Nạp Thiếp Ký – Chương 473: Chiếu ngục – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 473: Chiếu ngục

Dương Thu Trì cười lạnh nói: 'Như vậy được, ta hỏi hai ngươi, Kỷ Cương phái
người bắt Vân Lăng của Nam Trấn Phủ ti của ta về, có phải là giam trong ngục ở
đây hay không? Còn không mau đem hắn thả ra!”

“Cái này…” Trang Kính và Viên Giang đưa mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ kinh ngạc.
Trang Kính hỏi lại: “Chẳng thể nào? Ti chức không hề nghe nói đến chuyện này
a?”

Dương Thu Trì chỉ vào hai miêu binh hộ vệ ở phía sau: “Bọn chúng cả chục người
bị một đám người không rõ thân phận tập kích, sau đó Kỷ Cương phái cẩm y vệ
đến cho Vân Lăng uống rượu quậy phá, giết người nên bắt về theo. Bổn quan
chính là muốn tìm Kỷ Cương hỏi cho rõ, rốt cuộc là chuyện thế nào? Hắn bằng
cái gì mà bắt người của ta?”

Trang Kính và Viên Giang không khỏi lộ nụ cười đắc y ở khóe miệng. Viên Giang
đáp: 'Đại nhân, hai chúng tôi nhất mực ở trong nha môn này, chuyện này chúng
tôi chỉ mới ưừa nghe ngài nói qua thôi, chứ chưa thấy Kỷ chỉ huy sai sử gì
hết. Đêm nay Bắc trấn phủ ti của chúng tôi không nghe thấy có hành động gì, và
cũng không thấy có bắt người nào về a.”

Dương Thu Trì lười rầy rà cùng chúng, phất tay quát bảo: “Tìm cho ta!”

Nam Cung Hùng đáp ứng, mang theo hộ vệ định đi lục soát trong Bác trấn phủ ti.
Trang Kính và Viên Giang vội ngăn lại, Trang Kính cười lạnh: “Dương đại nhân,
hoàng thượng dường như chỉ mệnh cho ngài chấp chưởng Nam trấn phủ ti, các
người đến chỗ này dường như là thuộc quyền chấp chưởng của Kỷ chỉ huy sứ a,
ngài không nhìn lầm chỗ chứ?”

Viên Giang cũng cười lạnh tiếp: “Có người tự cho là mình hay, không biết trời
cao đất rộng là gì, không đụng đầu vào tường không biết đau đầu, người như vậy
trên đời này không ngờ vẫn có.”

Dương Thu Trì tức giận, giơ tay tặng cho Viên Giang một bạt tay thật mạnh,
thuận thế phóng một cước, trúng ngay háng Trang Kính. Viên Giang bị đánh lăn
mấy vòng, máu mũi bắn ra, mồm sưng vù. Còn Trang Kính thì tái xanh mặt mũi, ôm
bộ hạ sụm người xuống rồi ngất đi luôn.

Dương Thu Trì đưa tay chỉ hai người: “Hai ngươi là cái thá gì mà dám nói
chuyện với bổn quan? Thật là muốn ăn đòn!” Nói xong, một quyền nữa được phóng
tới mặt Viên Giang.

Cũng đáng đời cho Viên Giang và Trang Kính, bọn chúng tuy biết Dương Thu Trì
và Kỷ Cương kết thù, nhưng chưa hề nghe nói chuyện Dương Thu Trì dạy cho Kỷ
Cương một bài học sáng nay. Thứ chuyện mất mặt này Kỷ Cương chẳng thể nói cho
thuộc hạ nghe, còn những người khác muốn đem chuyện xấu này truyền đi, tai mắt
của cẩm y vệ khắp nơi, nghe được chuyện gì là báo cáo ngay, nhưng chuyện xấu
này thì nhất định không dám báo về, cho nên không đến tai hai vị này. Cho nên,
hai người không hề biết Dương Thu Trì có cái gan lớn như vậy, cho nên họ cũng
to gan đụng chạm với Dương Thu Trì.

