Nạp Thiếp Ký – Chương 474: Chỉ chạm là nổ – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 474: Chỉ chạm là nổ

Lời này nếu là ai khác nói, Vân Lộ chưa chắc đã nghe lọt tai, nhưng Liễu Nhược
Băng là ái thiếp của Dương Thu Trì, truyền đạt lời của hắn, hơn nữa bản thân
Liễu Nhược Băng không giận mà uy, tự có sự uy nghiêm khiến người ta tín phục.
Cho nên Vân Lộ lập tức thanh tỉnh hẳn lại, bình tĩnh suy nghĩ, phát hiện hiệu
quả nghiêm trọng trong chuyện này, không khỏi xuất mồ hôi lạnh toàn thân.

Vân Lộ vội hỏi: “Vậy ca ca của muội làm sao đây? Liễu tỷ tỷ, tỷ võ công cao
tuyệt, có thể tiềm nhập vào chiếu ngục cứu ca ca muội ra không, hay là ngầm
giúp chiếu ứng cho huynh ấy cũng được a!”

Liễu Nhược Băng hơi đắn đo, trầm ngâm suy nghĩ, hiện giờ điều Kỷ Cương mong
nhất chính là người của chúng ta đánh tới chiếu ngục, chỉ cần thế là tội cướp
ngục đã thành sự thật. Và như thế thì bọn chúng đã sớm có phòng bị rồi, hiện
giờ nếu nàng đến đó, một là rất khó đắc thủ, hai là chỉ sợ trúng vào quỷ kế
của chúng. Nàng đành nói: “Thu Trì đang giao thiệp với bọn chúng, nếu không ổn
thì đi tìm hoàng thượng…”

Vân Lộ lại gấp lên: “Chờ tiến vào hoàng cung tìm được hoàng thượng thì ca ca
của muội đã bị chúng đánh chết rồi!”

“Lệnh huynh là công tử của Miêu vương, là anh ruột của công chúa nàng, Kỷ
Cương hắn không dám tự tiện xử tử đâu. Hắn chỉ muốn dùng cái này để đả kích
Thu Trì, dẫn dụ chúng ta vào bẫy. Tự tiện xử tử đối với hắn không có cái hay
gì.”

“Nhưng mà….”

Không chờ Vân Lộ nói xong, thì đã nghe ở xa xa có tiếng vó ngựa ồn ào, vài
cánh quân đã kéo tới.

Trương Khiếu Giang cả kinh, lập tức hạ lệnh tổ chức thành đội hình chiến đấu.
Rất may là ở quảng trường trước Bắc trấn phủ ti rất rộng, đội hộ vệ của Vân Lộ
có huấn luyện bài bản, nên nhanh chóng kết thành trận hình.

Quân kéo đến không tệ, tổ chức thành một trận trường xà bao vậy thiết kỵ binh
của Vân Lộ vào giữa. Cánh quân đó có mấy thớt chiến mã xông lên, dẫn đầu là
một thanh niên thân hình cao lớn khôi ngô, tiếng như chuông đồng, cất giọng
quát lớn: “Hoàng muội! Muội tự dẫn binh toan tính cướp chiếu ngục, thật là to
gan lớn mật! Còn không mau xuống ngựa, theo ta vào gặp phụ hoàng!”

Vân Lộ cả kinh, ngước mắt nhìn, người đến thì ra là hoàng tử Chu Cao Hú. Cánh
quân do y dẫn theo chính là thân binh hộ vệ Thiên Sách vệ do hoàng thượng ngự
tứ cấp cho y.

Quân chế thời Minh về nguyên tắc thì mỗi một vệ có quân ngạch là năm nghìn sáu
trăm người. Do đó binh lực của Thiên Sách vệ vượt hẳn 500 thiết kỵ của Vân Lộ
công chúa.

Vân Lộ giục ngựa tiến lên, nói: “Nhị hoàng huynh, Kỷ Cương vu khống hãm hại ca
ca muội giết người, rồi đánh huynh ấy tàn nhẫn, bắt vào chiếu ngục của Bắc
trấn phủ ty. Muội tin là ca ca muội không giết người, nhất định là do tên cẩu
tặc Kỷ Cương vu hãm….!”

