Nạp Thiếp Ký – Chương 451: Thăm lại lăng Hiền Phi – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 451: Thăm lại lăng Hiền Phi

Vừa vào cửa, người gác cổng đã thông báo: “Lão gia, nhị phu nhân sắp sanh rồi!
Đã rước ổn bà (bà đỡ đẻ) tới rồi, lão gia mau đến xem đi!”

Dương Thu Trì và hai tiểu thiếp mừng rỡ, vội vã đi đến khu nhà vườn của Tần
Chỉ Tuệ. Trong nhà đã đầy người, bao gồm cả Vân Lộ và Hàm Ninh công chúa cũng
đều có mặt. Chúng nữ thấy Dương Thu Trì trở về, đều khẩn trương nghênh đón,
hỏi tình huống thế nào.

Dương Thu Trì hỏi tình hình của Tần Chỉ Tuệ trước, biết ổn bà đang tiếp sinh
cho Tần Chỉ Tuệ ở trong phòng. Các ổn bà này đều là người của thái y viện, đều
là ổn bà nổi danh trong kinh thành, có kinh nghiệm tiếp sinh cho các thê thiếp
của vương công đại thần, không cần phải lo lắm.

Dương Thu Trì hơi yên tâm, tiếp đó kể lại những chuyện đã kinh qua trong quá
trình tiến vào hoàng cung. Tuy hắn chỉ kể sơ sài, nhưng mọi người đều biết có
thể dùng Kim thư thiết khoán khiến cho hoàng thượng buông bỏ nữ nhân mà ông ta
chỉ thẳng tên đòi lấy thì phải là người có lòng gan dạ thế nào, và phải trải
qua quá trình kinh hải và hung hiểm thế nào…

Hồng Lăng nghe thế cao hứng nhào vào lòng Dương Thu Trì, ôm hắn nhảy nhót,
hoan hỉ đến nổi tuôn trào lệ nóng.

Dương Thu Trì ôm eo Hồng Lăng: “Lăng Lăng, báo cho em một tin vui nữa, đêm nay
ta sẽ nạp em vào phòng làm nàng sáu của ta, có chịu không?”

Hồng Lăng vừa kinh vừa mừng, ửng hồng hai má, gật gật đầu ôm chặt Dương Thu
Trì, hôn lên mặt hắn lia lịa.

Hồng Lăng rất hay cả thẹn, có thể ở trước mặt mọi người hôn Dương Thu Trì như
vậy chứng tỏ lòng nàng đã hạnh phúc và khoái lạc cho đến nỗi nàng không biết
dùng phương thức nào khác để biểu đạt.

Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết cùng mọi người đều cao hứng, bắt đầu thương
lượng chuẩn bị hôn lễ thế nào. Để tránh đả kích hoàng thượng, tránh lời ra
tiếng vào, cộng thêm sắc trời đã tối, nên họ quyết định bày biện đơn giản, chỉ
ký văn khế, thỉnh Mã Độ, Ngưu bá hộ, Cố học sĩ (Nguyên là Cố phủ doãn) cùng
các bằng hữu thân cận làm nhân chứng, rồi hợp lại chia vui một chút mà thôi.

Những thiếp thất khác của Dương Thu Trì khi được cưới về đều tổ chức linh đình
náo nhiệt, đến phiên của Hồng Lăng thì cắt cho gọn hết mọi thứ, nên mọi người
cảm thấy rất ủy khuất cho Hồng Lăng.

Chúng nữ đang thương lượng, thì nghe trong phòng truyền ra tiếng khóc của trẻ
con. Thiếp thân nha hoàn Nguyệt Thiền của Tần Chỉ Tuệt vén rèm cửa, thò đầu ra
thưa: “Thái phu nhân, lão gia, phu nhân, nhị phu nhân sinh rồi, là một tiểu
thư.”

Dương mẫu hơi thất vọng, nhưng Dương Thu Trì thì lại cao hứng, vỗ tay reo:
“Hay! Ta thích con gái lắm. Con gái biết thương cha thương mẹ, hạy! Một trai
một gái một cánh hoa, hay hay!”

