Nạp Thiếp Ký – Chương 444: Bánh có nhân – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 444: Bánh có nhân

Hoàng thượng có lệnh, ai dám không theo? Hồng Lăng đã dự cảm được sẽ phát sinh
chuyện gì rồi, sắc mặt trắng nhợt, thân người run run, từ từ ngước mặt, ánh
mắt không dám nhìn thẳng hoàng thượng, mắt vẫn cụp.

Toàn thân Minh Thàn Tổ chợt chấn động, như bị điện giật, há hốc mồm nhìn Hồng
Lăng, hàm dưới suýt rớt xuống đất. Hoàng thượng cũng là nam nhân, trước mặt mỹ
nhân tuyệt sắc, so với những cẩm y vệ không khác gì, đều có biểu hiện của Trư
ca ca.

Nhìn một cách thèm thuồng một hồi, Minh Thành Tổ mới nuốt nước bọt đánh ực,
tặc lưỡi hai cái, nói với Dương Thu Trì: “Dương ái khanh, ngươi theo trẫm vào
cung, trẫm có chuyện muốn nói với ngươi.” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của
ông ta vẫn như người bệnh và đói lâu ngày nhìn thấy cái bánh màn thầu nóng,
quét đi quét lại trên những đường cong tuyệt mỹ của Hồng Lăng. Thật lâu sau
đó, ông ta mới quyến luyến không nở rời thu hồi ánh mắt, chắp tay sau lưng dẫn
đầu bước ra cửa. Kỷ cương và Lý công công theo sát phía sau.

Dương Thu Trì nhìn thấy Hồng Lăng mặt mày tái nhợt, thân hình lắc lư muốn ngã,
lòng không khỏi đau xót vạn phần, bước tới đỡ nàng, khẽ gọi: “Lăng Lăng!”

Hồng Lăng nắm chặt tay Dương Thu Trì, nước mặt ứa ra chảy dài xuống má: “Lão
gia… Hồng Lăng cả đời này chỉ theo một mình lão gia… không đi đâu cả…!”

“Ứ” Dương Thu Trì nắm chặt tay nàng, “Đừng lo lắng! Ta dù có chết cũng không
để nàng rời khỏi ta đâu!” Thấy Kỷ Cương ở xa xa quay lại nhìn, gọi hắn theo,
Dương Thu Trì nói vội với Hồng Lăng: “Lăng Lăng, ta và hoàng thượng vào cung,
xem coi hoàng thượng nói gì, đừng có gấp a. Chúng ta đều đã nói rõ rồi, sinh
tử gì cũng ở bên nhau!”

Hồng Lăng mắt đầy lệ, lấy sức gật đầu.

Tiến vào hoang cung, trực tiếp thẳng đến Càn Thanh cung – tẩm cung của hoàng
thượng.

Minh Thành Tổ ngồi trên tọa tháp bằng vàng, cười hề hề nhìn Dương Thu Trì:
“Dương ái khanh, ngươi thật là có phúc khí a, tuy nương tử của ngươi tướng mạo
xấu xí, nhưng mấy thiếp thất của ngươi đều mạo mỹ như hoa, hưởng tận cái phúc
tề nhân (phúc có nhiều vợ) a, ha ha ha….”

Dương Thu Trì đứng thẳng, cười theo hai tiếng, lòng không ngừng tính toán. Nếu
như Minh Thành Tổ có chủ ý chiếm Hồng Lăng thì nên làm thế nào đây? Trong lòng
hắn lúc này rất hối hận, sớm biết như vậy thì sớm nạp Hồng Lăng làm tiểu thiếp
cho rồi, bịt chặt cái miệng của hoàng thượng. Mong sao hoàng thượng lần này
đừng đề cập đến chuyện đó, hắn trở về sẽ nạp Hồng Lăng làm thiếp ngay, để cắt
tuyệt ý muốn bậy bạ của bọn sắc quỷ này.

Minh Thành Tổ thở dài một tiếng: “Trẫm sánh với khanh không hề có phúc khí tốt
như vậy, ngươi nhìn xem cái gọi là tam cung lục viện thất thập nhị tần phi của
trẫm ai ai cũng tư sắc bình thường, không đáng để vào mắt a!”

Chẳng thể nào, Dương Thu Trì nói thầm, ngày ấy trong tiết Nguyên Tiêu, mấy phi
tần của ông người nào cũng oanh oanh yến yến, đều là tuyệt sắc mỹ nữ cả. Tuy
họ không thể sánh với Hồng Lăng, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Nhưng mà,
chẳng qua là ông nhìn họ quen sử dụng họ chán chê rồi mới thành như vậy, cho
dù có cấp cho ông một nàng tiên trên trời, chẳng qua mấy ngày thì ông cũng
chán mà thôi!

Lòng thì nghĩ loạn như vậy, nhưng trên mặt hắn chẳng dám lộ chút phản ứng gì,
vẫn cười cười dỏng tai lên nghe.