Chu Cao Hú lạnh giọng nói: “Có phải vu hãm hay không thì Kỷ chỉ huy sứ đại
nhân tự nhiên sẽ tra rõ. Kỷ chỉ huy sứ là đại thần được phụ hoàng thập phần
sủng tín. Hoàng muội, muội sao có thể xuất lời ô uế tự ý miệt thị trọng thần
của triều đình thế? Hừ! Muội tự tiện dẫn binh tiến hành bao vây cẩm y vệ trấn
phủ ti, toan tính cướp chiếu ngục, cái gan to đến thế là cùng! Còn không mau
giải tán hộ vệ của muội, sau đó theo ta đi gặp phụ hoàng lãnh tội!”

Vân Lộ đơn giản là ngẩn cả người. Vị nhị hoàng huynh này không giúp người nhà
của mình, ngược lại lại giúp người ngoài, còn tùy tiện vu hãm nàng muốn cướp
ngục. Rất may vừa rồi Liễu Nhược Băng kịp ngăn cản, nàng không hề mang binh
xông vào, nếu không quả thật là có lấy hết nước hoàng hà cũng không rửa sạch
tội.

Nàng thật ra là không biết Chu Cao Hú là bè đảng của Kỷ Cương. Năm xưa trong
chiến dịch Tĩnh Nạn, Kỷ Cương là thân binh hộ vệ của Minh Thành Tổ, đã nhiều
lần kề vai tác chiến với Chu Cao Hú. Sau nhiều lần sinh tử, họ có thể nói là
chiến hữu sống chết có nhau rồi. Sau đó trong quá trình tranh đoạt vị trí thái
tử, Kỷ Cương thủy chung kiên định đứng bên cạnh Chu Cao Hú.

Đưa ra lựa chọn này không phải là không có đạo lý: Kỷ Cương có sự mẫn duệ về
chính trị rất cao, đã sớm trong chiến dịch Tĩnh Nạn nhận thấy rằng nhị hoàng
tử Chu Cao hú tác chiến dũng mãnh, nhiều lần vào sinh ra tử cứu mạng cho Minh
Thành Tổ, được Minh Thành Tổ thưởng thức, nhiều lần khen ngợi Chu Cao Hú chẳng
khác gì mình năm xưa.

Còn thái tử Chu Cao Sí lúc đó thì thủ ở hậu phương, lại không biết theo hầu và
nịnh hót khiến Minh Thành Tổ vui lòng, do đó Minh Thành Tổ không thích thái
tử, nhiều lần có ý đổi vị trí thái tử, để cho nhị hoàng tử Chu Cao Hú làm thái
tử. Tuy vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng phần nghiêng về nhị hoàng
tử là điều rất rõ ràng, ngay cả thân binh vệ đội Thiên Sách vệ của hoàng
thượng cũng giao cấp cho Chu Cao Hú.

Thiên Sách vệ đâu phải là quân thường, năm xưa Đường Thái Tông Lý Thế Dân khi
còn làm Tần vương đã thiết lập cái gọi là Thiên Sách phủ, và binh mã dưới tay
gọi là Thiên Sách vệ. Minh Thành tổ đồng ý đưa đội Thiên sách vệ của mình giao
cho Chu Cao Hú, dụng ý vô cùng rõ ràng (Chú: Lý Thế Dân lúc đó không phải là
thái tử, dù binh quyền và công lao dựng nhà Đường hầu hết là của Lý Thế Dân.
Sau đó, Lý Thế Dân đã trù tính quật ngược thế cờ trong chính biến Huyền Vũ
môn, diệt thái tử, sau đó lên ngôi vua. Người dịch).

Kỷ Cương chính là nhìn rõ điểm này, mới kiên quyết đứng bên cạnh hoàng tử Chu
Cao Sí. Tuy nhiên, sau đó sự thật chứng minh sự lựa chọn này của y là sai, từ
đó mà mất mạng, nhưng hiện giờ thì lựa chọn này rõ ràng là phù hợp với sự tính
toán và phán đoán của y.

