Nạp Thiếp Ký – Chương 463: Dấu tay lớn trong quan tài – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 463: Dấu tay lớn trong quan tài

Sau khi xem xong, Kỷ Cương cười cầu tài trả lại sấp giấy cho thái tử, nói:
“Là… là vi thần sơ hốt rồi…, không hề nhận rõ âm mưu hạm hại Thuận phi và
Cố đại nhân của Vương Tư Thái, hà hà…”

Kỷ Cương chỉ đơn giản vài câu đã đem trách nhiệm đổ lên đầu Vương Tư Thái, nói
thành ra là Vương Tư Thái hồ loạn khai rộng ra dẫn tới án oan. Do ở Minh triều
hình tấn bức cung là hợp pháp, đặc biệt là đối với cẩm y vệ, nó là thủ đoạn
trọng yếu để lấy được khẩu cung. Y đem trách nhiệm đổ lên đầu Vương Tư Thái đã
chết, dù sao cũng có thể nói và cho qua được.

Cho nên Minh Thành Tổ gật đầu: “Nếu như chuyện này không phải là Dương ái
khanh làm, vậy…”

Kỷ Cương vừa nghe Minh Thành Tổ xưng hô với Dương Thu Trì thành “Dương ái
khanh” rồi, thầm kêu không xong, vội vã cướp lời nói: “Hoàng thượng, tuy
chuyện mưu sát Hiền phi nương nương với hắn chẳng liên quan, nhưng mà, hắn khi
khai quan nghiệm thi Hiền phi nương nương đã tùy tiện hủy tổn di thể của
người, đó cũng là tội đại bất kính một trong mười trọng tội, cũng nên bị chém
hết toàn gia, tru di cửu tộc!”

Dương Thu Trì nhất mực im lặng ở một bên lắng nghe, lúc này thấy Kỷ Cương nói
lời độc ác như vậy, ngược lại bật cười. Hắn lúc này đã ăn chắc trong lòng,
không lý gì y cả.

Thái tử Chu Cao Sí lắc đầu: “Đích xác là có chuyện tổn hủy di thể của Hiền phi
nương nương, nhưng mà chuyện này không phải là do Dương hầu gia làm.”

Kỷ Cương cả kinh, cười gượng hỏi lại thái tử: “Không phải vậy chứ? Hắn đi rồi,
thần phái cẩm y vệ theo dõi lập tức khai quật lăng mộ tiến hành kiểm tra, khai
quan nghiệm thi, phát hiện…”

Thái tử Chu Cao Sí cười lạnh: “Kỷ đại nhân, Dương hầu gia vào lăng mộ của Hiền
phi nương nương khai quan nghiệm thi là do được phụ hoàng cho phép, nhưng
không biết cẩm y vệ của ngươi khai quật lăng mộ của Hiền phi nương nương tiến
hành khai quan nghiệm thây cái gì đó, khiến cho thánh thể của nương nương bạo
lộ trong mắt của bọn thô tục kia là phụng chỉ lệnh của ai vậy?”

Kỷ Cương cả kinh, căn cứ “Đại Minh luật” quy định, hủy hoại hoàng lăng là tội
đại nghịch, là một trong mười đại tội không thể tha, sẽ bị tru diệt cửu tộc.
Tuy Hiền phi không phải là hoàng hậu, lăng mộ của nàng ta không thể coi là
hoàng lăng, nhưng Hiền phi trong tâm mắt của Minh Thành Tổ có địa vị không kém
hoàng hậu, có coi là hoàng lăng hay không chẳng phải chỉ dựa vào một câu nói
của Minh Thành Tổ hay sao?

