Nạp Thiếp Ký – Chương 497: Ta là ai? (2) – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 497: Ta là ai? (2)

Nghe được lời này, hắn mới phản ứng trở lại được, người ta là ân nhân cứu mạng
của mình, sao lại đánh ngã người ta hết như vậy được. Kỳ thật đây chỉ là hành
vi trong lúc vô thức của hắn, bỡi vì trước đó thậm chí hắn cũng không biết
mình có võ công, hơn nữa võ công còn không tệ. Hắn vội vàng đỡ thuyền lão đại
dậy, nói: “Xin lỗi…, tại hạ học Dương, tên là Đạp Sơn, thật là không
phải…” Hắn luôn miệng xin lỗi, vội vàng đỡ những người bị đánh té ngã lên.

Những người đó miệng làu bàu mắng chửi, nhưng không dám động thủ nữa. Và Dương
Đạp Sơn cũng không mắng đáp lại, cứ một mực kính lễ xin lỗi.

Thuyền lão đại day day mông, rụt rè nói: “Dương huynh đệ, đây đều là hiểu lầm,
không sao đâu.” Ngẫm nghĩ một chút, ông ta nói với Dương Đạp Sơn: “Dương huynh
đệ công phu giỏi thật, nếu như huynh đệ đã bỏ hôn mà chạy đi, không có nơi nào
đến, chi bằng tạm thời ở cùng chúng ta, ta trả cho ngươi gấp hai lần tiền
công, thế nào?”

Thuyền lão đại thấy người này có vẻ ngốc ngốc, nhưng võ công cao cường, vừa
khéo có thể làm bảo tiêu cho thuyền đội. Số tiền công gấp đôi người thường này
thật ra là không thỉnh được bảo tiêu tốt giỏi gì. Hơn nữa, nếu thuê người này,
bình thường còn sai vặt hắn, hắn biết võ công, sức khỏe hơn người thường, rất
khó thuê được.

Dương Đạp Sơn thầm nghĩ, dù gì bản thân không thể nghĩ ra mình là ai, từ đâu
tới, cần đến nơi đâu, nên cứ theo bọn họ trước cũng tốt, chờ mình nhớ ra mình
là ai rồi, thì sẽ quay về nhà sau. Nghĩ thế, hắn hỏi: “Thuyền lão đại, thuyền
các ngươi đang đi đâu?”

Thuyền lão đại đáp: “Chúng ta đang vận lương dọc Hoàng hà, kinh qua Vị thủy
đến phủ Tây An, sau đó đổi sang xe vận lương đến phủ Khánh Dương. Ở đó đang
xảy ra nạn đói, chúng ta vận lương đến đó bán. Nếu ngươi chịu, sau này cứ theo
ta, ta bao ngươi ăn uống no đủ luôn!”

Dương Đạp Sơn hỏi: “Tiền công gấp đôi là bao nhiêu tiền?”

“Bốn trăm văn! Bao ăn ở, đến Tây An phủ ta giới thiệu ngươi tiếp tục làm công
cho đội vận lương. Thế nào?” Thuyền lão đại đối với việc có thể cung cấp điều
kiện ưu đãi như vậy cảm thấy có mấy phần đắc ý.

Dương Đạp Sơn gật gật đầu: “Được, ta theo các người đi.”

Thuyền lão đại mừng rỡ: “Quá tốt rồi, cứ định như vậy đi!” Thuyền lão đại liền
giới thiệu Dương Đạp Sơn cho những người làm công khác.

Tên giọng khàn còn nhớ đến chiếc áo bào bằng gấm của Dương Đạp Sơn, cười hi hi
nói: “Dương huynh đệ, y phục trên người của ngươi… hì hì… có thể cấp cho
lão ca hay không. Dù gì ngươi làm bảo tiêu đánh đánh giết giết, bị dính máu
thì coi như phế rồi.”

Thuyền lão đại quát: “Nói bậy bạ! Y bào trên người Dương huynh đệ đây ít lắm
cũng trị giá mười lượng bạc trắng. Cái viên phỉ thúy trên mão đó ít nhất cũng
trăm lượng bạc nữa, người ta có thể cho không cho ngươi sao? Các người sao
không cút con mẹ nó đi lên bờ kéo thuyền đi!”

