Nạp Thiếp Ký – Chương 470: Vết chém đặc biệt (1) – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 470: Vết chém đặc biệt (1)

Hình phòng thư lại của nha môn nhanh chóng đem hồ sơ trình lên Dương Thu Trì.
Nó được bọc bằng một bì thư lớn, nhìn là thấy bên trong chẳng có gì nhiều.
Dương Thu Trì mở bì thư, đổ những thư bên trong ra bàn.

Bên trong có một chủy thủ dính máu màu vàng nhạt, mấy giấy làm chứng, và một
bản thi cách.

Dương Thu Trì trước hết cúi đầu quan sát kỹ mũi chủy thủ, thấy nó là một con
dao có hai lưỡi, ở giữa có lỗ thoát máu, dấu máu vàng nhạt nằm ở đầu phía
trước chủy thủ, mũi dao nhỏ, và để đề phòng hoạt động ma sát, cán dao được
quấn bằng một dãy dây thô màu hồng.

Cái này để lại từ từ sẽ kiểm tra, Dương Thu Trì trước hết cầm lấy thi cách
xem. Thi cách thời cổ đại tuy có rất nhiều điều cần ghi, nhưng yêu cầu lại
không chi tiết, ghi chép vô cùng sơ sài. Chỉ đơn giản ghi lại những điều như
thời gian phát án, địa điểm, thân phần người chết, tình huống tử vong, kiểm
tra ngoài da và sự làm chứng của quan lại, ngỗ tác và người chứng kiến.

Nội dung kiểm tra thể biểu được Dương Thu Trì quan tâm nhất, nhưng chỉ có một
hàng: “Phía ngực trái có cắm một chủy thủ.” Lời này quá đơn giản, vị trí vết
thương cụ thể thế nào, hình trạng ra sao, đồ dài hay nông sâu đều không có.

Rồi hắn xem tiếp những lời làm chứng, đều là những lời chứng của nha hoàn phát
hiện thi thể, những câu hỏi trả lời cũng quá đơn giản, bao gồm sáng ngày ấy,
nha hoàn hầu ngoài phòng thấy bên trong phòng nhất mực không có động tĩnh,
liền gọi cửa, thấy cửa bị khóa từ bên trong, bèn đến cửa sổ sau, phát hiện bị
mở ra, nhìn vào trong, thấy vị phu nhân mới đã bị giết rồi. Điều này nhất trí
với những gì Tiết Lộc kể.

Những lời làm chứng khác cũng không có giá trị gì.

Tuy mũi chủy thủ đó có dấu tay, nhưng rất tiếc là đã bị bọn bộ khoái thu nhặt
làm loạn cả. Tuy nhiên, Dương Thu Trì vẫn theo tập quán dùng khăn tay bao chủy
thủ lại bỏ vào bì thư, sau đó bỏ lời làm chứng và thi cách vào luôn, giao cho
Tống Vân Nhi bảo quản, chuẩn bị về nhà xong sẽ tiến hành nghiên cứu cẩn thận
mũi chủy thủ này.

Tiếp theo đó, Dương Thu Trì ra lệnh cho gọi các bộ khoái tham gia khám tra
hiện trường ngày đó vào, lấy dấu tay của mỗi người.

Làm xong hết thảy chuyện này, bước tiếp theo là khai quan nghiệm thi rồi. Tiết
Lộc nhất mực phái người theo đến nha mông của Dương Thu Trì, chờ hai người bận
bịu xong, dẫn đến mộ địa an táng Hư Linh Tử và hai nhà hoàn ở ngoài thành. Do
Hư Linh Tử là một tiểu thiếp xủa Tiết Lộc, do đó không thể an táng ở tổ phần
của Tiết gia, nên ông ta đã cho tìm một chỗ có địa thế phong thủy khá tốt mà
an táng.

Tiết Lộc cũng mang theo thân binh và người nhà, cho khai quật ba mộ phần, quan
tài đã cho nhấc lên để một bên.

