Nạp Thiếp Ký – Chương 479: Một trò quỷ khác (2) – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 479: Một trò quỷ khác (2)

Người cháu của Kỷ Cương là Kỷ Phiếu bị trúng một phi tiêu của Liễu Nhược Băng,
do Liễu Nhược Băng không gây phiền phức cho Dương Thu Trì, nên thương tích của
Kỷ Phiếu không nặng. Vừa rồi tên này cũng nhất mực đi cà nhắc theo sau lưng Kỷ
Cương, không ngừng nheo mắt nhìn lên nhìn xuống Liễu Nhược Băng. Lúc nào nghe
Dương Thu Trì trào phúng Kỷ Cương, Kỷ Phiếu không nhịn được bốc bừng cơn giận:
“Họ Dương kia! Con mẹ ngươi dám mắng bá phụ ngươi, con mẹ ngươi đó… ai yêu!”

Hàn quang lóe lên, Kỷ Phiếu kêu thảm thêm một tiếng, bụm miệng lùi về sau mấy
bước, cúi gập người nhổ ra ba cái răng gãy đầy máu, ngoài ra còn có một hòn đá
nhỏ, máu chảy đầy trong miệng.

Thì ra là trong hắc ám, Liễu Nhược Băng đá bật một viên đá lên, đánh trúng
miệng của Kỷ Phiếu, đánh gãy mấy cái răng của hắn.

Kỷ Phiếu bụm miệng, chỉ thẳng Liễu Nhược Băng xì xoạp không biết nói gì đó,
máu chảy không ngừng qua kẻ tay.

Tống Vân Nhi cười hi hi: “A, Kỷ công tử đang luyện một môn công phu đó à? Sao
lại ngay răng cũng luyện đến nỗi không còn luôn vậy? Hi hi ha ha!”

Kỷ Cương vốn rất bênh người nhà, nhìn thấy đứa cháu thua thiệt như vậy, đã tức
giận đến mức không kềm nỗi khí giận. Giờ nghe Tống Vân Nhi lên giọng châm
chọc, suýt chút nữa phát điên, hơi nghiêng người ra dấu, hai lão giả phía sau
Kỷ Cương vươn tay, mấy viên đá lập tức bay thẳng đến miệng của Tống Vân Nhi!

Kình phong rít mạnh, một khi bị kích trúng, không những răng bị đánh gãy vụn,
e rằng ngay cả tính mệnh cũng không còn!

Tống Vân Nhi không ngờ đối phương không có dấu hiệu gì đã đột nhiên tập kích,
chờ đến khi phát giác ra thì mấy viên ám khí đó đã bay tới mặt, trong lúc gấp
rút đành dùng thế thiết bàn kiều (thế ngửa người dựa lưng sát đất) để tránh
chúng, rồi vừa thẳng eo trở lại thì hai thanh trường kiếm đã phóng tới như
điện xẹt, phân ra đâm vào hai đùi của Tống Vân Nhi.

Hai kiếm này phối hợp nhau, nhanh như điện xẹt, Tống Vân Nhi trong lúc kinh
hoảng đã thò đoản kiếm ra gạt thanh kiếm phía phải, còn kiếm bên trái thì
không thể nào tránh được, đành nhắm mắt chờ trúng kiếm, thì hàn quang lóe lên,
đoản kiếm của Liễu Nhược Băng đã rời vỏ, đâm thẳng vào cổ của lão giả đó!

Nàng không ngờ hai người này xuất thủ nhanh như vậy, chờ đến lúc ra tay cứu
viện thì không kịp nữa rồi, bất đắc dĩ phải dùng chiều “vây ngụy cứu triệu”
này.

Chiêu này của Liễu Nhược Băng đến sau mà tới trước, lão giả kia tuy có thể đâm
xuyên vào đùi Tống Vân Nhi, nhưng cổ của mình cũng sẽ bị Liễu Nhược Băng đâm
thủng. Lão giả này vô cùng kinh hãi đối với võ công của Liễu Nhược Băng, bất
đắc dĩ phải quát lên một tiếng, triệt hồi trường kiếm gạt phăng kiếm của Liễu
Nhược Băng.

Tiếp theo đó, Liễu Nhược Băng cùng lão giả đó sáp lại đấu kịch liệt, kiếm
quang lập lòe, chớp mắt đã qua mấy chục hiệp. Liễu Nhược Băng tuy chiếm thượng
phong, nhưng nhất thời không thể đánh bại vị này.

