Nạp Thiếp Ký – Chương 456: Lòng của Tư Mã Chiêu (*) – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 456: Lòng của Tư Mã Chiêu (*)

Dương Thu Trì không ngờ lại lộ nụ cười mỉm, giương mắt nhìn Kỷ Cương.

Kỷ Cương nhìn đã quen cảnh những người bị y vu cáo đưa vào tuyệt lộ để rồi
luôn hiện ra thần sắc tuyệt vọng, đối với dáng vẻ không coi ra gì của Dương
Thu Trì hơi cảm thấy bất ngờ.

Y không thể biết rằng Dương Thu Trì mỉm cười là đang nghĩ lúc vạn bất đắc dĩ
liều một trận cá chết lưới rách thì bốn viên đạn còn lại trên súng của hắn
cũng vừa hay: mỗi người một viên, một cái mạng của hắn đổi lại mạng của Vĩnh
Lạc đại đế Minh Thành Tổ, lại còn có cả mạng của cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương,
còn Lý công công và tên mập này xem ra không đáng. Hắn không rành lịch sử sẽ
đi như thế nào, thầm nghĩ không chừng mình sẽ là một nhân vật “thí quân” (giết
vua) nào đó trong sử sách cũng không chừng.

Kỷ Cương nói tiếp: “Ngươi trước đó cố ý nói Hiền phi chết do tì sương, khi man
hoàng thượng, muốn vờ vịt mà quá quan. Sau khi hoàng thượng minh xét làm rõ,
âm mưu của ngươi không đạt, thế là ngươi lợi dụng lúc hoàng thượng cho ngươi
cơ hội tiếp tục phá án của Hiền phi, giả vờ đến Sơn Đông Lâm thành tra án, chứ
mục đích chân chính chính là đi hủy thi diệt tích.”

“Hủy thi diệt tích? Ha ha, thật nễ chuyện vậy ngươi cũng nghĩ ra được!” Dương
Thu Trì cười nói, “Ta làm sao hủy thi diệt tích rồi? Nếu như ta đi hủy thi
diệt tích, sao di thể của Hiền phi nương nương còn hoàn hảo như vậy?”

“Hoàn hảo? Hừ, bổn quan hỏi ngươi, lúc đó ngươi chẳng phải là cho mọi người ra
ngoài hết sao, thậm chí bao quát cả thiếp thất của ngươi là Tống vân Nhi cũng
ra ngoài, chỉ còn lại mình ngươi ở lại mộ thất của nương nương?”

Nhất cử nhất động của hắn đều bị Kỷ Cương giám thị, và chuyện này không có gì
kỳ quái nữa, Dương Thu Trì lạnh lùng nói: “Không sai. Ta muốn đơn độc kiểm
nghiệm.”

“Giỏi cho câu đơn độc kiểm nghiệm!” Kỷ Cương cười lạnh, “Kiểm nghiệm thi thể
mà dùng đến hai canh giờ lâu như vậy sao? Lần trước kiểm nghiệm chẳng phải mất
chừng thời gian uống cạn chung trà, lần này vì sao mà lâu như vậy? Hơn nữa,
nếu như là kiểm nghiệm thật, cần gì phải đuổi thiếp thất nhất mực theo sát
ngươi ra ngoài?”

Dương Thu Trì đã nhớ ra. Hai lần kiểm nghiệm khí than CO đã mất khá nhiều thời
gian, cộng thêm những kiểm nghiệm thông thường và thời gian chờ xem phản ứng
của con vịt uống nước muối trong bụng Hiền phi… cộng lại quả thật là khoảng
hai canh giờ. Trong khi đó, kiểm nghiệm thời cổ đại chỉ giới hạn ở kiểm nghiệm
ngoài da, và đơn giản hơn rất nhiều, cho nên chỉ chừng thời gian tàn một nén
nhang là xong xuôi hết. Hắn phải tốn thời gian gấp nhiều lần, dưới miệng lưỡi
người ngoài rõ ràng là rất khó giải thích.

