Nạp Thiếp Ký – Chương 477: Cuộc đối đầu không khoan nhượng (2) – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 477: Cuộc đối đầu không khoan nhượng (2)

Dương Thu Trì nói tiếp: “Nếu như có người xúi giục Vân Lộ công chúa cướp ngục,
thì kẻ đó không phải là vi thần, mà là Kỷ Cương.”

Kỷ Cương tức giận, quát: “Bổn quan xúi giục công chúa khi nào, ngươi nói có
chứng cứ gì không?”

“Đương nhiên có!” Dương Thu Trì lạnh lùng hỏi, “Ta hỏi ngươi, ở Bắc trấn phủ
ti, ngươi cho chúng hộ vệ cầm Tú xuân đao bao vây chúng ta thật chặt, ấy là vì
cớ gì?”

“Đó là vì ngươi bảo rằng muốn lật tung phá tan chiếu ngục, cho nên ta muốn bắt
giữ ngươi lại!”

“Vậy à? Vừa rồi đã nói rồi, ta không hề nói qua câu đó. Hơn nữa, ta đường
đường là một phó chỉ huy sứ, muốn tiến vào chiếu ngục thì là chuyện trong phạm
vi cho phép, hà cớ gì phải nói cướp ngục? Nếu như ta vào trong phủ của ngươi
cũng bị coi là cướp ngục, thì chỉ huy sứ ngươi tiến vào Nam trấn phủ ti của
ta, có coi là xông vào nha môn cẩm y vệ, toan tính bạo loạn hay không?”

Kỷ Cương nhất thời nghẹn họng: “Cái đó… cái đó làm sao có thể so sánh với
cái này được!”

Dương Thu Trì bắt lời nói tiếp: “Được, cho dù là án chiếu theo lời nói dối của
ngươi, nhân vì ta muốn cướp ngục cho nên ngươi mới phái hộ vệ vây chặt chúng
ta, bắt trói ta lại. Vậy ta hỏi ngươi, các ngươi vì sao chỉ hư trương thanh
thế, la giết vang trời, nhưng không hề thấy người của ngươi xông lên động
thủ?”

Kỷ Cương hơi hoảng loạn, không biết đáp như thế nào.

Y không ngờ Dương Thu Trì lại nhìn nhận vấn đề chuẩn như vậy. Trong dĩ vãng,
khi y hãm hại người, chứng cứ đưa ra, hoàng thượng xem qua, một tiếng giết,
xong chuyện. Sao đến lượt Dương Thu Trì, chuyện nào cũng không thuận lợi hết
vậy? Nếu như lần trước có thái tử cứu Dương Thu Trì, thì lần này hoàn toàn
không có người nói giúp, thậm chí còn có nhị hoàng tử đứng về phe của y nữa,
tại làm sao cứ nói cứ cứ kể rồi lần hãm hại này lại bắt đầu có dấu hiệu lật
ngược tình thế như trước kia?

Dương Thu Trì cười lạnh tiếp: “Ngươi trả lời không được, ta sẽ giúp ngươi trả
lời. Ngươi cố ý cho hộ vệ của ngươi kêu to hết cỡ, hô giết vang trời, phảng
phất như trong nha môn đã đại loạn đến nơi rồi. Kỳ thật, đó đều là do người
của ngươi hét loạn lên trong đó. Mục đích của ngươi rất đơn giản, chính là
muốn để cho 500 thiết kỵ của Vân Lộ công chúa tiến vào nha môn, để tiện vu hãm
công chúa toan tính cướp chiếu ngục. Do đó ta mới nói, nếu như có người muốn
thúc giục Vân Lộ công chúa cướp ngục, thì người đó là ngươi!”

“Ngươi nói bậy! Ngươi… ngươi ngậm máu phun người!” Kỷ Cương hoảng loạn gấp
rút, đem lời nói trước đó của Dương Thu Trì ra sử dụng lại.

“Có phải hay không chỉ cần tra là biết,” Dương Thu Trì chuyển thân nói với
Minh Thành Tổ thưa: “Vi thần phụ trách kiểm sát pháp kỷ của cẩm y vệ, hoài
nghi Kỷ Cương chỉ sử hộ vệ của y cố ý chế tạo hỗn loạn, xúi giục và toan tính
hãm hại Vân Lộ công chúa. Vi thần thỉnh hoàng thượng phê chuẩn cho vi thần lập
án tra xét chuyện này.”