Kỷ Cương đã toát mồ hôi lạnh đầm đìa. Y đường thời chỉ một lòng muốn chỉnh trị
Dương Thu Trì, do đó cho quyền bọn cẩm y vệ nghĩ biện pháp hủy tổn di thể của
Hiền phi nương nương tiến hành vu khống hãm hại, nhưng lại bỏ qua chi tiết
này. Hiện giờ nghĩ kỹ lại, đây không phải là chuyện nhỏ, làm không xong không
chỉnh được Dương Thu Trì mà ngược lại y đổ trước. Đầu óc y xoay chuyển rất
nhanh, nháy mát cái đã có chủ ý, vội quỳ xuống dập đầu: “Hoàng thượng, là vi
thần sơ xuất trong giám sát, vi thần chỉ chú ý tìm hung thủ hủy tổn di thể của
nương nương, bỏ qua chuyện thuộc hạ có thể tự ý khai quật lăng mộ. Quả thật là
tội đáng muôn chết, thỉnh hoàng thượng thứ tội!”

Minh Thành Tổ trừng mắt nhìn Kỷ Cương, xong nhíu mày, xua xua tay, nói với Chu
Cao Sí: “Con nói tiếp xem, tổn hủy di thể của Hiền phi nương nương rốt cuộc là
ai?”

“Thần nhi tiến vào lăng mộ, nhìn thấy nắp quan tài đã bị kéo qua một bên, và
di thể của Hiền phi nương nương đã bị đao chém vụn nát tan tành.”

Hung quang trong mắt Minh Thành Tổ lập lòe, một cổ sát khí lan tràn khắp đại
sảnh. Kỷ Cương cảm giác được sát khí dày đặc, không khỏi lộ ra nụ cười lạnh ở
khóe môi.

Chu Cao Sí nói tiếp: “Thần nhi tiến hành kiểm tra tử tế, phát hiện được một
chút manh mối chứng minh người hủy tổn di thể của Hiền phi nương nương không
phải là Dương hầu gia.”

Nụ cười mỉm đắc ý của Kỷ Cương lập tức ngưng phắt lại, ngẩn ngơ nhìn thái tử.

Minh Thành Tổ hỏi: “Vì sao?”

“Nhân vì trên di thể tan nát của Hiền phi nương nương, thần nhi đã phát hiện
được dấu vết của ít nhất là ba loại đao thương gây ra!”

Minh Thành Tổ ngẩn người, ngước nhìn Chu Cao Sí: “Dấu vết của ba loại đao
thương bất đồng?”

“Đúng vậy,” Thái tử thưa: “trên di hài của Hiền phi nương nương có nhiều vết
thương, miệng vết thương đều là do bị chém gây ra, chỉ có điều do độ rộng và
sâu của đao khác nhau, cho nên có cái không chặt đứt xương cốt của nương
nương, mà chỉ lưu lại vết chém khác nhau. Sau khi so sánh cẩn thận, tổng cộng
có ba loại vết chém khác nhau!”

Đương nhiên, những lời này là do Tống Vân Nhi kiểm tra phân tích vết thương
trên di thể của Hiền phi nói cho thái tử biết.

Kỷ Cương rùn mình: “Ba loại vết chém khác nhau? Cái… cái này cũng nhìn ra
được?”

Thái tử Chu Cao Sí nói tiếp: “Lúc hung thủ chém, nếu như không thể một đao
chém đứt xương, khẳng định sẽ để lại vết chém trên xương. Do đó, bổn thái tử
chỉ cần tra xét những đoạn xương lộ ra khỏi di thể của Hiền phi nương nương,
là có thể xác định rốt cuộc có phải từ một thanh đao chém hay không. Phụ hoàng
nếu không tin, thần nhi còn phái người canh giữ mộ phần của nương nương, chỉ
cần đến xem là biết.”

Minh Thành Tổ gật đầu: “Cao Sí thường rất cẩn thận, sự tình ngươi tra phụ
hoàng đương nhiên tin, không cần xem nữa. Lát khi về ra lẹnh cho bọn chúng
trọng chỉnh lại lăng mộ, an táng cho tốt, sai huyện lệnh phái dân tráng coi
lăng, không cho phép bất kỳ ai quấy nhiễu nữa, để cho hiền phi an tĩnh yên
nghỉ đi.”

