Điếm tiểu nhị giơ ngón tay ra định vừa đếm vừa kể lể, bị Dương Thu Trì phất
tay ngăn lại. Dương Thu Trì nghe hắn nói tấm da hổ này có thể bán lấy tiền,
lòng liền vui mừng, hỏi: “Xin hỏi tấm da hổ này có thể bán ở đâu?”
Điếm tiểu nhị kéo Dương Thu Trì bước ra ngoài đường vài bước, rồi chỉ về phía
xa xa: “Đi thẳng tới chỗ ngoặc là tới.” Hắn suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
“Dù sao hiện giờ cũng không có khách, chờ ta nói với chưởng quỹ một tiếng,
rồi dẫn ngài đến đó!”
Dương Thu Trì cảm kích gật đầu lia lịa, xem ra người ở Minh triều vẫn còn quá
chất phác!
Điếm tiểu nhị chảy vào trong quầy, lát sau đã quay ra, cười hì hì nói với
Dương Thu Trì: “Thành công rồi, chúng ta đi thôi.” Nói xong hắn liền đi trước
dẫn đường. Dương Thu Trì đi theo điếm tiểu nhị băng qua vài con lộ, đến trước
một tiệm cầm đồ đẩy cửa bước vào.
Trong mắt của Dương Thu Trì, tiệm cầm đồ so với xã hội độc ác là cùng một
giuộc. Lão bá tính thật ra sống rất khốn khổ, gom chút đồ đạc còn sót lại
trong nhà đến tiệm cầm cố đổi lấy lương thực, thế mà chưởng quỹ của tiệm trề
môi ép giá, bóc lột sạch tài sản của họ. Do đó, Dương Thu Trì đối với tiệm cầm
đồ này chẳng có ấn tượng tốt nào. Tuy nhiên, ngoại trừ từ điện ảnh ra, hắn
chưa hề chân chánh thấy một tiệm cầm đồ nào, do đó trong lòng có chút hiếu kỳ.
Khi vừa bước trong tiệm, thứ đập ngay vào mắt là một cái quầy hàng cao khoảng
đầu người. Đứng bên quầy đó, người ta căn bản không thấy được mặt trên của nó
là như thế nào. trên quỹ đài còn có một vòng rào màu đen xì. Phía sau vòng rào
có một trung niên mặt to tai lớn đang ngồi khảy khảy bàn toán, bên cạnh y có
một cuốn sổ đóng theo lối buộc chỉ (là cách đóng sách truyền thống của Trung
Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa), xem có vẻ như là một cuốn sổ ghi chép nợ
nần. Trung niên mập đó thấy hai người Dương Thu Trì tiến vào, chỉ hơi ngẩng
đầu liếc xéo hai người một cái, rồi tiếp tục cúi xuống khảy bàn toán tiếp.
Điếm tiểu nhị dùng tay vỗ vỗ quầy: “Ê! Tiền chưởng quỹ, có một vị khách quan
đến cầm đồ đây!”
Tên Tiền chưởng quỹ đó ngẩng lên nhìn nhìn điếm tiểu nhị, rồi quay sang nhìn
Dương Thu Trì. Khi ánh mắt của lão dời đến cuộn da hổ, hai mắt liền phát ra
tia sáng rực, nhưng vội biến mất ngay, khôi phục lại thần thái cũ: “Cầm cái
gì?”
Dương Thu Trì lấy cuộn da hổ để lên quầy: “Một tấm da hổ!”
Tiền chưởng quỹ không hề động tới da hổ, chỉ trề môi qua lại một vài cái, rồi
cầm một cây bút lông lên xoay qua dùng cán bút chĩa chĩa vào đầu của con hổ,
lẩm nhẩm nói một mình: “Phần đầu của con hổ này bị cắt mất, không đáng tiền.”
Y bỏ cây bút lông xuống, dùng tay vuốt vuốt lông hổ, kéo ra một chút rồi nói:
“Lông cũng muốn trọc hết rồi, không biết là lấy từ đâu đến.”
Dương Thu Trì trợn mắt nhíu mày: “Cái gì mà lấy? Ngươi không thấy máu tươi
trên da hổ còn chưa khô sao, ta vừa mới săn được nó đây!” Hắn quay đầu nhìn
điếm tiểu nhị, thần tình có chút đắc ý. Điếm tiểu nhị khom người cười theo, vẻ
cung kính trên gương mặt tăng gấp bội.
Tiền chưởng quỹ không thèm để ý, hai mắt nhìn trời, kéo dài giọng ra, nói
theo giọng mũi: “Một tấm da hổ bị cắt mất đầu, tương đương mười lượng bạc
trắng!”
Mười lượng bạc trắng? Là bao nhiêu tiền? Dương Thu Trì không có chút khái niệm
nào đối với sự nhiều ít trong giá trị của bạc trắng ở Minh triều. Hơn nữa bản
thân hắn cũng không biết đáp lời như thế nào, chỉ biết nhìn Tiền chưởng quỹ,
rồi nhìn Điếm tiểu nhị, nhất thời không biết đối đáp ra sao.
Điếm tiểu nhị nhún nhún vai, nhắc nhở: “Khách quan, tấm da hổ này của ngài
chưởng quỹ xuất giá mười lượng bạc trắng, ngài có chịu bán không?”
“Mười lượng bạc trắng là bao nhiêu tiền?” Dương Thu Trì cảm thấy mù tịt.
