Nạp Thiếp Ký – Chương 483: Cứ đợi mà xem (2) – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 483: Cứ đợi mà xem (2)

Lại chờ thêm hai thời thần nữa, đến thời điểm quy định, Dương Thu Trì lệnh đặt
xác tử tù lên cáng gỗ khiêng đến ngoài ngọ môn của hoàng cung. Kỷ Phiếu và
quan viên giám đốc của nhị hoàng tử cũng theo sau.

Đến lúc này, mặt trời đã xuống núi, dư huy ánh hồng cả trời không. Nhị hoàng
tử Chu Cao Hú, Kỷ Cương, Thanh Khê công chúa Vân Lộ và Vân Lăng đều đã đến.

Đến giờ hẹn, ngọ môn mở ra, Minh Thành Tổ ngồi kiệu vàng được chúng đại nội
thị vệ và thái giám phò tá ra ngoài ngọ môn, Dương Thu Trì cùng mọi người vội
vã quỳ nghênh.

Minh Thành Tổ xuống kiệu, đi thẳng đến xe đặt xác tử tù, mượn ánh chiều tà
kiểm tra tử tế vết thương của thi thể, cùng đặc điểm của thi cương và thi ban,
lại cho người dùng nước sạch tẩy rửa vết thương. Quả nhiên, tình hình của thi
thể này so với thi thể tối qua hoàn toàn nhất trí.

Kỷ Cương và Nhị hoàng tử Chu Cao Hú cũng bước lên tra khám tử tế, không tìm ra
dấu hiệu nghi ngờ gì chống lại kết quả rõ ràng trước mắt.

Minh Thành Tổ nói với Kỷ Cương: “Kỷ ái khanh, xem ra án Vân Lăng giết người rõ
ràng là oan uổng, khanh thấy sao?”

Hoàng thượng đã định án này là oan rồi, Kỷ Cương y còn nói được gì nữa? Huống
chi, dùng thi thể thông qua kiểm nghiệm, đã chứng minh lời Dương Thu Trì nói
tối qua hoàn toàn là thật, chứng cứ nằm sẵn ở chỗ đó. Kỷ Cương có bản lãnh thế
nào cũng không thể lật ngược tình thế. Hơn nữa, loại kiểm nghiệm thi thể này y
không hiểu rõ, muốn tìm ra kẻ hở cũng không biết tìm ở đâu.

Kỷ Cương vô cùng giỏi về ứng biến, có thể nhanh chóng điều chỉnh quan điểm của
mình, liền quỳ sụp xuống dập đầu: “Hoàng thượng, là vi thần… vi thần thất
tra, không phát hiện án này là oan, thỉnh hoàng thượng tứ tội.”

Minh Thành Tổ khoác tay, cho y bình thân: “Được rồi, cái này cũng không trách
ngươi. Trẫm cũng là xem kiểm nghiệm hôm nay xong mới tin lời Dương ái khánh là
không sai.”

Ông ta quay sang nói với Dương Thu Trì: “Dương ái khanh, ngươi thật giỏi, về
trinh phá án kiện rõ ràng là rất tài, có thể kịp thời phát hiện án oan. Rất
tốt.”

Dương Thu Trì khom người thưa: “Tạ hoàng thượng khen tưởng.” Dừng lại một
chút, lại nói: “Hoàng thượng, thi thể kia bị kiếm đâm chết ở hậu tâm, hiển
nhiên là bị người sát hại, vi thần muốn lập án điều tra, thỉnh hoàng thượng ân
chuẩn.”

“Đây là sự tình của Ứng Thiên phủ của ngươi, ngươi cứ tự tra xét đi.” Minh
Thành Tổ đáp, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại bổ sung: “Nhưng mà, trẫm tối
qua đã nói rồi, ngươi tra án thì được, nhưng nếu tra tới Kỷ ái khanh thì dừng,
kéo người bị tra ra trị tội là được, đối với những chuyện liên hệ tới Kỷ ái
khanh, không cho phép tra nữa! Có nghe hay không?”