Dương Thu Trì đến, cho mở nắp quan tài ra, chờ cho tiêu tán khí vị.

Quan tài này đã chôn trong đất nửa năm, chưa hề mục nát. Ngỗ tác vừa mở nắp
ra, mùi thối nồng nặc, khiến người ta muốn ói.

Nghe được mùi này, Dương Thu Trì có thể khẳng định, thi thể trong quan tài chí
ít còn chưa bị rửa nát. Thi thể chưa rửa nát rõ ràng là có thể cung cấp nhiều
tin tức hơn xương trắng nhiều.

Quá một lúc sau, mùi vị đã tan bớt, Dương Thu Trì bấy giờ mới mang bao tay
chuẩn bị sẵn cho việc khám sát thi thể, trước hết đi tới quan tài của Hư Linh
Tử, mở mền vải che ngoài thi thể ra. Khi cúi đầu vào nhìn lòng hắn chợt vui,
vị da dẽ của thi thể còn chưa xuất hiện cảnh tượng thối rửa làm người nhìn mà
sợ. Điều này cho thấy, thi thể chỉ gần với giai đoạn thối rửa, và nó sẽ cung
cấp nhiều tin tức hữu dụng hơn.

Hư Linh Tử chết vào ngày 3 tháng chín, lúc đó trời đã biến lạnh, tiếp đó là
mùa đông giá rét. do là tiểu thiếp, không tồn tại những chuyện cưới hỏi ma
chay phiền phức, cho nên nàng này nhất định là nhanh chóng được chôn vào trong
đất, từ đó làm giảm chậm tiến độ hủ bại hơn. Cho nên, tuy đã chết đã nửa năm,
thi thể mới chỉ bắt đầu thối rửa bề ngoài.

Hư Linh Tử mặc một bộ quần áo mới, hỏi ra mới biết lúc đó người chết đã được
thay quần áo đốt bỏ đồ cũ đi. Điều này khiến Dương Thu Trì rất tiếc, nhân vì
có lúc quần áo của người bị hại có thể cung cấp rất nhiều tư liệu có thể dẫn
đến mấu chốt truy tìm hung thủ.

Dương Thu Trì cởi quần áo của Hư Linh Tử, quả nhiên, ở vị trị tim bên ngực
trái có một vết đao, bén hai bên, đưa châm kiểm nghiệm vào thấy đã đâm tới
tim, là trí mệnh thương. Kiểm tra những bộ vị ngoài da khác, thấy ngoại trừ
quai hàm bị bẻ trẹo đi, không thấy có gì dị thường.

Dò hỏi Tiết Lộc, hắn biết trước khi thi thể nhập tán, ngỗ tác và ổn bà đã tiến
hành tắm rửa sạch sẽ, bao quát cả trong âm đạo. Nghe tin này, Dương Thu Trì vô
cùng ủ rũ, như vậy có thể thấy, trên thi thể không thể nào lấy được tinh dịch
hay là tế bào hay vết tích nào hữu dụng để điều tra.

Dương Thu Trì để Tống Vân Nhi giúp mặc quần áo lại cho thi thể, còn hắn đến
trước quan tài của hai nha hoàn, tiến hành kiểm nghiệm thi thể.

Hai nha hoàn đều mới mười lăm mười sáu tuổi, nguyên nhân tử vong rất rõ ràng,
đều là cổ bị chém một đao trí mạng, đao này dường như chặt đứt cả cổ. Hung thủ
ra tay vô cùng ngoan độc.