Chu Cao Hú xuất hiện trong tình thế căng thẳng này chẳng phải là ngẫu nhiên.
Cái bẫy rập này hắn và Kỷ Cương đã bàn tính rất kỹ, chờ Dương Thu Trì tiến vào
Bắc trấn phủ ti, Vân Lộ mang binh mã tiến vào cướp ngục, Chu Cao Hú lập tức
xuất binh bắt ngay tại trận Vân Lộ, Dương Thu Trì cùng mọi người ngay tại
trận, nhân cơ hội đó vu hãm hai người cướp chiếu ngục, khép tử tội và tru di
cửu tộc.

Nhưng mà, tai mắt của Chu Cao Hú phát hiện Dương Thu Trì không mắc mưu. Vân Lộ
vốn chuẩn bị xông vào trong, nhưng cuối cùng lại dừng. Bọn chúng đem chuyện
này báo cho Chu Cao Hú mai phục cách đó không xa. Chu Cao Hú lo lắng là Vân Lộ
và Dương Thu Trì lập tức triệt quân khỏi Bắc trấn phủ ti, bao nhiêu kế mưu
bỗng chốc tan tành, bèn lập tức xuất binh, bao vây Vân Lộ, định căn cứ vào sự
thật hiện giờ, vu khống nàng mưu toan cướp chiếu ngục.

Toan tính cướp chiếu ngục mắc tội cũng không nhỏ, nói không chừng phải bị rơi
đầu.

Đến lúc này, Dương Thu Trì đã được chúng hộ vệ bảo hộ xông ra khỏi Bắc trấn
phủ ti, đến trước quảng trường.

Vừa nhìn thấy hai quân đối địch trên quảng trường, chiến sự chỉ cần hở một cái
là phát sinh, Dương Thu Trì cả kinh, xông tới trước mặt Vân Lộ, lớn tiếng hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”

Vân Lộ vừa tức vừa gấp: “Nhị hoàng huynh không giúp ta, còn vu hãm ta nói ta
muốn cướp chiếu ngục. Ca ca ta đâu?”

“Đừng có gấp, đây là bẫy rập do Kỷ Cương lão tặc bày ra, chúng ta không thể
mắc mưu. Hiện giờ nàng theo ta lập tức tiến cung gặp hoàng thượng.”

“Dạ!” Vân Lộ gật đầu đáp.

Từ xa có tiếng cười truyền tới: “Họ Dương kia, ngươi không phải là định lật
tung chiếu ngục của ta hay sao? Thế nào? Hiện giờ định cụp đuôi chạy dài rồi
sao?” Người nói chính là Kỷ Cương.

Kỷ Cương được hộ vệ vây quanh cầm quài trượng bước ra khỏi cửa lớn, đến trước
mặt nhị hoàng tử Chu Cao Hú, khom người thi lễ: “Ti chức tham kiến nhị hoàng
tử điện hạ.”

Chu Cao Hú gật gật đầu, đưa roi ngựa chỉ Dương Thu Trì: “Tặc tử to gan, không
ngờ dám sách động Vân Lộ công chúa lĩnh binh cướp ngục, nên đáng tội gì? Còn
không mau quỳ xuống!”

Đối với hoàng tử Chu Cao Hú, Dương Thu Trì trước đó chỉ nghe qua, nhật mực
không giao thiệp. Hiện giờ vừa gặp, vị hoàng tử này không ngờ vu khống hắn
định cướp ngục, chuyện không thành có, bản lĩnh vu cáo hãm hại của y không kém
gì Kỷ Cương.

Kỷ Cương vu khống hãm hại hắn như vậy còn dễ đối phó, nhưng nếu có thêm nhị
hoàng tử Chu Cao Hú được Minh Thành Tỗ vô cùng sủng tín, thì rõ ràng là chuyện
không ổn chút nào. Lòng hắn không khỏi trầm xuống, vội vã bước tới khom người
thưa: “Ti chức Dương Thu Trì, là cẩm y vệ chỉ huy sứ phó sứ, phụng thánh chỉ
chấp chưởng Nam trấn phủ ti. Kỷ Cương bắt thủ hạ Vân Lăng của tôi đi. Ti chức
đặc biệt đến đây đòi người, chứ không phải muốn cướp ngục…”

Chu Cao Hú vung roi ngựa quất mạnh một cái, quát to: “Im miệng! Các ngươi vây
kính Bắc Trấn phủ ti, ngươi còn tự thân mang người tiến vào trong ti, hành
hung đánh người, lớn tiếng đòi cướp ngục, chẳng lẽ còn giả hay sao?”