“Thần tuân chỉ.” Dương Thu Trì thầm nghĩ, Minh Thành Tổ đối với Kỷ Cương rõ
ràng là thật có ý bênh vực, tra cũng không được phép tra, huống chi trị tội.

Minh Thành Tổ lại quay sang Kỷ Cương: “Kỷ ái khanh, ta nghe nói cháu ngươi
nhìn trúng thiếp thất Liễu thị của Dương ái khánh, sống chết gì cũng đòi người
ta cắt ái, còn động thủ với người thiếp khác là Tống thị của Dương ái khanh
tại pháp trường, có chuyện này không?”

Kỷ Cương toát mồ hôi lạnh, y biết Kỷ Phiếu thích Liễu Nhược Băng xong, liền cổ
động Kỷ Phiếu hướng tới Dương Thu Trì đòi người, lại đỡ lưng cho gã, nói sẽ
nghĩ biện pháp chiếm cho được Liễu Nhược Băng về tay. Chuyện có thể cướp được
mỹ thiếp của Dương Thu Trì thì Kỷ Cương dù nằm mơ cũng nghĩ tới, cho nên hôm
nay Kỷ Phiếu mới có chuyện mặt dày không hề sợ sệt gì tuyên bố sẽ chiếm bằng
được Liễu Nhược Băng.

Chuyện tranh đấu trên pháp trường giữa Kỷ Phiếu và Tống Vân Nhi có rất nhiều
người chứng kiến, tai mắt của Minh Thành Tổ được nhiên không chỉ dựa vào một
mình Kỷ Cương y, cho nên tin tức nhanh chóng đến tai ông ta.

Kỷ Cương và Dương Thu Trì hòa bình đối xử với nhau, khống chế quyền lực lẫn
nhau là điều mà Minh Thành Tổ hi vọng nhất, nhân vì hai người này đối với ông
ta rất hữu dụng. Ông ta không hi vọng gây ra mâu thuẫn gì, đặc biệt là về vấn
đề nữ nhân. Minh Thành Tổ biết Dương Thu Trì yêu thương và bảo vệ thê thiếp
như mạng sống, lúc trước đã không ngại kháng chỉ, Kim Thư Thiết Khoán quý giá
là vậy mà đi đổi Hồng Lăng, bản thân ông ta là hoàng thượng mà còn không đụng
được nữ nhân của Dương Thu Trì, thậm chí đó chỉ là một nha hoàn, thì cháu của
Kỷ Cương là cái thá gì mà đòi chiếm tiểu thiếp của hắn, chẳng phải là muốn lấy
mạng ra mà đấu hay sao? Đây dĩ nhiên là chuyện Minh Thành Tổ không muốn chứng
kiến.

Kỷ Cương vừa rồi mới bò dậy, giờ nghe lời hỏi nghiêm lạnh này, liền ú ớ quỳ
xuống, đáp: “Vi thần không biết chuyện này, vi thần quản giáo không nghiêm,
thỉnh hoàng thượng tứ tội!”

Minh Thành Tổ hừ một tiếng thật mạnh, gay gắt: “Trẫm nghe nói, cháu của ngươi
sẽ không tiếc thứ gì, bằng mọi giá phải cướp cho được ái thiếp của Dương ái
khanh. Hừ! Cướp đoạt dân nữ, đã là tội mà quốc pháp khó dung, huống chi cháu
của ngươi còn có chủ ý đó với thiếp thất của Trấn Viễn hầu. Cái gan của hắn
chẳng phải là quá lớn hay sao? Cháu của ngươi đâu? Ngươi đi hỏi hắn, trẫm muốn
nghe thử hắn muốn không tiếc giá gì mà cướp đoạt thiếp thật của người ta vậy?”

Kỷ Cương chưa bao giờ nghe Minh Thành Tổ dùng ngữ khí nặng nề như vậy nói với
mình, sợ đến nỗi mặt mày tái ngắt, dập đầu mấy cái, bò dậy đến trước mặt Kỷ
Phiếu, tát vào mặt hắn một cái thật mạnh.

