Nạp Thiếp Ký – Chương 465: Hai loại người – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 465: Hai loại người

Kỷ Cương kinh khủng vạn phần, quỳ sụp xuống đất dập đầu lia lịa: “Những tên
súc sanh này không ngờ lại gây ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, đều là do
vi thần quản thuộc hạ không nghiêm, không ngờ bị đám súc sanh này lừa dối,
thật là tội đáng muôn chết, thỉnh hoàng thượng thứ tội!”

Minh Thành Tổ lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ có tội quản thuộc hạ không nghiêm thôi
sao?”

Kỷ Cương dập đầu thưa: “Vi thần đối với sự làm càn làm bậy của chúng quả tình
là không biết a, hoang thượng, vi thần chỉ yêu cầu chúng theo dõi quan sát
Dương Thu…, không, Dương đại nhân, không ngờ chúng lại gây ra chuyện tổn hủy
di thể của nương nương, trộm cắp châu báo cùng vật bồi táng, tạo nên tội đại
nghịch bất đạo này. Vi thần đối với chuyện này đích xác là không biết chút gì,
hoàng thượng…”

Thái tử Chu Cao Sí nói: “Bọn chúng đều khai rằng mọi chuyện này là do ngươi
chỉ sử…”

Minh Thành Tổ nhìn thái tử một cái, xua tay, xong quay sang trừng mắt hỏi Kỷ
Cương: “Ngươi không phải là chuyện hủy tổn di thể của Hiền phi là do Dương ái
khanh làm sao?”

Kỷ Cương nghe thế, đã đoán được ý của Minh Thành Tổ. Thái tử tra chứng cứ đã
ra sự thật rõ ràng, y còn lý nào dám cãi bướng, dập đầu lia lịa: “Là… là do
vi thần kiểm tra không thận trọng, trách lầm Dương đại nhân, vi thần đáng
chết, cầu hoàng thượng thứ tội!”

Minh Thành Tổ đập bàn quát: “Hay cho câu kiểm tra không kỹ, không những khiến
cho trẫm giết lầm Thuận phi, Cố nội các học sĩ cùng những người khác, còn suýt
giết lầm Dương ái khanh là thần tử có công chẳng tội lỗi gì này, càng khiến
cho di thể của Hiền phi tủi nhục hơn! Người đâu, kéo hắn ra ngoài…”

Vừa nghe lời này, Kỷ Cương sợ đến hồn bay ngoài ngàn dặm, cứt đái són ra quần,
ngay cầu xin tha tội cũng không nói nỗi.

Minh Thành Tổ dừng lại một chút, rồi mới ra lệnh tiếp: “Kéo hắn ra ngoài, dùng
trọng hình đánh 120 trượng!”

Dương Thu Trì suýt chút nữa tức ngất đi, lòng nghĩ sao thể này? Đánh đít là
coi như xong hay sao? Tên Kỷ Cương này rõ ràng là cố gắng hãm hại hắn, hoàng
thượng lại chỉ vì một câu ngắn ngủi nhận tội đơn giản vậy là xong hay sao? Cái
này là chuyện vặt đây sao? Cho dù ông không trị tội hắn vu khống hãm hại lão
tử, nhưng Kỷ Cương hắn vì hãm hại lão tử, ngay cả phi tử mà ông sủng ái nhất
cũng dám băm vằm thành thịt vụn, thế mà ông không thèm quản hay sao?

Kỳ thật, đây chính là lựa chọn sau khi suy tính quyền hành thiệt hơn của Minh
Thành Tổ. Minh Thành Tổ đương nhiên biết những cẩm y vệ đó nếu không có Kỷ
Cương ra lệnh thì dù cho cấp cho chúng một trăm lá gan chúng cũng không dám
khai quật lăng mộ hủy diệt thi thể rồi thuận tiện đánh cắp luôn đồ châu báu
bồi táng theo Hiền phi. Nhưng mà, Kỷ Cương có thể trèo lên chiếc ghế cẩm y vệ
chỉ huy sứ này, chẳng phải là dựa vào bản lãnh hiểu ý nịnh hót Minh Thành Tổ,
mà còn có bản lãnh thực sự của chính y.