Thi thể của hai nha hoàn có trình độ thối rửa còn kém hơn Hư Linh Tử, điều này
liên quan đến nguyên nhân tử vong của chúng. Bỡi vì sự thối rửa của cơ thể
người là quá trình các vi khuẩn thối rữa phân giải các tổ chức mềm trước. Nếu
như trong hoàn cảnh cơ thể người chết có lợi cho vị khuẩn thối rữa này sinh
sản phát triển, thì tốc độ hủ bại sẽ nhanh hơn, nếu không sẽ giảm chậm lại.
Người sau khi chết rồi, những vi khuẩn ký sinh trên vòm miệng, đường hô hấp và
trực tràng của người chết sẽ tiến nhập vào huyết quản, tuyến bào lympo (bạch
huyết) điên cuồng ăn uống tiêu hủy, phân giải phá hoại các tổ chức có protein
trong cơ thể người.

Nhưng mà, nếu như người chết xuất một lượng huyết lớn cấp tính khi chết, một
mặt sẽ khiến cho các vi khuẩn lên men thối này bị mất đi một lượng môi trường
nước lớn để sinh sản, mặt khác, đại lượng huyết dịch chảy đi rồi, sẽ cản trở
đường đi và tốc độc vi khuẩn thối rữa này khoách tán toàn thân, dẫn đến quá
trình thối rữa sẽ chậm đi.

Hai nha hoàn đều vị chặt đầu, dẫn đến mất một lượng máu lớn, cho đến giờ thi
thể vẫn mới chỉ thối rữa một ít, nhẹ hơn Hư Linh Tử. Điều này có lợi đối với
việc quan sát tinh 2huống vết thương. Cổ nha hoàn bị cắt với vết cắt bóng
loáng, cho thấy đó là vật bén. Dương Thu Trì đưa đầu vào quan tài nhìn cho rõ,
cẩn thận quan sát vách vết thương từng chút một, nhằm tìm ra manh mối xác định
hung khí. Quả nhiên, ông trời không phụ người có tâm, Dương Thu Trì nhanh
chóng phát hiện vết cắt này có điều gì đó không ổn, nhưng lại chưa rõ là không
ổn ở chỗ nào.

Hắn trước hết bảo Tống Vân Nhi và những người khác lui ra, rồi lấy từ trong
rương phám y một kính phóng đại (kính lúp), kéo đầu đã được ráp lại của thi
thể qua một bên, để lộ vết cắt, sau đó dùng kính lúp quan sát cẩn thận vết cắt
ở cổ. Từng chút từng chút một, cuối cùng, hắn tìm thấy trên vách vết thương
gọn ngọt đó một đường hơi thô, từ trên xuống dưới, nếu không cẩn thận không
thể nào nhận ra.

Có phải là thối rữa dẫn tới điều này không? Dương Thu Trì không dám khẳng
định, vội chạy sáng thi thể của nha hoàn bên kia, xem xét vết đứt nơi cỗ, thấy
cũng vậy, ở vết cắt nơi cổ có một vết xước tương đồng.

Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì chạy tới chạy lui, tay cầm một vật gì đó dò dò
xét xét, cảm thấy hơi kỳ quái, nhịn không được đứng ở xa xa hỏi: “Ai…! Ca ca
làm cái gì vậy? Có gì không ổn sao?”

Dương Thu Trì bỏ kính lúp vào trong rương, vẫy tay gọi Tống Vân Nhi đến, hỏi:
“Chúng ta không phải là nói rõ án này do muội phụ trách hay sao?”

Xong hắn chỉ vào vết thương trên cổ của nạn nhân, hỏi tiếp: “Muội nhìn kỹ xem,
chỗ này có gì không ổn không?”

Tống Vân Nhi cúi đầu nhìn một lúc lâu, đáp: “Từ da thịt, xương cổ và thành vết
cắt này mà xét, thì đây là một vết thương do vật bén gây ra, hơn nữa chỉ chém
có một cú là gần như cắt đứt cổ họng, động tác rất nhanh, lực rất mạnh.”

Tống Vân Nhi theo Dương Thu Trì đã lâu, những từ ngữ và cách nhìn chuyên
nghiệp cũng đã học được, hơn nữa nàng võ công cao cường, đối với những vết
thương hình thành do chặt chém này có sự hiểu biết tương đối, cho nên nói xong
đã tự gật gù đắc ý.

