Nạp Thiếp Ký – Chương 464: Liễu ám hoa minh – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 464: Liễu ám hoa minh

Người này so với người thường cao vượt quá một cái đầu, thân hình không ngô,
vai to éo tròn, quỳ ở đó mà giống như một hòn núi nhỏ. Chỉ có điều, đấy chính
là một hòn núi nhỏ đang run rẫy.

Kỷ Cương vừa nhìn thấy người này, sắc mặt tức thời tái ngắt.

Thái tử Chu Cao Sí nói với Minh Thành Tổ: “Phụ hoàng, đây chính là một vị
tướng của cẩm y vệ được Kỷ chỉ huy sứ phái đến trú đóng ở lăng của Hiền phi,
tên gọi là Hồng Thiết Tháp.”

Thái tử ra dấu tay, mấy vũ lâm tiền vệ đang giữ Hồng Thiết Tháp quả nhiên
không phải là kẻ tầm thường, bẻ quặt cánh tay to bè bè như một thân cây của
Hồng Thiết Tháp, xòe ra bàn tay phải của hắn. Thái tử nói với Minh Thành Tổ:
“Phụ hoàng, tên này chính là tên lưu lại dấu tay trên quan quách của Hiền phi
nương nương! Phụ hoàng hãy nhìn tay của hắn.”

Minh Thành Tổ chồm người tới trước nhìn, quả nhiên tên hán tử như thiết tháp
này có bàn tay to bè bè, trên tay có một vết thương hở miệng.

Thái tử nói: “Áp giải hắn lại, án lấy dấu tay.”

Mấy vũ lâm tiền vệ lập tức túm lấy đại hán to lớn đó, khiến y không thể động
đậy, rồi cưỡng ép y ấn tay lên bàn, sau đó kéo y trở lại bắt quỳ xuống như cũ.

Thái tử móc từ trong người ra một mảnh giấy, nhìn nhìn vào đó, xong thưa: “Phụ
hoàng, đây là thủ ấn thần nhi thu được bên trong quan quách của Hiền phi nương
nương. Bây giờ so sánh ngay tại đây là biết được rốt cuộc có phải của tên này
không!”

Thái tử dùng chổi quét từ tính quét lên chỗ đặt bàn tay ở trên bàn, tức thì
hiện ra. Sau đó, thái tử dùng một tờ giấy đã phết keo, chờ nó hơi khô, áp lên
chỗ đó lấy dấu tay. Quả nhiên, khi so sánh hai bên chẳng khác nhau chút nào,
đặt biệt là dấu hở do vết thương trong lòng bàn tay rất rõ và giống như như
đúc, những chỗ to nhỏ không hề sai lệch!

Đầu Kỷ Cương không ngừng xoay chuyển, cố gắng nghĩ suy xem nên xử trí như thế
nào.

Minh Thành Tổ lạnh lùng nhìn Kỷ Cương: “Kỷ ái khanh, đây là chuyện thế nào?”

“Cái… cái này… có khả năng là bọn chúng khi kiểm tra quan quách đã vô tình
lưu lại…”

“Vậy sao?” Thân hình mập phì phì của thái tử không ngờ giờ phút này lại sung
mãn uy nghiêm, “Thủ ấn này lấy từ bên trong quan quách, trong khi căn cứ lời
khai của các cẩm y vệ ở lại canh giữ ở đó, bọn chúng chỉ mở nắp quan tài, phát
hiện di thể hiền phi nương nương bị hủy lập tức lui ra khỏi mộ thất. Như vậy,
thủ ấn bên trong quan quách này vì sao mà có?”

Kỷ Cương ấp úng: “Cái đó…” rồi không biết đáp như thế nào nữa, mồ hôi lạnh
ứa đầy.

Thái tử móc từ trong người ra một sấp giấy, đặt lên trên bàn: “Đây là những
dấu tay phát hiện trong vách quan tài của Hiền phi nương nương. Kinh qua so
sánh, một bộ phận trong đó tương đồng với mấy tên cẩm y vệ canh giữ lăng mộ!”

Kỷ Cương càng khủng hoảng hơn. Y không hề ngờ thái tử có biện pháp lấy được
những dấu tay căn bản không thể nhìn bằng mắt thường, trong khi đó đám thuộc
hạ thối của y không ngờ lại để lại nhiều sơ hở chết người như vậy.

