Nạp Thiếp Ký – Chương 484: Hạnh Tử ao – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 484: Hạnh Tử ao

Và thế là Mã Độ và Ngưu Đại Hải hai người cùng phân tích, Vân Lăng bị ẩu đả
xong bị vu hãm, khẳng định là có liên quan đến việc điều tra án ái thiếp của
Tiết đô đốc bị giết, và từ khi bắt đầu tra án cho đến bị đánh mới chỉ có mấy
canh giờ, thì nếu những kẻ này là người của quân đội, nhất định là Kinh Doanh
binh trong kinh thành hay các bộ đội vệ sở gần đó.

Kinh Doanh binh trong kinh thành trở lên gồm 22 vệ (bao gồm cả cẩm y vệ) do
hoàng thượng tự thân chấp chưởng. Ngoài điều này ra, thì là kinh vệ dưới quyền
của ngũ quân đô đốc phủ và các vệ bên ngoài. Quân của các vệ bên ngoài quá xa,
không thể điều đặn kịp thời. Do đó, trọng điểm điều tra nên tập trung ở 22 vệ
và Kinh vệ đội thuộc ngũ quân đô đốc phủ.

Người của cẩm y vệ cũng thiết lập rất nhiều tai mắt ở trong quân, cho nên
nhanh chóng phản hồi, rằng nếu như là người của quân đội mà cùng lúc xuất động
hơn trăm người thì là quy mô khá lớn, phải có động tĩnh gì đó. Tuy nhiên, mọi
tin tức phản hồi đều nói rằng đêm đó không phát hiện có lệnh xuất động nhiều
người như thế, từ đó khẳng định những kẻ tấn công không phải là người của kinh
vệ đội.

Dương Thu Trì nghe xong kết quả điều tra của hai người, vô cùng bất ngờ, một
trăm người trẻ tuổi kia chẳng lẽ là trên trời rơi xuống? Chẳng lẽ Kỷ Cương
điều động nhân mã từ các vệ sở địa phương? Nếu là như vậy, thì có thể thấy
rằng Kỷ Cương đã sớm có âm mưu hạ thủ với Vân Lăng.

Quân đội Minh triều có hơn hai trăm vạn người, muốn tra hơn 100 người này từ
đâu ra căn bản là không thể. Dương Thu Trì chỉ đành lệnh cho hai người khuyếch
đại phạm vi điều tra, bám sát những xưởng quân đội sử dụng nhiều người trẻ
tuổi, hoặc các công bộ và nha môn châu huyện phụ cần có nhiều dân tráng.

Bố trí xong mọi chuyện, Dương Thu Trì mới rảnh thời gian quay lại điều tra án
ái thiếp của Tiết đô đốc bị gian sát. Hắn cần tra kỷ xem Lâm Viễn có phải là
hung thủ cưỡng gian rồi giết ái thiếp của Tiết đô đốc thật hay không.

Hắn lấy mẫu máu của Lâm Viễn. Kết quả vô cùng bất ngờ, vì nhóm máu của Lâm
Viễn không phải là nhóm A, trong khi tinh dịch thu được ở hiện trường lại
thuộc nhóm A, điều này bài trừ hiềm nghi Lâm Viễn gian sát Hư Linh Tử. Chẳng
lẽ Kỷ Cương yên tâm giao Lâm Viễn cho Dương Thu Trì là vì y sớm biết Lâm Viễn
căn bản chẳng phải là hung thủ?

Kỷ Cương rõ ràng biết hoàng thượng bảo hắn chém đầu Lâm Viễn kết thúc án này,
và cũng biết Lâm Viễn không phải là hung thủ, thế mà vẫn cứ giao cho hắn, rõ
ràng là không xuất phát từ hy vọng hắn sẽ tra ra chân tướng trả lại sự thanh
bạch cho Lâm Viễn, mà mong hắn án chiếu theo ý tứ của hoàng thượng, giết chết
Lâm Viễn, kết án, thí tốt giữ xe.

Nhưng mà cầu là cầu còn lộ là lộ, Dương Thu Trì quyết không giết oan người,
cho nên lệnh tha ngay cho Lâm Viễn, những báo cho tên này biết trước khi án
phá xong không được rời khỏi thành, sẽ tùy tiện gọi khi cần đến.