Chờ cho họ hiểu rõ Dương Thu Trì thì ra là có cái gan to lớn như vậy thì đã
trễ rồi. Hai nắm đấm của Dương Thu Trì đã liên tiếp đánh trúng mặt Viên Giang.

Chính vào lúc này, một đạo hàn quang từ trong đại đường bắn ra, bay thẳng tới
cổ tay của Dương Thu Trì.

Liễu Nhược Băng hừ lạnh, phất ống tay áo, dao găm trong tay bay sau mà tới
trước, chặn đạo hàn quang đó ở giữa đường, đánh rụng nó, hiện ra một khối đá
cuội.

Tiếp theo đó, từ ngoài đại đường truyền vào tiếng bước chân loạn xạ, tiếp theo
đó là một thanh âm cao gắt hét lên: “Họ Dương kia, Bắc Trấn phủ ti vẫn còn
chưa phải là chỗ ngươi muốn làm càn gì thì làm!”

Dương Thu Trì quay đầu nhìn ra ngoài, nghe âm thanh đó thì đúng là kẻ tử địch
đối đầu của hắn – Kỷ Cương.

Quả nhiên, Kỷ Cương chống quài trượng được các hộ vệ vây quanh bảo vệ bước lên
bậc thềm, tiến vào đại sảnh. Sau lưng y còn có một người trẻ tuổi mặc áo bào
trắng, khoảng hai chục tuổi, tướng mạo khá anh tuấn, chỉ có điều đôi mắt vô
cùng âm lãnh. Hiện giờ sắc trời vẫn chưa nóng lắm, nhưng tên này cứ làm vẻ
tiêu sái phất phơ quạt xếp, nhìn lên nhìn xuống ngắm nghía Liễu Nhược Băng.

Viên Giang ôm mặt sưng vù vội vã tránh ra sau lưng Kỷ Cương. Mấy cẩm y vệ vội
xốc tới bấm vào huyệt nhân trung của Trang Kính, luôn miệng gọi lắc, một lúc
sau tên này mới lấy lại hơi lên, nhưng vẫn còn đau đến hai mắt trợn ngược, mồ
hôi lạnh ứa ra, rên rĩ liên hồi.

Những cẩm y vệ thấy Trang Kính đã tỉnh, liền vội vã kéo hắn vào phía sau.

Người trẻ tuổi bên cạnh Kỷ Cương xòe quạt, bộ dạng tiêu sái phe phẫy ấy cái,
cười hì hì nói với Liễu Nhược Bang: “Vị cô nương này thân thủ thật khá, có thể
khiến viên phi đạn của Kỷ mỗ bay đi chỉ có một mình cô mà thôi.”

Liễu Nhược Băng phảng phất như không nghe, không hề để ý gì đến hắn.

Người trẻ tuổi này lại phe phẫy quạt, xá dài thi lễ: “Tiểu sinh Kỷ Phiêu, là
Phiêu trong yên ba phiêu miểu, Kỷ chỉ huy sứ là bá phụ của tiểu sinh, xin
thỉnh giáo phương danh của cô nương?”

Liễu Nhược Băng vẫn giũ thần tình đạm bạc, không hề lý gì đến hắn. Tống Vân
Nhi nghe tên Kỷ Phiêu nói là cháu của Kỷ Cương, sinh lòng chán ghét, ở bên
cạnh lạnh lùng nói: “Tỷ tỷ của ta trước giờ không nói chuyện với chó.”

“Vậy à? Vậy nàng ta chỉ nói chuyện với cô thôi sao?” Kỷ Phiêu phe phẫy quạt
cười tủm tỉm.

Tống Vân Nhi trừng mắt hạnh, giơ tay phất một mũi liễu diệp phi tiêu, bắn
thẳng vào vai Kỷ Phiêu.

