Nạp Thiếp Ký – Chương 453: Tìm ra hung thủ – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 453: Tìm ra hung thủ

Dương Thu Trì cho Chương tri huyện, dịch sứ quan cùng Nam Cung Hùng và những
người khác ra ngoài chờ, sau đó hắn kéo Tống Vân Nhi đến phòng ngủ của hoàng
thượng và hiền phi nương nương, chỉ vào chỗ quan sát lúc nãy, hỏi: “Vân nhi,
muội nhìn kỹ coi, xem có phát hiện ra cái gì hay không?”

Tống Vân Nhi cũng học theo cách của Dương Thu Trì, chổng mông bò dưới đất, mũi
suýt dí sát mặt đất, nhìn cả nửa ngày rồi ủ rủ nói: “Trừ bụi và mấy mụt đất
nhỏ, đâu có cái quỷ gì đâu.”

“Rất tốt, chính là mấy cái mụt đất nhỏ đó, nhìn kỹ coi đó là cái gì?” Dương
Thu Trì vừa rồi chỉ lấy đi mấy vụn nhỏ, trên mặt đất còn lại một số.

Tống Vân Nhi dùng ngón tay bóp một chút đất bằng đầu tăm đó, đưa lên ánh sáng
nhìn một chút, hơi đắn đo nói: “Dường như là…. dường như là vụn than.”

“Không sai, mắt của muội rất tốt!” Dương Thu Trì khen, lòng nghĩ ta phải dùng
đến kính hiển vi mới nhận ra được, nàng chỉ nhìn thế là nhận ra liền, thiệt là
mất mặt quá đi! Tiếp đó hắn nói: “Muội có nghĩ ra chưa, Hiền phi nương nương
ngụ ở đây, thời tiết vào mùa hạ, nếu như muốn dụng than đốt để sưởi thì phải
đang ở mùa động, còn nếu dùng than để nấu cơm nấu nước gì đó thì không thể đem
tới phòng ngủ của hoàng thượng nương nương để nấu, tạo ra khói đen chướng khí
thì sao? Cho nên, muội cảm thấy trên mặt đất có than như thế này có kỳ quái
hay không?”

Nghe Dương Thu Trì phân tích, Tống Vân Nhi gật đầu: “Đúng a, trong mùa hè nóng
bức trong phòng đốt than để làm gì? Hiền phi nương nương sẽ bị thán độc làm
cho chết ngay, chẳng lẽ là có người đem lò than vào mưu hại Hiền phi nương
nương sao?”

Dương Thu Trì cười vỗ vô vai nàng: “Khả năng này lớn vô cùng! Ta cũng phán
đoán như vậy, cho nên ta đã kiểm tra mỗi phòng của những người ngụ tại đây lúc
ấy.”

Tống Vân Nhi nghi hoặc hỏi: “Kiểm tra phòng người khác làm….?” Vừa hỏi đến
nửa chừng, nàng lập tức nghĩ ra nguyên nhân, hưng phấn nói: “Muội biết rồi,
hung thủ muốn đem lò than vào phòng của Hiền phi nương nương, dùng cách thần
không biết quỷ không hay để làm độc chết nương nương, thì phải tự ở phòng mình
đốt cho than cháy lên trước, sau đó mang đến phòng của nương nương, len lén bỏ
vào. Nhưng mà, trong phòng có nhiều cửa sổ như vậy, huynh làm sao biết hung
thủ mở khung cửa nào bỏ lò than vào chứ?”

“Rất đơn giản, thị nữ Liên nhi nói cô ta nhất mực ở cửa chờ lệnh Hiền phi
nương nương, do đó, hung thủ chỉ có thể tận khả năng tránh xa thị nữ Liên nhi
ra. Đây chính là song cửa sổ cuối cùng, đương nhiên sẽ chọn nơi đây. Hơn nữa,
vị trí này vừa khéo đối với đầu giường, người ngủ ở trên giường là Hiền phi
nương nương sẽ không nhìn thấy động tĩnh ở phía trên đầu mình, đó chính là
cách để đảm bảo tính ẩn mật tối đa.”

Tống Vân Nhi gật đầu, tiếp theo đó lại nghi hoặc nói: “Muội nhớ Liên nhi đã
từng nói qua, rằng thái y nói Hiền phi nương nương bị âm hư, cần phải tránh
gió lạnh, do đó trong mùa hè cũng không thể mở cửa sổ ngủ. Cửa sổ nếu như đã
đóng, hung thủ làm sao có thể từ bên ngoài mở ra đưa lò than vào?”

“Điều này nói rõ hung thủ trước đó đã từng tiến vào phòng của nương nương!”
Dương Thu Trì khẳng định, “Và nhân lúc người ta không đề phòng, len lén gạt đi
chốt của cửa sổ này.”

