Nạp Thiếp Ký – Chương 494: Phong thưởng lớn (2) – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 494: Phong thưởng lớn (2)

Kỷ Cương chết đến nơi, cố cứng đầu chỉ rước thêm khổ, liền như thật mà đáp:
“Tên đó là tiều phu đến hẻm núi Hạnh Tử chặt củi, đến gần quân doanh bị bắt,
để bảo mật đã giết hắn chết. Ta liền dùng xác chết của hắn để hãm hại Vân
Lăng.”

Dương Thu Trì gật gật đầu, lại quay sang Kỷ Phiếu: “Là ngươi gian sát ái thiếp
của Tiết đô đốc, đúng không?”

Dù sao cũng chết, Kỷ Phiếu cũng không chối cãi làm gì, ngẩn đầu đáp: “Đúng, là
thúc phụ ta sai ta đến đó.”

“Ngươi lúc đó có mang găng tay hả?”

“Có mang, ta sợ đánh nhau với hộ vệ của Tiết phủ, nên mang găng tay bọc sắt để
đề phòng.”

“Có người đi cùng với ngươi hả?”

“Có, Cổ đại lực, hai chúng ta lẻn vào Tiết phủ, là hắn chém chết hai nha
hoàn.”

Dương Thu Trì cả kinh, hỏi: “Hắn có gian ô Hư Linh Tử không?”

“Không có, hắn chém nha hoàn xong, ở ngoài chờ.”

Cổ Đại Lực là thiếp thân hộ vệ của Kỷ Cương, đã từng bị liệt vào đối tượng
hiềm nghi, bắt điều tra. Dương Thu Trì có kiểm tra qua Tú Xuyên đao của hắn,
phát hiện đích xác là có vết mẻ, nhưng rất nhỏ, không thể nào tạo thành vệt xé
rách bằng hạt gạo ở vết thương khi chém vào.

Hiện giờ hồi tưởng lại, có thể giải thích điều này: dù gì thì hai nha hoàn đó
đã chết gần nửa năm, tuy thời gian chôn cất là vào mùa đông, thi thể thối rữa
rất chậm, nhưng dù gì thì cũng bắt đầu mục ruỗng, thân thể phình thối ra,
khuếch đại vết rách, tạo cho vệt xé rách chỗ vết thương lớn hơn, gây ra nhận
định sai lần là ở đao có vết mẻ khá lớn. Từ đó, hắn không hoài nghi Cổ Đại
Lực, lại nhân vì Cổ Đại Lực không có hãm hiếp Hư Linh Tử, do đó nhóm máu không
tương đồng. Từ đó, hắn bài trừ khả năng gây án của Cổ Đại Lực. Hiện giờ xem
ra, do lúc đầu suy xét có sai lầm, đã không nghĩ tới trường hợp có hai hung
thủ gây án.

Minh Thành Tổ cũng lười nói lời thừa với Kỷ Cương, hạ chỉ đem giải Kỷ Cương,
Kỷ Phiếu cùng các bè đảng cẩm y vệ của Kỷ Cương, và toàn bộ mấy trăm tướng sĩ
bị bắt vào đại lao Hình bộ, chờ lăng trì xử tử. Ông ta còn ra lệnh tru du cửu
tộc, nam thì xử trảm hết, mẹ con thê thiếp tỉ muội và nữ giới đều cấp cho công
thần làm gia nô. Công thần này đương nhiên là Dương Thu Trì. Mọi gia sản của
Kỷ Cương đều sung thường cho Dương Thu Trì.

Ngoài ra, Minh Thành Tổ còn hạ chỉ cho Đốc sát viện tập nã hết các bè đảng của
nhị hoàng tử Chu Cao Hú và Kỷ Cương, chém đầu xử tử toàn bộ. Lần chém giết
những kẻ liên can này lên đến hai vạn năm nghìn người.

Sau khi Kỷ Cương cùng mọi người bị áp giải đi, Minh Thành Tổ mỉm cười nói với
Dương Thu Trì: “Dương ái khanh, ngươi trinh phá án mưu phản của Chu Cao Hú và
Kỷ Cương, công cao vô cùng, trẫm muốn thưởng cho người thật hậu. Kỷ Cương chết
rồi, chức cẩm y vệ sau này do ngươi chấp chưởng, cái này không thể coi là
thưởng, còn muốn cái gì nữa, thì cứ nói với trẫm!”

