Nạp Thiếp Ký – Chương 447: Bất ngờ trong bất ngờ – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 447: Bất ngờ trong bất ngờ

Ánh mắt của Tống Vân Nhi trợn trừng, kinh ngạc phi thường, gật đầu lia lịa,
chuyển thân chạy ra ngoài.

Mọi người đều không biết hai người họ đang làm trò quỷ gì, hỏi Dương Thu Trì
hắn cứ trầm mặt không nói.

Giờ phút này, Phùng Tiểu Tuyết đã đem kim thư thiết khoán đến. Dương Thu Trì
lấy nó ra khỏi cái rương đầy trân châu mã não, dùng một khối bố trắng bao lại,
trước hết cho Phùng Tiểu Tuyết bảo quản, chờ một chút hắn sẽ lấy đi.

Lúc này, cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương tiến vào: “Dương huynh đệ, các huynh đệ
cẩm y vệ chúng ta đang chờ ngươi ra uống rượu mừng kìa.”

Dương Thu Trì cười ha ha bước ra, đến bên bàn của Kỷ Cương, Lý công công và
quý khách, mời rượu lia lịa. Rượu mừng của đồng tri đại nhân không thể không
uống, huống chi lại có đồng tri đại nhân đích thân mời, cho nên tiệc rượu vô
cùng xôm tụ.

Lý công công và Kỷ Cương thấy Dương Thu Trì như vậy, đều cho rằng hắn đã tưởng
thông, không khỏi mặt nở nụ cười, nâng ly lia lịa.

Chẳng mấy chốc, Tống Vân Nhi chạy xộc vào, nhỏ giọng nói vài câu vào tai hắn.
Dương Thu Trì khoa trương kêu lên: “Cái gì….! Ngoại tình?”

Lời này khá lớn, khiến cho ba bốn bàn chứa đầy cẩm y vệ cao quan và thái giám
đến từ trong cung ngồi quanh đó đều cả kinh. Căn phòng lập tức an tĩnh hẳn
lại.

Kỷ Cương hỏi: “Có chuyện gì vậy? Dương đại nhân, phát sinh chuyện gì?”

Dương Thu Trì trầm giọng đáp: “Lữ mỹ nhân ngoại tình!” Hắn đứng phắt dậy, nổi
giận đùng đùng đi ra ngoài. Nam Cung Hùng cùng sáu thiếp thân hộ vệ cũng bám
sát sau Dương Thu Trì.

Kỷ Cương và Lý công công đều cả kinh, quẳng đủa vội chạy theo.

Lời của hắn cùng hành động của Kỷ Cương và Lý công công đã đủ lực hiệu triệu,
mọi người đưa mắt nhìn nhau, lén lúc nghị luận rồi cũng lén bám theo. Đại đa
số người trong họ đương nhiên đều có lòng muốn xem náo nhiệt, và muốn cười
trên nỗi đau của kẻ khác.

Khi gần đến thư phòng, Dương Thu Trì phất tay, một đám lớn cẩm y vệ, thái giám
và cung nữ theo sau tức thời hội ý, lập tức im hơi lặng tiếng.

Bước đến trước thư phòng, hắn thấy hai thị nữ người Triều Tiên nằm bất động
trên mặt đất. Khóe miệng Dương Thu Trì lộ nụ cười mỉm rất khó phát hiện, quay
nhìn Kỷ Cương và Lý công công, rồi khẽ bước đến cạnh cửa sổ. Kỷ Cương và Lý
công công cũng bước đến nghe theo, ẩn ước nghe được trong phòng có tiếng
người, là giọng của một nam một nữ. Ba người đưa mắt nhìn nhau, dường như đồng
thời đưa tay thấm nước bọt trên miệng, chọc thủng một lổ trên giấy dán cửa,
nhìn vào bên trong.