Nhược Băng thầm lạnh lòng, có thể ngăn được mấy chục chiêu của nàng mà không
bại, thì kẻ này bản lãnh không thuộc hạng xoàng, liếc mắt nhìn về phía Tống
Vân Nhi, thấy nàng đang đấu với lão giả còn lại, chẳng rơi vào thế hạ phong
chút nào.

Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ đã rút yêu đao, thủ hạ hộ vệ của Kỷ Cương cũng
rút đao đối địch, chỉ cần một tiếng ra lệnh thì ngoài ngọ môn hoàng cung này
sẽ trở thành một trường hỗn chiến.

Cùng lúc đó, chợt nghe từ xa có tiếng người quát: “Dừng tay! Đều dừng tay lại
hết! Hoàng thượng giá đáo!” Tiếng quát chính là thái giám Lý công công hầu cận
bên người Minh Thành Tổ.

Dương Thu Trì vội nói: “Băng nhi, hoàng thượng đến rồi, đừng đánh nữa.”

Nam Cung Hùng cùng mọi người vội thu đao kiếm, các hộ vệ của Kỷ Cương cũng thu
theo.

Liễu Nhược Băng nạt một tiếng, xoạt xoạt mấy kiếm bức đối thủ lùi liên tục,
nhân cơ hội đó phi thân lắc qua, cũng xoạt xoạt mấy kiếm nữa, bức người đang
đấu với Tống Vân Nhi lùi ra, rồi kéo Tống Vân Nhi búng mình nhảy về phía sau.

Hai người nọ kinh hãi võ công của Liễu Nhược Băng, cũng không truy kích, ôm
quyền nói: “Các hạ võ công cái thế, bần đạo thập phần bội phục!”

Liễu Nhược Băng hỏi: “Hai vị có phải là người của Võ Đang phái?”

“Đúng vậy, bần đạo Nhàn Vân, đây là sư đệ Nhàn Phong của ta.”

Liễu Nhược Băng thất thanh hỏi lại: “Nhàn Vân, Nhàn Phong? Võ Đang nhị lão?”
Tiếp đó lạnh lùng nói: “Không ngờ nhị vị thế ngoại cao nhân, võ công cao cường
như vậy mà đi “trợ trụ vi ngược” (nối giáo cho giặc, giúp kẻ xấu làm việc ác),
thật là đáng tiếng.

Hai người đó cũng không phân bua, cung tay xá xá, chuyển thân lùi về phía sau
Kỷ Cương.

Đây là lần đầu tiên Tống Vân Nhi nghe Liễu Nhược Băng khen đối thủ. Liễu Nhược
Băng sinh tính cao ngạo, có thể được nàng tán dương thì rõ ràng là võ công
không tầm thường. Tống Vân Nhi thầm nghĩ, vừa rồi nếu không phải Liễu Nhược
Băng xuất chiêu giải cứu, thì nàng đã bị thương dưới kiếm của đối phương,
không khỏi bối rối, hạ giọng nói: “Tỷ, hai người này thật là lợi hại a.”

“Đúng, võ công của họ còn trên cả chưởng môn của Võ Đang, năm xưa khi ta khiếu
chiến Võ Đang, chính là muốn tìm họ, nhưng tìm đến hai lần mà tiếc không gặp.
Hai người họ cùng Đế Lạc lúc trước chính là vài người mà ta không tìm gặp được
năm xưa.”

“Hiện giờ không phải là gặp hết rồi sao? Hai người họ đều không phải là đối
thủ của tỷ tỷ.”

Liễu Nhược Băng mỉm cười: “Đơn đả độc đấu thì họ đều không đánh qua ta, nhưng
hai đánh một thì khó nói lắm. Hơn nữa Võ Đang của họ có Lưỡng nghi kiếm pháp
thập phần lợi hại. Ta không nắm chắc sẽ phá được.”

Lúc này, ngọ môn của hoàng cung đã mở toang, vài đội đại nội thị vệ xông ra
đứng thẳng hai bên, ở giữa có một kiệu lớn, rèm vàng che phủ. Sau khi dừng
lại, thái giám hai bên khẽ vén rèm kiệu, Minh Thành Tổ chậm bước tiến ra.

Dương Thu Trì cùng mọi người vội quỳ xuống nghênh tiếp.

Lý công công bước tới: “Những người không liên quan lui ra khỏi đoan môn!”

Dương Thu Trì và Kỷ Cương vội dặn dò thuộc hạ lùi hết ra ngoài đoan môn.