Kỷ Cương giao Lâm Viễn cho Dương Thu Trì, đã báo hắn là hoàng thượng cần Dương
Thu Trì giết tên này để kết án. Và để biểu thị Kỷ Cương đối với bộ hạ ân đức,
còn đặc ý dặn tên này yên tâm ra đi, Kỷ Cương sẽ hậu táng cho hắn. Do đó, Lâm
Viễn biết mình chết chắc rồi. Hiện giờ nghe Dương Thu Trì tha cho mình, chết
đi sống lại, không khỏi mừng như điên, dập đầu lạy Dương Thu Trì lia lịa: “Ơn
tha mạng của hầu gia, thuộc hạ cả đời khó quên…!”

Án ái thiếp của Tiết đô đốc bị giết từ đây coi như đứt manh mối, khiến cho
Dương Thu Trì thập phần ủ rũ, nên lười đáp Lâm Viễn, phẩy tay cho hắn đi. Lâm
Viễn ra đến cửa, cúi đầu ngẫm nghĩ, lại chuyển thân quay trở lại, nói với
Dương Thu Trì: “Thuộc hạ có một chuyện cần phải trình bày với hầu gia.”

Dương Thu Trì hỏi: “Chuyện gì? Cứ nói xem.”

Lâm Viễn thấy trên đại đường chỉ có Tống Vân Nhi và bọn Nam cung Hùng ba hộ
vệ, biết đây đều là tâm phúc của Dương Thu Trì, liền bước tới gần hạ giọng
nói: “Thuộc hạ biết những người tập kích Vân Lăng đêm đó là ai.”

Dương Thu Trì vui mừng hỏi: “Thật không? Là người nào?”

“Là thân binh hộ vệ Thiên sách vệ của nhị hoàng tử.”

Dương Thu Trì lắc đầu: “Không đúng, chúng ta đã tra qua hai mươi hai vệ trong
thành, bao gồm Thiên sách vệ, đích xác là không phải.”

Lâm Viễn ngẫm nghĩ, cắn răng áp giọng thấp hơn nữa: “Nhị hoàng tử đang tiến
hành khoách biên đối với Thiên Sách vệ, mới chiêu nạp rất nhiều người, những
người này không ở trong doanh địa của Thiên Sách vệ ở Hán vương phủ.”

“Vậy a?” Dương Thu Trì cả kinh, chong mắt nhìn Lâm Viễn, “Vậy ở đâu?”

“Ở ngoài thành ba chục dặm, trong hẻm núi tên là Hạnh Tử ao.” Sắc mặt của Lâm
Viễn tái nhợt, “Trước đây không lâu tôi bảo hộ Kỷ chỉ huy… Kỷ Cương đến nơi
đó, cho nên biết. Đêm đó tôi nhận ra một số người trong bọn chúng.”

Dương Thu Trì nhìm Lâm Viễn chằm chằm: “Ngươi vì sao báo cho ta chuyện này?”

Lâm Viễn nói với giọng căm hận: “Kỷ Cương rõ ràng là biết tôi không giết ái
thiếp của đô đốc, thế mà vẫn cứ giao tôi ra, cho tôi chịu chết, uổng cho tôi
liều mạng theo hầu lão! Dương hầu gia công minh chấp pháp, trả lại sự thanh
bạch cho tôi. Tôi nói chuyện này là báo đáp đại ân của hầu gia, dù gì tôi một
thân một mình, không có gì vướng bận, sau này sẽ xa chạy cao bay.”

Lâm Viễn đã biết hậu quả khi nói ra đại bí mật này. Nhưng mà, Dương Thu Trì
trong tình huống có ý chỉ của hoàng thượng mà không giết hắn, khiến cho y cảm
kích vô cùng. Y dù sao cũng là một hán tử huyết tinh, có ân là báo, lần này
chết đi sống lại, khiến cho y nhìn rõ sự lạnh lùng tàn nhẫn và tình cảm giả
dối của Kỷ Cương, nên quyết ý li khai. Trước khi đi, y suy đi nghĩ lại, cuối
cùng vẫn quyết định nói ra bí mật này.

