Nạp Thiếp Ký – Chương 461: Thăm lăng Hiền phi lần thứ 3 – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 461: Thăm lăng Hiền phi lần thứ 3

Tống Vân Nhi rót một ly trà cho Vương Tư Thái uống. Uống xong, còn khát, Tống
Vân Nhi đưa luôn cả bình trà ấm kề sát miệng Vương Tư Thái, cho ả uống ừng ực.

Uống nước xong, tinh thần của Vương Tư Thái đỡ hơn một chút, thở phì phì mấy
hơi rồi từ từ nói: “Tôi tiến cung, bề mặ thì là… là nhờ Cố phủ doãn tiến
cữ…, kỳ thật… tôi nhất mực là người của tam hoàng tử…, thật tế là hắn an
bài cho tôi tiến vào cung…, lợi dụng tài biết làm thơ của tôi… an bài tôi
tiếp cận với… với Hiền phi nương nương…”

Tống Vân Nhi hỏi: “Tam hoàng tử an bài ngươi tiếp cận Hiền phi nương nương có
mục đích gì?”

“Lúc đó… chính là vì… thông quan nương nương tiếp cận hoàng thượng…. để
thám thính những tin tức hữu dụng…., ngày đó sau khi đến Lâm Thành…., đại
nội thị vệ tùy hành xuất chinh… Mễ Hiền… đưa cho tôi một phong… mật
thư….”

“Mễ Hiền này là người của tam hoàng tử hả?” Tống Vân Nhi hỏi.

Vương Tư Thái gật đầu: “Hắn trước đó là người phụ trách… đưa tin tức tôi
thám thính được ra ngoài…. bức thư đó yêu cầu tôi… dùng thán độc trong
dịch trạm giết hoàng thượng…”

Tống Vân Nhi ồ lên hiểu ra: “Thì ra cách này là do tam hoàng tử cho ngươi biết
sao?”

“Đúng vậy…, nhưng tôi không còn cách nào khác,… nếu tôi không nghe mệnh
lệnh… tính mệnh của người nhà tôi đều nằm trong tay tam hoàng tử…., tam
hoàng tử còn hứa với tôi… chờ hắn lên làm hoàng thượng… sẽ phong tôi làm
quý phi…”

Quả thật là bị cái lợi che tâm, không biết sống chết là gì! Tống Vân Nhi thầm
nghĩ.

Vương Tư Thái thở hỗn hễn một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng tôi lo tôi làm chuyện
đó xong… tam hoàng tử sẽ giết tôi diệt khẩu…., hay là không giữ lời
hứa…., cho nên tôi đã đem… đem phong thư đó dùng giấy dầu bao lại… giấu
ở trong phòng tôi ngụ ở dịch trạm tại Lâm thành… giấu nó dưới kẻ ngói trên
mái phòng.

Tống Vân Nhi kỳ quái hỏi: “Ngươi giấu ở đó làm gì? Không sợ người khác phát
hiện sao?”

Vương Tư Thái cười thảm: “Những người thường sẽ không chạm tới ngói trên phòng
đó đâu… nếu như tôi không có gì… sau này làm quý phi, sẽ trở lại lấy nó
tiêu hủy… nếu như tôi chết rồi… sau này dịch trạm sửa chữa mái nhà.. sẽ
phát hiện phong mật thư này…, tam hoàng tử cũng… không thể chạy thoát!”

Tống Vân Nhi rét lạnh trong lòng, Vương Tư Thái này quả là thâm. Thì ra là ả
đã sớm chuẩn bị. Nhưng mà, thân đã rơi vào vòng tránh đấu quyền lực cực đình
này, thường phải có tâm có ý đề phòng hơn người, để tránh khỏi có ngày bị chết
uổng. Vương Tư Thái lưu lại điều này, chính là muốn cho mình chết không minh
không bạch.

Thái tử Chu Cao Sí không hiểu rõ tình huống Vương Tư Thái dùng thán độc giết
chết Hiền phi nương nương, hỏi: “Nếu như tam hoàng tử chỉ sử ngươi hành thích
hoàng thượng, vì sao ngươi chỉ giết hiền phi?”

