Nạp Thiếp Ký – Chương 491: Chân hung lộ mặt (1) – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 491: Chân hung lộ mặt (1)

Minh Thành Tổ đã biết người thiếp Liễu thị của Dương Thu Trì võ công cao
tuyệt. Tin tức mà nàng thám thính được nhất định không sai. Cho nên mặt ông
lập tức khó coi phi thường. Ông ta nhung mã cả đời, đối với hành động quân sự
nắm rõ như trong lòng bàn tay. Nghe Dương Thu Trì kể, lập tức minh bạch, lẩm
bẩm: “Kỷ Cương phủ cách hoàng thành ngoại không xa, hắn ẩn tàng một lượng lớn
binh khí tại nhà, một vạn người tại Hạnh tử ao phân tán tiến thành, đến nhà Kỷ
Cương trang bị binh khí, lập tức có thể hành động. Cộng thêm 5000 Thiên sách
vệ của Cao Hú, 1 vạn cẩm y vệ của Kỷ Cương, tổng cộng gần ba vạn người, nếu
hành động nhanh có thể khống chế cả hoàng thành. Hừ hừ!”

Dương Thu Trì lấy lui làm tiến: “Vốn thần ủng hộ thái tử, chi trì hoàng thượng
gia phong cho hoàng thái tôn. Nhưng mà, vi thần tra ra chuyện này, lo là hai
vị hoàng tử tranh thái tử vị, tạo thành Huyền Vũ môn chi biến, càng lo lắng
nhị hoàng tử sẽ uy bức hoàng thượng nhường vị. Đồng thời, nếu như hoàng thượng
đã lập hoàng thái tôn, cho dù nhị hoàng tử hiện giờ không động thủ, cũng khó
tránh sau này sẽ phát động chiến dịch Tĩnh Nạn mới, đọt giang sơn từ tay hoàng
thái tôn. Do đó, vì giang sơn xã tắc của Đại Minh, vi thần chỉ còn nước tán
đồng cải lập nhị hoàng tử làm thái tử.”

Minh Thành Tổ một đời kiêu hùng, tuyệt đối không chịu để người khác híêp bách.
Hiện giờ biết nhị hoàng tử lấy vũ lực làm hậu thuẫn, toan tính soán đoạt vị
trí thái tử, thậm chí bắt mình nhượng vị, với tính cách của ông ta, tuyệt đối
không vì thế mà chịu khuất phục.

Do đó, lời Dương Thu Trì nói đã khiến Minh Thành Tổ cuối cùng hạ quyết tâm,
nếu như nhị hoàng tử và Kỷ Cương thật muốn mưu phản bức vị, thì tất phải kiên
quyết trấn áp. Nhưng mà, những thứ này chỉ mới là lời một phía của Dương Thu
Trì, do đó Minh Thành Tổ vẫn chưa ra quyết định.

Dương Thu Trì nhìn thấy điểm này, khom người thưa: “Vạn tuế, thần có một kế,
có thể khiến âm mưu của nhị hoàng tử và Kỷ Cương lộ nguyên hình, hoàng thượng
từ đó cũng có thể biết lờ của vi thần không giả.”

“Kế mưu gì?”

Dương Thu Trì bắt đầu trình bày thật kỹ, Minh Thành Tổ nhíu mày trầm tư một
hồi, cuối cùng quyết định, trầm giọng nói: “Được, trẫm lát nữa sẽ phái lão Lí
đầu và các ngươi đi điều tra sợ bộ chuyện này. Nếu như là thật, thì y kế của
ngươi thi hành. Nếu như tra ra bọn chúng thật muốn mưu phản, trẫm gia quan tấn
tước cho ngươi. Nếu không, trẫm sẽ trị ngươi tội khi quân!”

“Vi thần minh bạch!” Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, nếu như chuyện này đã nói hết
rồi, thì chuyện tú nữ cũng nên nói luôn. Bèn thưa: “Hoàng thượng, Kỷ Cương còn
có một chuyện, vi thần đã sớm biết nhưng không dám bẩm báo.”

“Ngươi nói đi!” Kỷ Cương đồng lõa với nhị hoàng tử Chu Cao Hú mưu phản một khi
là sự thật, đương nhiên sẽ tra rõ mọi tội của hắn.

“Lần này tuyển tú nữ, tú nữ do các nơi tuyển đều đưa đến chỗ hắn để hắn ra
quyết định cuối cùng. Kỷ Cương lấy quyền mưu lợi riêng, tự tiện chọn mỹ nữ đẹp
nhất cộng cả thảy bay người tự lưu dụng.”

“Cái gì?” Minh Thành Tổ tức giận tột cùng, vỗ mạnh một chưởng lên tay vịn.

