Nạp Thiếp Ký – Chương 459: Thề chết tranh đấu đến cùng – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 459: Thề chết tranh đấu đến cùng

Thái tử Chu Cao Sí khom người lĩnh mệnh.

Minh Thành Tổ lại nói với Dương Thu Trì: “Khi chân tướng chưa tra ra rõ ràng,
cả nhà ngươi không được rời khỏi hầu tước phủ. Hầu tước phủ do Vũ Lâm tiền vệ
của Cao Sí giám quản. Nếu như án của ngươi tra ra chứng minh ngươi oan uổng,
trẫm tự nhiên sẽ cấp cho ngươi một cái công đạo, nếu tra ra là thật, trẫm sẽ
diệt cửu tộc của ngươi! Nghe rõ chưa?”

Dương Thu Trì nhen nhóm tia hi vọng trong lòng, dập đầu cảm kích: “Hoàng
thượng có thể cấp cho thần một cơ hội tẩy rữa oan khuất, thần cảm kích vô
cùng, khấu tạ long ân!”

Nói thật ra thì trong tình trạng chứng cứ rõ ràng, đồng đảng đều bị lăng trừ
xử tử, hoàng thượng lại đơn thuần mở một góc lưới, cho phép điều tra lại, quả
thật là hoàng ân rộng lớn rồi, Dương Thu Trì cảm kích đây là tận đáy lòng.

Minh Thành tổ sở dĩ đưa ra quyết định này, chủ yếu là đắn đo suy nghĩ từ những
phương diện sau:

– Một, Dương Thu Trì nói án này rõ ràng là có nhiều sơ hở khiến Minh Thành Tổ
sinh tâm nghi ngờ; Trong khi đó Dương Thu Trì bắt Kiến Văn dư đảng lao khổ
công cao, chỉ vì sai lầm nhỏ mà xử lý rõ ràng là không thỏa. Án còn tồn tại
nghi vấn mà giết mất công thần, dễ dàng gây cho người ta tung lời đồn “thỏ
chết giết chó”;

– Hai, Dương Thu Trì rõ ràng là một nhân tài hiếm có. Minh Thành Tổ hiện giờ
cần người như thể để giúp ông ta nghiêm tra phát hiện phản tặc, củng cố chính
quyền, không muốn vì chuyện tắc trách thế này mà giết hắn. Đây chính là nguyên
nhân Minh Thành Tổ không trực tiếp giao hắn cho Kỷ Cương xử lý, mà tự thân
thẩm vấn hắn;

– Ba, đương nhiên chính là lời nói hợp tình của thái tử Chu Cao Sí. Minh
Thành Tử tuy không đặc biệt thích thái tử này, nhưng lại muốn giữ truyền thống
trưởng tử kế vị của phong kiến, muốn bảo vệ địa vị thái tử, cũng cấp cho thái
tử một cơ hội lập công.

Do đó, Minh Thành Tổ cho phép thái tử điều tra lại án này. Quân vô hí ngôn,
vua không nói dối, kim khẩu của hoàng thượng đã phát, thì không có cách gì cải
biến. Kỷ Cương đối với Dương Thu Trì hận đến nổi buốt cả răng, nhưng không còn
biện pháp nào khác, chỉ ngầm tự sắp bày thêm một bước làm sao để hãm hại Dương
Thu Trì.

Dương Thu Trì tạm thời thoát kiếp nạn, hơi thở phào, nói: “Hoàng thượng, nếu
như cho phép cả nhà vi thần được giam lõng trong phủ, chờ đợi tra án, vi thần
thỉnh mong hoàng thuợng cho Kỷ Cương giao trả tiểu thiếp Tống Vân Nhi và ba hộ
vệ còn lại cho vi thần.”

Minh Thành Tổ gật đầu, nhìn Kỷ Cương một cái. Kỷ Cương bất đắc dĩ, ra cửa nhỏ
giọng lệnh cho cẩm y vệ mang Tống Vân Nhi và ba hộ vệ lại.