Dương Thu Trì hơi tức giận, không thèm tránh không thèm né đáp: “Ti chức là
cẩm y vệ chỉ huy sứ phó sứ, phụng thánh chỉ kiểm sát pháp kỷ của cẩm y vệ,
đừng nói gì tiến vào trong Bắc trấn phủ ti, cho dù có tiến vào chiếu ngục thì
cũng là sự tình nằm trong quyền hành của ti chức, sao có thể nói là cướp chiếu
ngục được? Còn hộ vệ của Vân Lộ công chúa chỉ ở phía ngoài Bắc trấn phủ ti,
yêu cầu gặp Kỷ Cương hỏi về sự tình của ca ca Vân Lăng của người, đó là chuyện
bình thường, sao có thể coi là cướp ngục được?”

Chu Cao Hú nhất thời tắc họng, đành quát: “Bổn vương không phải nghe ngươi
giảo biện, bổn vương chỉ nhìn thấy binh của các ngươi bao vây Bắc trấn phủ ti,
toan tính cướp chiếu ngục, tội này đại ác cùng cực, tặc tử to gan còn không
mau quỳ xuống!”

Dương Thu Trì ưỡn ngục: “Ti chức phụng chỉ hành sự, tại sao lại có tội? Vương
gia chỉ là vương gia, không phải là hoàng thượng, ti chức không cần phải quỳ!”

“Phản rồi! Thật là phản rồi!” Chu Cao Hú lớn tiếng quát to, roi ngựa vụt tới,
“Bắt tên tặc tử này lại cho bổn vương!”

Thân binh hộ vệ đằng sau y đáp ứng xông lên định bắt người.

Nam Cung Hùng và đội hộ vệ cũng nhanh chóng lên ngăn ở phía trước, Tống Vân
Nhi phất đoản kiếm, quát: “Không sợ chết thì tới đây!”

Trong lúc giằng co đó, chợt nghe xa xa có tiếng vó ngựa, một đội nhân mã giục
ngựa phi tới, người đi đầu lớn tiếng hô vang: “Tất cả đều dừng tay! Thánh chỉ
đến!”

Mọi người đều ngước mắt nhìn, thấy đó là một đại đội đại nội thị vệ, đi sau đó
chính là Lý công công.

Lý công công giục ngựa tới trước mặt Dương Thu Trì và Chu Cao Hú, lớn tiếng
hô: “Thánh chỉ đến, chỉ huy sứ Kỷ Cương, Trấn viễn hầu Dương Thu Trì, Thanh
khê công chúa Vân Lộ quỳ xuống tiếp chỉ!”

Ba người mặt lộ vẻ nghi hoặc, quỳ xuống dập đầu.

Giọng nói the thé của Lý công công tiếp đó vang lên: “Hoàng thượng khẩu dụ,
lệnh cho Kỷ Cương, Dương Thu Trì, Vân Lộ áp giải nhân phạm Vân Lăng lập tức
nhập cung tấn kiến. Khâm thử!”

Nhị hoàng tử Chu Cao Hú hỏi: “Công côg, hoàng thượng không gọi ta tới sao?”

“Hoàng thượng còn chưa biến Hán vương gia ngài cũng có ở đây,” Lý công công
quét mắt nhìn xung quanh, tức thời minh bạch, mỉm cười nói tiếp: “Hay là…
vương gia ngài cũng theo vào luôn một thể.”

“Được, bổn vương đang có ý đó!” Chu Cao Hú đưa roi ngựa chỉ Dương Thu Trì,
“Tặc tử này kích động Vân Lộ công chúa dẫn binh bao vây Bắc trấn phủ ti, toan
tính cướp chiếu ngục, theo lý thì phải bắt trói lại hỏi tội! Người đâu…!”