Kỷ Cương thấy Dương Thu Trì cứng họng, đắc ý cười bảo: “Ngươi kiểm nghiệm ở
chỗ nào đâu, rõ ràng là ở trong đó hủy diệt di thể của Hiền phi nương nương,
hủy diệt tội chứng các ngươi dùng hơi than giết nương nương!”

“Ngươi nói bậy! Ta đối với di thể của nương nương một mực kính trọng, sao có
thể hủy tổn di thể của nương nương chứ?”

“Hừ hừ, mắt thấy mới chứng minh đó là sự thật!” Kỷ Cương quay sang nói với
Minh Thành Tổ: “Hoàng thượng, mấy ngày trước thần đã tiếp được phi cáp truyền
thư từ tai mắt an bài trong đội hậu vệ, biết được tình huống này cảm thấy rất
hoài nghi. Thần đạ lập tức phái cẩm y vệ đến lăng mộ của Hiền phi nương nương,
khai quan kiểm nghiệm, bấy giờ mới phát hiện di thể của Hiền phi nương
nương… đã bị… đã bị tên này…. đốt cháy không còn mặt mũi, rồi còn dùng
đao kiếm chém cho nát bấy…. hu hu hu….”

Nói xong, Kỷ Cương khoa trương khóc rống lên.

Sắc mặt Minh Thành Tổ xám xịt, vỗ mạnh một cái lên bàn: “Dương Thu Trì, nhân
chứng vật chứng đều rõ, ngươi còn lời gì để nói?”

Dương Thu Trì đáp: “Hoàng thượng, đây rõ ràng là Kỷ Cương phái cẩm y vệ hủy
diệt di thể của nương nương, sau đó tiến hành vu oán hãm hại đối với vi thần!”

“Im miệng!” Minh Thành Tổ quát. “Kỷ ái khanh với ngươi vô oán vô cừu, vì sao
lại muốn hãm hại ngươi?”

Xem ra Kỷ Cương đích xác là đại hồng nhân (người cực kỳ tin cậy, thân tín) của
Minh Thành Tổ, vô luận là Kỷ Cương nói cái gì, chỉ cần lời có chút lý thì đối
với Minh Thành Tổ đều là chân lý, tội chứng thành lập, đại sự của hắn coi như
đã đến nước không còn cứu vãng được nữa.

Dương Thu Trì tựa hồ quỳ đã mỏi mệt, đưa tay chống đầu gối, từ từ kéo y bào
lần đến bán súng, sờ sờ lên súng, tâm lý có phần trấn an. Hắn đã quyết chủ ý,
chỉ cần Minh Thành Tổ quát gọi người vào, thì hắn lập tức động thủ. Bọn họ
cách hắn mấy mét, đặc biệt là cách Lý công công tới gần chục mét, họ hoàn toàn
không thể đến can thiệp kịp.

Minh Thành Tổ nhìn trừng Dương Thu Trì, thấy hắn không cãi lại, hơi có phần
bất ngờ, trầm giọng hỏi: “Ngươi còn có lời gì để nói?”

Dương Thu Trì khẽ mỉm cười: “Tôi muốn nghe tiếp lời tên Kỷ cương này vu khống
tôi thế nào, câu chuyện này thật đáng nghe.” Hắn đã quyết định liều mạng, nên
lười xưng luôn hai tiếng “vi thần”.

Kỷ Cương ngược lại hoàn toàn không chú ý đến điểm này, đang cao hứng vì sự vu
cáo hãm hại sắp sửa thành công của mình, nói tiếp: “Được, vậy cho ngươi chết
một cách minh bạch. Ngươi sau khi hủy thi diệt tích của nương nương rồi, trở
về kinh thành vội vã đi tìm Vương Tư Thái. Do Vương Tư Thái ngụ ở hoàng cung,
ngươi không tiện giết người diệt khẩu, nên nghĩ cách thông tri cho ả đào
tẩu…”

“Ha ha ha,” Dương Thu Trì cười lớn, “Ngươi quả thật là có lực tưởng tượng!
Thông tri cho ả? Ta mang sáu hộ vệ đi thông tri cho ả đào tẩu? Thông tri bằng
cách nào vậy?”