Tống Vân Nhi ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: “Vẫn không đúng, cho dù lò than đặt ở
trên đầu của nương nương, nương nương không thể phát hiện hung thủ mở cửa sổ
thòng lò than vào, nhưng ánh sáng của lò than sẽ hấp dẫn sự chú ý của nương
nương. Muội từng nghe nói, khi nương nương ngủ thường rất sợ ánh sáng! Do đó
đối với ánh sáng nhất định sẽ có độ mẫn cảm nhất định.”

Dương Thu Trì đáp: “Không sai, nhưng mà hung thủ có thể tiến vào phòng của
nương nương, cho thấy nhất định là người nào đó thường gần gủi bên cạnh nương
nương. Và vì thế, hung thủ hoàn toàn có thể biết rõ điểm này, nhất định sẽ
nghĩ biện pháp che ánh sáng đi. Như vậy nương nương sẽ không phát hiện được.”
Dương Thu Trì mỉm cười.

“Che lại? Dùng cái gì để che?”

“Trước hết muội hãy nhìn cái này sẽ biết ngay được đáp án.” Dương Thu Trì kéo
tay Tống Vân Nhi đến phòng mà hắn kiểm tra vừa rồi, chỉ vào cái ấm sắt nấu
nước để trên bàn: “Muội nhìn coi có phát hiện gì không?”

Tống Vân Nhi trước hết giở hổng ấm, lắc lắc, thấy nó trống không, nhìn kỹ
không phát hiện được gì, đang nghi hoặc, chợt ơ lên một tiếng, nhìn vào cái
vòng tròn màu vàng in dấu trên bàn: “Đó là cái gì?”

Nàng từ từ đặt ấm sắt trở về dấu vết đó, thấy hoàn toàn vừa khít! Tống Vân Nhi
cao hứng reo lên: “Muội biết rồi, đây chính là dấu ấn của cái ấm tạo ra trên
bàn! Cho thấy, lúc đó hung thủ đã dùng cái ấm này trùm lên trên lò lửa, che
ánh lửa phát ra, tránh bị nương nương phát hiện. Do ấm sắt này có thể bị lửa
đốt nóng, do đó sau khi mang về để lại trên này, nó đã tạo ra dấu ấn cháy nám
trên bàn!”

“Rất đúng!” Dương Thu Trì khen ngợi gật đầu, bước tới chỗ vừa lấy mấy mụn than
dưới đất, nói: “Nơi này cũng có ít than vụn, sau khi ta kiểm nghiệm, thấy hoàn
toàn phù hợp với đặc điểm của mấy mẫu phát hiện được dưới cửa sổ trong phòng
nương nương, cho thấy đây là cùng một loại than!”

Tống Vân Nhi vỗ tay nói: “Như vầy thì rõ rồi, hung thủ khi vào phòng nương
nương đã lén mở chốt cửa sổ cuối cùng trong phòng nương nương, sau đó lẻn vào
phòng để than lấy lò than và than trở về phòng mình nhóm lửa lên, trùm cái vò
sắt đun nước lên, khi đoán là nương nương đã ngủ bèn mang đến sau cửa sổ phòng
nương nương, bỏ vào trong, đóng cửa sổ lại, lợi dụng hơi độc từ than giết chết
nương nương. Do lò than lấy từ phòng để than ra, trên đất có vụn than, cho nên
lò than cũng dính vụn than, cho nên mói lưu lại những vụn than rơi rớt ở trong
phòng hung thủ khi nhóm lửa và ở chỗ đặt lò trong phòng nương nương!”

“Phân tích rất tuyệt!” Dương Thu Trì khen, “Do dịch trạm này đơn giản vô cùng,
phòng hoàng thượng và nương nương ngủ rất nhỏ, thán độc nhanh chóng lan ra cả
phòng. Thứ độc này không có màu không có vị, người trúng độc chỉ cảm thấy nhức
đầu buồn nôn ói mữa, nhưng đến khi cảm nhân được điều này thì cơ thể của người
trúng độc đã thiếu dưỡng khí nghiêm trọng nên không có chút sức lực nào, không
có cách gì kêu cứu hay bỏ chạy, cuối cùng chỉ còn chờ chết.”

“Nếu như trong phòng có thán độc, người đến sau sao lại không có ai bị độc
hết?”