Không biết giá trị của bạc trắng? Người này xem ra chưa bao giờ nhìn thấy bạc
là gì hết đây! Tiền chưởng quỹ vừa nghe thế, liền hối hận trong lòng. Tấm da
hổ này ngoài mấy cái lỗ ở đầu, da lông trên người vẫn còn hoàn chỉnh, rõ ràng
là mới vừa bị lột xuống. Đây chính là da của một con hổ trưởng thành, giá trị
không nhỏ. Nếu đem bán trên thị trường, giá trị ít nhất phải 70 lượng. Mình
tùy tiện trả mười lượng, tính ra là đã chiếm tận tiện nghi rồi. Nhưng hiện giờ
xem ra chỉ cần tùy tiện đưa vài đồng cho hắn cũng đủ làm hắn thỏa mãn lắm rồi,
đâu có cần dùng tới 10 lượng.
Điếm tiểu nhị là một người chân thật, dù gì cũng là người dùng khách sạn làm
kế sinh nhai, đã tiếp đủ mọi hạng người tam giáo cửu lưu. Tuy nhiên, một người
ngay cả mười lạng bạc có giá trị bao nhiêu mà cũng không biết, thì quả là khó
kiếm. Tuy y cảm thấy tức cười, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ ra, lại còn
khách khí nói: “Mười lượng bạc trắng là mười quan tiền, là bằng một vạn đại
tiền đó.” (Chú: Thời cổ tiền có lỗ ở giữa để xâu lại. Một dây xâu tiền nghìn
đồng gọi là một quan. Nhà có vạn quan tiền được cho là nhà giàu).
Mười quan? Một vạn đồng tiền? Vậy là bằng bao nhiêu nhân dân tệ? Dương Thu Trì
vẫn còn cảm thấy mông lung. Nhớ đến hệ thống tiền tệ cổ đại thường dùng sức
mua bán để tính toán, thì có thể dùng các vật phẩm đồng dạng ở cổ đại tính ra
bao nhiêu tiền, rồi tính bao nhiêu tiền tương đương ở hiện đại, thì có thể
tính ra giá trị của chúng. Nhưng dùng vật phẩm gì để làm vật tham chiếu tính
toán bây giờ? Thông dụng nhất đương nhiên là gạo, nhưng Dương Thu Trì chưa hề
đi mua gạo ở đây, cũng không biết ở xã hội hiện đại bao nhiều đồng một ký gạo,
thì dùng cái gì để quy ra đây? Đó là chưa kể ở đây dùng cái gì để tính, bác,
thùng, hay cân? Hay là thay bằng vịt quay? Hay bánh sủi cảo? Dường như không
cái nào có thể làm đại diện tốt. À, đúng rồi, bình thường gã thích ăn bao tử
hấp, hay là dùng cái đó tính toán vậy. Nghĩ vậy, Dương Thu Trì bèn hỏi: “Ở chỗ
quý điếm, một cái bao tử hấp giá bao nhiêu tiền?”
Điếm tiểu nhị nghe thấy thế, súyt chút nữa gãi đầu bứt tai. Sao tự nhiên sao
hỏi bao tử hấp chứ? Xem ra gã này chắc là đói lắm rồi, bèn cười cười đáp: “Một
chén thịt bao tử giá ba đồng. Mỗi chén có sáu cái. Tính ra thì mỗi cái nửa
đồng.”
Một đồng mua được hai cái, như vậy có thể nói một đồng ở Minh triều gần tương
đương một nhân dân tệ. Vậy mười lạng bạc tương đương mười vạn nguyên nhân dân
tệ. Cái da hổ này giá mười vạn, tính ra cũng không tệ. Dương Thu Trì không
biết da hổ có giá trị rất cao ở Minh triều, nhưng cho dù là vậy, suốt cả ngày
hắn không ăn gì, đói quá thì giá nào cũng bán, cho dù là bị lừa. Sau này có
tiền thì quay lại chuộc. Khi nghĩ đến cái ăn, bao tử của hắn bắt đầu kêu rột
rột.
Điếm tiểu nhị thấy sắc mặt của Dương Thu Trì lúc buồn lúc vui, cũng không biết
hắn nghĩ gì, chợt nghe bao tử hắn réo inh ỏi như thế, suýt chút nữa cười lớn
lên: “Khách quan, món bao tử ở khách sạn chúng tôi được xem là có danh trong
Quảng Đức huyện này. Bánh thì lớn da lại mỏng, là do lựa chọn thịt ngon mà đem
hấp, ăn một miếng mồm đầy hương vị. Chờ ngài cầm cái này xong, trở về khách
sạn, tiểu nhân sẽ mang lên cho ngài nếm thử.”
Dương Thu Trì vốn đói đến hai mắt tóe lửa, hiện giờ nghe điếm tiểu nhị mô tả
có mùi có vị phong phú như vậy, chỉ thiếu điều muốn bay thẳng đến khách sạn mà
ngốn ngay món nhục bao tử đó. Hắn gấp gáp nói: “Cầm đây cầm đây! Mau đưa
tiền!”
Tiền chưởng quỹ thở dài một hơi, tuy là có tiếc, nhưng lời đã nói ra sau lấy
lại được, chỉ biết viết ra cái phiếu cầm đồ, lấy mười lượng bạc trắng đưa cho
Dương Thu Trì.