Dương Thu Trì lệnh cho Nam Cung Hùng bảo người mạng ra hai trăm lượng bạc
trắng cho Lâm Viễn, đưa y phục cho y thay. Lâm Viễn sau khi hóa trang che mặt,
vạn tạ đại ân của Dương Thu TRì, rời khỏi kinh thành.

Tống Vân Nhi nói: “Ca, hoàng thượng thánh mệnh bảo huynh giết Lâm Viễn, trả
lời cho Tiết đô đốc, kết thúc án này. Huynh hiện giờ thả hắn rồi, sau này sao
ăn nói với hoàng thượng?”

Dương Thu Trì đáp: “Ta không thể giết người vô tội, hiện giờ chứng cứ chí ít
còn không thể chứng minh hắn giết người phạm vương pháp, nếu như ta lạm sát vô
cớ, so với Kỷ Cương cẩu tặc có khác gì? Còn về chỗ của hoàng thượng, ta sẽ đến
nói. Hoàng thượng để ta giết Lâm Viễn, là vì ta báo với Hoàng thượng Lâm Viễn
có hiềm nghi phạm tội trọng đại. Hiện giờ hiềm nghi đã được bài trừ, đương
nhiên không thể loạn sát. Hoàng thượng nhất định có thể lý giải. Chúng ta tốt
nhất là trước khi hoàng thượng hỏi đến chuyện này, bắt được hung thủ chân
chính.”

Tống Vân Nhi hỏi: “Ca, tên Lâm Viễn vừa rồi nói chuyện đó đó, có khi nào nói
dối không?”

“Ta xem hắn không giống như nói dối, hơn nữa, ta đã thả hắn đi, hắn đi là được
rồi, còn có lý do gì mà biên ra chuyện này lừa ta? Hắn cũng không biết ta sẽ
tống tặng hắn hai trăm lượng bạc a.”

“Nói không chừng Kỷ Cương bày ra vụ mai phục gì đó ở Hạnh Tử ao, khiến Lâm
Viễn dẫn dụ chúng ta tới!”

“Không giống, cũng không có khả năng. Hoàng thượng đã nói rõ ràng rồi, ta và
hắn không thể mèo chó đấu nhau nữa. Nếu không thì mang đầu đến nộp. Quân vô hí
ngôn, Kỷ Cương hắn có cái gan bằng trời thì ám sát ta còn được, chứ mà dám
công khai phái quân đội dùng đao kiếm đánh đấu với chúng ta thì không thể nào.
Nhưng mà, cẩn thận giữ được thuyền vạn năm, chúng ta vẫn cứ cử thám tử tới tra
xét trước, xác định xem có thật là có chuyện này hay không.”

Dương Thu Trì cho gọi Vân Lăng lại, đem chuyện này nói ra, dặn dò gã phái một
đội mật thám đi trinh sát Hạnh Tử ao ngoài kinh thành.

Vân Lăng đi rồi, Tống Vân Nhi hỏi: “Ca, Thiên sách vệ của nhị hoàng tử đã có
năm nghìn người rồi, bảo hộ Hán vương phủ của hắn an nhàn có dư, hắn còn chiêu
thêm nhiều người trốn trong sơn cốc bí mật huấn luyện để làm gì? Chẳng lẽ hắn
muốn…” Tống Vân Nhi chép miệng hai cái, tuy không phát âm, nhưng từ động tác
của vành môi ai cũng dễ dàng đoán ra hai từ đi sau đó chính là … tạo phản!

Dương Thu Trì mỉm cười gật đầu: “Từ chuyện tối qua hắn uy hiếp ta nói là chờ
hắn lên làm cái gì đó rồi thì chuyện đầu tiên sẽ diệt cửu tộc của ta, và nhìn
cái thế huyênh hoang ngông cuồng đó, chuyện ấy là rất có thể. Nếu không, hắn
bí mật huấn luyện một chi quân đội để làm gì?”

Tống Vân Nhi ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Huynh nói coi, tên Kỷ Cương này có tham gia
vào trong đó không?”