Lần này có thể nói Dương Thu Trì cứu mạng của Minh Thành Tổ, nếu không ai
thắng ai bại vẫn còn chưa chắc. Do đó, Minh Thành Tổ đã định chủ ý, quyết thỏa
mãn yêu cầu của Dương Thu Trì, cho dù hắn mở miệng đòi Vân Lộ công chúa làm
tiểu thiếp, trong lúc cao hứng có dư cũng đáp ứng luôn. Dù sao thì Vân Lộ cũng
chỉ là con gái nuôi của Minh Thành Tổ, là con ruột của Miêu vương, Miêu vương
là cha ruột mà đã đáp ứng đem Vân Lộ gả làm tiểu thiếp cho Dương Thu Trì,
Dương Thu Trì lại lập nhiều công lao như vậy, ông ta cứ mở một mắt nhắm một
mắt đáp ứng luôn là được.

Không ngờ, Dương Thu Trì không hề muốn Vân Lộ. Hắn ngẫm nghĩ một chút, thưa:
“Vi thần muốn toàn lực quản cẩm y vệ cho tốt, phụ lo cho hoàng thượng, còn Ứng
Thiên phủ có nhiều sự vụ hành chính, vi thần lo liệu không xuể…”

Minh Thành Tổ cười ha ha: “Cái này dễ tính mà, Ninh Quốc phủ Tống tri phủ đem
hai con gái và một cháu gái gả cho ngươi, đặc biệt là con gái Liễu thị trong
lần phá án mưu phản lần này có công đầu, Liễu thị không thể làm quan, công lao
này cứ tính lên người Tống tri phủ. Như vầy đi, trẫm phân y làm phủ doãn của
Ứng Thiên phủ, cho ngươi an tâm chấp chưởng cẩm y vệ. Ngươi thấy thế nào?”

Dương Thu Trì mừng rỡ, quay đầu lại nhìn Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi, thấy
hai người cũng mừng rỡ vô cùng, vội kéo nhau quỳ xuống khấu đầu tạ ơn Minh
Thành Tổ.

Minh Thành Tổ cười ha hả, lại bảo: “Dương ái khanh, trẫm thăng ngươi làm cẩm y
vệ chỉ huy sứ, ngoài ra, còn gia phong cho ngươi làm Trấn quốc công, lộc hai
nghìn năm trăm thạch. Mẹ và vợ ngươi cũng thăng phong làm Trấn Quốc thái phu
nhân và Trấn quốc phu nhân.”

Dương Thu Trì vội khấu đầu tạ ơn.

Minh Thành Tổ lại ngẫm nghĩ, bảo Liễu Nhược Băng: “Liễu thị, lần bình loạn này
ngươi có công thật lớn, có thể nói là công lao của ngươi đã nhường cho lão gia
và phụ thân hưởng dụng hết rồi. Như vậy là không công bình, như vầy đi, trẫm
phong cho ngươi làm nhất phẩm phu nhân.”

Liễu Nhược Băng có thân phận là thiếp thất, không thể sánh vai với vợ nguyên
phối, án chiếu theo quy củ, thì nếu sắc phong, chỉ phong tới hàng tam đẳng.
Dương Thu Trì nếu như đã phong làm Trấn Quốc công, vợ Phùng Tiểu Tuyết được
phong theo cùng, đương nhiên là Trấn quốc phu nhân, hàng tam đẳng. Cho nên,
Liễu Nhược Băng được phong, chỉ phong tới hàng nhất phẩm phu nhân là cao nhất.

Liễu Nhược Băng tuy nhiên không quan tâm đến sắc phong hạo mệnh phu nhân gì,
nhưng dù sao cũng rất cao hứng, vội vã dập đầu tạ ơn.

Minh Thành Tổ lại hỏi Dương Thu Trì: “Dương ái khanh, ngươi còn có yêu cầu
gì?”