Kỷ Cương có bản lĩnh thực sự chính là chỉnh trị và hại người. Minh Thành Tổ
đương nhiên cần chuyên gia phá án như Dương Thu Trì để điều tra ra những người
có lòng mưu phản chân chính. Nhưng mà, vẫn còn có những người mà Minh Thành Tổ
biết bọn họ căn bản không có lòng phản, nhưng hình thế cần hoặc là sự đòi hỏi
trong đấu tranh quyền lực cần phải diệt trừ họ, cho nên mới cần tiến hành vu
khống hãm hại rồi dùng biện pháp tra tấn bức nhận tội. Và những sự tình tán
tận lương tâm đen như phân chó này hiển nhiên Dương Thu Trì không thể làm hoặc
không chịu làm. Ngược lại, tên thuộc hạ ác nhân thất đất âm tổn thiên địa Kỷ
Cương của ông ta lại làm rất được việc.

Vì thế, Minh Thành Tổ cần người có thể làm việc chân chánh như Dương Thu Trì,
cũng cần người không thèm để ý đến nguyên tắc và còn hoàn toàn tuân theo ý ông
ta để làm chuyện thất đức như Kỷ Cương. Hai loại người này đều cần cho chính
quyền của Minh Thành Tổ. Huống chi, trong chiến dịch Tĩnh Nạn, Kỷ Cương đã
nhất mực theo hầu ông ta, chinh chiến sa trường, tác chiến dũng mạnh… Kỷ
Cương đã nhận được sự tín nhiệm sâu sắc của Minh Thành Tổ, được hoàng thượng
thưởng thức. Loại hữu nghị quân thần tạo lập từ trong chiến đấu này là thứ
khiến người ta khó quên và khó chối bỏ. Hơn nữa, sau này Kỷ Cương do rất giỏi
vuốt ve tâng bốc, nên càng gây sự vui vẻ cho Minh Thành Tổ. Do đó, từ những
điểm này mà khiến cho Minh Thành Tổ không quyết tâm chém đầu Kỷ Cương.

Kỷ Cương hủy tổn di thể của Hiền phi nương nương đó là sự thật, nếu như vì thế
mà đem chém đầu y thì cũng chẳng cứu vớt được gì, chi bằng đem đánh 120 hèo
trên pháp đình để cảnh cáo, chẳng những lập uy đối với y, mà còn làm nguội cái
tức cho Dương Thu Trì, từ đó giữ được cả hai người tài hữu dụng này.

Hình phạt đánh roi thời nhà Minh bắt đầu từ Minh Thái tổ, đến thời Vĩnh Lạc
của Minh Thành Tổ cơ bản không dùng nữa, sau đó đến thời Minh Anh Tông mới
chính thức khôi phục.

Minh Thành Tổ hạ lệnh đánh phạt Kỷ Cương ở pháp đình, chẳng qua là chuyện bất
đắc dĩ mà thôi. Kỷ Cương vu khống hãm hại Dương Thu Trì suýt nhà phá thân
vong, nếu như không cấp cho Kỷ Cương này chút hình phạt, nhìn dáng vẻ hai mắt
đổ hào quang của Dương Thu Trì như thế, khẳng định khó có thể bình ổn nộ khí
trong lòng hắn (Minh Thành Tổ không hề biết lúc này Dương Thu Trì đã coi Kỷ
Cương là kẻ thù bất cộng đái thiên rồi), cũng khó có thể phục chúng. Như vậy,
không thể không cấp cho Kỷ Cương một bài học, cho nên ông ta quyết định tiến
hành đình trượng (đánh roi ở pháp đình) Kỷ Cương ngay tức thì.

Chấp hành đình trượng là giáo úy chuyên môn của cẩm y vệ. Bọn chúng đã thông
qua huấn luyện nghiêm cách, kỹ nghệ thuần thục, có thể chuẩn xác căn cứ vào ám
hiệu của cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương mà dùng hình phạt quyết định sinh tử của
người chịu phạt. Chỉ không ngờ lần này bất đồng, người chịu hình phạt không
ngờ chính là chỉ huy sứ Kỷ Cương của chúng.

Những giáo úy này hơi có chút khẩn trương, nhưng dù sao thì hoàng thượng hạ
lệnh, bọn chúng không dám sơ xuất chút nào. Giáo úy giám quản đình trượng quát
to một tiếng, mấy đại hán to lớn đã kéo Kỷ Cương ra bên ngoài, lột sạch quan
bào quần áo cho trần truồng như nhộng, rồi án xuống đất. Giáo úy giám quản
bước đến phòng khách, quỳ trước mặt Minh Thành Tổ hô: “Vạn tuế, đình trượng
đối với Kỷ Cương đã chuẩn bị hoàn tất!”

