Nạp Thiếp Ký – Chương 482: Cứ đợi mà xem (1) – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 482: Cứ đợi mà xem (1)

Dương Thu Trì cũng cười ha hả: “Vân nhi, muội đừng có coi thường Kỷ công tử
nghe. Kỷ gia của họ có thể là có môn công phu gia truyền này đó, nói không
chừng có thể biến thành cóc thật, ha ha ha.”

Tống Vân Nhi cũng ngửa cổ cười: “Đúng đúng, kỳ thật hắn cho dù không biến, so
với cóc cũng không kém gì bao nhiêu, ha ha ha…”

Kỷ Phiếu tức giận, gấp phạch quạt giấy, mặt mày tái xanh chỉ Tống Vân Nhi
quát: “Ngươi dám làm nhục ta! Hừ! Nếu như ngươi không phải là muội muội của
Liễu cô nương, hừ hừ, Kỷ Phiếu ta sẽ cho ngươi biết tay!”

Tống Vân Nhi cười trào phúng: “Vậy sao? Biết tay làm sao nào? Muốn luyện chân
tay với bổn cô nương sao?”

“Được! Vậy thì chúng ta luyện tập thử.” Kỷ Phiếu nheo mắt, phóng ra hàn quang
âm lãnh, nhìn Tống Vân Nhi trừng trừng.

Tống Vân Nhi cũng không vừa: “Vậy ngươi lấy binh khí ra đi!”

Kỷ Phiếu không nói gì, giắt quạt vào eo, từ từ rút trong lòng ra một bao tay
màu trắng dài đeo lên, kéo lên tận vai. Đôi bao tay này không biết được làm
bằng thứ gì mà nhìn có vẻ nhu nhuyễn vô cùng, dưới ánh mắt trời phát ánh sáng
lấp lánh.

Kỷ Phiếu mạng bao tay xong, quát bảo: “Đắc tội!” Rồi chợp tới ngực của Tống
Vân Nhi.

Chiêu này xuất thủ hạ lưu, Tống Vân Nhi phừng lửa giận, hàn quang lóe lên,
đoản kiếm hiện ra trong tay áo, cắt ngay cổ tay của Kỷ Phiếu.

Nhưng chỉ nghe vang lên một tiếng cách, dường như là đoản kiếm chém vào kim
loại gì đó. Ma trảo của Kỷ Phiếu bị kiếm đánh bật ra, nhưng không hề thụ
thương.

Dương Thu Trì ồ lên một tiếng, vốn còn lo là nếu như Tống Vân Nhi cắt gọn cổ
tay của tên tiểu tử này thì sẽ phiền phức vô cùng. Không ngờ tiểu tử này mang
một đôi găng tay, dường như là một món bảo bối, đao thương không chém đứt
được.

Có lợi khí này, Kỷ Phiếu xuất thủ như gió, tựa hồ như có ý đùa bỡn Vân Nhi,
chiều nào cũng tập kích vào chỗ kín của nàng.

Tống Vân Nhi tức đến phát điên, đoản kiếm chém ra như gió, nhưng võ công của
Kỷ Phiếu cũng không thường, hôm qua tuy bị trúng phi tiêu của Liễu Nhược Băng
ở đùi, nhưng không thương đến gân cốt, do đó không có gì đáng ngại. Hiện giờ
hắn lại có đôi găng tay phòng hộ sát người, còn Tống Vân Nhi thì không dám hạ
sát thủ, cho nên hai bên giằng co rất lâu.

Lúc này, một giọng nói trong trẻo cất lên: “Vân nhi, dùng tiểu cầm nã thủ đối
phó hắn!”

Dương Thu Trì vui mừng reo lên: “Băng nhi!” Hắn quay qua nhìn, quả nhiên là
Liễu Nhược Bang, mặc một bộ đồ toàn trắng, sắc mặt lãnh diểm, tay cầm một làn
trúc đựng mấy món ăn, đang từ từ bước lên chòi.

“Băng nhi, nàng sao lại đến đây?” Dương Thu Trì bước tới đón.

“Mang cho hai người đồ ăn a.” Liễu Nhược Băng mỉm cười, “Lo là chàng ăn không
quen mấy món ở ngoài, nên đặc biệt mang đồ ăn từ nhà đến.”