Dương Thu Trì vẫn không nghĩ tới Vân Lộ, dù gì, hắn cũng đã hứa với Liễu Nhược
Băng và các nàng là không nạp thiếp nữa. Hắn ngẫm nghĩ, thưa: “Băng đảng của
Kỷ Cương sau khi bị xử tử hết, các cao quan trong cẩm y vệ khuyết thiếu rất
nhiều, vi thần muốn đề bạt một số người.”

“Được, từ cẩm y vệ thiên hộ trở xuống, đề bạt thế nào do ngươi quyết định là
được.”

“Đa tạ hoàng thượng. Thiếp thân hộ vệ của vi thần là Nam Cung Hùng, Từ Thạch
Lăng, Thạch Thu Giản, Hạ Bình bốn người từng cộng sinh tử với vi thần, tình
đồng thủ túc. Hiện giờ Kiến Văn trốn ra hải ngoại, Kỷ Cương bị diệt, vì thần
đã không còn cường địch nào uy hiếp, không cần nhiều hộ vệ như vậy. Hơn nữa,
vi thần còn có thiếp thất Liễu thị, Tống thị tỷ muội, vũ công cao tuyệt, đủ
bảo hộ cho sự an nguy của vi thần. Do đó, vi thần tấu thỉnh hoàng thượng, đề
bạt Nam Cung Hùng cùng ba người khác đó lên hàng cao quan của cẩm y vệ.”

Minh Thành Tổ gật đầu bảo: “Được, Nam Cung Hùng cùng mọi người nghe phong
thưởng!”

Bốn người Nam Cung Hùng vội xuống ngựa, đến trước mặt Minh Thành Tổ, quỳ xuống
dập đầu. Minh Thành Tổ bảo: “Trẫm phong Nam Cung Hùng, Từ Thạch Lăng hai người
làm cẩm y vệ tòng tam phẩm đồng tri; Phong Thạch Thu Giản, Hạ Bình làm tứ phẩm
thiêm sự!”

Bốn người mừng rỡ, dập đầu tạ long ân.

Bốn người họ theo hầu Dương Thu Trì, đồng sinh tử, cộng hoạn nạn, có thể coi
là tình như tay chân, lúc này Dương Thu Trì khởi tấu xin hoàng thượng trực
tiếp đề bạt bọn họ lên làm cao quan của cẩm y vệ, không khỏi khiến bốn người
lòng như hoa nở. Minh Thành Tổ cho bốn người bình thân, bốn người lập tức đến
quỳ gối một chân trước mặt Dương Thu Trì, biểu đạt sự cảm kích.

Minh Thành Tổ cười lớn: 'Được, năm người các ngươi tình cảm chân thành đoàn
kết nhất trí, thế trẫm cộng đồng chấp chưởng cẩm y vệ, trẫm coi như gối cao
ngủ yên rồi, ha ha ha.”

Năm người đều quỳ xuống lĩnh chỉ tạ ơn.

Tâm tư của thái tử Chu Cao Sí rất tinh tế, liếc mắt là nhìn thấy Tống Vân Nhi
dẩu môi không vui. Lần trước y cùng Tống Vân Nhi lật ngược án oan của Dương
Thu Trì bị Kỷ Cương hãm hại, thái tử rất thưởng thức năng lực phá án của Tống
Vân Nhi. Tuy năng lực của nàng kém xa Dương Thu Trì, nhưng trong con mắt của
thái tử đã khiến người ta phải kinh ngạc rồi. Cho nên y mỉm cười hỏi Tống Vân
Nhi: “Tống thị, ngươi sao lại không cao hứng vậy?”

Tống Vân Nhi cong môi đáp: “Tôi từ đầu đã theo ca của tôi, vào sinh ra tử còn
nhiều hơn họ, vì sao không có phần phân thưởng của tôi?”

Thái tử cười đáp: “Ngươi là nữ mà?”

“Hạ Bình cũng là nữ, vì sao ả có thể làm quan mà tôi không được? Không công
bình!” Tống Vân Nhi có vẻ ấm ức vô cùng.

Minh Thành Tổ ngẩn người, tiếp đó nói: “Cẩm y vệ không thể xem như quan lại
trong triều, nữ tử mà có năng lực vẫn trọng dụng như thường. Trẫm có thể phá
cách cho ngươi trong cẩm y vệ làm chức….”