Nguyệt Thiền nghe thế cảm kích cười, quay trở lại nói với Tần Chỉ Tuệ. Tần Chỉ
Tuệ đang vì sinh ra con gái mà cảm thấy ủ rũ, nghe kể Dương Thu Trì nói thế,
cảm kích hắn biết yêu thương hiểu biết, tâm tình cao hứng hẳn lên.

Chúng nữ nghe lời Dương Thu Trì bảo, cũng đua nhau chúc mừng hắn và Phùng Tiểu
Tuyết.

Dương Thu Trì nói: “Hôm nay chúng ta song hỉ lâm môn, nhất định phải chúc
mừng!”

Tuy mọi thứ đều cố làm cho đơn giản, nhưng tin Dương hầu gia nạp thiếp nhanh
chóng truyền đi, chẳng mấy chốc người chúc mừng đến đầy cả vườn. Các quan phó
của nha môn Ứng Thiên Phủ và các thuộc hạ cẩm y vệ đều bội phục Dương Thu Trì,
đến chúc mừng và biểu hiện kính ý rất đông.

Khách đến quá nhiều, tửu yến nhất mực bày đến đường ngoài cửa chính, đương
nhiên khi Dương Thu Trì gặp được nhiều bằng hữu sảng khoái như vậy, uống càng
thêm sướng khoái.

Kết quả, rượu vui uống quá nhiều, Dương Thu Trì cảm thấy choáng váng đứng
không vững.

Khi chuẩn bị đưa Dương Thu Trì tiến vào động phòng, chợt nghe ngoài Dương phủ
có thanh la trống đánh dồn dập, pháo nổ pháo băng bay đầy, chiếu sáng cả kinh
thành giống như rang lạc nổ giòn vọng tận tầng mây. Dương Thu Trì hơi ngạc
nhiên, lắc lư đứng dậy nhìn.

Người gác cổng chạy như bay vào, quỳ xuống bẩm báo: “Hầu gia, hoàng thượng
phái người vận chuyển đến hơn mười xe lễ vật trùm kín vải đỏ, đặc biệt đến
chúc mừng.

Dương Thu Trì thập phần kinh ngạc, hắn cố gắng khiêm tốn, không ngờ hoàng
thượng lại đưa lễ vật đến mừng, xem ra mọi chuyện hắn làm không thể nào vượt
được đôi mắt của Minh Thành Tổ.

Dương Thu Trì vội vàng ra đến cửa nghênh đón, người đến quả nhiên là Lý công
công. Ông ta cười ha ha nói: “Dương hầu gia, hoàng thượng phái ta đến chúc
mừng ngài, cung chúc hầu gia và Hồng Lăng cô nương bách niên hòa hảo, cộng
hưởng bạch đầu!”

Dương Thu Trì cười toét miệng, luôn miệng cảm tạ, mời Lý công công vào trong
phủ. Tiếp đó, cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương cũng mang theo các quan nhỏ của cẩm
y vệ đến. Dương Thu Trì hiểu rõ, một khi hoàng thượng không mở lời, hai người
này không thể nào tới. Xem ra, chí ít hoàng thượng đã chấp nhận lời của hắn
lúc ban ngày, và dùng hành động này để xác định rõ: ta chấp nhận ngươi dùng
kim thư thiết khoán đổi Hồng Lăng, từ đây có thể triệt để yên tâm đi!

Và tửu yến kế tiếp đó uống càng cao hứng hơn, và kéo dài cho đến khi say mèm
thì Dương Thu Trì mới được đưa trở về động phòng.

Dương Thu Trì lần này say thật sự, trong vòng một ngày mà kinh qua nhiều
chuyện vui buồn cùng cực, biến chuyển phong vân, cuối cùng cũng có kết cục
trọn vẹn. Sự hoan hỉ trong lòng hắn thậm chí còn khiến hắn say sưa hơn là mỹ
tửu nồng mạnh nhất.