Lý công công vội nói: “Vương gia, hoàng thượng chỉ nói muốn truyền Dương đại
nhân tấn kiến, không nói bắt trói a.”

“Chẳng lẽ bổn vương còn không thể bắt tên loạn thần tặc tử này lại hay sao?”
Chu Cao Hú tức giận hỏi.

Vị nhị hoàng tử Chu Cao Hú này rõ ràng chẳng giảng chút đạo lý nào, nằng nặc
đòi trói Dương Thu Trì lại mới cam tâm. Dương Thu Trì không khỏi bốc hỏa lên
đĩnh đầu, chẳng cần nghĩ ngợi chi xa xôi, lớn tiếng bảo: “Vương gia, căn cứ
Đại Minh luật, chỉ có cẩm y vệ và tam pháp ti mới có thể bắt người, hoặc là
phụng thánh mệnh hành sự mới có thể bắt người.” Ý trong lời nói đó rõ ràng là
Chu Cao Hú ngươi tuy là hán vương, nhưng cũng không có quyền lực tùy tiện bắt
người.

Chu Cao Hú có khi nào chịu qua sự ương ngạnh thế này, lập tức đưa roi ngựa chỉ
Dương Thu Trì, tức giận quát: “Được! Được! Chờ bổn vương làm …., hừ! Người
đầu tiên bổn vương muốn diệt cửu tộc chính là ngươi!”

Dương Thu Trì lạnh khắp cả người, trước khi hắn xuyên việt đến đây, đoạn lịch
sử này hắn không hề tìm hiểu rõ, cho nên khi đến rồi mới biết ba hoàng tử
tranh đoạt địa vị thái tử. Hắn không hiểu lịch sử, nên không biết hoàng đế sau
Minh Thành Tổ là ai, nếu quả thật đó là Hán vương Chu Cao Hú, thì coi như vận
mệnh của hắn quá xui xẻo rồi.

Nhưng mà, cũng vì câu nói này của Chu Cao Hú, khiến cho Dương Thu Trì hạ định
quyết tâm toàn lực trợ giúp ân nhân cứu mạng của mình là thái tử Chu Cao Sí kế
vị, chứ quyết không thể để vị nhị hoàng tử Chu Cao Hú này lên ngồi ghế hoàng
đế là tru diệt chín tộc của hắn.

Nếu như đã hạ quyết tâm đó, Dương Thu Trì đã không cần phải sợ nhị hoàng tử
nữa, cười lạnh lùng, chuyển thân nói với Kỷ Cương: “Kỷ đại nhân, hoàng thượng
ra lệnh cho ông lập tức áp giải Vân Lăng cùng ta vào kiến giá, ông sẽ không
kháng chỉ bất tuân chớ?”

Minh Thành Tổ kịp thời nhúng tay, khiến cho Kỷ Cương cảm thấy bất ngờ. Nhưng
mà, hôn nay Dương Thu Trì không hoàn toàn rơi vào cái bẫy do y sắp bày, khiến
cho Kỷ Cương có chút tiếc nuối, nhưng chỉ dựa vào hiện tại, y có đủ tự tin vu
hãm Dương Thu Trì, Vân Lộ và Vân Lăng, cho nên lập tức dặn dò bộ hạ áp giải
Vân Lăng ra.

Vân Lộ hô lên một tiếng cả kinh, lắc người xuống ngựa chạy tới ôm Vân Lăng:
“Ca! Huynh thế nào rồi?”

Vân Lăng bị đánh mặt mày sưng húp, một con mắt bị đánh thâm thủng nhìn không
rõ cái gì hết, môi miệng thì sưng vều, toàn thân trên dưới đều đầy vết roi và
ứa đầy máu nhớp nháp. Hắn hàm hồ đáp không rõ: “Ca không sao… đừng lo
lắng…”

Vân Lộ đau xót ôm Vân Lăng, quay người lệnh cho Trương Khiếu Giang: “Mau đến
đây! Giúp ta cởi trói cho ca ca ta!”