Thái tử nói với Minh Thành Tổ: “Còn nữa, thần nhi còn thu yêu đao của Hồng
Thiết Tháp và các cẩm y vệ, kinh qua kiểm nghiệm, không những phát hiện trên
lưỡi đao có dấu màu vàng nhạt, lưỡi đao còn có vài vết mẻ, ở những chỗ mẻ hở
đó còn phát hiện một số mảnh xương nhỏ vỡ dính vào. Thần nhi còn tiến hành lục
xoát bọn cẩm y vệ coi giữ lang này, phát hiện trong số áo quần của chúng có
cái còn có dấu máu. Hơn nữa, trên người và chỗ ở của chúng còn có những kim
ngân châu báu và vật phẩm bồi táng cùng với Hiền phi nương nương.

Nói xong, thái tử vỗ tay hai cái, bên ngoài có hai binh sĩ thuộc Vũ lâm tiền
vệ tiến vào, mang theo một bao y phục, mấy thanh đơn đao và một hộp nhỏ, quỳ
xuống đất, xong mở y phục, đơn đao và cái hộp đó bày ra đất. Chỉ nhìn sơ qua
là biết đấy là những y phục phi ngư và tú xuân đao đặc trưng của cẩm y vệ.

Thái tử cúi người xuống, cầm một tay áo phi ngư phục lên, mở ra trình cho Minh
Thành Tổ xem: “Phụ hoàng, mời người xem!”

Minh Thành Tổ cúi đầu nhìn, quả nhiên phía trong tay áo của những y bào cánh
chuồn kia còn có những dấu máu màu vàng vàng dù đã được giặt, mấy chiếc đều
thế cả.

Thái tử lại lấy mấy thanh đơn đao trình lên cho Minh Thành Tổ xem. Quả nhiên,
ở lưỡi đao có thể thấy mấy dấu máu vàng nhạt, ở đầu mũi đao có mấy chấm nhỏ
trắng li ti, xem ra nhất định là khi thi thể bị chặt chém bị bắn dính vào, lau
chùi không hết.

Minh Thành Tổ cầm tú xuân đao đưa lên mũi ngửi, ẩn ẩn cảm thấy mùi máu tanh
thối nhè nhẹ. Ông ta cả đời chinh chiến, thứ dấu vết máu thịt bị băm vằm và
mùi thum thủm này đã quá quen rồi, cho nên nhìn ngửi qua là biết ngay rốt cuộc
là vì sao mà có. Sau khi kiểm tra hết các thanh đao, đều có mùi vị này, trong
khi đó hiện giờ không phải là thời chiến, tất cả mấy lưỡi đao đều có thứ mùi
vị này, dĩ nhiên không thể dùng cách giải thích ngẫu nhiên giết chó giết mèo
gà vịt gì đó để nghe thông được.

Thái tử tiếp đỏ mở hộp ra, thưa: “Phụ hoàng, đây chính là những thứ tìm được
từ trên người bọn cẩm y vệ canh giữ lăng mộ. Thần nhi đã kiểm tra, xác thực là
vật phẩm bồi táng cùng Hiền phi nương nương.”

Minh Thành Tổ quét mắt nhìn, mặt mày xám xịt, trầm mặt nhìn Kỷ Cương trừng
trừng: “Kỷ ái khanh, ngươi giải thích thế nào đây?”

Thân hình của Kỷ Cương đã bắt đầu phát run, thưa: “Đây… đây khẳng định là
đám thủ vệ này len lén vào trong mộ thất, trộm…. trộm mà ra….” Nói đến
đây, y lập tức cao giọng, “Những tên đó đều đáng lăng trì xử tử!”

Tên Hồng Thiết Tháp đó sợ run bắn người, kêu lên: “Đại nhân…., đây đầy là
ngài lệnh cho chúng tôi làm…”

“Rấm thối!” Kỷ Cương bước tới vung chân đá cho Hồng Thiết Tháp một cước khiến
y ngã đổ ra đất, rồi rút đao từ hộ vệ ở bên cạnh định chém đầu hắn.

Minh Thành Tổ vỗ bàn, trừng mắt quát: “Được rồi!” Kỷ Cương sợ quá giật mình,
vội vã quẳng đao xuống đất, cúi đầu trở về chỗ cũ.

