Nạp Thiếp Ký – Chương 47: Có tiền mua tiên cũng được – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 47: Có tiền mua tiên cũng được

Lão ngỗ tác à lên một tiếng: “Con nói như vậy cũng có lý, diêm vương bảo người
canh ba chết, làm gì có chuyện người sống đến canh năm. Chuyện người chết rồi
sống lại từ nhỏ ta đã có nghe các trưởng bối kể chuyện cổ tích, nhưng dù là có
nghe qua, nhưng chưa bao giờ được chứng kiến.”

Dương Thu Trì thưa: “Nhưng mà cũng cần phải nói là đồ nhi gặp may mà thôi, nếu
là lão nhân gia người lúc đó tự thân kiểm nghiệm, nói không chừng đã cấp cứu
cho nàng ta sống lại rồi!”

Lão ngỗ tác vuốt vuốt râu, cười híp mắt vô cùng cao hứng, nghe xong liền bảo:
“Đồ nhi à, hôm nay ta còn nghe nói tri huyện đại nhân đã đề bạt con làm quản
giam rồi, có chuyện này không?”

“Đó là do Tống đại nhân coi trọng, đồ nhi sợ không đảm đương nổi a.”

Lão ngỗ tác cười bảo: “Thì phải vậy thôi, con có bản lãnh khám nghiệm tử thi
còn cao hơn ta, cái tên ngỗ tác học đồ này à, ài…. sợ rằng lão phu dạy ngươi
không nổi nữa rồi. Hơn nữa cũng cần phải nói, cái nghề ngỗ tác này được xếp
vào hàng tiện dân, lỡ sa chân vào ba đời vẫn là tiện dân a. Năm xưa nếu chẳng
phải nhà lão phu nghèo, nhất định sẽ không chọn làm nghề này.”

Lão ngỗ tác ngửa mặt lên trời thở dài, phảng phất như hồi ức lại dĩ vãng.
Dương Thu Trì thấy sư phụ cảm khái, không dám cắt ngang, chỉ im lặng chờ nghe
lão nói tiếp.

Lão ngỗ tác lúc lắc đầu, than: “Do đó mới nói, cái nghề ngỗ tác này nếu có cơ
hội thoát ra thì tuyệt đối không thể làm nữa.” Dừng lại một chút, lão nắm chặt
tay Dương Thu Trì, “Rất may là đồ nhi ngươi vẫn còn là ngỗ tác học đồ của ta,
chưa được chính thức coi là người của nha môn, vẫn còn chưa bị xem là ngỗ tác,
không thuộc về tầng lớp tiện dân. Hiện giờ Tri huyện lão gia lại đề bạt ngươi
làm quản giam, ngươi còn nhỏ mà đã thành công như vậy, tiền đồ sau này nhất
định là không thể hạn lượng, không thể hạn lượng a! Do đó cái vị trí học đồ
này…” Lão kéo dài giọng ra, mãi không thốt nên lời.

Dương mẫu gấp gáp hỏi: “Ý tứ của lão gia người là…”

“Ý tứ của ta là, từ rày trở đi, hài tử không cần phải làm ngỗ tác học đồ nữa,
yên tâm hướng về phía trước!”

Dương mẫu nói: “Chuyện này sao có thể được…” Tuy là nói như vậy, nhưng trong
lòng bà rất tán đồng với ý của lão ngỗ tác. Lúc trước trong nhà cùng mạt đến
không còn biện pháp nào, nên mới để con trai đi làm ngỗ tác học đồ. Hiện giờ
nếu như đường tương lai của con bà đã rộng mở, thì cái nghề ngỗ tác này không
thể làm, nếu không sẽ để cho con cái ba đời không ngóc đầu lên được. Do đó,
lời của Dương mẫu chỉ thốt được phân nữa thì đã dừng lại.

Lão ngỗ tác phẩy tay: “Đây đều là vì bọn hài tử mà nghĩ! Ngày mai ta đến nha
môn nói rõ là được.” Lão đứng dậy, nện quài trượng xuống đất: “Cứ quyết định
như vậy đi. Ta đi đây!” Nói rồi từ từ bước ra ngoài.

“Lão nhân gia quả thật là một người tốt, chỗ nào cũng nghĩ vì mình!” Dương Thu
Trì thầm cảm kích, bước lên mấy bước đỡ lấy lão ngỗ tác, định nói gì đó, nhưng
không biết nói sao cho được.

Lão ngỗ tác dừng chân lại, vỗ vỗ tay Dương Thu Trì: “Hài tử, ngươi có bản lĩnh
này, lão phu cao hứng lắm a! Làm cho tốt nghe!”

“Ai!” Dương Thu Trì gật gật đầu, “Sư phụ, lão nhân gia người yên tâm, con
quyết không làm người mất mặt đâu!”

'Vậy thì tốt!” Lão ngỗ tác từ từ ra cửa, Dương Thu Trì nhất mực đưa lão ra
ngoài, gọi một cỗ xe ngựa, đỡ lão lên xe rồi mới vẫy tay từ biệt.

Dương Thu Trì trở về trong phòng, Dương mẫu vui mừng nói: “Con à, con thật là
có triển vọng, mẹ vui mừng lắm. Hôm nay mẹ đã đi đến chỗ bà mối nói về chuyện
nạp thiếp của con. Bà mối lúc ấy từ chối tới lui không nguyện ý, còn hiềm nhà
ta không tiền, con lại là ngỗ tác học đồ. Giờ khi nghe nói con là quản giam,
sau đó trong thành lan truyền chuyện con cứu sống con gái của Bạch Thiên Tổng,
được thù lao năm trăm lượng bạc, thì từ tối đến giờ đã có ba bà mối đến tìm,
nói muốn giới thiệu mấy chỗ cho con nạp thiếp kìa.”