Y cúi đầu nhìn hai chân của hoàng thượng. Theo quy củ, nếu như hai chân trương
ra theo hình chữ bát (八), thì biểu kỳ có thể lưu cho người dưới trượng còn một
mạng; ngược lại, nếu hai mũi chân hướng vào nhau, thì phải đánh chết kẻ chịu
hình.

Minh Thành Tổ hơi do dự, mũi chân hướng ra ngoài, nhưng lại vỗ bàn quát: “Đánh
thật mạnh vào!”

Như vầy thì mâu thuẫn rồi, mũi chân hướng ra ngoài, có nghĩa là lưu lại mạng
sống cho người chịu phạt, nhưng lại bảo “đánh như thật” thì ý tứ là đánh cho
chết. Vị giáo úy này có sự linh mẫn và nhanh nhẹn về chính trị vô cùng, ánh
mắt xoay tròn, lập tức hiểu ý muốn chân thực của Minh Thành Tổ, dập đầu đáp
ứng, đứng dậy lùi ra cửa, bấy giờ mới chuyển thân đi ra, quát: “Hoàng thượng
thánh dụ, đình trượng đánh thật!”

Kỷ Cương nằm ở ngoài, không nhìn thấy được chân của Minh Thành Tổ, nghe lời
này lập tức hồn phi phách tán, luôn miệng xin tha.

Giáo úy hành hình nghe nói “đánh thật”, nhìn chân của giáo úy giám quản, thấy
hai đầu bàn chân hướng ra ngoài thành hình chữ bát – “tha cho một mạng”, đó là
quyết định cuối cùng, liền hiểu ngay, lớn tiếng hò hét: “Tuân chỉ! Đánh thật
mạnh…!”

Tiếng lốp bốp tức thời vang lên, Kỷ Cương bị đánh máu văng tứ tán chỉ sau hơn
mười côn, khóc cha khóc mẹ ỏm tỏi.

Thủ hạ của vị giáo úy hành hình này quả thật là có công phu, nghệ thuật dùng
lực đã đến mức tuyệt đỉnh, tuy đánh cho Kỷ Cương máu huyết bầy nhầy, đau đớn
cùng cực, nhưng không thương đến gân cốt.

Mặc dù như thế, khi đánh đến bảy tám chục côn, Kỷ Cương đã đau đớn ngất đi
tỉnh lại mấy lần. Đau ngất đi, rồi tỉnh lại vì đau, mông và đùi đều máu huyết
bầy nhầy, đã chẳng còn chỗ nào lành lặn, đau đến nỗi y cắn toạt cả môi, ngay
cả sức để khóc cha gọi mẹ cũng không còn nữa.

Nghe tiếng lốp bốp của trượng đánh vào thân người, Minh Thành Tổ cười ha ha
quay đầu nhìn Dương Thu Trì, thấy hắn chỉ hừ lạnh một tiếng ngước mắt nhìn
trời, hiển nhiên không hề động lòng.

Thần tình của Minh Thành Tổ tựa hồ hơi bối rối, cảm thấy bị người ta hại đến
nỗi suýt nhà phá thân vong, khẩu khí này chẳng thể như thế mà thuận ngay. Ông
ta hơi trầm ngâm, vỗ bàn một cái, nói với bên ngoài: “Các ngươi chưa ăn cơm
hả? Trẫm bảo các ngươi đánh mạnh vào!”

Giáo úy quản giám đình trượng giật mình sợ hãi, quỳ xuống dập đầu, nhìn lên
hai chân của Minh Thành Tổ, thấy mũi chân vẫn hướng ra ngoài, tức thời minh
bạch, đứng dậy ra ngoài quát: “Hoàng thượng thánh dụ, tăng thêm sức, đánh thật
mạnh hết sức vào…!”

Giáo úy hành hình nghe thế, giơ côn thật cao, tiếng gió vùn vụt, lần này thì
đánh thật, chứ không phải đánh chơi chơi, đương nhiên là vẫn nhìn chân lưu
mạng. Ba bốn chục côn cuối cùng đánh rất mạnh, Kỷ Cương đã như con heo chết
nằm ở đó, hai mắt trợn ngược, ngay cả ư cũng không ư được tiếng nào, ngất hẳn
đi.

Một trăm hai chục trượng chấp hành hoàn tất, bốn vị đình trượng giáo úy túm
bốn góc tấm bố nhấc lên, nhìn lên trời hất mạnh, khiến y bay lên rớt mạnh
xuống. Cú động chạm mạnh này khiến cho Kỷ Cương hôn mê tỉnh lại rên hừ hừ, mũi
ứa máu, rồi lại hôn mê tiếp.