Kỷ Phiêu phất quạt, nhẹ nhàng tiếp lấy mũi phi tiêu ấy. Hắn vẫn cười tủm tỉm
như cũ: “Ái da, tiểu sinh nhìn trúng tỷ tỷ của cô, sao cô lại ném tú cầu cho
ta thế?”

Tống Vân Nhi tức giận, định phóng tới hai mũi dao găm, Liễu Nhược Băng ngăn
nàng lại, bảo: “Chính sự cần làm hơn.”

Tống Vân Nhi bấy giờ mới trừng mắt nhìn Kỷ Phiêu, xong trở về sau lưng Dương
Thu Trì.

Kỷ Cương hỏi: “Họ Dương kia, ngươi đến Bắc trấn phủ ti ta làm loạn, đánh bị
thương hai vị thiêm sự của ta, cái này nên tính sổ làm sao đây?”

“Rất dễ tính! Ngươi đem hai tên khốn không biết kính nễ thượng ti này cho ta,
ta sẽ thay ngươi tính cho chúng!” Dương Thu Trì khoanh hai tay, lạnh lùng hỏi
Kỷ Cương: “Ta hỏi ngươi, Vân Lăng có phải là do ngươi bắt không?”

Kỷ Cương cũng cười lạnh: “Ngươi đến hỏi ta hay là cầu ta vậy?”

“Ngươi đừng có ngông cuồng con mẹ gì đó, ngươi mà không thả Vân Lăng, có tin
là lão tử lật tung cái chiếu ngục của ngươi không?!”

Trong ba tháng nay, Dương Thu Trì đã biết tâm tư của hoàng thượng. Tên Kỷ
Cương này dám động đến lăng mộ của ái phi của hoàng thượng, vì muốn hãm hại
hắn mà dám băm vằm di thể của Hiền phi nương nương thành tương, đã khiến cho
hoàng thượng có điểm nhịn không được nữa rồi. Tuy Kỷ Cương đối với chính quyền
của Minh Thành Tổ còn rất nhiều chỗ hữu dụng, nhưng tình thế như vậy không
phải thứ mà Minh Thành Tổ hi vọng có. Vì thế, hoàng thượng mới nghĩ cách bồi
dưỡng Dương Thu Trì thành một thế lực mạnh có thể khiên chế thế lực của Kỷ
Cương, để tránh cho thế lực của Kỷ Cương quá mạnh. Do đó, Dương Thu Trì hiện
giờ được hoàng thượng chống lưng ở phía sau, không cần phải sợ sệch gì.

Kỷ Cương sao không biết điểm này. Nhưng địa vị của y trong mắt Minh Thành Tổ
thật ra chẳng hề lung lay. Đối với tình thế trước mắt, Minh Thành Tổ tuy cần
Dương Thu Trì, nhưng có rất nhiều chuyện cần đến Kỷ Cương. Dương Thu Trì trước
mắt chỉ là một nước cờ thí để khống chế thế lực của Kỷ Cương, chứ không phải
là nước cờ chính, cho nên y cũng không hề sợ.

Kỷ Cương cười ha hả: “Được! Lão tử cứ ngồi ở đây xem thử hôm nay ngươi lật
tung cái chiếu ngục lên như thế nào!”

Lời vừa rồi chỉ là câu nói trong lúc tức giận của Dương Thu Trì. Chiếu ngục
này chính là nhà tù đặc biệt của hoàng thượng, giam trong đó toàn là những
khâm phạm mà hoàng thượng giao phó bắt về quy án. Nếu động thủ thật sự, thì
chẳng khác nào cấp cho Kỷ Cương cái cớ tuyệt vời để hãm hại hắn, ví dụ như nói
là trọng phạm nhân vì thế tử vong hay vượt ngục, đổ hết tội lên đầu hắn, như
vậy thì thảm rồi.

Nhưng mà, nếu như vì thế mà nhận thua thì vô cùng mất mặt, hắn chỉ còn biết
xoay chuyển chủ đề: “Kỷ Cương, Vân Lăng rốt cuộc là phạm tội gì, vì sao ngươi
lại bắt hắn?”