Minh Thành Tổ bấy giờ mới chậm bước tiến đến, cho họ bình thân, mỉm cười hỏi:
“Dương ai khanh, ngươi vừa rời khỏi hoàng cung đã phá án này rồi, sao mà nhanh
quá vậy?”

Dương Thu Trì đáp: “Nếu không phải Kỷ Cương nhất mực giấu thi thể ở Bắc trấn
phủ ti, không giao sớm cho hạ thần, thì án này còn phá nhanh hơn nữa.”

“Vậy à? Dương ái khanh quả thật là phá án như thần a, vậy ngươi nói ra nghe
thử.”

“Dạ,” Dương Thu Trì đáp ứng, bước tới trước xe ngựa để thi thể, “Hoàng thượng,
thi thể này chính là của nạn nhân bị Kỷ Cương dùng để vu hãm Vân Lăng giết
người. Thỉnh nhìn qua thi thể của người bị hại, vi thần sẽ giải thích cho
hoàng thượng nghe, hoàng thượng lập tức sẽ minh bạch.”

Kỷ Cương nói: “Cái gì mà vu hãm! Ngươi không nhìn thấy trên thi thể có cắm
thanh Tú Xuân đao đó sao? Rõ ràng là nó có khắc danh tự của Vân Lăng!”

Minh Thành Tổ xua tay: “Kỷ ái khanh, ngươi trước hết đừng nói, nghe Dương ái
khanh lý giải đã.”

Kỷ Cương vội vã khom người đáp ứng, không dám nói năng gì nữa.

Minh Thành Tổ bước đến trước xe ngựa, các thai giám giơ cao đen, chiếu xung
quanh sáng rực.

Dương Thu Trì nói: “Người chết rồi, một thời gian sau thì thi thể sẽ cứng lại,
chúng ta gọi đó là thi cương. Thi cương xuất hiện theo quy luật, nếu như người
này thật sự bị Vân Lăng giết trong vườn của Miên Xuân lầu, thì thời khắc đó
mới canh 1, cách 2 canh tính tới hiện giờ (tức 4 giờ đồng hồ). Án chiếu theo
quy luật hình thành thi cương, thời khắc này thi cương mới xuất hiện dưới cằm,
ở các chi tiết quanh cổ và vai, còn eo, đùi, đầu gối, gót chân và các chi tiết
tay chân đều chưa xuất hiện. Thế nhưng, thỉnh hoàng thượng xem….”

Dương Thu Trì kéo thi thể qua bên cạnh tấm ván thò chân ra ngoài, nhưng vẫn
giữ cho hai chân của thi thể lên trên không, sau đó bỏ tay ra, hai chân của
thi thể cứ cứng và đứng yên trên không như vậy, không thỏng chân xuống.

Minh Thành Tổ gật đầu: “Như vậy cho thấy điều gì?”

Dương Thu Trì hoạt động các chi tiết khác ở dưới thân xác chết, nói: “Cho thấy
thi thể này đã phát triển thi cương đến toàn thân, căn cứ vào quy luật xuất
hiện thi cương, thì người này đã chết khoảng bốn canh giờ rồi.”

Hắn lại cởi áo quân của thi thể ra, cho lộ thi ban màu đỏ bầm ở sau lưng, chỉ
vào đó nói: “Hoàng thượng, đây là sau khi người chết, huyết dịch chìm xuống
tạo thành những vết ban (chấm nhỏ), xưng là thi ban. Thi ban xuất hiện cũng
theo quy luật, người chết rồi thường từ một canh giờ sẽ cuất hiện thi ban, đến
hai canh giờ thì dùng tay án vào sẽ vẫn còn phai bớt màu. Nếu như là chết quá
bốn canh giờ rồi, án áp vào sẽ không dễ gì phia sắc nữa. Chúng ta hiện giờ đè
lên xem thử.”

Nói xong, Dương Thu Trì dùng ngón tay cái đè lên đám thi ban sau lưng thi thể,
chỉ hơi nhợt ra một chút ít, liền thưa: “Xuất hiện loại thi ban chỉ hơi phai
màu chút ít này, cho thấy rõ thời gian tử vong đã trôi qua bốn canh giờ.”

Minh Thành Tổ ngưng thần nghĩ, rồi bảo: “Người này đã chết bốn canh giờ, trong
khi đó Vân Lăng chém y vào hai giờ trước. Như vầy xem ra, người này đã chết
sớm từ trước rồi, có người dùng thi thể của y để vu hãm Vân Lăng?”

“Hoàng thượng anh minh!” Dương Thu Trì khom người thưa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.