Bọn giáo úy khiêng Kỷ Cương vào phòng khách, cho nằm xuống nền gạch xanh trở
lại.

Dương Thu Trì cúi đầu nhìn, thấy bốn chục trượng sau này là đánh thật, cái
mạng Kỷ Cương đã bị lấy đi chín phần, lửa giận trong người từ từ giảm bớt.
Nhưng mà, Dương Thu Trì biết nếu như hoàng thượng còn lưu lại mạng cho Kỷ
Cương, thì chỉ cần Kỷ Cương còn sống, thù bất cộng đái thiên của hai người đã
kết, không phải người chết thì là ta chết!

Minh Thành Tổ nhìn Kỷ Cương, rồi quay sang nhìn Lý công công.

Lý công công hiểu ý, ra lệnh cho bọn thái y sớm đã chờ sẵn sau cửa nhanh chóng
trị liệu thương thế cho Kỷ Cương.

Mấy thái y nhanh nhẹn đấp thuốc bó thương cho Kỷ Cương. Minh Thành Tổ hỏi:
“Thương thế của Kỷ ái khanh thế nào?”

Thái y dẫn đầu bẩm báo: “Tính mệnh không ngại gì, chỉ thương đến gân cốt, chỉ
sợ trời lạnh hay mưa gió sẽ chịu chút khổ sở.”

Đây chính là lời thật, sau loạt đình trượng này, gân ở hai chân của Kỷ Cương
bị tổn hại, nên mỗi khi trời âm lãnh hay có mưa, đều đau đớn cùng cực, ăn
không biết ngon, đêm không ngủ được, vì điều này mà khiến Kỷ Cương càng cừu
hận Dương Thu Trì hơn. Mối thù giữa hai người từ đó càng kết càng sâu.

Trị liệu xong, Kỷ Cương tỉnh dậy, Minh Thành Tổ thở dài, nói với y: “Kỷ ái
khanh, người làm sai án này, khiến cho Dương ái khanh chịu ủy khuất, tuy chịu
chút khổ sở, nhưng chẳng qua là cái đau ngoài da mà thôi ha?”

Kỷ Cương cố gượng ngồi dậy, run rẫy nói: “Dương… đại nhân…, không,
Dương… huynh đệ…., đây…. đều là…. lão ca …. sai, thỉnh… tha
cho…, lão ca …. ở đây… xin bồi tội… với đệ!” Y định thi lễ, nhưng
không còn lực khí nữa.

Dương Thu Trì khoanh hai tay, lạnh lùng nói: “Không dám nhận, Kỷ đại nhân.
Ngài cũng không nên cùng ta xưng huynh gọi đệ nữa, để khỏi sau này bị tên cẩu
tặc nào đó vu cáo hãm hại, khi bị diệt mười tộc thì liên lụy đến ngài.”

Kỷ Cương lộ ra nụ cười nhếch mép, miệng thì lại bảo: 'Dương… huynh đệ….
lão ca… không phải với… đệ…”

Minh Thành Tổ cười ha ha nói với Dương Thu Trì: “Dương ái khanh, thái tử đã
tra án này rõ ràng, ngươi, Thuận phi và Cố nội các học sĩ đều bị oan uổng. Từ
hôm nay trở đi, ngươi khôi phục nguyên chức, còn hai người chúng… trẫm sẽ hạ
chỉ cấp cho chúng rửa sạch án oan, an táng trọng hậu.”

Dương Thu Trì dù hận Kỷ Cương, nhưng hoàng thượng tuy đánh y bán sống bán
chết, vẫn còn lưu lại cho y một mạng, Dương Thu Trì không còn cách nào, hiện
giờ cũng không tiện biểu lộ ra, cái thù này sau này hẳn báo. Hắn quỳ xuống tạ
ơn Minh Thành Tổ xong, đứng dậy vái một lạy thật sâu với thái tử Chu Cao Sí:
“Thái tử điện hạ có ân cứu mạng với Thu Trì, Thu Trì vĩnh thế không quên!”

Thái tử mỉm cười trả lễ.