Kỷ Phiếu đã từ xa nghe được lời của Minh Thành Tổ, sợ đến toàn thân cứng đờ.
Đối với cái tát của Kỷ Cương, hắn chẳng dám tránh né chút nào, ráng chịu cái
đánh như trời giáng. Một tiếng chát vang lên, Kỷ Phiếu loạng choạng ngã xuống
đất, mũi miệng ứa máu, mắt nổ đom đóm. Trước đó hắn đã bị một viên đá bắn gãy
răng, cái tát này đánh gãy thêm hai cái nữa, cùng với máu nhổ luôn ra ngoài.

Kỷ Cương quát lớn: “Tên nghịch tử ngươi, không ngờ lại làm chuyện ti bỉ vô sỉ
như vậy, lão tử… lão tử chém chết ngươi!” Y xông đến đại nội thị vệ đeo đao
ở bên cạnh, rút yêu đao ra, giơ thật cao như muốn chém Kỷ Phiếu đang nằm trên
đất.

Các tùy tùng vội vã ngăn lại, luôn miệng khuyên xin. Kỷ Cương không nghe không
tha, cố sức vùng ra huy đao định chém. Kỷ Phiếu sợ quá quỳ xuống đất, liên tục
dập đầu, khóe miệng chảy ứa đầy máy, hàm hồ không rõ khóc xin: “Điệt nhi sai
rồi, bá phụ tha mạng! Điệt nhi không dám nữa…”

Minh Thành Tổ quát: “Được rồi!”

Nghe Minh Thành Tổ nói vậy, Kỷ Cương bấy giờ mới đình chỉ vùng vẫy, tùy tùng
lập tức đoạt lấy yêu đao trong tay y, trả lại cho thị vệ.

Kỷ Cương lại đá Kỷ Phiếu một cước, quát bảo: “Tên súc sinh nhà ngươi, còn
không mau bò tới hướng hoàng thượng lãnh tội!”

Kỷ Phiếu vội quỳ lếch tới trước mặt Minh Thành Tổ, dập đầu binh binh: “Tại
hạ… không, thảo dân dám liều mạng chó mưu đòi thiếp thất của Dương hầu gia,
quả thật là tội đáng vạn chết, tội đáng vạn chết, sau này không dám nữa, thỉnh
hoàng thượng tứ tội…”

Minh Thành Tổ lại hừ mạnh thêm cái nữa, chuyển thân nói với Kỷ cương và Dương
Thu Trì: “Hai vị ái khanh, trẫm không hi vọng sau này sẽ phát sinh sự tình đại
loại như thế này nữa! Trẫm tối qua đã nói rồi, hai ngươi chính là trọng thần
mà trẫm thập phần ỷ trọng. Trẫm đối với hai ngươi đều tín nhiệm vô cùng, hai
ngươi nhất định phải thành tâm đoàn kết, cộng đồng chấp chưởng cẩm y vệ. Sau
này, trẫm mà nghe được sự tình đấu đánh trong nhà thế này, hai ngươi cứ đem
cái đầu đến gặp trẫm!”

Dương Thu Trì và Kỷ Cương vội vã quỳ xuống lãnh chỉ.

Minh Thành Tổ quay sang nói với Vân Lăng: “Hiện giờ đã chứng minh ngươi là oan
uổng, trẫm chuẩn cho ngươi phục nguyên quan chức.”

Vân Lăng mừng rỡ quỳ xuống dập đầu.

Vân Lộ cũng thập phần cao hứng, thi lễ thưa với Minh Thành Tổ: “Đa tạ phụ
hoàng.”

Minh Thành Tổ khởi giá về cung, Vân Lăng vội biểu kỳ cảm tạ Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì vỗ vai hắn, bảo: “Ngươi thụ khổ rồi, rất may là có kinh mà không
hiểm.”

Kỷ Cương đỡ người cháu dậy, thấy gã không có gì đáng ngại, mớii yên tâm bước
lại trước mặt Dương Thu Trì, cung tay nói: “Dương đại nhân, hoàng thượng lệnh
hai ta thành tâm đoàn kết, cộng đồng chấp chưởng cẩm y vệ cho tốt, sau này có
chuyện gì thỉnh lượng thứ nhiều!”