Chu Cao Sí khom người thưa với Minh Thành Tổ: “Phụ hoàng, thần nhi đi an bài
cho Vũ Lâm tiền vệ đi giám quản hầu tước phủ, sau đó bắt đầu điều tra.”

Minh Thành Tổ gật đầu. Chu Cao Sí rời khỏi ngự thư phòng của Càn Thành cung.

Chẳng mấy chốc, Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng, Từ Thạch Lăng, Thạch Thu Giản
bị trói bằng dây thừng bện bằng gân trâu đưa vào áp quỳ xuống. Nam Cung Hùng
và hai hộ vệ rõ ràng đã bị khổ hình đánh đập, toàn thân đầy máu.

Tống Vân Nhi không hề bị dùng hình, thì ra Kỷ Cương nhận thấy chứng cứ đã đủ,
hơn nữa sau này Tống Vân Nhi sẽ bị ban thưởng cho công thần làm gia na. Và
công thần này hiển nhiên là Kỷ Cương y rồi. Y không muốn đánh cho vị nô tì
xinh đẹp Tống Vân Nhi này tàn bại xấu xí mất giá trị… mua vui.

Kỷ Cương tuy nhiên nắm tư liệu của Tống Vân Nhi, nhưng lại không hiểu cá tính
của nàng, nếu không sẽ không nghĩ như vậy, nhân vì ngày nào Tống Vân Nhi trở
thành nô tì của y, thì ngày ấy cũng chính là ngày y xuống suối vàng.

Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì, vui mừng gọi: “Ca….!” Nước mắt chan hòa.

Dương Thu Trì quỳ bò tới, ôm chặt Tống Vân Nhi, lòng đau như cắt, dịu dàng
hỏi: “Bọn chúng có đánh muội không?”

“Không! Bọn chúng dùng lưới cá đánh lén muội, trói muội mãi trong một phòng.
Ca, huynh ổn cả chứ?” Tống Vân Nhi vẫn còn bị trói hai tay, dựa vào lòng Dương
Thu Trì, khóc lóc hỏi hắn.

“Ta không sao. Đừng lo lắng, chúng ta về nhà thôi.” Nói xong mở dây trói cho
Tống vân Nhi.

Tiếp đó, Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi phân biệt cởi trói cho Nam Cung Hùng và
hai người còn lại.

Vừa rồi hoàng thượng đã đáp ứng cho Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng và những người
còn lại cùng Dương Thu Trì trở về, do đó Kỷ Cương không có cách gì ngăn trở.

Nam Cung Hùng và mọi người thấy Dương Thu Trì an nhiên vô dạng, còn mở dây
trói cho mình mà hoàng thượng và Kỷ Cương không ngăn cả, cho rằng chuyện của
Dương Thu Trì đã lo liệu xong, vui mừng khôn xiết.

Nam Cung Hùng nói: “Hầu gia, bọn Bồ Phàm Cốc ….”

Dương Thu Trì xua tay: “Ta đã biết rồi.” Rồi hắn vỗ vai Nam Cung Hùng, “Ba
người ngươi thà chết không chịu bán đứng ta, rất tốt, sau này chúng ta đều là
hảo huynh đệ!”

Kỷ Cương lạnh lùng chen lời: “Sau này? Hà ha, sau này cùng làm quỷ để có bạn
cho vui.”

Bọn ba người Nam Cung Hùng bị cẩm y vệ của Kỷ Cương dùng khốc hình đánh đập,
toan tính cho ba người họ tố cáo Dương Thu Trì, không ngờ bị ba người thẳng
thừng cự tuyệt. Ba người họ đã từng vào sinh ra tử với Dương Thu Trì, đã quyết
ý cùng sống chết, tuy chịu hết mọi khốc hình mà vẫn không phản.

Dương Thu Trì nhìn Kỷ Cương, cũng lạnh lùng cười: “Được, chúng ta đánh cuộc
thử coi rốt cuộc ai làm quỷ trước!” Rồi không thèm để ý đến y, chuyên thân dập
đầu cáo từ Dương Thành Tổ: “Bọn hạ thần xin cáo thối!”

Minh Thành Tổ mặt không biểu tình xua tay lia lịa.