Minh Thành Tổ nói: “Kỷ ái khanh, Dương ái khanh, hai ngươi đều là công thần
của trẫm. Kỷ ái khanh năm xưa cùng trẫm chinh chiến sa trường, chiến công hiển
hách, sau đó chấp chưởng cẩm y vệ, cũng lập được nhiều kỳ công. Dương ái khanh
tập nã Kiến Văn dư đảng, công huân trác tuyệt. Hiện giờ hai ngươi không những
là thần tử cùng điện, mà còn cùng quản lý cẩm y vệ, chia cái lo cùng trẫm. Sau
này hãy vì trẫm mà tề tâm hợp lức, lập thêm nhiều công mới.”

Kỷ Cương nằm dưới đất, thều thào thưa: “Vi thần… kính cẩn tuân lời…. hoàng
thượng… giáo huấn…”

Minh Thành Tổ gật đầu, nhìn về phía Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì liếc nhìn Kỷ Cương, thầm nghĩ người lời lẽ ngon ngọt giả dối
quen rồi, lão tử với người có thù không đội trời chung! Đừng mong lão tử làm
thủ hạ của ngươi nữa, chúng ta cứ cười lừa mà coi hát bội, cứ chờ đó mà xem!

Dương Thu Trì khom người thưa với Minh Thành Tổ: “Hoàng thượng, vi thần không
thể đảm nhiệm chức trách cẩm y vệ, trong khi đó trị an của kinh thành không
cho phép lạc quan. Thần nghĩ cần một lần một dạ lo trọn chức vụ phũ doãn, quản
lý kinh thành cho tốt. Chức đồng tri cẩm y vệ này, khẩn thỉnh hoàng thượng
miễn trừ.”

Minh Thành Tổ đưa mắt nhìn Dương Thu Trì. Ông ta làm sao không biết được ý
nghĩ trong lòng của hắn chứ, hơi trầm ngâm một lúc rồi nói: “Như vậy đi, Dương
ái khanh, trẫm nhậm mệnh cho ngươi làm cẩm y vệ chỉ huy sứ phó sứ, chánh tam
phẩm, chấp chưởng Nam trấn phủ ti, phụ trách pháp kỷ và quân kỷ của cẩm y vệ.
Đồng thời, ngươi còn kiêm chức trách kiểm tra bá quan, có chuyện gì trực tiếp
báo cáo với trẫm.”

Dương Thu Trì nghe lời mừng rỡ, tuy chỉ đeo cái chức chỉ huy phó sứ, nghe có
vẻ thấp hợp Kỷ Cương, nhưng phẩm trật bằng với chỉ huy sứ, huống chi hắn lại
còn là siêu phẩm hầu tước. Sau này trước khi xử cho Kỷ Cương chết, đi trước
mặt hắn có nghênh ngang đi chăng nữa cũng không thành vấn đề.

Nam Trấn phủ ti vốn có chức trách về pháp kỷ nội bộ của cẩm y vệ, tương đương
với ủy viên thanh sát trung ương phái trú ở cẩm y vệ, chuyên môn điều tra
những hành vi loạn kỷ cương phép nước của cẩm y vệ. Quyền lực này có thể nói
là có thể to có thể nhỏ, nếu nói to thì những chuyện gì mà y muốn quản dù là
Kỷ Cương chỉ huy sứ cũng không thể mó tay vào. Hà hà, cực kỳ thú vị…!

Hiện giờ Minh Thành Tổ thậm chí còn tăng gia quyền hạn chức vụ cho Nam Trấn
phủ ti, đó là củ sát bá quan, là quyền lực trọng yếu phi thường. Minh Thành Tổ
thực ra là muốn Dương Thu Trì phát huy tài năng trinh tra của hắn trong chuyện
này, tìm ra những loạn thần tặc tử chân chính, duy trì sự ổn định của giang
sơn xã tắc.

Minh Thành Tổ còn cho Dương Thu Trì tránh khỏi Kỷ Cương, có chuyện gì trực
tiếp báo cáo với ông ta. Như vậy có nghĩa là, Dương Thu Trì tuy là phó sứ của
Kỷ Cương chỉ huy sứ, nhưng chức quyền so với vị cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương
này còn lớn hơn, thậm chí có thể trực tiếp giám sát Kỷ Cương.

Dương Thu Trì mừng rỡ vô cùng, quỳ xuống dập đầu tâu: “Vi thần tạ chủ long ân!
Thần nhất định sẽ tận tâm kiệt lực để báo hoàng ân!” Hắn liếc mắt nhìn Kỷ
Cương, thấy y nhắm mắt, tựa hồ như đau đớn quá ngất đi. Dương Thu Trì hiểu rõ,
Kỷ Cương có lẽ là tức quá mà hôn mê đi đó thôi. Ha ha ha..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.