Nếu như Kỷ Cương mưu phản chỉ là sự tranh đấu về mặt chính quyền, chỉ cần đối
xử cẩn thận, đả kích nghiêm lệ mà thôi. Nhưng Kỷ Cương dám đem nữ nhân của
Minh Thành Tổ giữ lại tự dùng, nói cho khó nghe một chút thì cắm sừng lên đầu
MInh Thành Tổ. Đối với sự tình này, chỉ cần là nam nhân, thì đó là cái thù
không đội trời chung. Huống chi, ông ta là hoàng thượng, quân lâm thiên hạ,
nắm quyền sinh sát định đoạt số phận của người khác trong tay.

Dương Thu Trì thưa: “Đây là do người thiếp Liễu thị của vi thần tiềm nhập vào
Kỷ phủ điều tra, vô ý phát hiện. Trong đó có hai vị chính là tú nữ mới vừa do
Ứng Thiên phủ của vi thần tuyển ra, quốc sắc thiên hương, xin đẹp não nùng. Tư
sắc chẳng kém gì hai vị mỹ thiếp của vi thần. Không ngờ lại bị Kỷ Cương giữ
riêng lại.”

Minh Thành Tổ nghe Dương Thu Trì nói hai nữ tử đó có sắc đẹp tương đương Hồng
Lăng và Liễu Nhược Băng, nữ tử đẹp như vậy mà bị Kỷ Cương ăn chặn, khiến ông
ta giận xanh cả mặt. Nhưng mà, ông ta không phải là người lỗ mãng, quyết định
tiến hành điều tra sơ bộ trước rồi quyết định sau.

Minh Thành Tổ trước hết phái Lý công công theo người của Dương Thu Trì lén đến
khe Hạnh Tử điều tra doanh trại bí mật của nhị hoàng tử, sau đó lấy danh sách
tú nữ của Ứng Thiên phủ, trở về hoàng cung tìm nữ quan phụ trách quản lý tú nữ
tuyển cung lần này kiểm tra lại, quả nhiên, không có tên của hai vị tuyệt sắc
mỹ nữ do Ứng Thiên phủ tuyển ra. Sau khi kết quả được báo cáo lên Minh Thành
Tổ, ông ta bấy giờ mới xác định lời Dương Thu Trì không giả, quyết định án
theo mưu kế của hắn mà tiến hành.

Trưa ngày hôm đó, Minh Thành Tổ mang theo Dương Thu Trì, Liễu Nhược Băng, Tống
Vân Nhi, được sự vây quanh của đại nội thị vệ, thái giám và cung nữ đột nhiên
giá lâm phủ của Kỷ Cương.

Kỷ Cương thấy hoàng thượng mang theo Dương Thu Trì đột nhiên giá lâm, không
khỏi đại kinh thất sắc, thầm kêu không xong, vội vã cùng cháu là Kỷ Phiếu ra
cửa lớn nghênh đón, rước hoàng thượng vào phòng khách.

Minh Thành Tổ lạnh lùng nói: “Kỷ ái khanh, nghe nói ngươi mới thu bảy mỹ cơ,
ai ai cũng xinh đẹp như hoa, có thể cho trẫm kiến thức một chút được không a?”

Kỷ Cương tức thời mồ hôi lạnh chảy như suối. Minh Thành Tổ nói thẳng về bảy
người đó, rõ ràng là đã nắm rõ chuyện của y như trong lòng bàn tay. Tuy Kỷ
Cương không biết tin tức từ đâu mà lộ ra, nhưng, nếu như Minh Thành Tổ đã nắm
biết sự kiện này, có muốn ẩn giấu cũng ẩn giấu không được.

Kỷ Cương phản ứng thần tốc, lập tức nghĩ ra đối sách, quỳ xuống dập đầu thưa:
“Vi thần tuân chỉ, bảy nữ tử này là vi thần…, vi thần từ đám tú nữ đào thải
ra để tuyển vài vị làm thị nữ cho phủ, chưa được hoàng thượng cho phép, thỉnh
hoàng thượng thứ tội.”

Căn cứ nguyên tắc tuyển tú nữ, Kỷ Cương phải từ các tú nữ từ các nơi tuyển đưa
đến mà theo tỷ lệ quy định đào thải một số, sau đó đem những tú nữ tuyển trúng
tống tiến vào hoàng cung. Do đó, Kỷ Cương đem việc y lưu những nữ tử đẹp nhất
lại để bản thân dùng nói thành tuyển từ đám tú nữ bị đào thải lưu lại để dùng,
nói như vậy thì có thể qua được, vì dù gì các cô gái đó không được tuyển,
đương nhiên không thể xem là cướp nữ nhân trên tay hoàng thượng rồi.