Kỷ Cương hoảng lên. Y đích xác là bảo thuộc hạ làm như vậy. Chuyện này nếu mà
tra ra thật, thì y biết, những thủ hạ đó không phải ai cũng đồng tâm với Kỷ
Cương y, nói không chừng là có kẻ phản lại, thậm chí không cần động tới nhục
hình đã vội khai ngay, như vậy chỉ cần tra là chuẩn, mọi sự rõ ràng.

Kỷ Cương hoảng loạn nhìn về phía nhị hoàng tử Chu Cao Hú, hi vọng y có thể
“xuất binh cứu viện”.

Chu Cao Hú ho khan một tiếng, thưa với Minh Thành Tổ: “Phụ hoàng, chúng ta cứ
hỏi về án giết người của Vân Lăng trước, đây mới là chuyện quan trọng.”

Minh Thành Tổ quét mắt nhìn hai người họ, sau đó mới nói: “Được rồi, dù sao Lộ
nhi cũng không mang binh tiến vào nha môn, chiếu ngục đó cũng hoàn hảo không
tổn thất gì. Chuyện này về sau không đề cập nữa.”

Ông ta quay sang Dương Thu Trì, bảo: “Cho dù là Kỷ ái khanh vượt quyền bắt
người, hành xử không đúng, án của Vân Lăng phải do ngươi thẩm tra, nhưng hiện
giờ chứng cứ đã tra ra rõ ràng, chứng tỏ Vân Lăng đích xác là có giết người,
đây chẳng thể nào là điều Kỷ ái khanh vu hãm được?”

Nói đến chuyện này, Kỷ Cương tức thời cao hứng hẳn lên, đắc ý dương dương đưa
mắt nhìn Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì khom người thưa: “Hoàng thượng, án này vẫn còn nhiều chỗ hở chưa
tra rõ, không thể đem Vân Lăng xử trọng hình cho xong chuyện được.”

Minh Thành Tổ nhíu mày, hừ một tiếng, có vẻ không hài lòng, hỏi: “Án này còn
có chỗ hở nào?”

Án này do Minh Thành Tổ tự thân thẩm định, nên khi nghe Dương Thu Trì phủ
nhận, ông ta dĩ nhiên là không cao hứng rồi.

Dương Thu Trì thưa: “Tuy có rất nhiều người tận mắt chứng kiến chứng minh Vân
Lăng giết người, nhưng mà, Kỷ Cương chỉ lấy những chứng cứ bất lợi cho Vân
Lăng, còn rất nhiều lời chứng chưa được lấy, đó là những lời làm chứng có lợi
với Vân Lăng.”

“Chứng cứ nào?” Minh Thành Tổ nghi hoặc.

“Căn cứ theo những gì vi thần biết, thì thân binh hộ vệ và các đội viên đội
kiểm sát cẩm y vệ chỉ thấy Văn Lăng bị những người thân phận bất minh đánh
đập, chứ không thấy Vân Lăng giết người.”

Kỷ Cương ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Đó là thân binh của hắn, đương nhiên là
cùng phe với hắn, lời bọn chúng nói có thể tin được sao?”

Dương Thu Trì cười lạnh đốp chát ngay: “Thì ra ngươi cũng biết thân binh của
mình làm chứng không đáng tin, vậy vì sao ngươi lại dùng lời chứng của thân
binh của ngươi ra chứng minh rằng ta đã nói muốn lật tung phá nát chiếu ngục
đi vậy?”

Kỷ Cương hơi bối rối: “Hoàng thượng bảo ngươi tra xét án giết người của Vân
Lăng, ngươi lôi chuyện khác vào để làm gì?”

“Được, vậy thì nói án này vậy, ngươi nếu như không thu những lời làm chứng có
lợi cho Vân Lăng, cũng không thỉnh ngỗ tác nghiệm thây điền tả thi cách, mô tả
người bị hại rốt cuộc làm sao mà chết, và cũng không có chứng cứ minh xác
chứng minh Vân Lăng đã tận tay giết người.”

Kỷ Cương xì một cái cười lạnh: “Nhiều người chứng kiến hắn giết người như vậy,
còn điền tả thi cách để làm cái quái gì? Hơn nữa, ngươi làm phủ doãn của Ứng
thiên phủ, đi tra những án phổ thông thì mới cần điền mấy cái thứ lôm côm đó,
cẩm y vệ chúng ta không cần quản chuyện ruồi bu như vậy.”

