Dương Đạp Sơn.

Dương Đạp Sơn trước hết ôm thi thể và chiếu cẩn thật đặt vào quan tài, đậy nắp
quan tài lại. Cô gái thấy Dương Đạp Sơn tự thân ra tay, không hiềm dơ không
hiềm thối, càng cảm kích hơn.

Chưởng quỹ mập đó hỏi: “Khách quan, có cần giúp mướn một xe trâu chở quan tài
không?”

“Không cần đâu.” Dương Đạp Sơn cất kéo vào người, đao chẻ củi có khóa nên trực
tiếp đeo ở eo, sau đó hắn hai tay ôm quan tài, quát: “Lên…!” Rồi xốc lên
vai, quay sang nói với cô nương: “Ngươi cầm cuốc xẻng và gáo, chúc ta đi
thôi.” Nói xong nhanh bước ra ngoại thành.

Cô gái vâng dạ, vác cuốc chim, xẻng và gáo bầu đi theo sau Dương Đạp Sơn.

Người trên đường thấy Dương Đạp Sơn vác một cổ quan tài, nhìn có vẻ nặng, từ
xa đã nghe mùi hôi thúi nồng nặc, phía sau có một cô nương yếu đuối mặc đồ
tang, vác cuốc vác xẻng bộ dạng rất kỳ quái, nên đều đua nhau né tránh, rồi
chỉ chỉ điểm điểm bàn luận liên hồi.

Dương Đạp Sơn mắt nhìn thẳng, không ngừng không nghỉ vác chạy một mạch ra
ngoại thành.

Họ phải đi gần một dặm nữa mới tới bờ một con sông nhỏ, bấy giờ hắn mới bỏ
xuống, đầu đầy mồ hôi.

Tuy nội công của hắn đã có mấy phần hỏa hầu, nhưng dù sao thì người giỏi khó
đấu bốn tay, từ trong thành chạy ra ngoài thành tổng cộng hơn mười con lộ dài,
chạy một hơi không ngừng nghỉ là hiếm có lắm rồi.

Dương Đạp Sơn đưa thi thể ra ngoài, đặt bên cạnh dòng sông, cùng cô nương tắm
rửa cho thi thể.

Thi thể này đã đầy giòi, thối rửa cao độ, chỉ đụng một cái là da thịt cùng
thịt tấy đó toát cả ra, do đó phải vô cùng cẩn thận. Hơn nữa, thi thể hôi thối
rất khó chịu, cho dù có dùng tay bịt mũi cũng không ngăn được mùi thối, nên
ngay cô bé này cũng chịu không nỗi. Thế mà Dương Đạp Sơn coi như không có
chuyện gì, tự hắn cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ mình đã từng làm ngỗ tác, đã
quen vơi hành động này rồi sao?

Dương Đạp Sơn thấy cô bé không biết làm thế nào xử lý thi thể thối rửa cao độ
này, hơn nữa đã sắp ngất đi vì mùi thối, liền cho cô nàng bước lên trên hướng
gió đứng xem hắn tự tay xử lý.

Thi thể đã thối rửa do tác dụng của dịch tiêu hóa của lũ giòi, căn bản không
thể tắm rửa thanh tẩy gì. Gọi là thanh tẩy, chính là xối cho trôi những con
giòi trên người và các cây lá chất dơ dính vào người, sau đó thay áo thọ.

Dương Đạp Sơn cẩn thận dùng kéo cắt áo quần của người chết, sau đó dùng gáo
bầu múc nước cẩn thận xối rửa sạch lũ giòi, cho đến khi không thấy nữa thì
thôi, kiểm tra gỡ bỏ chất dơ lần nữa, rồi mới dùng nước sạch xối qua một lần,
mặc áo liệm, ẵm thi thể bỏ vào quan tài.

Làm xong những thứ này, Dương Đạp Sơn thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe bên cạnh có
tiếng thiếu nữ khóc, quay sang nhìn thì là cô nương đó đang cố nén tiếng nghẹn
ngào.

Thì ra cô nương thấy Dương Đạp Sơn dụng tâm lo liệu cho thi thể chẳng khác gì
thân nhân của mình như vậy, cảm động vô cùng, nhịn không được mới bật khóc.