Minh Thành Tổ lạnh lùng cười: “Vậy sao? Tú nữ tuyển không trúng? Vậy được a,
cho gọi chúng ra đây cho trẫm xem coi.”

Kỷ Cương đáp ứng, đưa mắt ra hiệu cho Kỷ Phiếu, lệnh cho Kỷ Phiếu đi dẫn người
tới.

Chẳng mấy chốc, bảy nữ tử được đưa đến, tuy cũng rất xinh đẹp, nhưng vẫn chưa
thể tính là tuyệt mỹ, nói gì tới quốc sắc thiên hương. Dương Thu Trì nhìn Liễu
Nhược Băng, thấy nàng khẽ lắc đầu, Dương Thu Trì lập tức minh bạch là Kỷ Cương
lại sử dụng chiêu thay mận đổi đào.

Dương Thu Trì lập tức nhìn Minh Thành Tổ, khe khẽ lắc đầu.

Minh Thành Tổ hừ một tiếng thật lớn: “Kỷ ái khanh, ngươi chơi cái trò gì vậy,
bảy nữ tử này thật sự là tú nữ sao?”

“Đích xác là tú nữ bị đánh rớt, hoàng thượng có thể tra xét hồ sợ tuyển chọn
của họ.”

Dương Thu Trì thất mặt Kỷ Cương không biến tâm không có gì là rúng động, tức
thời hiểu là Kỷ Cương đã đề phòng đến chuyện này. Y không những giữ lại bảy
tuyệt sắc mỹ nữ, mà còn tuyển một số tú nữ không trúng tuyển ấy lưu lại để che
mắt mọi người. Quả thật là giảo hoạt!

Minh Thành Tổ liếc nhìn Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì bước lên bẩm báo: “Vạn tuế, Ứng Thiên phủ của vi thần trong lần
tuyển tú nữ lần này có hai tuyệt sắc mỹ nữ đưa tới chỗ Kỷ chỉ huy sứ để hậu
tuyển, nhưng khi vi thần tra xét hồ sợ tú nữ tuyển đưa vào cung, không có hai
người này, số tú nữ bị đánh rớt đưa trở về quê cũng không có hai người này.
Thỉnh Kỷ chỉ huy sứ làm rõ chuyện này, nếu không, vi thần không biết ăn nói
làm sao với người nhà của họ.”

Kỷ Cương tức giận nói: “Dương đại nhân, ngươi tra ta? Ngươi có biết là hoàng
thượng nghiêm cấm ta và ngươi người nhà đấu nhau không? Cái này rõ ràng là
ngươi kháng chỉ không tuân!”

Dương Thu Trì điềm đạm nói: “Đây là chức trách của Ứng Thiên phủ của bổn quan,
khuê nữ của người ta giao cho ta. Ta không thể nào để mất tích được? Bổn quan
đưa người đến chỗ này của ngươi, ngươi nếu như không tống tiễn vào cung, cũng
không trả cho bổn quan để đưa về cho người nhà, thì phải có giải thích gì đó
chứ. Cái này chẳng thể kể là điều tra ngươi được!”

Minh Thành Tổ gật gật đầu: “Cái này không tính. Kỷ ái khanh, hai người này rốt
cuộc là được đưa đi đâu rồi?”

Kỷ Cương bị bắt giò, không chịu nhận cũng không được. Khi Đổng Phủ Thừa của
Ứng Thiên phủ đưa người đến đều có chuyển giao và tiếp nhận, danh sách đâu ra
đó rõ ràng. Người được đưa đến cung cũng có danh sách rõ ràng, cho nên hai
người này biến mất, có muốn chối cũng chối cũng không được.

Mắt Kỷ Cương xoay tròn, vội bẩm báo với Minh Thành Tổ: “Vi thần còn lưu lại
một bộ phận tú nữ không trúng tuyển, có thể có hai người này trong số đó.”

Minh Thành Tổ hừ một tiếng lớn, lạnh lùng nói: “Kỷ ái khanh. Trẫm muốn ngươi
đưa hết những tú nữ lưu lại ra đây, không được xót một người nào. Trẫm muốn
xem qua từng người một!”

Kỷ Cương đáp ứng, vừa định đi ra cho gọi, Dương Thu Trì ở sau lưng đã bổ sung
thêm một câu: “Kỷ đại nhân, ngài lưu lại bao nhiêu tú nữ, các nơi tuyển đưa
đến bao nhiêu, danh sách trúng tuyển nhập cung thế nào và đưa về thế nào chỉ
cần tra là biết, ngài đừng để xót nha!”

Kỷ Cương cứng người, từ từ xoay lại, cười ha ha nói với Dương Thu Trì: “Đa tạ
Dương đại nhân nhắc nhở! Bổn quan nhớ rồi!” Tiếp theo đó, y chuyển thân đi ra
cửa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.