Minh Thành Tổ lại nói: “Chỉ có Hiền phi mà trẫm sủng ái nhất mới được coi là
tuyệt sắc nữ tử, nhưng không ngờ đã sớm rời bỏ trẫm rồi, ai….!”

Nghĩ đến cảm tình của Minh Thành Tổ đối với Hiền phi, Dương Thu Trì cũng có
mấy phần đồng tình.

Minh Thành Tổ nói tiếp: “Trẫm nhất mực tìm một nữ tử có thể sánh với Hiền
phi,” ông ta chỉ vào Kỷ Cương, hậm hực bảo: “Nhưng bọn chúng tìm cho trẫm đều
là những kẻ rất bình thường!”

Kỷ Cương khom người khúm núm, dáng vẻ làm bộ bối rối vô cùng.

Minh Thành Tổ nói tiếp: “Ngay cả các tú nữ do Triều Tiên tiến cống cũng không
thể nào sánh được với Hiền phi. Rất may là trời không phụ ta! Hai ngày trước,
Kỷ Cương cho trẫm biết, nói trong phủ của ngươi còn có một vị nha hoàn gọi là
Hồng Lăng, quốc sắc thiên hương, không ai sánh kịp. Trẫm có mấy phần không
tin, tự nghĩ, một nha hoàn thì làm gì có thể đẹp đến như vậy chứ. Hôm nay đến
nhìn thử, quả nhiên chẳng có điểm nào sai, thật là tuyệt mỹ hơn người, so với
Hiền phi của trẫm còn có phần hơn a!”

Lòng Dương Thu Trì trầm hẳn, sợ cái gì thì đến cái đó, làm sao bây giờ? Trong
đầu hắn quay cuồng suy nghĩ, nhưng không hề nghĩ ra được chủ ý nào hay.

Kỷ Cương bước đến bên cạnh Dương Thu Trì, hạ giọng nói: “Dương huynh đệ, ý tứ
của hoàng thượng huynh đệ xem ra là đã hiểu rõ a?”

Dương Thu Trì đang suy nghĩ tìm cách, đành giả ngốc hỏi lại: “Cái gì… ý tứ
gì a?”

“Hầy! Ngươi thật là có cái đầu gỗ mà – đem Hồng Lăng cô nương tiến cung dâng
cho hoàng thượng a!”

“A? …. cai này….” Lời cuối cùng đã trắng ra rồi, Dương Thu Trì loạn cả tâm
thần, nhất thời không biết nên ứng phó thế nào.

Kỷ Cương đanh mặt: “Thế nào? Dương đại nhân không nở?”

“Cái này…. cái này…” Dương Thu Trì há hốc mồm, mồ hôi lạnh ứa đầy mặt, đưa
mắt lén nhìn Minh Thành Tổ, thấy nụ cười của ông ta từ từ biến mất, mặt trở
nên âm trầm, hắn càng cảm thấy khủng hoảng hơn. Hoàng thượng này nếu mà bực
mình, thì sẽ không để yên chơi không thôi.

Lý công công ở bên cạnh cười ruồi giải vậy cho Dương Thu Trì: “Hoàng thượng,
chuyện này nói ra hơi cập rập, Dương hầu gia nhất thời đầu óc còn chưa chuyển
động được, ha ha….”

Dương Thu Trì ngầm cảm kích Lý công công, từng rương kim ngân châu báo tặng
cho ông ta xem ra không uổng phí, đến lúc quan trọng còn nói giúp hắn vài câu.
Kỷ Cương này cũng nhận của hắn rất nhiều lễ vật, không ngờ chỉ biết vuốt mông
ngựa hoàng thượng mà hại hắn, thật là khốn kiếp mà.

Nghe lời của Lý công công, mặt Minh Thành Tổ hơi hòa hoãn lại chút ít.

Lý công công bước đến cạnh Dương Thu Trì, nói nhỏ: “Dương hầu gia, nói thật
với ngài, vốn là lần trước trong tiết Nguyên tiêu, hoàng thượng đã nhìn trúng
tiểu thiếp Liễu thị đẹp như thiên tiên của ngài, có tâm thu làm tần phi, nhưng
khi biết nàng ta đã sinh cho hầu gia ngài một tiểu thiếu gia, lại là trưởng tử
của Dương gia, cho nên không nhẫn tâm chia rẻ hai người, cho nên mới rút lui
và chuyển sang cầu Hồng Lăng.”

Nghe lời này, lòng Dương Thu Trì lạnh hẳn. Nếu như Liễu Nhược Băng không phải
là sanh hài tử rồi, thì e rằng không chạy thoát được ma trảo của Minh Thành Tổ
này. Xem ra, cho dù hắn đã nạp Hồng Lăng làm thiếp, thậm chi là sinh con cho
hắn, nhưng nếu hoàng thượng nhìn trúng, thì ông ta chẳng thèm quản ba lần bảy
hai mươi mốt gì cả. Đừng nói là tiểu thiếp, ngay cả khi hoàng thượng nhìn
trúng vợ của đại thận, thậm chí con dâu của mình như chuyện Đường Minh Hoàng
với Dương Quý phi năm xưa, thì đều có thể cướp về làm đàn bà của hoàng thượng
hết. Lịch sử xảy ra không ít chuyện như vậy.