Dương Đạp Sơn còn cho là nàng ta khóc cho mẹ, cũng không khuyên trở, đậy nắm
quan tài đóng đinh kỹ lại, rồi vác lên nói một tiếng đi, cùng cô nương căn cứ
vào chỉ dẫn trên văn khế của mộ phần đi thêm hơn mười dặm đường núi nữa mới
tới nơi.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Dương Đạp Sơn cầm cuốc xẻng lên bắt đầu đào lổ,
nhanh chóng tạo ra một cái huyệt hình chữ nhật khá sâu.

Cô nương thấy hắn mệt mồ hôi chảy đầy đầu, ngoại trừ cảm kích còn không giúp
được gì.

Dương Đạp Sơn cẩn thận đặt quan tài vào trong huyệt, nói với cô gái: “Được
rồi, cô lại chôn đi, đây là một phần hiếu tâm của cô, ta cần nghỉ ngơi một
chút.”

Cô nương đáp ứng, bước đến cạnh huyệt nhìn vào quan tài, gọi một tiếng “Mẹ…”
rồi khóc nấc không thành tiếng.

Dương Đạp Sơn đã mệt sắp ngất đến nơi rồi, ngày hôm nay lại rất nóng, nên ngồi
trên bãi cỏ thở phì phì, thấy cô gái khóc cũng thương tâm, nhưng không quấy
rầy, cứ mặc cho cô ta khóc.

Khóc một hồi, cô gái mới từ từ đứng dậy, cầm xẻng vừa khóc vừa xúc đất bỏ vào
trong huyệt. Khi đất sắp che kín quan tài, có lẽ cô ta không nhẫn tâm chôn mẹ
như vậy, mềm nhũn người ngồi phệt xuống đất, khóc rống lên giống như chim đỗ
quyên cất tiếng gọi bầy vậy.

Dương Đạp Sơn ngước mắt nhìn trời, thấy mặt trời đã ngã về tây, chẳng mấy chốc
cổng thành sẽ đóng, không thể nào tiến vào được nữa, nên đứng dậy bước tới lấy
cái xẻng từ trong tay cô gái, vung xẻng lia lịa, chẳng mấy chốc đất đã đầy
huyệt, sau đó hắn đắp cao lên thành mồ.

Cô gái quỳ dưới đất, bất lực nhìn hắn đắp mộ, chỉ biết khóc lóc bi thảm.

Rất nhanh sau đó, mộ phần đã được đắp xong, Dương Đạp Sơn quẳng xẻng xuống
đất, rút đao chẻ củi ra, bước tới một cây cách đó không xa, chặt vài nhát đã
gãy đổ, sau đó róc thành một cọc gỗ, chặt ngay giữa lấy một khúc trở về cắm
xuống trước mộ.

Tiếp theo đó, Dương Đạp Sơn chuyển thân đến cạnh cô nương, kéo cô ta đứng dậy,
chẳng nói chẳng rằng cởi bộ đồ tang của cô ta.

Cô nương mắt đầy lệ, mặt tái nhợt, run giọng nói: “Ân công, chờ… chờ trở về
rồi hãy…. được không?”

Dương Đạp Sơn thấy nàng ta hiểu lầm, nhưng hiện giờ đã mệt quá rồi, lười chẳng
thèm giải thích, cởi xong bộ đồ tang của cô ta, hắn quay trở lại trước mộ, cột
nó lên trên cây gỗ đó. Sau khi xem xét xong, thấy mọi thứ đã ổn thỏa, liền cắm
đao chặt củi vào bao, cầm cuốc xẻng lên, bảo: “Đi thôi!” Rồi cũng không nhìn
cô gái, chuyển thân đi xuống núi.

Cô gái biết vừa rồi mình hiểu lầm, bước tới mộ quỳ xuống dập đầu ba cái, bi
thảm nói: “Mẹ, hài nhi đi đây, hài nhi gặp được một người tốt, mẹ cứ yên lòng
đi.” Xong dập đầu ba cái nữa, đứng dậy gạt lệ chạy đuổi theo Dương Đạp Sơn.

Dương Đạp Sơn không núi gì, cứ cắm đầu đi. Cô gái cũng không nói, bám vội theo
sau hắn.

Dương Đạp Sơn không trực tiếp trở về thành, mà là đi dọc theo con sông nhỏ đó
lên phía trên, tìm thấy một chỗ yên tĩnh, bấy giờ mới chuyển thân nói với cô
gái: “Cô xuống đó tắm rữa đi, tẩy bớt mùi hôi, thay y phục.”

Tiếp theo đó hắn cởi túi hành lý trên người xuống, lấy ra một bộ đồ nữ, đồ lót
và lược gỗ đưa cho cô nàng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.