“Quá tốt rồi, ta đang nghĩ đồ ăn ở đại lao hình bộ này quá tệ, không biết nuốt
như thế nào cho vô đây.”

Hai người họ nói chuyện, Tống Vân Nhi cũng không chịu ở không. Nghe nói có tỷ
tỷ sư phụ đến rồi, tinh thần nàng phấn chấn, lại nghe Liễu Nhược Băng nhắc nhở
dùng tiểu cầm nã thủ để đối phó, tức thời minh bạch: Kỷ Phiếu là cháu của Kỷ
Cương, nếu giết hắn thât sẽ gây phiền phức cho Dương Thu Trì, do đó Tống Vân
Nhi tuy dùng kiếm, nhưng do không thể giết người, cho nên chỗ nào cũng bị
khiên chế, nếu đổi sang dùng cầm nã thủ để bắt bẻ vặn kéo, thì sự tình không
còn như vậy nữa.

Tông Vân Nhi đánh chát một cái rồi thu kiếm, đổi sang sử dụng tiểu cầm nã,
dùng tay không đối tay không với Kỷ Phiếu. Đến lúc này thì đôi bao tay đao
thuơng bất nhập của Kỷ Phiếu trở thành vô dụng.

Từ khi thấy Liễu Nhược Băng lên lều che nắng, ba hồn bảy vía của Kỷ Phiếu như
rời khỏi vị trí, đem hết tâm tư tập trung về phía Liễu Nhược Băng. Cao thủ đối
quyết, phân thần chẳng khác nào tự sát. Rất may là Tống Vân Nhi không muốn lấy
mạng của hắn, cho nên chỉ nghe hai tiếng lách cách, hai vai của Kỷ Phiếu đã bị
tiểu cầm nã của Tống Vân Nhi bóp trật khớp, đau khiến hắn suýt ngất đi.

Tống Vân Nhi thuận thế phi một cước, đá Kỷ Phiếu ra khỏi lều, rơi mạnh xuống
đất.

Tùy tòng của Kỷ Phiếu đều ngẩn người kinh hãi, vội chạy đến vây lấy đỡ hắn
lên.

Kỷ Phiếu đau đến toát mồ hôi lạnh, trong bọn hộ vệ có người biết tiếp cốt, cho
nên giúp Kỷ Phiếu khôi phục lại các vị trí trật khớp đi, xong sau đó Kỷ Phiếu
mới đi cà nhắc bước lên lều che.

Tống Vân Nhi cười hỏi: “Tiểu tử, vừa rồi ai biết tay hả?”

Kỷ Phiếu nhìn Liễu Nhược Băng, chẳng màng gì lời trào phúng của Tống Vân Nhi,
trước hết cười hì hì xá dài Liễu Nhược Băng: “Tại hạ Kỷ Phiếu xin chào Liễu cô
nương!”

Liễu Nhược Băng nói với Dương Thu Trì: “Phu quân, chàng và Vân nhi từ từ ăn,
thiếp thân đi về trước. Trong lều này có một con ruồi xanh lớn, khiến người ta
thập phần chán ghét, hai người ăn nên tránh xa nó chút, miễn bị ghớm ảnh hưởng
khẩu vị.”

Dương Thu Trì vuốt ve gương mặt nàng, mỉm cười gật đầu.

Liễu Nhuợc Băng cười cười với Tống Vân Nhi, sau đó xuống lều bỏ đi.

Kỷ Phiếu nhìn theo bóng lưng của Liễu Nhược Băng, có vẻ như mất mát cái gì đó.

Tống Vân Nhi nói với Kỷ Phiếu:”Ê! Ruồi nhặng xanh, bay qua chỗ khác chơi!
Không thấy chúng ta đang chuẩn bị ăn hay sao?”

Kỷ Phiếu như không hề nghe thấy, quay sang nhìn Dương Thu Trì, hai chân mềm
nhũn, quỳ sụp xuống, dập đầu mấy cái: “Hầu gia, tại hạ cầu ngài, hãy nhường
Liễu cô nương cho tại hạ đi, cầu xin ngài đó…”

Dương Thu Trì hừ lạnh một tiếng lớn, nhìn Kỷ Phiếu chằm chằm, bảo: “Kỷ công
tử, nói thật cho ngươi biết, mỗi nữ nhân của ta đều là mạng của ta, để ta
buông bỏ bất kỳ ai trong số họ, chẳng khác nào bảo ta buông bỏ sinh mệnh! Do
đó, chỉ cần ta không chết, sẽ không bỏ bất kỳ nữ nhân nào của ta!”