Tên khàn giọng cùng các người làm khác vội tản đi, có người thì đi kéo bườm,
người thì xuống dưới giúp kéo dây.

Dương Đạp Sơn hỏi thuyền lão đại: “Hiện giờ là thời khắc nào rồi?”

“Giờ dậu buổi chiều a.”

“Không không, ta muốn hỏi hôm nay là ngày mấy tháng mấy năm nào.”

Thuyền lão đại trợn mắt nhìn hắn, một lúc sau mới nói: “Ngày 2 tháng 7 năm thứ
3 Đại Minh Tuyên Đức.”

Ngày tháng này đối với Dương Đạp Sơn không có ý nghĩa gì mấy. Hắn không biết
mình từ đâu tới, thậm chí không biết sinh ngày mấy, bao nhiêu tuổi rồi. Hắn
hỏi như vậy, chẳng qua là muốn biết ngày tháng hiện tại.

Dương Đạp Sơn nhớ lại cái rương lớn mà vừa rồi họ đề cập đến, thuận miệng hỏi:
“Cái rương của ta đâu rồi?”

Thuyền lão đại chỉ vào một góc thuyền: 'Đặt ở trong đó. Đi. Ta dẫn ngươi đi.”

Thuyền lão đại dẫn Dương Đạp Sơn đến khoang thuyền, chỉ vào cái rương lớn cho
hắn xem, sau đó múc một bồn nước lớn cho hắn rửa ráy trước, rồi tìm một bộ đồ
vải bố khô ráo đưa cho hắn: 'Ngươi thay bộ y phục này đi, y bảo của ngươi ướt
hết rồi, hơn nữa quá quý. Trên thuyền này đều là những thứ thô thiển sinh hoạt
nặng nhọc, làm hư thì uổng lắm. Thu thập xong nghỉ ngơi một chút rồi ra làm
việc.” Nói xong y xoay người đi ra ngoài.

Dương Đạp Sơn cúi xuống xem xem cái rương. Hai tay cứ theo thói quen mà lần mò
lên khóa mật mã, căn cứ theo tập quán mà xoay xoay, sau đó án ngón tay cái,
kêu cách mật cái, rương mở toang.

Những động tác theo tập quán này như võ công vậy, rất khó bị quên. Dương Đạp
Sơn dụng tâm nhớ mật mã, cho nên dễ dàng mở nó ra, bày những thiết bị và thuốc
thử đầy bên trong. Nhìn thấy những thứ này, tri thức pháp y tương ứng hiện lên
không ngừng trong đầu hắn.

Chứng quên quá khứ chỉ quên những chuyện đã qua, còn tri thức và kỹ năng thì
không quên, cho nên tri thức pháp y trong đầu hắn vẫn còn toàn vẹn. Chỉ có
điều là học từ ai, thế nào, trong trường hợp nào đều quên sạch, không thể nào
nhớ lại.

Dương Đạp Sơn ngơ ngẩn nhìn những thứ trong rương, bản thân sao lại có những
thứ thuộc về pháp y này, những thứ này từ đâu ra? Nếu là của hắn, vậy hắn rốt
cuộc là làm cái gì?”

Đầu vốn đang đau, hắn cố gắng suy nghĩ khiến đầu óc càng đau hơn, cho nên
không nghĩ nữa. Sau khi đậy rương lại, hắn cởi y bào bị ướt, phát hiện trong
lòng có buộc một đôi bao tay dài màu trắng, lấy ra kéo kéo, không biết là làm
bằng kim loại gì mà mềm mịn nhưng rất chắc.

Đeo đôi bao tay này vào, độ to nhỏ vừa khích, rất êm và linh hoạt. Món đồ này
để làm gì đây? Quan sát cẩn thận, hắn thấy có một luồng kim quang nhè nhẹ,
biết là bao tay bằng kim loại, nếu dùng để ủ ấm tay thì quá lạnh, hiển nhiên
là không phải, hay là… hay là dùng để phòng đao kiếm? Đầu hắn thoáng qua ý
niệm này.

Bên cạnh có một cái bàn chặt đồ nấu ăn, trên đó có một con dao bầu. Hắn lấy
lại thử cứa trên bao tay, quan sát kỹ thấy chẳng tổn hại gì, chứng tỏ suy đoán
đúng, lòng mừng vô cùng, lại dùng lực cắt mạnh thêm cái nữa, thấy không có tổn
hại gì, cầm đao bầu lên chặt mạnh một cái, ha ha, chỉ cảm giác lực tác động
khá mạnh, không nghe đau đớn gì. Hiển nhiên, bao tay này có tác dụng vừa ngăn
đao kiếm vừa phân tán lực đạo.

