Nạp Thiếp Ký – Chương 500: Bán thân chôn mẹ – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 500: Bán thân chôn mẹ

Do đó, Dương Đạp Sơn lắc đầu nói: “Đa tạ ông chủ, tôi cũng chỉ theo đội xe để
đến Khánh Dương đó thôi. Tôi còn có chuyện phải làm, không thể theo mọi người
được nữa.”

Long Vượng hơi thất vọng. Dương Đạp Sơn thân đầy võ nghệ, lại có thể chịu khổ,
vừa làm bảo tiêu vừa làm cu li, người như vậy có thể tìm đâu ra chứ a. Nhưng
mà, người ta không chịu, ông ta cũngng không còn cách nào khác, sau khi nói
vài lời tiếc rẻ, đã phát tiền công một tháng là 400 văn cho Dương Đạp Sơn.

Dương Đạp Sơn sách rương pháp ý của mình và bọc quần áo vật dụng nhỏ, chuyển
thân đi về cửa lớn Long phủ.

Vừa đến cửa, sau lưng đã truyền đến tiếng gọi: “Dương huynh đệ, ngươi đi đâu
vậy?”

Dương Đạp Sơn chuyển người nhìn lại, thấy đó là Điền cô nương.

Hắn cười cười, đáp: “Tôi lãnh tiền công rồi, phải đi đây.”

“Cậu đi đâu?” Điền cô nương quan tâm hỏi.

“Tôi… tôi không muốn theo đội xe nữa, muốn ở trong thành tùy tiện tìm chuyện
gì đó làm, sau này hẳn tính sau.”

Điền cô nương kéo giữ tay hắn: “Cậu đừng có đi loạn nữa, nhà người ta ở đây
còn thiếu một hộ viện trông nhà, cậu lưu lại ở đây đi.”

Dương Đạp Sơn không kén chọn việc làm, nhưng nếu là đổi thành nhà khác thì hắn
đã chấp nhận rồi. Chỉ có điều, khi nghĩ tới ánh mắt cảnh giác của ông chủ Long
Vượng, hơn nữa Điền cô nương này nhiệt tình như lửa, lỡ khí mà phát sinh lửa
thật, thì không còn lời gì để nói nữa. Hắn khẽ tránh thoát khỏi tay của Điền
cô nương: “Bà chủ nhỏ à, hay là thôi vậy.”

Điền cô nương cho rằng hắn khách khí, dùng quạt tròn đánh lên người hắn: “Coi
cậu kìa, úp úp mở mở khách sáo thấy mà sợ, nhà người ta dọc đường được cậu
chiếu ứng, nếu không thì cái nhà này đã phá sản lụn bại rồi. Cậu lưu lại cũng
là coi như có chỗ trú chân, chúng ta hỗ tương chiếu ứng cho nhau.”

“Hì hì, tâm ý của cô tôi xin nhận lãnh, cũng không phải là khách khí. Tôi thật
không thích cái nghề bảo tiêu hay là canh nhà trông cửa gì. Hiện giờ trên tay
tôi còn mấy lượng bạc, trong thời gian ngắn không đói được đâu, cô yên tâm
đi.”

Điền cô nương khẽ cắn môi, nói: “Nếu như cậu không muốn làm hộ viện trông nhà,
người ta cũng không ép. Chỉ có điều, cậu đi làm công cứ vá cái rương to đi rất
bất tiếc. Nếu như cậu tin ta, thì cứ để rương và hành lý ở lại nhà ta, ta sẽ
chuẩn bị cho cậu một gian phòng, tối về cậu có thể ớ đó, chịu không?”