“Nếu bị trúng độc ngả xuống, như vậy chẳng phải là lộ ra âm mưu sao?” Dương
Thu Trì mỉm cười, “Hung thủ dùng thán độc giết người, chính là muốn người khác
tra không ra. Nói thật, trong mùa hè mà dùng phương pháp này để giết người,
những thái y ấy e rằng sẽ mãi chẳng chẳng ý đến. Bọn họ hành nghề khám bệnh,
cho nên khi tra người chết đều nghĩ đến bệnh trước, chỉ theo tập quán mà nghĩ
đến bệnh gì đó mà thôi. do đó, sau khi hung thủ len lén lấy đi lò than, khẳng
định sẽ mở cánh cửa sở phía sau đó ra, để hơi độc bên trong tan đi hết. Và khi
đoán là hơi độc tan hết rồi, y sẽ trở lại đóng cửa sổ. Thời gian trong vòng
một đêm đủ để hung thủ lợi dụng làm được những chuyện này.”

Tống Vân Nhi ngẫm nghĩ, mỉm cười tìm chỗ hổng của hắn: “Ca, huynh chỉ bằng mấy
vụn than ở dưới đất mà tra ra kết luận thế này, chẳng phải nói ra nghe mà sởn
cả tóc gáy hay sao?”

Dương Thu Trì cười, kéo nàng đến căn phòng để tha, chỉ vào cái lò than ở gian
ngoài nói: “Chỗ này sau khi hoàng thượng đi rồi thì bị phong tỏa, vẫn còn bảo
lưu dáng vẻ lúc trước. Muội nhìn kỹ coi, xem có phát hiện được gì hay không?”

Tống Vân Nhi cúi người xuống, kiểm tra từng lò đốt một, lắc đầu đáp: “Chẳng có
gì đặc biệt a!”

Dương Thu Trì hơi thở dài: “Ta chẳng nói là bất kỳ phạm tội gì cũng để lại dấu
vết hay sao, chỉ là xem xem muội có thể phát hiện được nó không thôi. Những
dấu vết này hiện rõ trước mặt, muội không phát hiện được thì không phá nổi
án.”

Tống Vân Nhi không phục, cúi người xuống quan sát kỹ lần nữa, chợt ơ lên một
tiếng, xách một cái lò lên, nhìn kỹ vào trong lò, lại đưa tay vào trong quẹt
một nhúm bụi than đen xì: “Đây là cái gì? Kỳ quái à.”

Trong mắt Dương Thu Trì đã có ý cười: “Muội phát hiện có gì đó kỳ quái thì hãy
nghĩ kỹ coi, rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào?”

Tống Vân Nhi tử tế quan sát một hồi, đột nhiên mắt sáng lên, bỏ lò xuống tiến
vào trong phòng, quan sát kỹ một hồi, chạy ra cao hứng nói: “Muội biết rồi!”

“Biết cái gì?” Dương Thu Trì đối với phản ứng nhanh nhẹn của Tống Vân Nhi vô
cùng vừa ý, quả thật là nhân tài có thể dạy dỗ a!

Tống Vân Nhi chỉ vào lò than trên đất nói: “Đây chính là lò than mà hung thủ
dùng để đốt than làm độc chết Hiền phi. Hung thủ tính toán sau khi Hiền phi
nương nương bị độc chết rồi, trở lại cửa sổ đó lấy lò đi, trở về phòng của
mình dùng nước trong vò diệt lửa trong lò, sau đó tùy tay bỏ ấm nấu lên bàn,
xách lò than trở về phòng để than, đổ than đã cháy lên mặt đất, đặt lò trở lại
vào gian ngoài. Vừa rồi muội nhìn trong đó phát hiện than bị lửa đốt một nữa
rồi bị diệt, và còn lấy lên chút tro tàn bị nước đổ diệt lửa!

Bốp bốp bốp! Dương Thu Trì vỗ tay cười nói: “Tinh túy! Diễn tả lại án thập
phần chính xác! Tìm được chứng cứ này cộng với chứng cứ vụn than và bình sắt
nấu nước lúc nãy sẽ hình thành một sợi dây liên kết hoàn chỉnh, và sự suy đoán
này có thể thành lập được rồi!”

Tống Vân Nhi cũng cười, ngẫm nghĩ hỏi: “Hung thủ rốt cuộc là ai?”

“Từ tình huống điều tra rõ ràng là người hại Hiền phi nương nương là kẻ ở gần
bên nàng ta. Phạm vi này rất nhỏ, không khó để tìm ra hung thủ thật sự. Muội
thử nghĩ kỹ xem, ắt sẽ phát hiện chân hung là ai.”

Tống Vân Nhi nhíu mày suy nghĩ, nói: “Người bên cạnh nương nương! Hung thủ
muốn đem lửa than đốt lên, thời gian không thể ngắn, sau đó đem lửa đi diệt,
sản sinh khói sẽ dễ dẫn tới sự chú ý của người khác, do đó cần phải thực hiện
ở nơi ẩn bí. Do đó, có khả năng nhất là làm ở phòng của mình. Trong dịch trạm
này phòng ốc không nhiều, có thể ở một mình một phòng không thể là cung nữ hay
thái giám thường, chẳng lẽ là….”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.