Kỷ Phiếu trợn mắt ngẩn ngơ, sau đó từ từ xuất hiện một tia hàn quang lãnh
khốc, tiếp theo đó đứng phắt dậy, chỉ thẳng Dương Thu Trì, tức giận quát: “Ta
cũng thật tình nói cho ngươi biết: Kỷ Phiếu ta sẽ không tiết bất cứ giá nào,
chỉ cần là cướp Liễu cô nương về tay cho bằng đước Ngươi cứ chờ mà xem!”

Dương Thu Trì lạnh lùng nói: “Ta cảnh cáo ngươi: ngươi mà dám có chủ ý đụng
tới Băng nhi của ta, ta sẽ lấy mạng ngươi! Ngươi cũng chờ đó mà xem!”

Kỷ Phiếu cười lớn đáp: “Được! Vậy chúng ta hãy cùng chờ mà xem!” Nói xong phất
bào, đi cà nhắc trở về một đầu của lều, ngồi xuống vị trí của mình.

Tống Vân Nhi hậm hực nói: “Nếu biết sớm như vậy, vừa rồi muội nên phế luôn
hắn.”

“Rồi cũng sẽ có một ngày như vậy! Chúng ta với Kỷ gia hắn là thù bất công đái
thiên, không chết không ngừng nghỉ!” Dương Thu Trì bảo, tiếp theo đó ngẫm
nghĩ: “Vừa rồi tên tiểu tử này nói bá phụ Kỷ Cương của hắn có thu năm tú nữa,
nghìn người chọn một, xinh đẹp như hoa…”

Tống Vân Nhi sầm mặt: “Sao hả? Nghe nói tới mỹ nữ là động tâm rồi hả?”

“Xì! Muội nói gì thế a?” Dương Thu Trì quay đầu nhìn Kỷ Phiếu ở góc lều phía
bên kia, hạ giọng nói: “Ta có ý nói là Kỷ Cương hiện giờ đang phụ trách tuyển
tú nữ cho hoàng thượng, tú nữ các vùng trên toàn quốc sau khi chọn ra cuối
cùng phải đến chỗ hắn. Hắn có lén giữ làm của riêng, tuyển mấy mỹ nữ cho đi Mỹ
trước?”

“Mỹ? Cái gì là Mỹ a?” Tống Vân Nhi nghe không hiểu.

“Ài! Chính là hắn đem mấy mỹ nữ tuyển riêng để giữ lại dùng, còn lại thì đem
đưa tới chỗ hoàng thượng ấy mà!”

“A? Kỷ Cương hắn không to gan như vậy chứ? Đây là nữ nhân của hoàng thượng
mà.”

Dương Thu Trì cười lạnh: “Hắc hắc, Kỷ Cương hắn ngay di thể ái phi của hoàng
thượng còn dám chặt bầm ra cho nát nhừ, còn có cái gì mà không dám làm nữa
chứ?”

Tống Vân Nhi gật đầu: “Như vậy cũng phải, hay là đem nay muội tiềm nhập vào Kỷ
phủ tra xét thử?”

“Không được! Bên cạnh Kỷ Cương không ít cao thủ, hơn nữa hiện giờ khẳng định
là hắn đang phòng chúng ta, không thể mạo hiểm!”

Tống Vân Nhi nhớ lại Vũ Đang nhị lão, bản thân nàng đánh không lại, đừng có
tiến vào rồi không ra được thì thảm lắm, liền hỏi: “Như vậy thì làm sao đây?”

Dương Thu Trì nhíu mày: “Ta hiện giờ cũng còn chưa có biện pháp nào hay, cứ
chờ xem hẳn rồi tính tiếp. Dù gì thì chỉ cần hắn dám giữ lại tú nữ tuyển cho
hoàng thượng để dùng riêng cho mình, thì tang vật không thể nào chạy được,
nhất định cũng có ngày lộ ra sơ sót thôi!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.