Họ thấy trong phòng có một nam nhân quỳ trước mặt Lữ Hoàn Cơ, đang khổ khổ van
cầu: “Hoàn cơ, cùng ta đi đi, ta cầu xin nàng đấy. ta không thể không có nàng
a! Cầu xin nàng!”

Một ống tay áo của Lữ Hoàn Cơ đang bị y nắm chặt, nàng ta dậm chân nói: “Chàng
mau đi đi! Chậm một chút sẽ bị hầu gia phát hiện, chàng không còn mạng đâu!”

“Không! Ta có chết cũng không rời xa nàng! Cùng ta đi đi, nàng đã nói là nàng
yêu ta mà!”

Lữ Hoàn Cơ tránh không thoát, không còn cách nào khác đành nói: “Hoàng thượng
đã đem thiếp gả cho hầu gia rồi. Chàng hãy bỏ tâm tư này đi, mau li khai! Nếu
không không còn mạng thật đấy!”

“Ta không đi! Nàng đã nói rồi, chỉ cần ta giúp nàng làm chuyện đó, nàng cái gì
cũng đáp ứng ta! Ta muốn mang nàng đi. Ta không thể để nàng lấy tên hầu gia
quỷ sắc đó được….” Nói xong, hai tay của y giữ chặt đùi của Lữ Hoàn Cơ, nói
sao cũng không buông.

Dương Thu Trì khẽ hừ một tiếng, mặt sậm sì chuyển thân đi tới cửa phòng. Lý
công công và Kỷ Cương vội bám theo. Đến cửa phòng, thấy cửa đóng chặt, hiển
nhiên là khóa từ bên trong.

Dương Thu Trì nhìn Lý công công. Lý công công gật đầu, giơ tay phải lên, phành
một chưởng đã đánh nát hai cánh cửa bật vào trong!

Trong bụi cát tung bay, Dương Thu Trì đạp bước tiến nhanh vào phòng. Lý công
công và Kỷ Cương cũng bám nhanh theo. Nhưng người đi theo xem náo nhiệt cũng
như bầy ong cùng tiến vào.

Nam nhân quỳ dưới đất có thân hình khôi ngô, tướng mạo đường đường, thập phần
anh tuấn. Chỉ có điều, y hiện giờ đã sợ đến mặt tái nhợt, đang hoảng loạn đứng
dậy. Đợi khi nhìn rõ mọi người, sắc mặt y càng tái nhợt, chẳng còn hạt máu
nào.

Lý công công sẩm mặt, quát lạnh: “Cẩu giản (*), ngươi thật là to gan!”

Kỷ Cương phất tay, quát: “Bắt lại cho ta!”

Các đại hán cẩm y vệ xông lên, đè nam nhân đó trói lại. Nam nhân ấy không dám
chống đối, xem ra đã sợ quá rồi.

Kỷ Cương quay người lại, nhìn trừng vào đám cẩm y vệ và đại nội thị vệ đang
xem náo nhiệt: “Muốn xem náo nhiệt thì đến gần lại một chút, ở đó xa lắm, xem
cho rõ con chó mới của hầu gia đây.”

Những người ấy nghe nói thế, sợ quá chạy ra ngoài hết như bầy ong vỡ tổ.

Dương Thu Trì sậm sì mặt mũi, nhìn nam nhân trừng trừng, hỏi: “Ngươi này là
ai?”

Lý công công nhíu mày nói: “Hắn là một tiểu đầu lĩnh trong cung, tên là Cẩu
Giản, thật là lòng tặc to bằng trời rồi!”

Hôn sự này là do hoàng thượng tứ hôn, liên quan đến tân phu nhân của Dương hầu
gia. Không ngờ hôn sự chưa xong, động phòng chưa nhập thì đã xảy ra chuyện
này. Lý công công và Kỷ Cương hai người chẳng thể đưa ra được chủ ý gì, đều
nhìn về phía Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì bước đến trước mặt Cẩu Giản đang bị trói chặt, nhìn ytrừng
trừng, giơ tay tát mạnh vào mặt y một cái. Dương Thu Trì đã tập luyện nội công
được nửa nam, cú tát này rõ ràng có lực hơn trước nhiều, khiến cho Cẩu Giản
ngã lăn quay, máu mũi máu miệng chảy đầy, hai cái răng rụng rớt ra ngoài.