“Vừa rồi Lâm Viễn đã nói rồi, hắn sở dĩ biết chuyện này, là theo đội bảo hộ Kỷ
Cương đi cùng nhị hoàng tử Chu Cao Hú đến nơi đó. Do đó quá rõ ràng là chuyện
này Kỷ Cương có phần. Hà hà, hai bọn chúng là sói lang cùng chung đường, hai
mũi cùng thở một luồng không khí, thứ chuyện thế này nếu thiếu Kỷ Cương hắn là
không thể thực hiện chút nào.”

Tông Vân Nhi nói: “Như vậy thì được! Chúng ta bắt cái giò này của Kỷ Cương là
có thể tố cáo hắn mưu phản, diệt cửu tộc của hắn rồi!”

Dương Thu Trì lắc đầu: “Chúng ta trước hết cần phải chờ kết quả thám tra của
Vân Lăng đã. Và chỉ bằng có chuyện nhị hoàng tử khuyếch trương Thiên Sách vệ,
bí mật huấn luyện quân, tối đa chỉ bị tội tự tiện tăng quân, không thể luận
định nhị hoàng tử mưu phản được, vì nó quá miễn cưỡng, không đủ sức thuyết
phục, không đạt tới yêu cầu một chiêu chế định.”

“Vậy à? Vậy làm sao bây giờ?” Tống Vân Nhi nhíu mày.

“Chúng ta tiếp tục điều tra, nắm bắt chứng cứ toàn diện âm mưu phản loạn của
chúng. Hoàng thượng đã ra lệnh thật rõ là không cho phép ta tra Kỷ Cương, chỉ
có nắm được bằng chứng mưu phản chân thật của chúng, mới có thể đánh đổ hắn
được. Do đó, chúng ta không động thì thôi, hễ động là nắm ngay thất thốn (chỗ
nhược) của hắn, triệt để đánh cho hắn chết! Cơ hội chỉ có một lần, tố cáo
không thành, chúng ta sẽ tiêu đời.”

Tống Vân Nhi ngẫm nghĩ, hỏi: “Hay là chúng ta thông qua người khác tố cáo, ví
dụ như báo cho thái tử, để cho y đi nói với hoàng thượng, có được không?”

Dương Thu Trì lắc đầu: “Ta đã sớm nghĩ đến cách này, nhưng mà không thể được.
Trước hết, thứ chuyện đại sự tuyệt mật rụng đầu như chơi này, đương nhiên ít
người biết một chút thì an toàn hơn một chút. Một khi tin tức bại lộ, Chu Cao
Hú, Kỷ Cương khẳng định sẽ bí quá hóa liều, như vậy thì nguy hiểm rồi. Kế nữa,
tính tình của thái tử khoan hậu nhân từ, tuy nhị hoàng tử, tam hoàng tử lúc
nào cùng dòm ngó địa vị thái tử của y, mấy lần mưu đoạt, thậm chí tam hoàng tử
còn trực tiếp hành thích hoàng thượng, mưu toan tạo phản, thái tử không những
không mượn cớ trừ hai người họ, mà còn nói giúp cho họ. Điều này cho thấy,
thái tử xem trọng tình huynh đệ vô cùng. Nếu như báo cho thái tử biết, không
chắc rằng y sẽ không để lộ ra chuyện.”

Tống Vân Nhi nói: “Đúng, muội thấy thái tử này quả thật là do dự thiếu quyết
đoạn, sự tình bình loạn thế này chỉ sợ y không thể đảm nhiệm. Vậy hay là tìm
người khác báo cho hoàng thượng? Ví dụ như là Lý công công.”

Dương Thu Trì lắc đầu đáp: “Cũng cùng một đạo lý, bất quản là tìm ai, đều có
khả năng tiết lộ tin tức. Hơn nữa, nếu như chứng cứ của chúng ta đủ để đánh đổ
bọn Kỷ Cương, trự tiếp báo cho hoàng thượng hay là thông qua người khác báo
thì đều như nhau. Nếu như chứng cứ của chúng ta không đủ đánh đổ chúng, cho dù
chúng ta thông qua người khác tố cáo với hoàng thượng, hoàng thượng vẫn sẽ tra
ra được. Và khi tra ra chúng ta rồi, thì coi như tiêu. Đây dù sao cũng lại
chuyện lớn liên quan đến mưu phản, nhất định sẽ tra ra tận gốc ngọn.”