Dương Thu Trì chếnh choáng ngồi xuống bên bàn, nhìn Hồng Lăng trùm khăn hồng,
ớ, sao mà thành ba cô dâu thế này? Dương Thu Trì lắc lắc đầu nói: “Lăng
Lăng…., Lăng Lăng….! Nàng vui thiệt đó, sao lại có tới ba cái đầu vậy cà?”

Hắn lập tức nghe tiếng Hồng Lăng vọng ra từ trong khăn trùm đầu: “Lão gia, coi
lão gia say đến thế kia kìa…! Mau tháo khăn hồng cho Hồng Lăng đi, để người
ta còn lo cho chàng nữa a!”

Dương Thu Trì cười hắc hắc: “Lăng Lăng là bảo bối tốt của ta, ta hun bảo bối
cái coi nào…..! Hắn ráng nhịn cơn quay cuồng, đứng dậy, chếnh choáng bước
đến trưuớc mặt Hồng Lăng, nhưng hôm nay uống rượu nhiều hơn mọi ngày, vì dù gì
thì cũng là ngày xảy ra nhiều chuyện kinh tâm động phách sinh sinh tử tử hơn
hết thảy mọi lần, cho nên hắn choáng váng, đi được mấy bước thấy sắp đến trước
mặt Hồng Lăng, chịu không nỗi đã chân nam đá chân chiêu ự một cái té phịch
xuống dưới chân nàng.

Hồng Lăng vội kêu lên một tiếng cả kinh, mò mẫm ngồi xuống đỡ Dương Thu Trì
dậy, khẽ gọi: “Lão gia! “

Cú ngã này khiến Dương Thu Trì hơi tỉnh lại, mượn thế nâng tay Hồng Lăng, quỳ
xuống, cười hi hi bảo: “Lăng Lăng…., ta không sao? Ơ! Sao nàng còn trùm khăn
trên đầu làm gì vậy? Ta vừa rồi chẳng phải là…. chẳng phải là….” Nói luôn
hai lượt, cuối cùng hắn cũng nhớ là vừa rồi mình ngã, nên chưa kịp tháo khăn
cho Hồng Lăng.

Kỳ thật, thâm tâm của Dương Thu Trì đối với Hồng Lăng tràn đầy sự yêu thương.
Từ lần đầu gặp nhau ở Vũ Xương, Hồng Lăng đã biến thành một bộ phận không thể
tách rời đối với sinh mệnh của hắn.

Nhớ lại những gì đã diễn ra trong dĩ vãng, lòng Dương Thu Trì dậy lên nhu tình
vô hạn. Hắn lấy sức lắc mạnh đầu, cầm tay Hồng Lăng từ từ đứng dậy.

Khăn hồng vẫn còn che trên đầu Hồng Lăng. Hai tay nàng cật lực đỡ Dương Thu
Trì, dùng giọng nói ngọt như đường phèn hỏi: “Lão gia, người… người không
sao chứ?”

Dương Thu Trì yêu thương Hồng Lăng vô hạn, hôn vào má nàng cách một làn vải,
rồi sau đó mới cởi khăn đỏ trùm đầu nàng một cách từ từ, lộ ra dung nhan kiều
mỹ tuyệt luân. Dưới đèn ngắm mỹ nhân thì càng thêm vũ mị, cho nên hắn nhìn đến
ngẩn ra.

Hồng Lăng hơi ngước mắt, nhìn ánh mắt ngây ngây si si của Dương Thu Trì, phì
cười lườm hắn một cái, bảo: “Lão gia, người đã nhìn Hồng Lăng lâu như vậy rồi,
còn chưa nhìn đủ hay sao a?”

Dương Thu Trì đưa hai tay ra, khẽ nâng mặt nàng, vẫn si si ngây ngây như cũ
nhìn nàng nói:'Lăng Lăng, ta một lần nữa nghiêm trọng cảnh cáo nàng, trong
chốn riêng tư không được phép gọi ta là lão gia nữa…., nếu không, ta sẽ gọi
nàng là lão phu nhân đấy!”