Khí khái anh hùng của Cẩu Giản lúc đó không còn gì nữa, hàm hồ cầu xin tha
mạng không ngừng. Lữ Hoàn Cơ ngồi bên giường sụt sùi khóc.

Dương Thu Trì chẳng nói hai lời, chuyển thân bước lại cạnh Nam Cung Hùng, rút
cây tú xuân đao đeo ở eo y xuống giơ đao sầm mặt bước thẳng tới chỗ Cẩu Giản,
khiến cho y hoảng sợ xin tha lia lịa.

Kỷ Cương và Lý công công vội ngăn hắn lại. Lý công công nói: “Thỉnh hầu gia
bớt giận, người này tạm thời không thể giết, làm sao hắn lại to gan lớn mặt
dám trong đêm tân hôn của hầu gia đến chòng ghẹo tân phu nhân vậy, trước hết
phải tra cho rõ, nếu không hoàng thượng mà hỏi ra, làm sao báo đáp đây?”

Dương Thu Trì tức giận quát ầm như sấm: “Không được, ta phải giết đôi gian phu
dâm phụ này trước! Hoàng thượng mà muốn trách tội, thì ta thế hai cái mạng cho
chúng là cùng!”

Kỷ Cương nghe Dương hầu gia chẳng những muốn giết nam nhân này, mà còn muốn
giết cả Lữ mỹ nhân, lập tức hoảng sợ. Nhưng mà cũng chả trách, ngày tân hôn
đại hỉ của mình lại chính là lúc bị cho cắm sừng, ai lại không tức giận chứ. Y
vội vã khuyên: “Hầu gia, Lý công công nói đúng a, chúng ta hãy tra chuyện này
cho rõ, đây là hôn nhân do hoàng thượng ban tứ, phải tra cho rõ rồi chờ hoàng
thượng xử lý mới ổn.”

Dương Thu Trì bấy giờ mới quẳng đao qua một bên, hậm hực bảo: “Dù gì không lột
da đôi gian phu dâm phụ này, lão tử quyết không nguôi.”

“Đúng đúng!” Kỷ Cương luôn miệng an ủi, thấy phu nhân mới của Dương Thu Trì
thông gian với người ta, chuyện náo nhiệt này qủa thật là có ý nghĩa a! Kỷ
Cương mấy lần suýt cười thành tiếng, phải cố ráng nhịn, khiến cho quai hàm đến
mệt cả ra.

Đến lúc này, Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết, Liễu Nhược Băng, Hồng Lăng cùng mọi
người nghe tin chạy đến, đều thập phần kinh ngạc, đương nhiên cũng thầm cao
hứng. Phát sinh chuyện lớn thế này, hôn sự đương nhiên là không thành rồi,
thánh chỉ không cần phải kháng nữa! Họ có thể danh chánh ngôn thuận từ chối
hôn sự này, hoàng thượng chỉ đành phải đồng tình với Dương Thu Trì mà thôi.

Chuyện này xảy ra xong phải chờ coi kết quả thế nào mới đi đến quyết định nên
đối phó ra sao với chuyện của Hồng Lăng. Lý công công hòa nhã mời Dương mẫu
cùng mọi người rời khỏi đó, chờ bọn họ tra rõ sự tình sẽ bẩm báo với thái phu
nhân. Dương mẫu cùng mọi người bấy giiờ mới nén vui mừng bước đi.

Bọn họ cao hứng, Dương Thu Trì càng cao hứng.