Tống Vân Nhi ưỡn ngực: “Năng lực tôi không kém hơn ả! So về võ công hay là phá
án, tôi cũng hơn hết! Không tin hoàng thượng cứ hỏi a!”

Hạ Binh khom người thưa: “Ti chức đích xác là không bằng ngũ phu nhân, ti chức
nguyện ý nhường chức cẩm y vệ thiêm sự cho ngũ phu nhân.”

Tống Vân Nhi trừng mắt nhìn Hạ Bình: “Ta đâu có đoạt vị trí của ngươi đâu, ta
chỉ nói là không công bình.”

Minh Thành Tổ rất thích cá tính thẳng thắn ngây thơ của Tống Vân Nhi, nghe thế
cười ha hả: “Đúng đúng, đích xác là không công bình, trẫm đã sớm nghe từ khi
Dương ái khanh xuất đạo tới giờ, ngươi nhất mực theo sát bên người, có thể xem
là lao khổ công cao. Hơn nữa, trẫm nghe thái tử nói, lần trước lật ngược án
oan của Dương ái khanh kỳ thật là công lao của ngươi. Năng lực phá án của
ngươi có thể coi là được chân truyền từ Dương ái khanh, không phong thưởng
trọng dụng đích xác là không ổn. Ừ… Tống ái khanh bước lên nghe phong
thưởng!”

Tống Vân Nhi mừng rỡ chạy lên trước quỳ xuống.

Minh Thành Tổ nói: “Trẫm phong cho ngươi là chánh tam phẩm cẩm y vệ chỉ huy sứ
phó sứ, năm người các ngươi hiệp trợ Dương ái khanh chấp chưởng cẩm y vệ!”

Tống Vân Nhi vừa kinh vừa mừng, không ngờ Minh Thành Tổ phong thưởng mình chức
vị cao như vậy, trong cẩm y vệ chỉ dưới một mình Dương Thu Trì, trên cả vạn
người. Nàng tức thời nở mặt nở mày, vội dập đầu tạ ơn: “Tạ chủ long ân! Ngô
hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Minh Thành Tổ cười lớn, phong quan cho nữ tử chỉ sợ từ cổ đến giờ chỉ có mình
ôn gta (Ngoại trừ Vũ Tắc Thiên phong cho Thượng Quan Uyển Nhi thì không kể).
Nhưng mà, Minh Thành Tổ kiêu hùng một đời, dám đi trước thiên hạ cũng không có
gì là kỳ quái.

Minh Thành Tổ thấy dương Thu Trì mãi không đề cập đến chuyện của Vân Lộ, dù
sao cũng không tự lên tiếng trước, đành tạm thời gác qua bên, vì sự tình truy
tra đồng đảng của Kỷ Cương và nhị hoàng tử còn rất nhiều, không thể để trể
được.

Dương Thu Trì cùng mọi người rời hoàng cung trở về phụ. Hắn rất vui, vì hiện
giờ Kỷ Cương đã bị kết án xử tử, vị trí thái tử đã giữ vững rồi, nhị hoàng tử
bị đày đi Vân Nam cách hàng ngàn dặm, lại bị khống chế nghiêm mật, cái đầu
trên cổ cả nhà hắn coi như an ổn rồi. Cha của Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi
được điều đến kinh thành nhậm chức, mọi người đều ở cùng nhau, lại có thêm mọi
gia sản của Kỷ Cương (đương nhiên còn có số mỹ nữ gia nô đếm không xuê), sao
không khiến Dương Thu Trì vui sướng dị thường chứ.

Cả nhà nghe tin Dương Thu Trì phá đại án mưu phản, gia quan tấn tước, Dương
mẫu, Phùng Tiểu Tuyết và Liễu Nhược Băng đều được phong thưởng. Tống Vân Nhi
còn làm cẩm y vệ cao quan. Tống tri phụ thăng lên làm phủ doãn Ứng Thiên
Phủ… nên đều mừng quá đỗi, tự nhiên phải ăn mừng một phen, người đến chúc
mừng dĩ nhiên cũng liên miên không ngớt.