Dương Thu Trì gật đầu: “Nhìn kỹ chút nữa đi, còn có gì nữa?”

Dừng một chút, thấy nét mặt của Tống Vân Nhi vẫn còn chưa nghĩ ra, bèn chỉ vào
vách vết cắt: “Đặc biệt là chỗ này.”

Tống Vân Nhi cúi người, gần như đưa sát mũi vào vết thương, nhưng cũng không
có phát hiện gì.

Cũng khó trách, những vết rách này rất nhỏ, không thể dùng bằng mắt thường
quan sát, một chút ghờ nhỏ thì căn bản không thể nhận ra, Dương Thu Trì cũng
bằng nhiều năm tích lũy kinh nghiệm, cảm giác trong điều này có gì đó bất bình
thường, nên mới dùng kính lúc quan sát mới xác định được. Còn Tống Vân Nhi dù
có con mắt rất nhạy cảm, nhưng chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp về
lĩnh vực này, cũng thiếu tri thức cơ bản, tự nhiên là không nhìn ra.

Dương Thu Trì chỉ vào vết gợn bằng hạt gạo nhỏ đó nói: “Vết cắt này có bộ vị
không giống với cái kia, xem lại coi thế nào?”

Dương Thu Trì dùng châm thăm chỉ ra vết gờ lên đó, bấy giờ Tống Vân Nhi mới
chú ý., gật đầu: “Đúng rồi, không giống với chung quanh.”

“Không giống thế nào?”

“Hình như không bóng loáng, có chút hơi thô!

“Hoàn toàn chính xác!” Dương Thu Trì cười, khen: “Vân nhi của ta có con mắt
còn tinh đời hơn cả kính phóng đại nữa.”

“Kính phóng đại? Kính phóng đại là gì?”

“Hầy, chính là… hầy, chính là để con mắt mở to cho thật lâu, nhưng có người
mở cho dù to cách mấy cũng nhìn không ra, hì hì.”

Tống Vân Nhi đắc ý: “Người tập võ con mắt phải tốt như vậy chứ, không nhìn rõ
làm sao đánh chính xác. À, còn gì nữa không?”

Dương Thu Trì bảo: “Hết rồi. Bây giờ muội kiểm tra cổ của ba thi thể, xem coi
có manh mối phá án nào không.”

“Được a!” Tống Vân Nhi hứng phấn đáp ứng, tìm đến từng thi thể nhìn kỹ vết cắt
ở cổ, cuối cùng, ánh mắt nàng ngập tràn hưng phấn, chạy trở lại lắc đầu chớp
chớp mắt nói: “Ngoại trừ mấu chốt do cẩm y vệ của Kỷ Cương làm, muội không tìm
được manh mối nào khác. Muội thật ngốc a!”

Dương Thu Trì vỗ vai nàng, “Không thể nói như vậy được, dù sao muội cũng không
phải là người có chuyện môn để chuyên làm chuyện này.”

Tống Vân Nhi dẫu môi: “Vây huynh cũng không phải a, trước đây huynh chỉ là một
ngỗ tác tiểu học đồ, hơn nữa sư phụ của huynh còn không có cách gì so được với
huynh, vì sao huynh lại biết nhiều chuyện như vậy chứ?”

Dương Thu Trì mỉm cười, chỉ vào đầu mình: “Dùng cái này mà nghĩ, nghĩ nghĩ mãi
rồi sẽ hiểu thôi.”

“Hừ, huynh chọc muội không hà!”

Dương Thu Trì ôm eo nàng, bảo: “Ta gợi ý cho muội một chút nè, muội nhất định
sẽ phát hiện ra ngay thôi. Sau này kiểm nghiệm nhiều hơn, từ từ sẽ hiểu.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.