“Đêm đó tôi rời khỏi xong…, hoàng thượng và nương nương cũng ngủ rồi…, lúc
tôi phóng thán độc, hoàng thượng và nương nương đều ở trong phòng… Sau đó
mới biết là có quân báo khẩn cấp…, hoàng thượng ra ngoài phê duyệt tấu
chương khẩn cấp… Do đó chỉ độc có mình nương nương…, không độc được hoàng
thượng…”

Tống Vân Nhi thầm nghĩ, hoàng thượng Minh Thành Tẩu quả là gặp vận may, tránh
được cái chết chắc ăn bắp. Nàng tiếp tục hỏi kỹ vị trí giấu bức mật thư đó.

Sau đó Thái tử Chu Cao Sí và Tống Vân Nhi lại thẩm tra Cố phủ doãn và Thuận
phi. Không phí bao nhiêu công tác tư tưởng, hai người đã nói thật. Toàn bộ cái
gọi là mưu sát này kỳ thật là Kỷ Cương dùng khốc hình bức cung, buộc phải nhận
tội, chứ thật ra hai người đều là oan ức.

Sau khi ghi lại khẩu cung cho ấn dấu tay cẩn thận, thái tử Chu Cao Sí quyết
định lập tức hồi cung bẩm báo với hoàng thượng, yêu cầu đình chỉ hành hình đối
với Cố nội các học sĩ và Thuận phi.

Rời khỏi thiên lao ở Hình bộ, tiến thẳng đến hoàng cung, Tống Vân Nhi đã hóa
trang cùng mọi người chờ ở ngoài. Thái tử tiến vào hoàng cung, cả canh giờ sau
mới trở ra.

Tống Vân Nhi vội hỏi: “Thế nào rồi?”

Thái tử đáp: “Phụ hoàng hạ lệnh cho ta bắt thái giám Mễ Hiền, không chờ đại
hình tra hỏi thì Mễ Hiền đã thừa nhận đã thừa lệnh tam hoàng tử truyền mật thư
cho Vương Tư Thái. Phụ hoàng đã hạ chỉ đem chém cả nhà Mễ Hiền, tru di cửu
tộc.”

Tống Vân Nhi mùng hỏi: “Quá tốt rồi! Như vậy thì ca ca ta không sao rồi?”

“Vẫn chưa được, phụ hoàng bảo ta ngay trong đêm phải đến dịch trạm Lâm thành
lấy phong mật thư đó dâng cho người.”

Tống Vân Nhi giờ đã trở lại cách nói hào sảng chẳng kể lớn bé gì: “Được! Ta đi
theo ngươi!”

Thái tử gật đầu: “Ừ, nhưng mà ta muốn đến Dương phủ trước, tìm Dương hầu gia
một chút, nghe ý kiến của hắn.”

“Đúng!” Tống Vân Nhi lại hỏi: “Thuận phi nương nương và Cố nội các học sĩ xem
ra không còn vấn đề gì nữa a? Còn có Vương Tư Thái nữa, tình hình thế nào?”

Nói đến đây, thần tình của thái tử ỉu xìu: “Phụ hoàng nói rồi, hành hình vẫn
tiếp tục, bỡi vì đây là lời nói một phía của Vương Tư Thái…”

“Sao mà lời một phía chứ!” Tống Vân Nhi gấp lên, ngắt lời thái tử, “Thái giám
truyền thư Mễ Hiền chẳng phải là khai nhận rồi sao? Hơn nữa còn có phong mật
thư a.”

“Phụ hoàng nói, thánh mệnh không thể thay đổi xoành xoạch, hành hình vẫn tiến
hành y cũ, nếu như sau này tìm đủ chứng cứ chứng minh bọn họ bị oan uổng, khi
đó sẽ cấp cho họ cải án gột sạch nỗi oan…”

“Người đều chết rồi, cải án thì còn ích gì nữa chứ!” Tống Vân Nhi gấp đến nỗi
dậm chân, “Ngươi sao không chịu nói cho rõ với hoàng thượng!?”