“Ngươi đương nhiên không nói thẳng ra, ngươi cố ý đem chuyện các ngươi dùng
thán độc giết chết Hiền phi nương nương báo cho ả biết, dẫn đến sự cảnh giác
của ả, và cũng là báo cho ả biết sự tình đã bại lộ, bảo ả nhanh chóng bỏ chạy!
Do đó, sau khi các ngươi đi rồi, Vương Tư Thái lập tức mạng mấy vóc lụa, giả
vờ mang lụa lẻn đến cung của Thuận phi. Ngươic còn không an tâm, nên bảo tiểu
thiếp Tống Vân Nhi của ngươi bám theo đến Thuận phi cung, thông tri cho Thuận
phi sớm chuẩn bị, nhưng bị ta mai phục cẩm y vệ bắt đem về.”

Dương Thu Trì lạc giọng quát hỏi: “Kỷ Cương! Các ngươi đem Vân nhi làm gì rồi?
Ngươi dám động đến cọng lông nào của nàng ấy, ta sẽ giết ngươi!”

Kỷ Cương cười lạnh: “Ngươi tự thân còn khó sống, còn lo gì cho người khác?” Y
chuyển thân khom người thưa với Minh Thành Tổ: “Thần đã đem tội hạnh của Dương
Thu Trì phô bày ra hết, thỉnh hoàng thượng định đoạt.”

Minh Thành Tổ nhìn xoáy vào Dương Thu Trì: “Ngươi còn có lời gì để nói?”

Dương Thu Trì kêu lên: “Đây đều là lời một phía của hắn, hơn nữa chỉ thuần là
đặt điều thêu dệt, vu cáo hãm hại, để đạt được mục đích không thể nói rõ của
hắn!”

Sắc mặt của Kỷ Cương hơi biến: “Ta thì có mục đích gì không thể nói cho người
hay? Mọi chuyện ta làm đây đều là thực hiện chức trách mà hoàng thượng bảo ban
cho ta, vạch trần tên bại loại nguy hại cho giang sơn xã tắc nhà ngươi!”

“Phì!” Dương Thu Trì phun qua một bãi nước bọt, Kỷ Cương đang đắc ý trong lúc
không kịp phòng đã dính một bãi trên mặt, không khỏi cuồng giận, xoắn tay áo
bước lên định động thủ. Minh Thành Tổ quát: “Kỷ ái khanh!”

Kỷ Cương vội vã dừng bước, lui về sau, dùng tay áo lau đi bãi nước bọt trên
mặt, nhưng trên đầu vẫn còn dính một đốm, trong lúc tức giận khôn cùng đã
không chú ý đến, nên vẫn còn dính ở đó.

Minh Thành Tổ lạnh lùng hỏi Dương Thu Trì: “Ngươi nói coi, hắn có mục đích
không thể nói với người gì?”

“Cái lòng của Tư Mã Chiêu người đi đường cũng biết! Tôi phá án vô số, đặc biệt
là bát được rất nhiều đầu mục trọng yếu của Kiến Văn dư đảng, thậm chí bắt
sống luôn con trai Chu Văn Khuê của Kiến Văn. Thủ đoạn như thế Kỷ Cương hắn
làm sao mà sánh? Hắn biết cái gì? Hắn chỉ biết dùng nhục hình bức cung, vu oan
hãm hại! Nếu cần phá án thật, thì hắn có bản lĩnh cứt gì, ngay cả ăn trộm vặt
cũng không bắt được một tên! Hoàng thượng nhậm mệnh cho tôi làm cẩm y vệ đồng
tri, chỉ dưới một mình hắn, lại còn phong cho tôi làm siêu phẩm Trấn Viễn hầu,
khiến cho hắn cảm nhận được nguy cơ cực lớn, nhân vì bằng vào bản lãnh phá án
của tôi, sớm muộn gì cũng thế hắn làm cẩm y vệ chỉ huy sứ! Vì thế, hắn mới hạ
thủ đối với tôi, tiến hành hãm hại chuyện không thành có! Đấy chính là mục
đích không thể nói cho người hay của hắn!”