“Họ Dương kia, ngươi dường như chỉ là một phó chỉ huy sứ, lão tử mới là chỉ
huy sứ, ngươi hỏi như thế chẳng phải là miệt thị thượng ti hay sao?”

“Miệt thị? Ngươi còn đáng để ta miệt thị hay sao?” Dương Thu Trì phun phèo một
bãi nước bọt, chỉ vào Kỷ Cương mắng: “Ngươi đừng quên rằng, ba tháng trước đây
trong đại đường này, hoàng thượng đã nhậm mệnh cho ta chấp chưởng Nam Trấn phủ
ti, đồng thời kiểm soát bá quan. Ngươi ngồi ghế này trong cẩm y vệ không phải
là ít rồi, coi cái bộ dạng đầu hai thứ tóc chỉ biết ăn chẳng biết làm của
ngươi kìa, ngươi còn nhớ không vậy? Ngươi có biết là Nam trấn phủ ti làm
chuyện gì không?”

Cẩm y vệ Nam trấn phủ ti có nhiệm vụ trọng yếu nhất là kiểm soát pháp kỷ nội
bộ của cẩm y vệ. Vân Lăng nếu như phạm tội, thì là thuộc quyền phụ trách pháp
kỷ của Nam trấn phủ ti quản, điểm này Kỷ Cương đương nhiên biết. Kỷ Cương đáp:
“Vân Lăng uống rượu rồi vì chuyện riêng mà giết người, bổn quan đương nhiên có
quyền bắt hắn quy án.”

“Bắc trấn phủ ti các người cũng có cái đuôi thò dài ra quá hen? Cho dù Vân
Lăng xúc phạm pháp kỷ, ngươi đừng có quên đó là thuộc chức quyền của Nam Trấn
phủ ti ta, ngươi phải giao cấp hắn cho ta xử lý. Ngươi bằng cái gì mà bắt
người không chịu thả?”

“Lão tử nếu không giao thì sao?” Kỷ Cương ngước mắt nhìn trời.

Dương Thu Trì nhìn vào bọn cẩm y vệ phía sau lưng Kỷ Cương, nhân số rất nhiều.
Tuy bên hắn cũng không ít người, nhưng mà đụng độ chỉ sợ chẳng chiếm được bao
nhiêu phần hơn, hơn nữa trong chuyện này vẫn còn chưa đến lúc trở mặt động
thủ. Hắn ngẫm nghĩ một chút, lòng đã có chủ ý, lạnh lùng đáp: “Được! Dù gì
cũng là Bắc trấn phủ ti cẩm y vệ của ngươi bắt Vân Lăng. Vân Lăng là con trai
của phụ quốc ta thánh miêu vương, là ca ca của Vân Lộ công chúa. Ngươi cứ xét
phân lượng của mình đi, ngươi không giao người, bổn quan sẽ tiến cung bẩm báo
hoàng thượng!”

Kỷ Cương lạnh lùng đáp: “Vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân! Ngươi chẳng
lẽ không biết điều đó? Vân Lăng vì chuyện riêng mà giết người, xét tội đáng
phải chém, không giao cho ngươi là sợ ngươi vì chuyện riêng tác tệ, bảo hộ cho
bộ hạ. Ngươi chẳng phải nói là muốn lật tung cái chiếu ngục của ta hay sao?
Thế nào? Muốn vẫy đuôi chạy rồi à? Ha ha, vừa nhìn là biết người chẳng là cái
thá gì cả! Ha ha ha!”

Dương Thu Trì tức giận, định hạ lệnh tra xét chiếu ngục, nhưng thấy mặt y cười
gian, tức thời minh bạch, tên khốn này khẳng định là chuẩn bị sẳn rồi, hắn sẽ
bắt bí chỗ hở của hắn, chuẩn bị vu khống hãm hại, hắn không thể nào mắc mưu,
tốt nhất là vào cung tìm hoàng thượng!