Hồng Lăng cười khành khạch, mắt ánh lên sự dịu êm vô cùng, gật đầu: “Dạ…,
được mà, Thu Trì lão gia, không, Thu Trì hảo ca ca!”

Dương Thu Trì kéo nàng dậy, ôm eo nàng, hôn sâu vào môi nàng, thật lâu sau đó
mới rời ra, bảo: “Lăng Lăng, từ giờ trở đi, nàng đã là nữ nhân của ta rồi,
hiểu không?”

“Dạ!” Hồng Lăng sung sướng gật đầu, nhón chân, tặng cho Dương Thu Trì một nụ
hôn thật sâu, đôi mắt phượng ướt nhòe: “Thu Trì ca, Lăng Lăng là nữ nhân của
chàng, cả đời này đều thế!”

Dương Thu Trì bảo: “Đừng có quên, hai chúng ta còn có một nhiệm vụ vô cùng
nặng nề!”

“Lăng Lăng biết mà….” Hồng Lăng cúi đầu, thẹn thùng đáp.

“Biết rồi sao? Hắc hắc, vậy nàng nói coi nhiệm vụ nặng nề gì nào?” Dương Thu
Trì cố ý chọc nàng.

Hồng Lăng hơi lưỡng lự, hai má càng thêm hôn, nói lí nhí như muỗi kêu: “Lăng
Lăng… phải sinh cho…. Thu Trì ca… một tiểu thiếu gia…”

Dương Thu Trì cao hứng ôm nàng reo lên: “Giỏi! Nhớ cho kỹ đó! Lên giường,
chúng ta bắt đầu vận động sinh sản!” Nói xong, hắn ôm Hồng Lăng quẳng vào
trong giường, rú lên một tiếng lớn rồi nhảy phốc lên theo. Hai người cười hăng
hắc cùng lăn lộn, vầy vò….

….

Sáng hôm sau, Dương Thu Trì mang theo Tống Vân Nhi, Hồng Lăng, Nam Cung Hùng
cùng các hộ vệ xuất phát lần nữa đi Sơn Đông để khai quan nghiệm thi lần nữa.
Do đó biết vị trí của mộ đạo, cho nên lần này hắn không cho gọi quan viên của
Công bộ.

Mười ngày sau, đám người họ đến nơi, tìm đến nha môn của Vương tri huyện, bảo
ông ta mang dân tráng theo hắn đến khai quan nghiệm thi lần nữa. Vương tri
huyện nghe nói Dương hầu gia còn định khai quan nghiệm thi lần nữa, hơn nữa
còn chuẩn bị vịt, hơi có ý bất ngờ, nhưng không dám hỏi nhiều, bảo nha dịch
bắt một con vịt mập rồi dẫn theo một đội dân tráng theo Dương Thu Trì đến lăng
của Hiền phi bên ngoài thành.

Lần trước mộ đạo mới khai quật chưa lâu, dân tráng đều có ấn tượng, cho nên
lần này đào bới với tốc độ rất nhanh, chỉ cần không quá một canh giờ đã đào
tới cửa mộ.

Chờ uế khí trong mộ tan hết, Dương Thu Trì cùng mọi người mới xách rương pháp
y vật chứng tiến vào mộ đạo.

Dân tráng sau khi mở cửa quan tài đá, treo đèn lên tường xong thì lui ra
ngoài. Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ cảnh giới ở cửa.

Lần này, ngoại trừ cho giữ lại con vịt, Dương Thu Trì buộc mọi người phải ra
ngoài, cho Tống Vân Nhi đến cảnh giới ở cửa mộ. Hắn muốn một mình nghiệm thây.

Tống Vân Nhi dẫu môi không chịu, nhưng Dương Thu Trì năn nỉ dụ dỗ, cuối cùng
nàng cũng đi. Hắn buộc phải làm thế, vì thủ đoạn nghiệm thây mà hắn sắp sử
dụng đây ngay cả Tống Vân Nhi cũng không nên nhìn, nếu không chỉ là sẽ vô cùng
kinh thế hãi tục.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.