Đây quả thật là một món bảo bối a! Hắn cởi bao tay ra, nhìn phải nhìn trái, có
chút vui mừng không thể tả. Trừ món này ra, trên người hắn không có bất cứ món
gì dẫn tới sự hồi ức lại những gì diễn ra trong quá khứ, bạc cũng không có.

Hắn thay y phục, nhét đôi bao tay vào lòng, phơi y phục và mũ lên trên lan can
của boong thuyền, bước ra ngoài.

Thuyền lão đại thấy hắn mặc áo ngắn vải bố thô bước ra, cười nói: “Ha ha, như
vậy mới giống làm công, ngươi đi làm chung với bọn chút đi, còn mất gần một
tháng nữa mới tới Tây An phủ.”

Và thế là, Dương Đạp Sơn theo chiếc thuyền vận chuyển lương thực đó đến Tây An
phủ sau một tháng rong ruỗi trên sông Hoàng hà.

Sau khi xuống thuyền, trên bến đã đầy xe ngựa chở lương chờ sẳn, nhưng người
này dường như đã quen với chuyện làm ăn này, cho nên vận chuyển kết nối cả
đường thủy và đường bộ.

Thuyền lão đại trả tiền công 400 văn cho Dương Đạp Sơn, sau đó giới thiệu cho
đội xe lương của ông chủ là một người tên là Long Vượng. Tiếp theo đó, Thuyền
lão đại vận chuyển hàng hóa từ Tây An trở lại đường cũ.

Trước khi đi, Dương Đạp Sơn đưa chiếc áo bào gấm và chiếc mũ có nạp đá phỉ
thúy đó dâng hai tay cho Thuyền lão đại, cung thân nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của
ngài, tại hạ trên người không có vật gì, chỉ có một chiếc áo bào và mũ mão này
là trị chút tiền, đành dùng nó thể hiện chút lòng thành báo đáp ơn cứu mạng
của ngài, thỉnh ngài vui nhận cho.”

Thuyền lão đại vừa kinh vừa mừng, chỉ vào áo bào hỏi: “Tặng… tặng cho ta
hả?”

“vâng, ngài cứu tiểu đệ một mạng, chút lễ mọn này không xứng với ý kính
trọng.”

Thuyền lão đại hơi bối rối, khô khốc đáp: “Chẳng thể kể là ơn cứu mạng, ngươi
ôm cái rương nổi trên nước không chết được đâu, chúng ta chỉ kéo ngươi lên
thuyền thôi. Hơn nữa, bộ áo này của ngươi… trị giá quá nhiều tiền, hà hà, ta
sao mà lấy cho được… hà hà.”

Tuy là nói vậy, nhưng đôi mắt của thuyền lão đại cứ nhìn mãi vào áo bào, dù gì
thì nó cũng đáng giá quá nhiều bạc, cho dù ông ta làm công cả đời cũng không
kiếm được nhiều tiền như vậy.

Dương Đạp Sơn mỉm cười: “Ngài mà không kéo tôi lên thuyền, tôi buông tay ra
khỏi rương thì chẳng phải làm mồi cho vương bát rồi sao, xin cứ thu lấy.” Nói
xong dúi bộ áo nón vào tay thuyền lão đại.

Thuyền lão đại ôm chặt lấy nó, vuốt ve khối ngọc phỉ thúy, nói: “Vậy…. hà
hà, thật là hổ thẹn… vậy xin đa tạ vậy….”

Nghĩ một lúc, thuyền lão đại móc từ trong lòng ra một số tiền, bóp bóp, rồi
đưa hết cho Dương Đạp Sơn: “Ngươi rời nhà ra ngoài, không tiền là không được,
ta còn có chút bạc vụn này, đại khái khoảng hai lượng, toàn đưa cho ngươi
hết.”

Dương Đạp Sơn vội chối từ, nhưng thuyền lão đại không chịu, cho nên đành nhận
lấy. Thuyền lão đại cười ha ha lên thuyền, giơ tay chào từ biệt, giương buồm
rời bến.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.