Dương Thu Trì đứng dậy, mạng theo bốn người rời khỏi phòng.

Mấy chục Vũ lâm tiền vệ đã chờ ở ngoài cửa, áp giải họ ra ngoài hoàng cung.

Tống Vân Nhi nhìn khí thế này, lo lắng hỏi: “Ca, rốt cuộc là thế nào?”

Dương Thu Trì trầm giọng nói: “Kỷ Cương cẩu tặc này hãm hại ta, suýt chút nữa
hại chết ta. Hiện giờ hoàng thượng hạ lệnh giảm lỏng chúng ta trong phủ, do
thái tử Chu Cao Sí tự thân phụ trách điều tra Kỷ Cương hãm hại ta. Tra rõ rồi
xử lý sau.”

Tống Vân Nhi khẩn trương hỏi: “Vậy làm sao đây?”

“Đừng lo, ta thấy thái tử thập phần công chính, xem ra sẽ tra rõ ràng án tình
sơ hở cả trăm chiều do Kỷ Cương hãm hại ta, trả lại sự trong sạch cho ta.
Chúng ta trở về trước rồi thương lượng sau.”

Dưới sự áp giải của Vũ lâm tiền vệ, Dương Thu Trì cùng mọi người trở về Dương
hầu phủ.

Lúc này, Dương hầu phủ đã bị cẩm y vệ bao vậy toàn bộ. Hộ vệ đội nguyên bổn
của Dương Thu Trì đã bị Kỷ Cương chiêu hồi tuyệt đại bộ phận, chỉ còn hơn chục
nam nữ hộ vệ do Hạ Bình dẫn đầu thề chết theo phò tá Dương Thu Trì, không
nguyện trong lúc Dương gia nguy cấp mà rời bỏ, cho nên kháng mệnh ở lại, muốn
cùng sống chết với Dương gia.

Thái tử mang Vũ lâm tiền vệ đến, thế đổi cẩm y vệ, tiến hành giám khống nghiêm
mật Dương hầu phủ, nghiêm cấm bất kỳ người nào ra vào.

Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết cùng mọi người đã như con kiến chạy trong nồi
nóng, đứng ngồi không yên, khi thấy Dương Thu Trì trở về vội vã chạy ra đón.

Phùng Tiểu Tuyết cùng mọi người đều khóc: “Phu quân, chàng đã trở về rồi,
chàng đi không lâu, nhà chúng ta bị mấy trăm cẩm y vệ bao vây đoàn đoàn, ai
cũng không được ra ngoài. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Dương Thu Trì đưa mắt nhìn hết mọi người, đem sự tình phát sinh đơn giản kể
lại hết một lượt, chúng nữ nghe mà vừa lo lắng vừa mừng vì may.

Liễu Nhược Băng tức giận nói: “Thiếp nghĩ biện pháp lẻn ra đi giết tên cẩu tặc
Kỷ Cương này!”

Dương Thu Trì xua tay: “Hiện giờ còn chưa thể giết hắn.”

Chúng nữ kỳ quái hỏi: “Vì sao?”

“Nếu như chúng ta hiện giờ giết hắn, hoàng thượng nhất định sẽ biết do chúng
ta làm, còn cho rằng chúng ta làm tặc mới tự lo sợ, rồi giết người diệt khẩu,
khi đó chúng ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch tiếng nhơ
nữa.”

Tống Vân Nhi hỏi: “Vì thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để mặc tình cho hắn đắc
ý?”

“Đương nhiên là không!” Dương Thu Trì nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta cùng tên
cẩu tặc Kỷ Cương này thề không đội chung trời! Hiện giờ không phải hắn chết
thì ta chết, thù này nhất định phải báo, xử không chết hắn, thì chúng ta không
còn đường sống nữa! Nhưng mà, chúng ta cần phải chờ án này tra rõ, trả lại cho
chúng ta sự thanh bạch, sau đó mới hạ thủ với hắn. Hơn nữa, không đến lúc vạn
bất đắc dĩ, không cần phải dùng chiêu ám sát, bỡi vì hiện giờ hắn khẳng định
là đề phòng chúng ta đến ám sát hắn, không dễ gì hạ thủ đâu. Hơn nữa, ta cũng
không muốn để hắn chết quá dễ dàng. Ta muốn đường đường chính chính chu toàn
với hắn, chỉnh trị cho hắn chết một cách thân bại danh liệt! Ta xin thề, Dương
Thu Trì ta quyết khiến cho hắn chết thảm không thể tả!”