Dương Đạp Sơn nghĩ vậy cũng đúng, cứ vác cái rương to đi làm việc quả là không
ổn, chuyện này dọc đường hắn đã nhận ra rồi. cô nàng họ Điền này có tấm lòng
cũng tốt, lại có chút ý tứ với hắn, gửi rương ở đó rất an toàn. Những thứ
trong rương đối với hắn tuy là bảo bối, nhưng đối với người khác thì là món đồ
chơi không thể nào hiểu nổi, không đáng tiền gì. Cho nên hắn đáp ứng: “Được a,
như vậy là cảm ơn bà chủ nhỏ nhiều lắm.”

Điền cô nương hai mắt phóng quang, lòng đầy hoan hỉ quạt hai quạt cho Dương
Đạp Sơn: “Coi cậu kìa, đi theo người ta, người ta an bài chỗ ở cho.”

“Không không, bà chủ nhỏ, tôi không thể ngụ ở đây, tôi không phải là người gì
của nhà cô, ở trong nhà cô, người ta sẽ nói này nói nọ. Những thứ này để trong
nhà cô là được rồi, chờ tôi tìm được chỗ ở sẽ quay về lấy, được không?”

Điền cô nương có phần thất vọng, nhưng biết là hắn nói đúng. Nam nhân của nàng
chớp mắt sẽ đi phủ Tây An vận lương, lưu nam nhân khác ở nhà, mà người đó lại
chẳng phải là người gì của mình, e rằng sẽ không tiện cho lắm. Nàng chỉ còn
biết gật gật đầu: “Thôi được! Cậu tìm được thì hay quá rồi, nếu không được,
hay là nghĩ thông rồi, thì có thể trở về chỗ người ta làm bất kỳ lúc nào. Tiền
công không thiếu cho cậu đâu.”

“Đa tạ bà chị!” Dương Đạp Sơn đặt rương và hành lý xuống đất, cung tay xá xá
rồi chuyển thân ra cửa.

Điền tiểu thư đuổi theo, lớn tiếng gọi với theo: “Dương huynh đệ, tìm được
việc rồi nhớ quay lại báo cho tỷ một tiếng nghe….!”

Dương Đạp Sơn quay đầu lại cười cười, vẫy vẫy tay chào, rồi mấtt hút trong đám
người trên đường.

Đi trê đường của Khánh Dương phủ, Dương Đạp Sơn nhìn đông nhìn tây, thấy Khánh
Dương phủ phồn hoa náo nhiệt, chỉ là năm rồi vừa xảy ra nạn đói, trên đường
vẫn còn rất nhiều người ăn xin.

Sau khi đi xem xét cả nửa canh giờ, không tìm được việc gì để làm, bụng đói
rồi, hắn định đi về phía trước tìm quán ăn nào sạch sẽ để ăn cơm.

Vừa xuyên qua một con đường, thì thấy ở đó có một vòng người, trong vòng người
có kẻ lớn tiếng nói: “Hài tử này, tuy mẹ ngươi đáng thương, nhưng ngươi để thi
thể ở đó, làm sao quán ta buôn bán được đây? Ngươi hay là kéo thi thể đến chỗ
bãi mộ hoang mà quẳng đi.”

Một giọng nói yếu ớt của một bé gái cất lên: “Đại gia, cầu xin ngài làm việc
tốt đi, những chỗ khác đều không cho dừng, chờ người mua tôi an táng mẹ tôi
xong, tôi nhất định sẽ ta đại ân đại đức…”

“Ai! Ngươi dọn đi, không ảnh hưởng chuyện làm ăn của ta ta tạ đại ân đại đức
của ngươi!”

Cô bé đó lại một mực khẩn cầu.

Dương Đạp Sơn hơi hiếu kỳ, còn chưa đến gần đã nghe mùi hôi thối nồng nặc, thứ
mùi này rất quen thuộc, hắn cảm thấy kỳ quái vì sao mà mình lại quen thuộc với
mùi vị đó như vậy?

Hắn chen vào trong, thấy một cô bé y sam lam lũ đang ngồi trên đất. Cô nàng
này đại khái mười bốn mười lăm tuổi, rõ ràng phát dục không tốt nên mặt vàng
người ốm, hai mắt vô thần, môi khô khốc đôi tay run rẫy, đang chấp tay xá xá
một trung niên mập mạp bên cạnh.