Chính vào lúc này, chợt nghe bên ngoài tiếng người ồn áo, người hét ngựa hí,
không biết đã phát sinh chuyện gì. Tiếp theo đó, hắn nghe bên ngoài có người
lớn tiếng quát: 'Kỷ Cương, ngươi mau ra đây cho ta!”

Mấy cẩm y vệ vội vã chạy vào, bẩm báo với Kỷ Cương: “Chỉ huy sứ đại nhân, nha
môn của chúng ta đã bị thiết giáp kỵ binh của Thanh khê công chúa bao vây rồi,
nói nếu như không thả Vân Lăng, sẽ tiến vào cướp người!”

Kỷ Cương khẽ lộ nụ cười đắc ý, nhưng mạt lại lộ biểu tình chấn kinh, lớn tiếng
quát hỏi: “Cái gì? Thanh Khê công chúa muốn cướp chiếu ngục? Như vậy sao được?
Mau! Nhanh chóng đóng cửa lớn lại, bảo hộ chiếu ngục….”

Dương Thu Trì thầm kêu không xong, nếu như Kỷ Cương đem cái tội cướp ngục chụp
lên đầu Vân Lộ, thì đó là tử tội chém đầu, đừng nói gì đến cứu Vân Lăng, chỉ
sợ ngay cả Vân Lộ đều bị kéo vào và liên lụy!

Vân Lộ dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, lại nhất mực thâm tình, tuyệt
không thể để nàng bị lão con rùa Kỷ Cương này hãm hại. Hắn cần phải nhanh
chóng ra ngoài cản trở nàng, vì một khi kỵ binh xông vào, thì cái tội cướp
ngục đã thành sự thật.

Dương Thu Trì quát: “Kỷ Cương, ngươi định hãm hại Vân Lộ công chúa? Có lão tử
ở đây, ngươi đừng có hòng! Chúng ta đi!” Nói xong hắn vội bước ra ngoài.

Kỷ Cương vội vã kêu lên: “Dương đại nhân, không thể ra ngoài, người ngựa của
Vân Lộ công chúa sẽ thương hại đến ngài!”

Hộ vệ của Kỷ Cương đều rút Tú Xuân đao, nhất tề ùa tới, chặn hết đường, mắt
gườm gườm nhìn Dương Thu Trì cùng mọi người.

Liễu Nhược Băng nói: “Vân nhi cùng mọi người đoạn hậu, theo ta xông ra ngoài!”
Nói xong, tay lập tức chụp tay Dương Thu Trì, rút đoản kiếm ra, lớn tiếng
quát: “Tránh ra!” Đoản kiếm lập lòe, mấy cẩm y vệ cản đường căn bản không thể
tránh thoát, Tú xuân đao trong tay đua nhau bị Liễu Nhược Băng đánh văng. Nam
Cung Hùng, Thạch Thu Giản hai người một trái một phải, chụp lấy bọn cẩm y vệ
mất binh khí này quẳng ra ngoài, lập tức tiếng kêu gào thảm thiết nổi lên.
Tống Vân Nhi và Tử Thạch Lăng mang theo những hộ vệ khác bảo vệ hai bên.

Những cẩm y vệ vây quanh không thật sự động thủ với bọn Dương Thu Trì, một mặt
cứ để cho bọn họ chụp quẳng, một mặt chống chịu không lui, trong khi đó Tú
Xuân đao trong tay chỉ hư trương thanh thế, miệng thì không ngừng gào thét la
giết vang trời, giống như trong này đang đánh nhau tử thương vô số vậy. Tuy Kỷ
Cương gọi người đi đóng cửa, nhưng không ai đi đóng, cửa lớn cứ khép hờ như
thế.