Tống Vân Nhi trong lúc nóng lòng, thậm chí quên cả đối phương là thái tử. Rất
may thái tử sinh tính hiền hòa, chẳng để ý gì, thậm chí còn áy náy nói: “Ta
nói rồi…, phụ hoàng không đáp ứng…”

“Vậy…., vậy chuyện của Vương Tư Thái thì sao?”

“Chuyện này thì người đồng ý rồi. Phụ hoàng nói nếu như ta đã đáp ứng, thì sẽ
nễ mặt ta miễn tội lăng trì cho Vương Tư Thái, thắt cổ cho ả chết… Nhưng mà
phụ hoàng vì chuyện này đã nổi giận, giáo huấn ta một hồi, nói ta quá lương
thiện, làm sao sau này trị lý quốc gia…”

Tống Vân Nhi nhìn dáng vẻ ủ rũ của thái tử như vậy, vô cùng đồng tình, nhẹ
giọng khuyên nhủ: “Điện hạ, tương lại ngài sẽ là một vị quân chủ nhân từ yêu
thương trăm họ, trăm họ sẽ càng ủng hộ ngài hơn.”

Thái tử cười ha ha, gật đầu nói: “Được rồi, chúng ta mau trở về Dương phủ, còn
phải đi ngay trong đêm đến Lâm thành ở Sơn Đông nữa.”

Thái tử mang theo hộ vệ đội cùng Tống Vân Nhi quay trở lại Dương phủ.

Dương Thu Trì nghe Tống Vân Nhi nói lại những sự tình đã kinh qua, vừa kinh
ngạc vừa cao hứng, khen Tống Vân Nhi nhanh nhẹn linh mẫn. Tiếp theo đó, hắn
báo cho thái tử và Tống Vân Nhi biết, lần này đến dịch trạm ở Lâm thành lấy
phong mật thư xong, lập tức đến mộ Hiền phi ở Dịch huyện xem thử, tra khám xem
di thể của Hiền phi có bị hủy không, và tiến hành kiểm nghiệm thi thể cẩn
thận, tìm ra hung thủ thực sự gây ra chuyện này.

Tiếp đó, Dương Thu Trì chỉ điểm Tống Vân Nhi kỹ những điều cần chú ý trong lần
kiểm nghiệm này, các phương pháp và cách thức cụ thể, và đưa cho nàng những
thiết bị cần thiết, dạy lại hết cách dụng và phán đoán.

Đêm đó, Tống Vân Nhi vẫn hóa trang như cũ, lẫn vào trong đám hộ vệ của thái tử
mà đi. Thái tử điều một phần vũ lâm tiền vệ cùng mình đi Sơn đông Lâm thành
ngay trong đêm.

Đi gấp suốt ngày đêm, mấy ngày sao họ cuối cùng cũng đến dịch trạm ở Lâm
thành.

Do hoàng thượng đã từng ngụ ở dịch trạm này, và Hiền phi mà hoàng thượng sủng
ái nhất cũng băng ở đây, rất có ý nghĩa kỹ niệm, cho nên Lâm thành dịch trạm
đạ được triều đình quy định trở thành địa điểm văn vật trọng yếu cần phải bảo
hộ. Tống Vân Nhi căn cứ lời kể của Vương Tư Thái, nhanh chóng tìm ra mật thư
được dùng giấy dầu gói kỹ cất dưới phiến ngói, giao cho thái tử Chu Cao Sí.

Chu Cao Sí mở ra xem, quả nhiên không sai. Tuy mật thư không có ký tên, nhưng
bút tích của tam hoàng tử Chu Cao Toại thì y nhận được rất rõ, đích xác là thủ
bút của Chu Cao Toại. Nội dung của mật tín quả nhiên là ra lệnh cho Vương Tư
Thái hành thích hoàng thượng.

Có phong mật thư này, án hạ độc chết Hiền phi cuối cùng đã phơi bày ra ánh
sáng. Lòng Chu Cao Sí đại định, Tống Vân Nhi càng cười như hoa nỡ, nhưng còn
có chuyện di thể của Hiền phi nương nương bị hủy còn chưa tra ra. Điều này
chính là một khía cạnh trọng yếu để Kỷ Cương dùng vu khống hãm hại Dương Thu
Trì, cần phải tiếp tục tra, không thể lơ là.