Ha ha ha, Dương Thu Trì cười lớn, có tiền có thể sai khiến quỷ thần ha, xem
ra, có tiền cũng có thể y vậy sai khiến môi bà ra sức rồi.

Tắm rửa xong xuôi, Dương Thu Trì cùng Phùng Tiểu Tuyết lên giường. Hắn ôm nàng
vào lòng, hỏi: “Tiểu Tuyết này, nàng và mẹ thay ta đi tìm sư phụ xin tội à?”

Phùng Tiểu Tuyết gật đầu: “Đúng vậy, mẹ và thiếp lúc chiều có nghe người trong
nha môn nói hôm nay chàng cứu sống Ân phu nhân, mọi người đều nói chàng là
thần tiên, mẹ và thiếp đều vô cùng cao hứng. Sau đó lại nghe nói có cẩm y vệ
đến, muốn thẩm tra phạm nhân, mẹ và thiếp thấy chàng thế nào cũng không rảnh
mà đi ra được, bèn cùng bàn tính một hồi. Mẹ nói hai người đến xin tội cho
chàng trước, chờ chàng về rồi sẽ đến đó một lần nữa.”

Dương Thu Trì làm ra vẻ khẩn trương, đưa tay sờ mó đầu của Phùng Tiểu Tuyết:
“Vậy sư phụ lão nhân gia có dùng quài trượng khỏ đầu muội không?”

Phùng Tiểu Tuyết phì cười: “Làm gì có a! Sư phụ đối xử rất tốt với bọn thiếp,
còn nói đến nhà ta nói chuyện với chàng, nên tất cả cùng về.”

Dương Thu Trì thở dài: “Sư phụ lão nhân gia của ta thật là một hán tử quang
minh lỗi lạc, trưa hôm qua ta thật không nên đối xử với người như vậy, thực
đáng xấu hổ a…!”

Phùng Tiểu Tuyết nghe phu quân nói như vậy, trong lòng mừng rỡ không xiết.

Đêm ấy, vợ chồng Dương Thù Trì và Phùng Tiểu Tuyết lại mặn nồng ân ái một hồi,
rồi ôm nhau ngủ thiếp đi.

—–o0o—–

Không biết ngủ được bao lâu, Phùng Tiểu Tuyết chợt bị tiếng huyên náo làm tĩnh
lại. Tiếng chó sủa cực lớn làm nàng tỉnh giấc, mơ hồ mở mắt ra, thấy ngoài cửa
sổ đỏ hồng một màu, chiếu sáng cả trong phòng, nghe văng vẳng có tiếng người
kêu la: “Cháy cháy… Mau chữa cháy đi….!” Con tiểu hắc cẩu trong vườn lại
sủa uông uông inh ỏi.

Phùng Tiểu Tuyết ngồi phắt dậy, vội vã nhìn ra ngoài cửa sổ rực sáng, không
biết nhà nào bị lửa cháy, nhưng nhìn ánh lửa và nghe tiếng kêu la như thế, chỗ
bị cháy chắc cách đây khá xa. Nàng có chút yên tâm, bước lại gọi Dương Thu
Trì: “Phu quân, phu quân, ở ngoài có chỗ cháy rồi!”

Dương Thu Trì hừ hừ chép chép miệng vài cái, xoay người tiếp tục ngủ. Phùng
Tiểu Tuyết cuống lên, véo vào hông hắn một cái.

“Ai da!” Lần này thì Dương Thu Trì đã tỉnh, mở mắt thấy nhìn thấy Phùng Tiểu
Tuyết vẫn còn khỏa thân ngồi nhìn mình, liền ôm vào trong lòng hỏi: “Nàng làm
gì vậy a? Còn muốn đại chiến ba trăm hợp hả?”

“Phu quân!” Phùng Tiểu Tuyết cong người cố tránh khỏi vòng tay của hắn mãi mà
không thoát, vội kêu lên: “Phía ngoài có người kêu chữa cháy kìa!”

“A….!” Lúc này thì Dương Thu Trì hoàn toàn tỉnh hẳn, đã có kêu chữa cháy thì
nhất định có cháy nhà, liền lăn người phốc ngay dậy, hỏi: “Chỗ nào bốc lửa?”
Một thứ linh cảm không tốt dâng lên trong đầu hắn.

Ánh lửa xa xa chiếu hồng gương mặt của Phùng Tiểu Tuyết, nàng run run lắc đầu:
“Thiếp cũng không biết.”

Dương Thu Trì nhảy phốc xuống giường, trần truồng đi đến bên cửa sổ, mở rộng
nhìn ra ngoài, thấy cả một góc trời bị ánh lửa chiếu sáng, con Tiểu Hắc cẩu
đang sủa loạn về hướng phát ra ánh lửa đó. Dương Thu Trì xác định lại phương
hướng, tâm thần liền rúng động. Quả nhiên, đó chính là phương hướng chỗ nhà Ân
gia!

Dương Thu Trì quay lại tìm y phục, Phùng Tiểu Thuyết hỏi: “Phu quân, chàng
định đi đâu đấy?”

“Dường như là nhà Ân gia phát hỏa, ta đến đó coi sao.” Dương Thu Trì vừa mặc y
phục, vừa an ủi: “Đừng sợ Tiểu Tuyết, nàng ngoan ngoãn ở nhà nhé!”

Phùng Tiểu Tuyết cũng đã mặc áo quần hoàn chỉnh, run giọng gọi: “Phu
quân…!”

————o0o—————

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.