Vừa rồi khi đến thư phòng thu thập trang bị của mình, hắn phát hiện hại thị nữ
Triều Tiên có vẻ mờ ám, lòng cả kinh. Hắn thật ra không ngờ Lữ mỹ nhân có gian
tình gì, mà là sợ bọn họ đang nhắm tới số trang bị của hắn.

Vội vã tiến vào thư phòng xem xét, hắn thấy lớp bố bao tủ hợp kim của mình vẫn
còn nguyên, không có ai động qua, bấy giờ mới yên tâm. Tuy nhiên, hắn lại phát
hiện sắc diện của Lữ mỹ nhân có phần hoảng hốt, cảm thấy kỳ quái, tiếp đó phát
hiện ở tủ đồ lớn có cửa tự động khép kín lại một cách rất chậm chạm, tức thì
minh bạch là trong đó có người.

Lúc này, hắn đã đoán trong đó có khả năng là có gian tình gì, nên cố ý thân
mật sàm sỡ với Lữ mỹ nhân, thử tạo sự kích động cho người trong tủ, đồng thời
nói với Lữ mỹ nhân là hắn còn bận đi uống rượu, để cho hai người họ cho rằng
hắn không có thời gian quan lại, có thể yên tâm nói chuyện. Sau đó, hắn không
động sắc mặt, tới lấy cái máy kỹ thuật số giám sát.

Sau khi ra ngoài mở ra nhìn, quả nhiân hắn phát hiện có một nam nhân tiến vào
phòng, nói chuyện với Lữ Hoàn Cơ. Thái độ của hai người rất thân mật, người
nam có hơi say, không ngừng nói không muốn Lữ Hoàn Cơ lấy Dương hầu gia, muốn
cùng nàng tư bôn. Lữ Hoàn Cơ dịu giọng an ủi nam nhân đi, vừa lúc đó thì hắn
tiến vào.

Cũng không trách, trong thâm cung đại viện, chỉ có hoàng thượng là nam nhân,
mấy nghìn nữ nhân đều tranh, tranh không được thì xuân cung tịch mịch, nếu
nhịn không được tịch mịch thì buộc phải hồng hạnh xuất tường, ngầm đi kiếm nam
nhân khác.

Nhưng mà, trong hoàng cung ngoại trừ những thái giám không có “kê kê (vật
giống)” ra, thì những nam nhân khác không thể tiến vào. Lữ mỹ nhân này làm sao
quyến rũ nam nhân này?

Bất quản là họ làm sao dính với nhau được, bất quản là họ cái ái tình thật sự
hay không, nếu như bọn họ đã đụng vào vết thương của hắn, đừng trách hắn vô
tình!

Dương Thu Trì vào phòng khách đem chuyện này nói cho Tống Vân Nhi, bảo nàng
lén lên nóc nhà giám thị. Tống Vân Nhi đương nhiên biết chuyện này vào lúc này
có ý nghĩa như thế nào, nên len lén lên mái nhà, trong quá trình giám thị đã
phát hiện nam nhân chui ra tủ tiếp tục nói chuyện với Lữ Hoàn Cơ, liền len lén
đánh cho hai thị nữ Triều Tiên gác cửa hôn mê đi, rồi nhanh chóng chạy đi báo
cho Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì thực ra đang ngồi uống rượu chờ tin, cố ý lớn tiếng, rồi sau đó
giả vờ phẫn nộ, mang theo Kỷ Cương, Lý công công cùng những người đi bắt gian
đến bắt tại trận đôi gian phu dâm phụ, sau đó lấy tư cách là người bị hại định
giết hai người. Kỷ Cương và Lý công công không rõ nội tình, đương nhiên mắc
mưu bước lên khuyên giải.

Chú thích:

Nguyên là họ Cơ (Thiếu Hạo), hoặc họ Câu ở thời Bắc Tống, sau vì kỵ tên húy
của hoàng đế Nam Tống là Cao Tông Triệu Cấu mà Câu thị đổi họ thành Cú, Cẩu…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.