Dương Đạp Sơn đưa mắt nhìn, thì ra bên cạnh có một quán cơm, biển đề là “Vị
hương phạn trang”. Trung nhiên mập mạp đó có vẻ là ông chủ quán, trước cửa có
đặt một thi thể đã bốc mũi, hiển nhiên khiến cho không khách nào đến ăn cơm
trong quán. Chỉ có điều, chưởng quỹ này không phải là người khắc bạc, không
bảo người làm đuổi cô bé đi, mà chỉ dùng lời lẽ khuyên nhũ, chỉ có điều cô bé
này quá ôm yếu, không thể di động thi thể, hơn nữa di chuyển đến đâu cũng bị
người đuổi.

Dương Đạp Sơn đồng tình nhìn cố bé, thấy trên cái đầu vừa khô vừa vàng của cô
bé có một cây thảo tiêu – đó là tiêu chí bán mình! Trước mặt cô bé này là thi
thể chỉ đắp bằng chiếu, lòi ngón chân trần ra ngoài, trên những ngón chân đó
đầy ruồi nhặng xanh. Cô bé không ngừng dùng tay đuổi, nhặng xanh bay đi cái vù
rồi đáp xuống y như cũ.

Trước chiếu là một miếng giấy viết mấy chữ méo mó: “Bán thân chôn mẹ.”

Lòng Dương Đạp Sơn chua xót, quả là đáng thương. Hắn cúi xuống, khẻ hé chiếu
lộ ra thi thể bên trong.

Thi thể lộ ra, người vậy quanh rống lên một tiếng, đua nhau né tránh. Thì ra,
thi thể này đã thối rửa nghiêm trọng, ngực phình to chảy đầy nước, đã xuất
hiện một lượng lớn nước nhầy sình thối, trên biểu bì lộ ra ngoài lộ ra một
mạng tĩnh mạnh đã thối rữa và khuyếch trương khiến người kinh sợ.

Phần đầu của thi thể to phồng, tròn vành vạch, xanh đen, tóc nửa bên đầu đã
rớt xuống chiếu, nhãn cầu lộ ra giống như hai con ốc, lại còn nhung nhúc dòi.
Mội của xác chết cũng phều ra, miệng còn dính một lượng lớn chất ói, đó là thứ
chất ói sau khi chết. Kỳ thật đây không phải là thi thể ói, mà là dưới áp suất
cao của khí trong bụng khiến cho vật chất trong bao tử bị ép chảy ra.

Không những thế, trên thi thể có đầy những con dòi bò nhung nhúc không ngừng,
từ khóe mắt, miệng, mũi, lổ tai đều hết ra lại vào, không ngừng nhúc nhích. Da
thịt phơi ra ngoài của thi thể đầy lổ nhỏ xám trắng giống như tổ ong. Đây là
trứng của ruồi nở ra tạo thành dòi, dòi tiết ra dịch tiêu hóa tiêu hóa da mà
thành. Căn cứ vào điểm này, kết hợp với khí hậu, Dương Đạp Sơn phán đoán mẹ
của cô bé này đã chết khoảng hai ngày rồi.

Dương Đạp Sơn hỏi: “Cô nương, mẹ cô sao mà chết vậy?”

“Tôi và mẹ tôi chạy đói đến đây, mẹ vừa bệnh vừa đói, trưa hôm kia thì mất.
Tôi muốn bán thân chôn mẹ, đại gia, cầu xin ngài, làm việc tốt đi, mua tôi đi,
tôi cái gì cũng biết làm, giặt quần áo nấu cơm sanh… sanh hài tử, cái gì
cũng được, cầu xin ngài mà.” Cổ bé dập đầu cầu khẩn Dương Đạp Sơn.