Kỷ Cương tức giận cùng cực: “Ngươi nói bậy! Bổn quan luôn mạng trong lòng cái
tâm báo quốc, có thể sánh cùng nhật nguyệt! Ngươi là đồ mưu sát Hiền phi nương
nương, đã bị tử tội tru diệt cửu tộc, còn dám phỉ báng bổn quan, xem ra phải
tăng thêm một bậc!”

“Ha ha, tăng thêm một bậc tội? Muốn diệt mười tộc của ta? Được a, Kỷ Cương
ngươi đã từng xưng huynh gọi đệ với ta, ngươi cũng nằm trong hàng ngũ mười tộc
này, trước hết phải diệt ngươi!”

“Ngươi….” Mặt Kỷ Cương hơi biến, quay đầu nói với hoàng thượng: “Thần lúc
đó… lúc đó tùy tiện nói thôi…., thần trước giờ chưa hề coi hắn là huynh đệ
thật.”

Minh Thành Tổ phất tay: “Được rồi, trước hết không nói tới mấy thứ ấy, Dương
Thu Trì, trẫm hỏi ngươi, ngươi có nhận tội hay không?”

Dương Thu Trì ưỡn ngực: “Tôi không có tội gì cả, những thứ này đều là do một
mình lão tặc Kỷ Cương này biên tạo ra. Nếu như muốn định tội của tôi, thì hãy
đem bằng chứng thật ra, chứ không phải nghe mồm miệng chẳng đáng tin của một
mình hắn!”

Kỷ Cương đưa tay chỉ Dương Thu Trì: “Ngươi… ngươi…., giỏi, bổn quan đem
bằng chứng thật ra cho ngươi xem, để ngươi nín miệng không còn lời gì để nói!”
Vừa chuyển thân, hắn đã hô to với bên ngoài: “Đưa mấy tên chúng vào!”

Cẩm y vệ ngoài cửa đáp ứng, chẳng mấy chốc sau đưa ba người tiến vào đè quỳ
xuống. Dương Thu Trì quay đầu nhìn, thì ra là Cố nội các học sĩ, Vương Tư
Thái, và một nữ nhân mà hắn không quen. Ba người đều sắc mặt tiều tụy, trên
người máu thịt mơ hồ, rõ ràng đã từng trải qua khốc hình bức cung.

Phía sau có ba người tiến vào nữa, thì ra là ba trong sáu thiếp thân hộ vệ của
hắn, người đi đầu có tên là Bồ Phàm Cốc.

Dương Thu Trì tức thời minh bạch, thì ra là tai mắt ẩn tàng bên thân hắn chính
là ba tên cẩm y vệ hộ vệ Bồ Phàm Cốc này! Hiện giờ hắn đạ bị Kỷ Cương đánh đổ,
đương nhiên không cần giấu giếm gì nữa, lập tức bước ra với tư cách chứng
nhân.

Ba người Bồ Phàm Cốc này cùng với Nam Cung Hùng, Từ Thạch Lăng, Thạch Thu Giản
cùng hắn tiến cung. Nam CUng Hùng và ba người khác chẳng lẽ đã bị bắt rồi?
Dương Thu Trì hỏi: “Ngoại trừ ba tên phản đồ này, những hộ vệ khác của ta
đâu?”

Kỷ Cương cười lạnh: “Ngươi yên tâm, chờ ngươi bị lăng trì xử tử, Nam Cung Hùng
cùng mấy tên hắn sẽ cùng đi chung đường với ngươi. Người đông đi xuống suối
vàng sẽ không thấy tịch mịch đâu, ha ha ha.”

“Vân nhi của ta đâu?”

“Nàng ấy…. hắc hắc, sẽ cùng với những thê thiếp của ngươi thưởng cấp cho
công thần làm gia nô. Ha ha ha….” Kỷ Cương đắc ý cười lộ ra vẻ cực kỳ dâm
đảng.

Chú thích:

(*) Nguyên câu là “Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri” – Tấm lòng Tư Mã
Chiêu, người đi đường đều biết. Tư Mã Chiêu chuyên quyền định cướp ngôi của
nhà Ngụy, chuyện này ai ai cũng biết.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.