Dương Thu Trì thấy Kỷ Cương hoảng loạn định giết người diệt khẩu ở đương
trường, vô cùng tức cười. Và hắn cũng thầm khen cho lời phân tích chi li rõ
ràng của thái tử, vì thực ra hắn chỉ chỉ điểm cho thái tử những chỗ quan
trọng, nhưng thái tử Chu Cao Sí lại có sức lĩnh ngộ cao, xử trí lạnh lùng, có
phong phạm của bậc vương giả.

Kỷ Cương tuy đã trở về nguyên vị, cúi đầu đứng đó, nhưng vẫn không nhịn được
còn cãi một câu: “Đây rõ ràng là những tên giữ lăng này tự ý làm…”

Thái tử đã nghe thấy, cười lạnh một tiếng, nói: “Kỷ chỉ huy sứ, sư tình chẳng
phải như ngươi nói vậy đâu. Căn cứ vào khẩu cung của bọn chúng, kinh qua điều
tra hai ngày, bổn thái tử đã tra ra những kẻ tham dự tổn hủy di thể của Hiền
phi nương nương lúc đó. Hôm nay ta đến nha môn Bắc trấn phủ của ngươi, chính
là muốn bắt hết nhân chứng vật chứng!”

Nói đến đây, thái tử bước ra cửa phòng khách, quát bảo các tướng sĩ vũ lâm
tiền vệ đang vây chặt khống chế bọn cẩm y vệ dưới giếng trời, lệnh cho họ kéo
năm sáu cẩm y vệ từ trong đó ra, đè xuống trói nghiến lại.

Tiếp đó, thái tử trở vào, chỉ thẳng mặt một cẩm y vệ cao quan đang đứng cạnh
Kỷ Cương, cười lạnh nói: “Tôn chi huy Thiêm sự đại nhân, sự tình tổn hủy di
thể của Hiền phi nương nương cũng có phần của ngươi phải không? Bắt lại cho
ta!”

Vũ lâm tiền vệ xông lên lột mũ cánh chuồn của vị cẩm y vệ chỉ huy thiêm sự
này, đè xuống trói lại. Tên thiêm sự đó nằm phục dưới đất, khóc lóc không
ngừng kêu oan.

Thái tử không lý gì y, quay sang nói với Lý công công: “Để tỏ rõ công chính,
thỉnh công công đi cùng thuộc hạ của ta đến chỗ ở của bọn này lục soát xem coi
có tìm được thứ gì hay không.”

Lý công công khom người đáp ứng, đi theo người do thái tử phái đi tiến hành
lục soát chỗ ở của những cẩm y vệ này.

Phòng khách trở lại vẻ im lặng nặng nề, Kỷ Cương đã mặt không còn hạt máu,
thân hình hơi run run. Dương Thu Trì thì mặt nở nụ cười mình, trong lòng tràn
đầy nỗi cảm kích đối với sự công minh của thái tử Chu Cao Sí đã rữa sạch oan
khuất cho hắn.

Minh Thành Tổ vẫn giữ vẻ mặt âm trầm không lên tiếng. Ông ta không nói, trong
sảnh đường này không ai dám lên tiếng.

Một lúc sau, Lý công công cùng những người phụ trách tra xét quay trở lại, còn
mang theo một bao gì đó đưa trình tới trước mặt Minh Thành Tổ. Lý công công
thưa: “Hoàng thượng, đây chính là những vật phẩm tìm được ở chỗ của vị chi huy
thiêm sự và những cẩm y vệ khác này, dường như đều là vật phẩm chôn cùng với
Hìên phi nương nương.”

Minh Thành Tổ cúi người, lấy một vật từ trong bao đó ra xem, rồi quét mắt nhìn
những vật phẩm còn lại trong bao, ánh mắt ngập tràn lửa giận.

Những vật phẩm bồi táng với Hiền phi nương nương đều là những thứ do Minh
Thành Tổ đích thân tuyển chọn, cho nên ông ta chỉ cần nhìn một cái là khẳng
định chúng xuất phát từ đâu. Ông ta không khỏi đột nhiên bốc bừng cơn giận,
không cần thẩm tấn, ra lệnh kéo cẩm y vệ chỉ huy thiêm sự, Hồng Thiết Tháp
cùng các vị cẩm y vệ đó ra lăng trì xử tử lập tức, còn tru diệt cả chín họ.

Xử lý hoàn tất, Minh Thành Tổ chưa hết cơn giận, nhìn trừng Kỷ Cương, lạnh
lùng hỏi: “Kỷ ái khanh, ngươi đáng bị tội gì?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.