Nạp Thiếp Ký – Chương 490: Lấy lui làm tiến (2) – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 490: Lấy lui làm tiến (2)

Trong vấn đề lập ai làm thái tử, Minh Thành Tổ nhất mực do dự không quyết,
thủy chung không thể hạ quyết tâm lập con trai lớn mà ông ta không thích là
Chu Cao Sí lên làm thái tử. Đương thời, nội các thủ phụ Giải Tấn đã từng chủ
trương lập Chu Cao Sí làm thái tử, đã từng nói: “Hoàng trưởng tử người hiếu,
thiên hạ quy tâm.” Thành tổ không nói gì. Giải Tấn lại nói: “Thánh tôn giỏi!”
Ý chỉ Chu Chiêm Cơ. Thành tổ bấy giờ mới gật đầu, hạ quyết tâm lập Chu Cao Sí
làm thái tử. Vì thế, Chu Cao Sí có thể làm thái tử, phần lớn là được lợi ích
từ đứa con Chu Chiêm Cơ được Minh Thành Tổ yêu thích này.

Hiện giờ Dương Sĩ Kỳ đề cập đến chuyện này, khiến cho Minh Thành Tổ động tâm.
Tuy ông ta không thích thái tử Chu Cao Sí, thương yêu nhị hoàng tử Chu Cao Hú
đã từng cứu giá và có phần giống ông ta hơn, nhưng Minh Thành Tổ thương cháu
nội trai còn hơn cả Chu Cao Hú, nếu như cải lập Chu Cao Hú làm thái tử, có
nghĩa là hoàng thái tôn Chu Chiếm Cơ yêu quý của ông ta sau này không thể làm
hoàng đế được nữa. Nói cách khác, Minh Thành Tổ cần phải tuyển một trong hai
người này.

Minh Thành Tổ rất do dự, ngước mắt nhìn các văn quan võ tướng đứng hai bên, vũ
tướng thì ủng hộ nhị hoàng tử Chu Cao Hú, còn bên văn thì ủng hộ cháu trai
trưởng Chu Chiêm Cơ. Trong khi đó hai người này đều được ông ta sủng ái. Thế
nào mới phải đây? Trong lúc đang do dự không quyết, ông ta ngước nhìn Dương
Thu Trì, thấy hắn còn chưa đưa ra thái độ, liền tiện hỏi: “Dương ái khanh, ý
kiến của ngươi sao?”

Lúc này, lòng Dương Thu Trì đang giống như 15 cái gào treo cùng múc nước –
nghĩ trên lo dưới, rối tung cả lên. Hắn biết, hiện giờ đã đến bến bờ nguy cấp
nhất, đã đến thời khắc quyết định sinh tử tồn vong của hắn rồi. Minh Thành Tổ
ở ngã ba đường, tuyện chọn đi hướng nào cũng quyết định tiền đồ và vận mệnh
của hắn.

Nếu như Minh Thành Tổ chọn cách duy trì vị trí thái tử của Chu Cao Sí, đồng
thời bổ sung thêm Chu Chiêm Cơ làm hoàng thái tôn, thì cái gông đang lơ lững
trên đầu của hắn sẽ biến mất, tiền đồ của hắn sẽ là một khoảng trời trong
sáng; Nếu như Minh Thành Tổ phế thái tử, cải lập nhị hoàng tử Chu Cao Hú đã
từng tuyên bố rõ sau khi kế vị sẽ tru diệt chín tộc của hắn thành thái tử, thì
cả nhà già trẻ lớn bé của hắn coi như chờ cảnh máu chảy rụng đầu rơi không xa
nữa.

Quyết không để tình huống thứ hai phát sinh! Không tiếc bất kỳ giá nào!

Lúc này, nghe Minh Thành Tổ hỏi cách nhìn của hắn, Dương Thu Trì đã không còn
lựa chọn nào nữa, nhất định phải đánh cược một ván, không thành công thì thành
nhân.

Dương Thu Trì chậm bước tiến ra khỏi hàng, khom người thưa: “Vạn tuế, vi thần
có một chuyện cần bẩm báo, chuyện này so với lập ai làm trữ quân có quan hệ
rất trọng đại. Vi thần cần đơn độc bẩm báo với vạn tuế gia.”

Kỷ Cương nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì, không biết hắn đang làm trò quỷ gì, và
cũng không đoán được hắn bẩm báo điều chi.

Minh Thành Tổ hơi bất ngờ. Nhưng mà ông ta biết, Dương Thu Trì đảm nhiệm cẩm y
vệ phó chỉ huy sứ đã gần nửa năm rồi, tại kinh thành đã lập được mạng lưới
tình báo của riêng mình, có thể đã phát hiện được tình huống trọng yếu gì đó.
Ông ta hơi gật đầu, bảo: “Chuyện lập trữ quân hôm nay tạm thời không định vội,
Dương ái khanh lưu lại, các ái khanh còn lại giải tán đi.”