Dương Thu Trì lúc này lòng sáng như bưng, Kỷ Cương hãm hại Vân Lăng giết
người, một là có thể trừ bớt cánh tay đắc lực của hắn, hai là có thể cứu được
kẻ hiềm nghi là Lâm Viễn, chặt đứt manh mối án tiểu thiếp của đô đố đại nhân
bị giết, ba là dẫn đến việc hắn đi vào kiểm soát chiếu ngục, mượn cớ đó vu cáo
hãm hại hắn. Kế đến, điều thứ tư là có thể dẫn đến việc Vân Lộ bị kích động,
dẫn binh bao vây Bắc trấn phủ ti, nhân cơ hội đó vu khống Vân Lộ cướp chiếu
ngục. Còn hiện giờ y cho bọn hộ vệ làm như vậy, chẳng qua là bức bách cho Vân
Lộ ở ngoài không rõ chân tướng mà kéo đánh vào trong.

Tên Kỷ Cương này quả thật là ngoan độc. Y biết quan hệ huynh muội của Vân Lăng
và Vân Lộ, lần hãm hại này không những chỉa đầu mâu vào hắn, mà còn trực tiếp
chỉa vào hai người họ. Thậm chí nói không chừng có thể gây hiệu quả dẫn tới sự
tạo phản của miêu vương Vân Thiên Kình.

Dương Thu Trì vội kêu lên: “Băng nhi, nàng mau xông ra ngoài ngăn chặn Vân Lộ
công chúa! Nhanh!”

Liễu Nhược Băng quay đầu nhìn lại dương Thu Trì, trong mắt thoáng tia do dự và
lo âu.

Dương Thu Trì biết nàng lo cho sự an toàn của hắn, vội bảo: “Đừng lo lắng, ta
không sao đâu, ta ở trong Bắc trấn phủ ti của Kỷ Cương hắn, không không dám
chân chính động tới ta, nếu không hắn không thể thoát khỏi sự can hệ! Hơn nữa
còn có mọi người ở đây!”

Liễu Nhược Băng quét mắt nhìn, quả nhiên thấy bọn cẩm y vệ của Kỷ Cương chỉ
múa Tú Xuân đao hư trương thanh thế, không chân chánh công đánh tới. Nàng gật
gật đầu, phất tay một cái, một dây thừng dài phóng qua không trung, cho đầu
móc bấu chặt cột cờ của Bắc trấn phủ ti nha môn, rồi dùng lực giật một cái,
mượn lực phi thân bay lên giống như một đóa bạch mẫu đơn bay hướng về ngọn cờ.

Kỷ Phiêu kêu lên một tiếng: “Xuống đi!” Hắn phất quạt, liền vang lên miếng
tiếng xuy xuy, từ trong quạt bay ra vô số phi phong châm nhỏ rí, bắn thẳng vào
hậu tâm của Liễu Nhược Băng.

Liễu Nhược Băng phất tay áo, cuốn hết số phi phong châm đó lại, rồi quật mạnh
tay: “Trả lại cho ngươi!”

Kỷ Phiêu giương quạt, thu hết số phi phong châm đó, cười hi hi, vừa định lên
tiếng thì hàn quang lóe lên, bấy giờ mới phát hiện sau khi Liễu Nhược Băng
quật trả số phi phong châm đó, còn có một mũi liễu diệp phi tiêu bén ngót bay
theo. Hắn kêu lên cả kinh vừa định tránh nhưng không kịp, sột một cái, bị phi
tiêu bắn trúng đùi!

Một tiếng kêu thảm cất lên, Kỷ Phiêu quỳ gối một chân xuống đất.

Tống Vân Nhi cười nói: “Hi hi, tỷ tỷ ta không thích con chó ngươi, quỳ xuống
cầu cũng vô ích!”

Lúc này, Liễu Nhược Băng đã bay lên cột cờ, vòng qua đáp xuống tường cao của
nha môn.

Kỷ Phiêu cắn răng, dụng sức rút mũi liễu diệp phi tiêu ở đùi ra, vẫy tay, bắn
phi tiêu về phía Tống Vân Nhi.