Đây là lần đầu tiên Dương Thu Trì bị người ta vu khống hãm hại, suýt chút nữa
bị chém toàn gia, tru diệt cửu tộc, không khỏi khiến hắn nổi giận thật sự,
quyết ý chu toàn đối chọi với Kỷ Cương cho đến kỳ cùng.

Tiếp theo đó, Dương Thu Trì cùng mọi người thương lượng tiếp theo nên làm thế
nào, chuẩn bị phương án xấu nhất, đem kim ngân tế nhuyễn thu thập xong xuôi,
toan tính một khi hình thế không xong, làm cách nào để ứng đối…

Sau đó, họ chỉ còn biết chờ kết quả tra án của thái tử Chu Cao Sí mà thôi.

Nam Cung Hùng, Từ Thạch Lăng, Thạch Thu Giản và Hạ Bình dẫn đầu hơn chục hộ vệ
còn lại cảnh giới trong phủ, đề phòng Kỷ Cương phái người đến ám sát.

Dương Thu Trì và chúng nữ đang ngồi trong phòng khách nói chuyện, thì gác cổng
vào báo là có thái tử Chu Cao Sí đến thăm.

Dương Thu Trì mừng rỡ, bản thân hắn lần này chín phần chết chỉ có một phần
sống, cuối cùng thoát được phần lớn là nhờ Chu Cao Sí nói lời hợp tình lý, cho
nên vội vã ra cửa đón.

Nhìn thấy thân hình mập mạp to phệ của Chu Cao Sí, Dương Thu Trì cảm thấy
người này thân thiết vô cùng, khom người chào: “Hạ quan tham kiến thái tử điện
hạ. Cái ân cứu mệnh của thái tử điện hạ, Thu Trì cả đời không dám quên!”

Chu Cao Sí cười ha ha, trả lễ bảo: “Dương hầu gia quá lời rồi, chúng ta vào
nhà nói chuyện.”

Dương Thu Trì nghênh đón Chu Cao Sí đến phòng khách. Chu Cao Sí cho hộ vệ chờ
bên ngoài, cùng hắn bước vào trong.

Nữ quyến đã tránh hết vào nội đường, Dương Thu Trì cùng Chu Cao Sí ngồi xuống
xong, Chu Cao Sí nói: “Hầu gia, ngươi có biết mục đích đến đây của bổn thái tử
không?”

Dương Thu Trì hơi ngẩn người, hỏi: “Thái tử phụng thánh chỉ tra án, có vấn đề
gì cần hỏi hạ quan chăng?”

Chu Cao Sí lắc đầu: “Lúc hầu gia còn chưa tiến kinh, ta đã nghe nhiều chuyện
liên quan đến hầu gia. Năng lực phá án của hầu gia gây cho ta một ấn tượng rất
sâu sắc. Kỷ chi huy sứ nói ngươi cùng Thuận phi và mọi ngươi mưu sát Hiền phi
nương nương, còn hủy tổn di thể của nương nương, ta thủy chung không tin lời
này.”

Dương Thu Trì cảm thấy sự ám áp dâng trào khắp toàn thân, đứng dậy vái dài,
lời nói đã có phần nghẹn ngào: “Đa tạ thái tử…! Ân đức của thái tử đối với
Thu Trì… Thu Trì dù cho thịt nát xương ta cũng không thể báo!”

Chu Cao Sí tủm tỉm cười, bảo Dương Thu Trì ngồi xuống, nói: “Tuy ta tin ngươi
bị oan, nhưng ta đối với chuyện phá án một khiếu không thông, không biết nên
làm thế nào để tra rõ án này, để trao cho phụ hoàng một đáp án vừa ý, cho nên
đặc biệt đến đây thương lượng với ngươi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.