Chúng quan quỳ xuống dập đầu lạy chào, lùi ra cửa Văn Uyên các, rồi chuyển
thân bỏ đi.

Minh Thành Tổ nói: “Được rồi, Dương ái khanh, có chuyện gì khanh nói đi.”

Dương Thu Trì nhìn các thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh Minh Thành Tổ, khe
khẽ ho một tiếng.

Minh Thành Tổ thấy Dương Thu Trì cẩn thận như vậy, càng bất ngờ hơn, xua xua
tay, cho thái giám và cung nữ sau lưng đều lui ra hết, chỉ lưu lại Lý công
công.

Dương Thu Trì khom người thưa: “Vi thần cho rằng, để bảo vệ sự ổn định cho
giang sơn xã tắc của Đại Minh, nên cải lập nhị hoàng tử làm thái tử.”

Minh Thành Tổ có vẻ khóc không được cười cũng không xong: “Ngươi… ngươi vừa
rồi cứ nói thẳng chẳng phải là được hay sao? Làm cái gì mà thần bí như vậy, ta
còn tưởng thực có chuyện lớn gì đó nữa chứ.”

Dương Thu Trì lắc đầu: “Nguyên nhân vi thần chủ trương lập nhị hoàng tử làm
thái tử khác xa với bọn họ.”

“Vậy à?” Minh Thành Tổ hơi hiếu kỳ, “Ngươi có thể nghĩ ra nguyên nhân gì mới
hay sao?”

Dương Thu Trì bước lên một bước, vén bào quỳ xuống: “Lý do của vi thần thái
quá kinh hãi, kiêm luôn cái hiềm kháng chỉ, cho nên vi thần không dám nói
bừa.”

Minh Thành Tổ nhíu mày, nhìn Dương Thu Trì chằm chằm: “Chuyện này có liên quan
đến Kỷ ái khanh?”

“Dạ!”

“Như vậy không cần nói nữa. Trẫm đã nói qua…”

“Vạn tuế! Chuyện này nếu không kịp phòng bị sớm, chỉ sợ có cái lo lập lại
Huyền Vũ môn chính biến thời tiền Đường! Thậm chí chiến dịch Tĩnh Nạn của
hoàng thượng có thể sẽ diễn lại trút lên đầu hoàng tử hoàng tôn!”

Minh Thành Tổ nhíu tít đôi mày, trừng mắt nhìn Dương Thu Trì thật lâu: “Ngươi
nói chuyện này có liên quan đến Cao Hú?” Chuyện ba đứa con trai tranh đoạt địa
vị thái tử, Minh Thành Tổ rõ hơn ai hết. Tam hoàng tử Chu Cao Toại bị Vân Lộ
đánh ngốc rồi, đã lui khỏi cuộc cạnh tranh. Muốn nói Huyền Vũ môn chi biến,
thì chỉ còn nhị hoàng tử Chu Cao Hú là đủ tự cách.

“Hoàng thượng anh minh!” Dương Thu Trì dập đầu thưa.

Nếu như liên quan đến vấn đề này, quả nhiên là có liên quan đến lập ai làm trữ
quân. Minh Thành Tổ trầm tư một hồi, bấy giờ mới bảo: “Được, ngươi nói đi.”

“Thần không dám.” Dương Thu Trì thấy miệng và kiểu nói của Minh Thành Tổ như
bị xếch ngược lên, rõ ràng là nguy hiểm vô cùng, hắn quyết định bảo vệ thân
trước, còn núi còn non, không sợ hết củi đốt.

Quả nhiên, Minh Thành Tổ hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Được rồi, nếu như
chuyện này liên quan đến việc lập trữ quân, trong đó có thể có liên quan đến
Kỷ ái khanh. Như vầy vậy, ngươi chỉ nói chuyện liên quan đến Cao Hú, Trẫm sẽ
thứ cho ngươi vô tội.” Minh Thành Tổ khi chưa làm rõ chuyện, không muốn cấp
cho Dương Thu Trì chỗ trống để bấu víu.

“Tạ chủ long ân!” Dương Thu Trì lại dập đầu.

“Đứng dậy nói chuyện.”

“Dạ, tạ hoàng thượng.” Dương Thu Trì đứng dậy, khom người nói tiếp: “Vi thần
sở dị chủ trương bảo vệ cho sự ổn định của giang sơn xã tắc Đại Minh, nên lập
nhị hoàng tử Chu Cao Hú, nhân vì nếu không như thế, Chu Cao Hú sẽ phát động
chính biến, uy hiếp sự an toàn của thái tử, thậm chí của hoàng thượng. Đến lúc
đó chính biến đao binh giống như Huyền Vũ môn còn nhẹ, nếu nghiêm trọng hơn,
chỉ sợ giang sơn Đại Minh sẽ rơi vào nạn đao binh vô tận.”