Thái tử khom người đáp ứng.

Kỷ Cương thấy hình thế đối với y càng lúc càng bất lợi, cố làm gan hỏi: “Chỉ
bằng ba loại vết chém bất đồng, là có thể xác định không phải Dương Thu Trì
chém sao?”

Thái tử đáp: “Nếu quả là Dương hầu gia làm, thì có cần dùng ba loại đao khác
nhau mà chém không? Hơn nữa, bổn thái tử đã tra hỏi Phong Huyền Phong tri
huyện và các dân tráng cùng tham dự khai quan nghiệm thi lúc đó, cho biến rằng
khi Dương hầu gia bước vào trong lăng thì đi tay không, trên người căn bản
không hề mang đao!”

“Vậy… vậy ai biết được hắn giấu đao ở đâu đó?” Kỷ Cương thấy cơ hội cuối
cùng để xử Dương Thu Trì sắp sửa qua, nên dù lời nói có không được lễ mạo với
thái tử, nhưng y vẫn cố níu kéo, bổ sung thêm: “Hơn nữa, chỉ bằng những thứ
đó, đương nhiên không thể khẳng định rằng hắn không làm a.”

“Cũng có thể là không thể khẳng định,” Thái tử bắt đầu tức giận, cười lạnh
tiếp, “Nhưng mà, cộng thểm thủ ấn của cẩm y vệ trên quan quách của Hiền phi
nương nương, xem ra đã có thể đủ chứng minh mọi chuyện rồi.”

Kỷ Cương cả kinh: “Thủ ấn? Thủ ấn cái gì? Cẩm y vệ làm sao?”

Thái tử Chu Cao Sí không hề để ý đến y, thưa với Minh Thành Tổ: “Phụ hoàng,
thần nhi trước đầy không lâu đã học được một trò rất hay, để lộ ra cho người
xem thử. Thỉnh người đặt tay lên bàn, thần nhi có thể khiến thủ ấn trên bàn
của người hiện ra.”

Minh Thành Tổ hơi kinh ngạc, y lời đưa tay ra áp lên bàn bên cạnh, sau đó rất
hứng trí nhìn Chu Cao Sí.

Chu Cao Sí không nhanh không chậm, móc từ trong người ra cái bàn chải từ tính
lấy dấu tay, nhẹ quét lên nơi Minh Thành Tổ vừa đặt tay lên. Phi thường thần
kỳ! Ở trên bàng lập tức xuất hiện một dấu tay hoàn chỉnh.

Đương nhiên, cái bàn chải lấy dấu tay này chính là do Tống Vâ Nhi cho thái tử
mượn.

Minh Thành Tổ cảm thấy rất mới lạ, cúi đầu nhìn một hồi: “À? Cái này làm sao
hiện ra được?” Ngẫm nghĩ một chút, ông ta dùng tay ấn lên bên cạnh, ra ý cho
Chu Cao Sí cho dấu tay hiện ra thử. Đương nhiên, chốc lát sau, bên cạnh đó
hiện ra một dấu tay rõ ràng.

Minh Thành Tổ càng kinh ngạc hơn, nhìn nhìn cái bàn chải lấy dấu tay của Chu
Cao Sí: “Đó là cái gì? Quả là thần kỳ a!”

Thái tử nói: “Đây chính là Dương hầu gia cho mượn để con tra án, có thể hiện
dấu tay.”

Kỷ Cương cười lạnh: “Dương Thu Trì đưa món gì đó chẳng phải là muốn toan tính
giảo trá làm trò mong thoát tội hay sao?”