Nói cho cùng, thì chuyện này chỉ đành phải chờ rồi tính sau.

Hiện giờ án ái thiếp của Tiết đô đốc bị giết đã đứt manh mối, không có cách gì
tra tiếp, Dương Thu Trì nhớ lại lời hứa đến Ứng Thiên phủ trực tiếp tuyển lựa
hai trăm tú nữ để dâng cho hoàng thượng. Đây là chuyện quan trọng, không thể
để trễ, cho nên hắn mang theo Tống Vân Nhi cùng đội hộ vệ đến đó luôn.

Trong nha môn của Ứng thiên phủ, Đổng Phủ Thừa đã nóng lòng như kiến trong nồi
nóng, thánh mệnh là hôm nay báo danh sách tú nữ lên. Sáu trăm tú nữ đã tuyển
rồi, đều ở đầy trong vường của nha môn, thế mà Dương đại nhân vẫn chưa lộ mặt,
khi đến nhà thỉnh, thì được báo là đến nha môn của Nam Trấn phủ ti. Đổng Phủ
Thừa không dám phái người đến chỗ cẩm y vệ thôi thúc Dương Thu Trì đi tuyển
lựa nữ nhân, chỉ đành đứng ngồi không yên ở trong vườn, cầu mong cho Dương Thu
Trì sớm đến nha môn.

Cuối cùng thì người mà y mong cũng đến, Đổng Phủ Thừa vui vẻ bước tới đón
Dương Thu Trì: “Phủ doãn đại nhân, ngài đã đến rồi, chuyện tú nữ này hôm nay
phải báo lên, nếu trễ thì chúng ta gặp phiền phức ngay.”

Dương Thu Trì cười cười: “Hầy, không phải là chọn nữ nhân sao, giản đơn quá
mà, ngươi cho bọn họ mười người một tổ, bước lên trình diện, bổn quan sẽ ở đại
đường chấm chọn ngay luôn.”

“Dạ dạ, nhưng mà, những tú nữ này thân phận quê quán và lý lịch gia đình thanh
bạch thế nào, có phải là hoàng hoa khuê nữ (con gái chưa chồng, còn trinh
trắng), không có tật bệnh, nhân đinh hộ sổ thế nào đại nhân cần phải xem qua
mới được a.”

Dương Thu Trì quét mắt nhìn, thấy bên buồng lò sưởi cạnh đại đường bày một
đống tư liệu như cái núi, đầu lập tức ngây ra: “Những cái đó ngươi xem hết
chưa?”

“Đã xem qua. Ti chức đều xem qua. Những ngày này ti chức tổ chức hết ổn bà và
lang trung trong Ứng Thiên phủ tiến hành kiểm tra thân thể của tú nữ. Những kẻ
nào không còn trinh, có bệnh, không phù hợp yêu cầu đều bị đưa về quê thay
người khác. Những ngày này từ sáng tới tối đều bận rộn, cho đến bây giờ, sáu
trăm nữ tử ở đầu đều là hoàng hoa khuê nữ, không có tật bệnh gì, gia đình
trong sạch, đều do các vùng đảm bảo.”

Dương Thu Trì gật đầu, quay sang hỏi Long sư gia lưu lại ở đây quản lý hành
chánh sự vụ: “Tiên sanh đã xem qua chưa?”

Long sư gia đáp: “Bỉ nhân tử tế thẩm tra qua từng trường hợp một, hiện giờ sáu
trăm người này đều phù hợp yêu cầu tuyển tú nữ.”

“Vậy được, các ngươi đã thẩm tra qua, vậy ta không xem nữa. Dù gì ba chúng ta
cũng là cột chung một dây ngựa, nếu thẩm tra để sơ hở chỗ gì, ta trốn không
thoát, hai ngươi cũng không xong. Ha ha…”

Hai người kia vội vã khom lưng cười hề hề, luôn miệng xưng không dám sơ sót.

Dương Thu Trì bước lên đại đường, vỗ kinh đường mộc: “Mang tú nữ lên công
đường!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.