“Lời này của ngươi có chứng cớ gì?”

“Có!” Dương Thu Trì thưa, “Vi thần đã thám thính tra ra rõ, nhị hoàng tử tự
chiêu mộ binh mã hơn vạn người, tiến hành huấn luyện tại doanh trại bí mật ở
Hạnh Tử ao phía đông ngoài thành, và cùng với Kỷ… cùng với nhân vật trọng
yếu nào đó trong thành trong ứng ngoại hợp, toan tính mưu phản!”

Minh Thành Tổ cả kinh. Ông ta đương nhiên hiểu rõ bên cạnh kinh thành mai phục
một cánh quân hơn vạn người như vậy là sự uy hiếp như thế nào, trầm giọng hỏi:
“Ngươi làm sao biết được?”

“Vi thần khi tra án ái thiếp của Tiết đô đốc bị giết, đã thả Lâm Viễn – thiếp
thân hộ vệ của Kỷ Cương – vì hắn vô tội. Lâm Viễn cảm kích có dư, nói đêm đó
hơn trăm người thần bí tập kích Vân Lăng chính là binh mã do nhị hoàng tử tự
chiêu binh, và khai luôn căn cứ của chúng. Vi thần phái mật thám đến đó thám
thính điều tra, quả nhiên là thế. Nếu như hoàng thượng không tin, có thể phái
người đến đó thám tra, vừa tra là rõ.”

Minh Thành Tổ nhíu mày: “Chuyện trọng đại như vậy, sao cẩm y vệ của Kỷ Cương
không biết chút tin tức gì?”

Dương Thu Trì cười cười, không đáp lời.

Minh Thành Tổ nhìn Dương Thu Trì chằm chằm: “Trẫm hỏi ngươi đó, sao chỉ có
ngươi là biết tin, cẩm y vệ của Kỷ Cương lại không thám thính được chút gì đến
báo cáo cho trẫm?”

Dương Thu Trì khom người thưa: “Hoàng thượng vừa rồi nói không cho vi thần đề
cập tới chuyện của Kỷ chỉ huy sứ, do đó vi thần không dám nói bừa.”

Minh Thành Tổ thầm nghĩ, chuyện này vô cùng quan trọng, xét tình huống, Dương
Thu Trì có vẻ không nói dối. Hơn nữa, hắn không có vẻ cố ý biên tạo sự thật để
hãm hại Kỷ Cương. Đây là trọng tội mưu phản diệt môn, Dương Thu Trì không dám
dùng cái này ra để nói chơi, nhân vì hắn nhất định là biết, sự tình này ông ta
sẽ tra ra cho rõ ràng mới thôi.

Nếu như Kỷ Cương liên quan đến mưu phản, vậy Minh Thành Tổ không cần phải
khách khí nữa rồi. Vô luận là Kỷ Cương là ai, cho dù y có nhiều tài cán hơn
nữa, dám mưu phản thì giết không tha!

Minh Thành Tổ âm trầm mặt mũi: “Dương ái khanh, ngươi có biết hậu quả của
chuyện ngươi nói nghiêm trọng đến mức độ nào không? Nếu như tra chứng không có
chuyện này, thì đó là tội khi quân, trẫm không nhân nhượng ngươi nữa đâu.”

“Vi thần minh bạch.” Dương Thu Trì khom người thưa, “Đã là giả thì không thể
là thật, còn nếu là thật thì chẳng thể nào là giả được! Hoàng thượng chỉ cần
tra là biết, nếu quả tra ra chứng minh vi thần vu cáo hãm hại, thần cam nguyện
chịu chết!”

Dương Thu Trì thầm nghĩ, dù gì lần này nếu không đánh đổ được nhị hoàng tử và
Kỷ Cương, thì hắn coi như chỉ còn con đường chết, cho nên trước mắt chỉ còn
liều đánh cược một trận này thôi.

Minh Thành Tổ gật gật đầu: “Được! Ngươi nói đi, cẩm y vệ của Kỷ Cương sao lại
không biết tin này? Chẳng lẽ hắn là cùng một bọn với Cao Hú?”

“Hoàng thượng anh minh!” Dương Thu Trì đối với sự phản ứng nhanh nhẹn của Minh
Thành Tổ mà cả kinh. Dù gì thì Minh Thành Tổ cùng lấy mưu phản mà xây dựng cơ
ngơi, cho nên đối với chuyện mưu phản được nhiên mẫn cảm vô cùng.

Minh Thành Tổ âm trầm bảo: “Được, ngươi đem những gì tra ra được về chuyện Cao
Hú và Kỷ Cương mưu phản kể kỹ ra hết đi.”

Minh Thành Tổ gọi thẳng Kỷ Cương, cho thấy trong tiềm y thức của ông ta đã tin
lời nói của Dương Thu Trì. Điều này khiến cho Dương Thu Trì mừng thầm.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.