Dương Thu Trì cũng ôm quyền trả lễ: 'Nói rất hay nói rất hay! Bổn quan chấp
chưởng Nam trấn phủ ti, kiểm sát pháp kỷ của cẩm y vệ, nếu có chỗ nào đắc tội,
thỉnh chỉ huy sứ đại nhân thứ lỗi cho.”

Kỷ Cương cười âm âm: “Dương đại nhân quá khách khí rồi, đó chính là chuyện
trong quyền hạn của Nam Trấn phủ ti, bổn quan sau này không thể can thiệp
ngang được, nhất định sẽ phối hợp Dương đại nhân.”

“Như thế rất tốt!”

Kỷ Cương ôm quyền xá xá, chuyển thân dẫn cháu cùng thuộc hạ bỏ đi.

Tống Vân Nhi đến cạnh Dương Thu Trì, vừa rồi hoàng thượng cho Kỷ Phiếu một bài
học, khiến Tống Vân Nhi cao hứng phi thường, khẽ nói: “Ca, xem ra hoàng thượng
cũng bảo vệ và ủng hộ cho huynh lắm chứ.”

Dương Thu Trì cười cười: “Hoàng thượng không hi vọng ta và Kỷ Cương người nhà
đấu nhau. Kỷ Cương không quang minh chính đại như chúng ta. Hắn thích sử dụng
âm chiêu. Kỷ Phiếu nằng nặc đòi có Băng nhi, nhất định là do Kỷ Cương ở sau
bày trò quỷ. Hoàng thượng đương nhiên biết điểm này, cho nên mới cố ý mượn
chuyện của Kỷ Phiếu mà điểm tỉnh hắn, khiến hắn không dám làm trò mèo gì đó
hại chúng ta nữa.”

“Nghe lời vừa rồi của Kỷ Cương, chẳng lẽ hắn muốn bắt tay làm hòa với chúng
ta?”

“Hừ, chó sủa không cắn người, cắn người thì không sủa. Kỷ Cương đặc biệt thù
dai, không có khả năng từ giờ bỏ qua mọi chuyện, sau này chúng ta phải để tâm
đề phòng. Chuyện công khai không được hắn sẽ làm ngấm ngầm, cần phải đề phòng
hắn sử dụng ám chiêu.”

Lúc này, Vân Lộ đã bước tới kéo tay Dương Thu Trì: “Thu Trì ca, thật là cảm tạ
huynh lại cứu mạng của ca ca muội. Muội đêm nay thỉnh khách, chúng ta say sưa
một trận, thế nào?”

Dương Thu Trì cũng rất cao hứng, cười đáp: “Được a, nhưng mà cứ để ta thỉnh
khách đi, để Hồng Lăng làm một bàn gì đó ngon ngon, để ủy lạo cho Vân Lăng một
trận. Lần này hắn chịu thiệt thòi, uống vài chung rượu để giải xui a.”

Trở về hầu gia phủ, chúng nữ nghe qua mọi chuyện, đều cao hứng phi thường.
Hồng Lăng loáng cái đã làm một bàn toàn thức ăn ngon, hai anh em Vân Lăng Vân
Lộ cùng cả nhà hân hoan tụ hội, uống một bữa thật vui.

Sáng hôm sau, Dương Thu Trì mang theo Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng cùng các
hộ vệ đến Nam Trấn phủ ti.

Mã Độ và Ngưu Đại Hải báo cáo với Dương Thu Trì tình hình bọn họ đã điều tra
về hơn trăm người thân phận bất minh ẩu đả Vân Lăng đêm đó. Căn cứ tú bà của
Miên Xuân lầu và bọn móng rùa tận mắt chứng kiến, cùng các khách làng chơi đến
đó, thì những người này rất lạ, họ không nhận ra ai, chưa gặp bao giờ. Lúc đó
bọn chúng cũng không nói chuyện, chỉ im lìm đánh rát, do đó không nghe được
khẩu âm.

Nhưng mà, bọn họ cũng cung cấp một tình tiết vô cùng trọng yếu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.