Trương Khiếu Giang buông người xuống ngựa, mang kiếm bước tới. Mấy cẩm y vệ áp
giải Vân Lăng đều rút Tú xuân đao ra đứng ngăn ở trước mặt. Trương Khiếu Giang
múa trường kiếm, lanh canh mấy tiếng, vài tên cẩm y vệ trúng kiếm nơi tay, kêu
thảm lùi lại, những cẩm y vệ khác định xông lên, đã nghe Kỷ Cương ho khan một
tiếng, lắc lắc đầu, liền lui cả lại.

Trương Khiếu Giang múa xoạt xoạt mấy kiếm, cắt đứt hết dây trói của Vân Lăng.
Tay của Vân Lăng bị trói quá lâu, tê buốt hết cả, nhất thời động đậy không
được. Vân Lộ đỡ hắn đi cùng.

Dương Thu Trì bước tới đón, hỏi: “Vân Lăng, thế nào rồi? Bị thương nặng
không?”

Vân Lăng nhếch cái môi bị đánh sưng vều, cười hì hì: “Tôi không sao, đều là
thương ngoài da, đa tạ hầu gia lo lắng.” Tiếp theo đó quỳ một chân, ôm quyền
nói: “Ti chức không hoàn thành nhiệm vụ hầu gia giao phó, thỉnh hầu gia ban
tội!”

Dương Thu Trì đưa hai tay nâng hắn dậy: “Chuyện này không trách ngươi, chỉ
trách là chúng ta không nhận rõ con chó cắn người đã thành tính này! Ta hỏi
ngươi, ở Miên Xuân lầu trong ngõ hoa, ngươi có từng gây ra án mạng hay không?”
Đây là điều Dương Thu Trì quan tâm nhất, người khác nói thế nào cũng không rõ
bằng người trong cuộc nói.

Vân Lăng vội đáp: “Tôi không có! Bọn chúng ở trong chiếu ngục đã dùng khốc
hình bức cung với tôi, và cũng muốn tôi thừa nhận giết người đó, nhưng tôi
thật sự không giết. Chúng tôi bắt và áp giải Lâm Viễn ra, vừa đến ngoài vườn
thì có một đám người xông vào, tay cầm thiết côn đánh loạn vào chúng tôi, cũng
không biết đó là bọn nào. Tôi cầm đao múa đỡ đề kháng, tiếp theo đó bị loạn
côn đánh hôn mê đi!”

“Múa đao đề kháng? Vậy ngươi có làm bị thương người nào không?”

“Khẳng định là không! Nếu làm người nào bị thương tôi khẳng định sẽ cảm giác
được. Tôi lúc đó chỉ đề kháng thiết côn bọn chúng tập kích thôi.”

Dương Thu Trì nói: “Chuyện này ta sẽ tra ra cho rõ, ngươi yên tâm. Hiện giờ
hoàng thượng muốn triệu kiến mấy người chúng ta, ngươi theo bọn ta tiến vào
cung diện thánh, hãy đem sự tình kinh qua kể kỹ lại, hoàng thượng tự sẽ có
công đạo.”

Vân Lăng nhất mực bị giam trong lao, bị đánh bị đập, tình huống bên ngoài
không hay biết gì, giờ nghe Dương Thu Trì nói, mới biết là đã xảy ra nhiều sự
tình nghiêm trọng đến như vậy. Khi nghe nói hoàng thượng muốn triệu kiến, hắn
lập tức hơi hoảng. Hắn tuy đã gặp qua hoàng thượng, nhưng trước đó là cùng cha
Vân Thiên Kình đưa Vân Lộ tới kinh thành thành hôn với tam hoàng tử. Còn hiện
giờ thì bản thân hắn đã là người đang mang tội, tinh huống rõ rằng rất khác,
không khỏi sinh nỗi thắc thỏm trong lòng.

Dương Thu Trì vỗ vô vai của hắn: “Yên tâm, có ta và Vân Lộ công chúa ở đây,
chúng ta nhất định không chịu thua thiệt đâu!” Xong hắn chuyển thân nói với
Vân Lộ: “Chúng ta đi thôi!”

Vân Lộ gật gật đầu, Trương Khiếu Giang đã dẫn ngựa của Vân Lộ công chúa lại,
ngoài ra còn cho ngươi đưa một thớt ngựa tới cho Vân Lăng. Dương Thu Trì cũng
lên ngựa của mình, đoàn người lập tức giục ngựa tiến tới ngọ môn của hoàng
cung.