Thái tử vội vã lên đường đến huyện Dịch.

Căn cứ chỉ dẫn của Dương Thu Trì, thái tử và Tống Vân Nhi cùng mọi người đi
tìm tri huyện của Dịch huyện trước, điều tra tìm hiểu những dân tráng khai
quan nghiệm thi cùng với Dương Thu Trì trong lần thứ hai, sau đó thẳng tiến
lăng của Hiền phi.

Kỷ Cương vu hãm Dương Thu Trì một mình trong lăng mộ, giả cớ nghiệm thây, bỏ
ra hai canh giờ hủy tổn di thể của hiền phi. Y phái cẩm y vệ đào lặng mộ phát
hiện ra vấn đề này, dùng nó làm chứng cứ, rồi bảo lưu hiện trường, quan bế cửa
vào lăng mộ, không đắp đất lại mà cho vài cẩm y vệ tiến hành canh gác chờ mọi
sự xong xuôi mới tính những bước tiếp.

Thái tử Chu Cao Sí trước hết tiến hành điều tra đối với các cẩm y vệ canh gác
lăng mộ, trong đó có một cẩm y vệ tên là Hồng Thiết Tháp, thân hình cao lớn
khôi ngô, bàn tay như cái quạt mo. Sau khi điều tra, biết được lúc đó có bảy
tám người tiến vào mộ thất, mở quan quách ra phát hiện di thể của Hiền phi
nương nương đã bị người dùng đao chém nát. Họ cả kinh mới chạy ra, sau đó dùng
phi cáp truyền thư báo cáo Kỷ Cương chỉ huy sứ đại nhân, sau đó phong bế mộ
đạo.

Sau khi hiểu rõ quá trình, thái tử mệnh lệnh tướng sĩ của vũ lâm tiền vệ mở
cửa mộ, dẫn Tống Vân Nhi và một vị Hình danh sư gia làm nhiệm vụ ký lục vào
trong mộ đạo.

Ba người tiến vào mộ thất, thấy nắp quan tài bị hất nằm một bên, tình cảnh
khiến người ta nhìn mà hoảng hồn khiếp vía.

Nâng thang gỗ bắc lên xem, Tống Vân Nhi cả kinh khi nhìn thấy di thể của Hiền
phi trong quan tài đã bị người ta dùng đao bén chém nát, hơn nữa vật bồi táng
cũng bị hất đổ khuấy động loạn hết lên cả.

Tống Vân Nhi run giọng nói: “Không đúng! Di thể của Hiền phi nương nương là do
tôi giúp đặt vào trong quan quách, tôi thề là lúc đó di thể vẫn còn hoàn hảo!”

Thái tử gật đầu: “Ngươi khám xét cẩn thận coi có manh mối gì không.”

Tống Vân Nhi cầm đèn lồng, tử tế quan sát khắp quan tài, lấy từ trong lòng ra
giấy lấy dấu tay từ tình mà Dương Thu Trì cấp cho nàng, cẩn thận quét hết khắp
quan quách. Trong vách quan tài lộ ra vài dấu tay và vân tay.

Thái tử ồ lên kinh ngạc hỏi: “Cái này… cái này là gì thế?”

“Đây chính là một phương pháp dùng để hiện lên dấu tay vô hình của người mà ca
ca dạy cho ta. Chúng ta có thể so sánh đặc điểm lớn nhỏ của dấu tay này, sẽ
biết kẻ đó là ai, từ đó có thể tìm ra rốt cuộc là người nào hủy hoại di thể
của Hiền phi nương nương.”

Dương Thu Trì đương nhiên không cho nàng biết làm cách nào để giám định tính
duy nhất của dấu vân tay, nhưng dấu tay lớn nhỏ và các đặc điểm đặc trưng của
chúng rất dễ dàng lý giải, cho nên mới cho nàng biết. Trong phạm vi điều tra
tương đối nhỏ, chỉ bằng điểm này cũng đủ điều tra ra thủ phạm rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.