Thái tử cười lạnh nói: “Kỷ chỉ huy sứ, lời này của ngươi sai rồi, như vầy đi,
cái này ta nói cũng không rõ, chúng ta có thể thử xem là biết liền. Ngươi
trước hết án vào bàn một dấu tay, sau đó dùng mực đen tạo ra một dấu tay khác
trên vải, so sánh với nhau một chút, xem cói có phải là giống nhau hay không
thì biết cái này là trò lừa hay không lừa chứ gì.”

Nghe thái tử sử dụng ngôn ngữ lãnh đạm không thiện, Kỷ Cương rúng động trong
lòng. Thái tử dù sao cũng là người không thể chọc vào, vì đó là hoàng thượng
tương lại, trừ khi Kỷ Cương y chuẩn bị tuẫn táng theo Minh Thành Tổ, sau này
coi như không thể hầu hoàng thượng mới nữa rồi. Do đó, y cười bối rối: “Cái
này… hà hà, vậy cũng không cần thiết nữa,… thái tử nói thì nhất định không
sai!”

Thái tử Chu Cao Sí tuy bản tính hiền hòa, nhưng không phải là người để cho kẻ
làm thần tử cười nhạo. Y sầm mặt bước tới, chụm tay Kỷ Cương, kéo lại đè lên
bàn.

Kỷ Cương là con nhà võ, thật nếu muốn động thủ thì thái tử chẳng thể làm gì
được y. Nhưng mà, giờ phút này cho dù y có bản lĩnh to bằng trời cũng không
dám hiển lộ chút nào.

Án tay lên bàn xong, thái tử dùng bàn chải lấy dấu tay quét lên, sau đó sai
thái giam lấy một nghiên mực và một vuông lụa trắng, bôi mực vào tay Kỷ Cương
cho y ấn lên tạo dấu bàn tay, sau đó đem so với dấu tay hiện ra ở trên bàn,
cho kết quả không khác biệt chút nào.

Thái tử Chu Cao Sí nhìn Kỷ Cương chầm chầm: “Kỷ chỉ huy sứ, hiện giờ ngươi còn
lời gì để nói nữa không?”

Kỷ Cương vô cùng bối rối, cười gượng đáp: “Là…. hà hà, thứ quỷ này… hà hà
thật là chẳng sai chút nào… hà hà…., có lý chứ…”

Thái tử không thèm để ý Kỷ Cương nữa, quay sang thưa với Minh Thành Tổ: “Phụ
hoàng, thần nhi thám tra lăng mộ của Hiền phi nương nương, không những phát
hiện trên xương cốt của nương nương chí ít có ba dấu đao bất đồng chặt chém,
mà mé trong quan quách còn có đầy dấu tay. Thần nhi dùng phương pháp này lấy
dấu tay đó, phát hiện trong vách trong quan tài của Hiền phi nương nương có
mấy dấu tay có đặc điểm rất lạ, đó là dấu tay rất to, ở giữa còn có một vết
rạn.”

Nghe đến đây, Kỷ Cương rùng mình ớn lạnh.

Minh Thành Tổ ồ lên một tiếng, hỏi: “Dấu tay có vết rạn cắt này có điều gì
không ổn sao?”

“Đúng là không ổn,” Thái tử đáp, móc từ trong người ra một mảnh vải trắng,
trên có lớp phấn trắng hiển rõ một dấu tay to. Thái tử chỉ vào dấu tay nói:
“Bàn tay của Dương hầu gia không to thế này, thỉnh phụ hoàng xem, thủ ấn này ở
giữa có một vết rách, thấy rõ chủ nhân của nó xem ra đã từng thụ thương ở
tay!”

Kỷ Cương càng kinh khủng hơn, lén nhìn vị cẩm y vệ cao quan phụ trách tiến vào
lăng mộ ngụy tạo hiện trường lúc trước, không ngờ vị quan đó cũng đang lạc
thần đờ mắt nhìn về phía Kỷ Cương. Kỷ Cương nhìn hắn một cái là biết, hai
người đều không biết nên phải làm sao.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.