“Vậy cẩm y vệ của ngươi tra án cần chứng cứ gì hả?”

“Hừ hừ, chỉ cần nhân phạm cung nhận tội, thì có thể định án…” Vừa nói tới
đây, y chợt nhớ ra là Vân Lăng không hề nhận tội, điều này không phù hợp với
quy củ trước đây của cẩm y vệ.

Thật ra không phải Kỷ Cương bỏ qua chiêu này, nhưng khi y bắt Vân Lăng về, lập
tức dùng khốc hình bức cung, không ngờ hành động của Dương Thu Trì quá nhanh,
đến làm náo loạn lên ngay. Và Vân Lăng xương cốt cũng cứng, nhất thời không
thể làm hắn hé miệng, do đó không hề thu nhận được khẩu cung nhận tội của Vân
Lăng.

Dương Thu Trì cười ha hả: “Kỷ Cương, ngươi cũng phát hiện là Vân Lăng không hề
nhận tội rồi sao? Ha ha, ngươi hôm nay dường như cứ lấy đá đập vào chân mình
không hà, thế nào hả? Đau hay không đau? Có cần gọi thái y không? Ha ha ha…”

Kỷ Cương hừ mạnh một tiếng, không thể đối đáp được gì.

Vân Lộ nhất mực ở bên cạnh nghe họ nói. Nàng không biết thẩm án, cũng không
biết gì về chứng cứ, nhưng thấy tâm tình của Dương Thu Trì nhẹ nhàng, còn Kỷ
Cương thì âm sầm nét mặt thần tình có vẻ ủ rũ, đoán là Dương Thu Trì đã chiếm
được thượng phong, cho nên cao hứng vô cùng.

Dương Thu Trì quay sang thưa với Minh Thành Tổ: “Hoàng thượng, án Vân Lăng
giết người không hề có lời làm chứng có lợi cho Vân Lăng, đây là sơ hở thứ
nhất; Không điền tả thi cách, dẫn tới nguyên nhân tử vong không minh bạch, đây
là chỗ hở thứ hai; Nhân phạm thủy chung kêu oan, không nhận tội, đây là chỗ hở
thứ ba. Những phiêu khách tập kích Vân Lăng rốt cuộc là ai, vì cớ gì mà xông
lên đánh vẫn còn chưa tra rõ, đây là chỗ hở thứ tư; Người bị hại là ai, gia
cảnh thân thế thế nào, không ai hay biết, đây là chỗ hở thứ năm. Bất kỳ chỗ hở
nào trong năm điều này cũng đủ chỉ rõ án này còn tồn tại nghi vấn, không thể
vì thế mà xử Vân Lăng trọng hình. Hơn nữa, Vân Lăng là con trai Miêu vương,
nếu như không có bằng chứng chân thật khiến người ta tín phục, chỉ sợ khó phục
chúng, khó làm cho Miêu vương tâm phục.”

Minh Thành Tổ gật gật đầu. Ông ta kỳ thật không rõ là đối với án hình sự thì
cần những chứng cứ gì mới đủ đầy và xác đáng để định tội. Có thể nói đơn giản
hơn, thì Minh Thành Tổ là người ngoài trong việc thẩm tra án, hầu hết trường
hợp phán xử là dựa vào cảm giác mà thôi.

Trước đó nghe lời một phía của Kỷ Cương và Chu Cao Hú, lại nhìn thấy nhiều lời
làm chứng của những người mục kích sự việc, Minh Thành Tổ lại tin tưởng hai
người, cho nên mới người nào đến trước làm chủ, nghe theo lời họ mà định án
trọng hình đối với Vân Lăng, cho dù Miêu vương có trách cứ cũng sẽ tìm cách
đối đáp sau. Hiện giờ nghe Dương Thu Trì phân tích một hồi, ông ta cảm thấy án
này đúng là có nhiều chỗ hở, không thể định án khinh xuất như vậy.

Nếu như đã phát hiện khúc mắc, Minh Thành Tổ quả đoán trong làm việc, phán
ngay: “Được, nếu như là như vậy, Dương ái khanh, trẫm chuẩn cho ngươi điều tra
lại án này, sau khi tra rõ xong, trực tiếp báo lại cho trẫm.”

Dương Thu Trì vui mừng quá đỗi, quỳ xuống dập đầu: “Vi thần lĩnh chỉ!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.