Chu Cao Hú vừa rồi bị lời của Dương Thu Trì làm cho tức đến toàn thân phát
run, nhưng mà hiện giờ có thánh chỉ triệu kiến Dương Thu Trì và Vân Lộ, y cũng
chẳng làm sao được, chỉ còn biết cùng với Kỷ Cương đi theo phía sau đến hoàng
cung.

Cẩm y vệ Trấn phu ti nằm ở ngoài cung thành, phía trong hoàng thành, phía trái
ngự đạo. Đoàn người đi qua Ngũ long kiều, Thừa thiên môn, Đoan môn, đến phía
ngoài ngọ môn của cung thành.

Tiến vào ngọ môn thì là hoàng cung chân chánh, do đó, ở đây ngoài trừ thiếp
thân hộ vệ và cân ban, đội hộ vệ không thể tiến vào.

Dương Thu Trì mang theo Tống Vân Nhi, Liễu Nhược Băng và ba thiếp thân hộ vệ.
Vân Lộ mang theo Trương Kiếu Giang cùng vài hộ vệ từ bên phải ngọ môn tiến vào
hoàng cung. Nhị hoàng tử Chu Cao Hú và Kỷ Cương cũng tự mang theo thiếp thân
hộ vệ của mình tiến vào theo. Đoàn người đi xuyên qua Phụng thiên môn, Càn
Thanh môn, tiến vào hậu đình, đến tẩm cung của Minh Thành Tổ là Càn Thanh
cung.

Hiện giờ đã vào canh ba, nhưng mà hoàng thượng Minh Thành Tổ thường phê duyệt
tấu chương đến khuya, do đó ngủ rất trễ.

Mọi người cùng đến ngoài vườn, Lý công công vào trong thông báo, tiếp theo đó
trở ra nói: “Hoàng thượng cho Kỷ chỉ huy sứ và nhị hoàng tử tiến vào, và cho
giải nhân phạm Vân Lăng cùng vào theo. Dương đại nhân, Vân Lộ công chúa thỉnh
chờ ở ngoài.”

Kỷ Cương nghe thế, cùng Chu Cao Hú nhìn nhau cười, nụ cười lộ vẻ đáng sợ.

Hai người họ tiến vào phòng xong, đại nội thị vệ cũng áp giải Vân Lăng tiến
vào theo. Dương Thu Trì thầm cảm thấy không ổn. Minh Thành Tổ trước hết cho
gọi Kỷ Cương vào, hiển nhiên là tuy hoang thượng hi vọng hắn có thể thành thế
lực kềm chế Kỷ Cương, nhưng trước mắt, trong tâm của Minh Thành Tổ, địa vị của
hắn dù sao cũng không thể bằng Kỷ Cương được!

Điều này cũng không có gì là kỳ. Dương Thu Trì bất quá chỉ là chuyên gia về
phá án, và đối với Minh Thành Tổ, điều tra phá án thật ra chẳng trọng yếu gì.
Nếu như ông ta cần đả kích thế lực nào đó, tài vu khống hãm hại của Kỷ Cương
mới là có ích cho quyền lực của ông ta. Cái ông ta cần không phải là chứng cứ,
không phải là đem chứng cứ ra khiến cho đối phương tâm phục khẩu phục, mà là
ông ta muốn mượn một cái cớ, một cái cớ để về mặt biểu hiện khiến cho nhân
tâm, cho lòng dân tâm phục khẩu phục, ví dụ như đối phương nhận tội. Và điểm
này thì rõ ràng Kỷ Cương giỏi hơn hắn nhiều.

Đối với chuyện củng cố chính quyền của Minh Thành Tổ, tác dụng của Kỷ Cương to
lớn hơn Dương Thu Trì nhiều. Hắn thầm nghĩ, hoàng thượng cho gọi bọn họ vào
trước, nghe những lời hồ thuyết bát đạo của họ, có được cái ý vào trước làm
chủ rồi, thì tình huống này đã nghiêm trọng đến mức không có gì để gở gạc được
nữa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.