Trong tiếng cười dài, Tống Vân Nhi phất tay áo rộng, nhẹ nhàng cuốn lấy mũi
phi tiêu đó: “Vừa khéo, đây là phi tiêu của sư phụ ta, không thể cho ngươi!”
Nói xong lấy ra một cái khăn tay, gói nó bỏ vào trong lòng.

Ngoài nha môn, Vân Lộ đang ở ngoài lớn tiếng mắng: “Kỷ Cương, lập tức giao ca
ca của ta ra, nếu không, bổn công chúa đạp bằng trấn phủ ti của ngươi!”

Điều này không trách Vân Lộ sốt ruột, vì chiếu ngục của Kỷ Cương kỳ thật là
địa ngục nhân gian, người tiến vào chiếu ngục có kết cục bi thảm vô cùng, Vân
Lộ đã nghe nhiều về chuyện ấy. Vừa rồi những miêu binh đến báo tin nói, Vân
Lăng bị cẩm y vệ của Kỷ Cương đánh một trận ở đương trường, hôn mê bất tỉnh,
sau đó mới bị lôi đi.

Vân Lộ nghe ca ca mình bị thảm như vậy, lại nghĩ tới hàng loạt truyền thuyết
về chiếu ngục của Kỷ Cương, nghĩ đến ca ca mình sẽ chịu khổ như thế nào, không
khỏi lòng nóng như lửa đốt, vội mang theo 500 thiết kỵ đến cẩm y vệ Bắc trấn
phủ ti ngay.

Năm trăm thiết giáp kỵ binh của Vân Lộ dưới sự chỉ huy của hộ vệ trưởng Trương
Khiếu Giang tay cầm trường thương, khôi giáp sáng bừng bao vây đoàn đoàn Bắc
trấn phủ ti. Họ chỉ cần chờ một tiếng ra lệnh của Vân Lộ, lập tức đánh giết
vào cứu người.

Vân Lộ gọi mấy tiếng, nhưng giọng nói của nàng quá nhỏ, trong khi đó trong Bắc
trấn phủ ti vang lên tiếng đánh giết ngút trời, tiếng của nàng căn bản không
thể tiến xa.

Trương Khiếu Giang ra lệnh cho thủ hạ lớn tiếng hò hét theo Vân Lộ công chúa.
Lần này thì tiếng quát lớn hơn xa hơn, nhưng cửa lớn của Bắc trấn phủ ti vẫn
khép hờ, bên trong tiếng hò hét vang trời, nhưng không ai ra ngoài đáp lại họ.

Vân Lộ gấp lên, vung roi ngựa, lớn tiếng quát: “Xông vào cho ta!”

Trương Khiếu Giang hơi do dự, giật ngựa chạy lên trước, hỏi nhỏ Vân Lộ: “Công
chúa, đây chính là Bắc trấn phủ ti, trong chiếu ngục này giam giữ toàn là khâm
phạm, nếu chúng ta cứ xông vào như thế, e rằng…”

“Thế nào? Ngươi sợ rồi à? Sợ rồi thì cút đi cho ta!”

Trương Khiếu Giang không dám nói nữa, vội vã khom người: “Mạt tướng lĩnh
mệnh!” Trường thương của y vụt phất, vừa định hạ lệnh xông vào trông, thì
chính vào lúc này, ở giữa không trung truyền lại quát trong trẻo: “Vân Lộ công
chúa! Không thể xông vào!”

Một đám mây trắng từ từ đáp xuống trước ngựa của Vân Lộ, thì ra là Liễu Nhược
Băng trong bộ đồ trắng.

Vân Lộ vừa kinh vừa mừng: “Liễu tỷ tỷ! Tỷ đến rồi! Miêu binh hộ vệ nói Thu Trì
ca ca ở trong đó, huynh ấy thế nào rồi?”

Liễu Nhược Băng sau khi lấy Dương Thu Trì, Vân Lộ liền đổi sang gọi nàng là tỷ
tỷ luôn!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.