Đại thù của ngũ quân đô đốc Tiết Lộc được báo, ông ta đối với Dương Thu Trì
càng sung mãn kính trọng và cảm kích, kéo hắn đòi phải kết nghĩa kim lan,
thành huynh đệ, dĩ nhiên vui càng vui hơn.

Hôm sau, thư nhậm mệnh cho Dương Thu Trì, Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng đến làm
cao quan ở cẩm y vệ và Tống tri phủ lên làm phủ doãn của Ứng Thiên phủ được
chính thức phát ra.

Đồng thời, Minh Thành Tổ điều 5600 Vũ lâm hậu vệ làm thân binh hộ vệ đội cho
Dương Thu Trì, bảo hộ Dương Thu Trì và Dương quốc công phủ, rồi cho thành lập
lại đội thiếp thận hộ vệ cho hắn.

Đêm đó, Tống Tình hạ sinh một con gái, tuy nàng rất thất vọng, nhưng lại khiến
Dương Thu Trì mừng như điên, ôm con gái bảo bối reo mừng hết cỡ.

Tiếp đó mấy ngày, nhà Dương Thu Trì nhất mực bận rộn tiếp thu gia sản của Kỷ
Cương, không thu không biết, thu rồi mới giật nẫy mình: gia sản của Kỷ Cương
còn nhiều hơn gia sản mà Dương Thu Trì đã tiếp thu từ ba đại tài chủ. Hiện giờ
có thể nói hắn giàu nứt bố đổ vách rồi.

Sau khi Kỷ Phiếu bị bắt, từ trên người hắn lục soát lấy được bao tay có thể
phòng đao kiếm. Nếu như hoàng thượng đã thưởng hết mọi thứ của Kỷ gia cho
Dương Thu Trì, đôi bao tay này đương nhiên là của hắn, cho nên cũng được đưa
tới Dương gia.

Tống Vân Nhi rửa sạch đôi bao tay đó xong, bỏ vào lòng Dương Thu Trì, để hắn
giữ mà phòng thân. Tuy mấy tháng nay, Dương Thu Trì được thiên hạ đệ nhất cao
thủ Liễu Nhược Băng chỉ điểm, võ công tiến bộ thần tốc, nhưng dù sao hắn khởi
đầu quá muộn, chỉ đạt đến cảnh giới nhị lưu. Do đó, có đôi bao tay này phòng
thân, là có thêm một phần bảo vệ.

Mọi chuyện xử lý xong, Dương gia phái người đến Ninh Quốc phủ nghênh đón Tống
tri phủ tiến kinh thành.

Trong đoạn thời gian này, Vân Lộ nhất mực đưa Dương mẫu tới lui trong ngoài
hoàng cung, triển khai “đại vận động”. Minh Thành Tổ vốn có lòng gả con gái,
nói đi nói lại cuối cùng cũng đồng ý, và thế là hoàng thượng hạ chỉ, tứ hôn
Vân Lộ cho Dương Thu Trì làm thiếp.

Hoàng thượng tứ hôn dĩ nhiên là náo nhiệt dị thường. Dương Thu Trì không còn
cách nào khác, vì đây là lệnh hoàng thượng, hơn nữa Vân Lộ có ân cứu mạng với
hắn, hai người tình nghĩa cũng đậm sâu, cho nên không tiện cự tuyệt.

Hoàng đế gả con gái, tự nhiên là một đại ân, làm lễ lớn vô cùng. Vân Lộ đạt
được tâm nguyên, vui sướng như điên.

Trong ngày hôn lễ, hoàng thượng tự thân đến mừng, lệnh cho Vân Lộ hát một bài
sơn ca. Vân Lộ mặc đồ cô dâu người Miêu, vui vẻ thân thiện, kéo tay Dương Thu
Trì đầy thâm tình, mở miệng xinh hát:

“Sống cũng muốn gần chết cũng gần,

Không sợ ca chàng biến thần tiên

Ca biến thần tiên muội biến quỷ,

Thần tiên chỉ sợ quỷ quấn xiềng.

Ca biến gỗ to trong núi lớn

Muội biến dây rừng quấn chặt ca.

Chàng cao một chút quấn một chút,

Quấn ca sống chết đến trăm năm.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.