Một người làm phía sau chưởng quỹ nghe lời này liền xì một cái cười lạnh: “Coi
bộ dạng của ngươi đó, người ta mua ngươi về làm cái gì? Làm nha hoàn? Ngươi ôm
như con cò ma, vai không thể vác tay không thể giơ, ăn hại chứ làm được cái
gì. Mua ngươi về làm con nuôi hay là tiểu thiếp? Đừng có nói cái mặt người
vàng khè lao bệnh người ta không khoái gì, với bộ xương khô của ngươi sinh
được hài tử hay sao? Hai ngày nay người của mấy thanh lâu ở Khánh Dương phủ
chẳng phải đều đến xem mắt ngươi sao? Ngươi ta nói mua ngươi phải bồi thêm
tiền.”

Cô bé đỏ mặt cúi đỏ, khe khẽ ho.

Cô bé này ở đây bán thân chôn mẹ, ảnh hưởng chuyện làm ăn của quán cơm, cho
nên người làm này tức bức trong lòng, miệng nói không nhân nhượng gì: “Hơn
nữa, ở Khánh Dương phủ này tùy tiện mua một nha hoàn bất quá cũng hai ba lượng
bạc, cho dù có chút tài cũng phá giá bốn lượng, còn ngươi thì sao? Giúp chôn
mẹ của ngươi, ít nhất phải tốn năm lượng bạc. Ai lại ngốc làm chuyện mua bán
này? Hừ hừ!”

Cô bé đỏ mặt ấp úng nói: “Tôi mười lăm tuổi rồi, còn là… còn là hoang hoa
khuê nữ (gái còn trinh)… tôi nguyện ý làm thiếp sinh em bé…”

“Đừng có mơ nữa ngươi à! Với bộ dạng ốm o mặt vàng của ngươi, ai mà thèm a?
Người ta thà bỏ thêm mấy lượng là có thể mua hoàng hoa đại khuê nữ xinh đẹp đã
qua dạy dỗ về làm thiếp, thổi te te hát í e này nọ, ngươi biết không? Hơn nữa,
mẹ ngươi vừa chết, ngươi phải thủ hiếu ba năm không thể lấy người ta, ai
nguyện ý mua ngươi về để không ba năm hả ngươi? Hà hà, trừ khi người đó bị
bệnh thất tâm phong rồi!”

Người làm đó nói tới lúc cao hứng, phun ra một bãi nước bọt, mặt đầy vẻ trào
phúng nói tiếp: “Tiểu cô nương, ta xem cô nên sớm tìm chỗ nào đó tắm, rồi đến
nhà chứa ở tây thành nằm đó, mỗi ngày không chừng kiếm được vài văn tiền từ
bọn khổ lực để có cái ăn a. Ha ha, hay là có tên nào đó nhìn cô là chíp hôi,
hứng lên mạng về nhà cho làm vợ cũng được, như vậy thì hạnh phúc đó nghe.” Tên
này càng nói càng lộ cái ác, cao hứng thốt luôn: “Còn về mẹ cô thì càng dễ làm
hơn, đi quẳng ra bãi tha ma cho chó giải quyết giúp cho.”

“Không…!” Cô bé gào lên, ôm chặt thi thể được đắp chiếu, “Tôi không thể để
chó ăn mẹ tôi được….!” Cô ả quay sang nhìn Dương Đạp Sơn, trong mắt đầy vẻ
khẩn cầu: “Đại gia, cầu xin ngài, ngài hãy mua tôi đi, ngài bảo tôi làm cái gì
cũng được hết!”

Dương Đạp Sơn thấy cô bé đáng thương như vậy, ngẫm nghĩ một chút, hỏi: “Cô cần
bao nhiêu bạc?”

“Tôi không cần tiền, chỉ cần ngài mua một quan tài gỗ xấu, mua khối đất làm
mộ, chôn mẹ của tôi, đừng để chó tha ăn mất là được rồi. Được không? Cầu xin
ngài mà…!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.