Lý công công lại cười khe khé: “Dương hầu gia, đại trượng phu sợ gì không có
vợ, huống chi ngài đã thê thiếp thành quần. Hồng Lăng cô nương này bất quá là
một tiểu nha hoàn của ngài mà thôi, chứ không phải là thê thiếp gì, có gì mà
không bỏ được chứ? Hiếm khi hoàng thượng lại thích Hồng Lăng cô nương như vậy,
tiến cống cho hoàng thượng, ngài chẳng phải là có lợi ích rất lớn hay sao?
Dương hầu gia hãy đừng vì mỹ sắc mà làm lỡ tiền đồ a, thậm chí hi sinh tính
mệnh của người thân nữa!”

Câu cuối cùng tuy nói bằng một cách hời hợt nhẹ nhàng như vậy, nhưng nghe vào
lại khiến người ta rợn cả tóc gáy. Lời của Lý công công thật ra là đùa dọa
suông, vì nếu chọc giận hoàng thượng, bị chém cả chín họ là chuyện thường.

Dương Thu Trì cười khổ thưa: “Không phải hạ quan mê luyến mỹ sắc, thật tình
là… thật tình là Hồng Lăng và hạ quan đã từng cùng vào sinh ra tử, phát thệ
là sẽ cùng sống chết trọn đời bên nhau.”

Kỷ Cương lớn tiếng: “Dương đại nhân! Ngài đừng quên trong trời đất này không
có đất nào không phải là của vua; không có ai không phải là thần tử của vua!
Thiên hạ này đều là của hoàng thượng, mọi thần dân đều là của hoàng thượng,
bao quát cả Hồng Lăng cô nương! Thương lượng với ngươi là nễ mặt ngươi, ngươi
đừng có….”

Lý công công vội xua tay: “Kỷ đại nhân đừng nóng! Hãy để Dương hầu gia suy
nghĩ kỹ, những chi tiết lợi hại bên trong, nhất định Dương đại nhân sẽ hiểu
rất rõ.”

Dương Thu Trì bây giờ mới biết thì ra hai người này đang đóng vai trò ông
thiện và ông ác, đang tung hứng với nhau để làm công tác tư tưởng cho hắn.

Kỷ Cương hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi đến cạnh Minh Thành Tổ.

Minh Thành Tổ mỉm cười, bảo: “Dương ái khanh, trẫm biết là ngươi rất thương
yêu Hồng Lăng cô nương, sợ trẫm sẽ đối đãi không tốt với cô ta, phải không? Ha
ha, như vầy đi, chờ cô ta tiến cung, trẫm sẽ sắc phong làm thục phi.”

Trong thời kỳ Minh Thành Tổ, phi tử tối cao của hoàng thượng là quý phi, kế
đến sắp xếp theo hiền, thục, trang, kính, huệ, thuận, khang, trữ. Minh Thành
Tổ muốn sắc phong cho Hồng Lăng làm thục phi, do hiền phi trước đó đã chết,
phía trên chỉ có mỗi mình Vương quý phi, như vậy, thụ phi ở hậu cung có thể
coi là nhân vật số hai, do đó có thể thấy Minh Thành Tổ đối với Hồng Lăng yêu
thích thế nào.

Kỳ thật, ở cổ đại, không có nam nhân nào thực sự coi trọng nữ nhân. Trong thời
tam quốc, thậm chí có người giết vợ của mình để làm món ăn cho chúa công ăn.
Thê thiếp còn là như thế, huống chi là nha hoàn tì nữ. Họ đều là thứ đồ chơi
của nam nhân, có thể tùy tiện buôn bán tặng cho người. Giống như vị tình thánh
trọng tình cảm như Dương Thu Trì quả thật là khó kiếm hơn khủng long ở thời
hiện đại.

Cho nên, Lý công công cùng mọi người đều cho rằng chuyện này đối với Dương Thu
Trì đơn giản là cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, cơ hội một bước lên
tận mây xanh đang ở ngay trước mắt đó thôi! Ông ta nói đây cũng là do hảo ý,
nên vội vã thúc giục Dương Thu Trì: “Dương hầu gia, còn không mau quỳ xuống tạ
ơn!”

Dương Thu Trì thầm nghĩ, chẳng quản sau đó thể nào, bây giờ thì hảo hán bất
cật nhãn tiền khuy (hảo hán thì nên biết nhường một bước trước những trở ngại
không thể vượt qua), hiện giờ chẳng phải là lúc lấy cứng chọi cứng, cùng lắm
thì trở về nhà từ quan mà đi! Dương Thu Trì đau khổ quỳ xuống tạ ơn.

“Dương ái khanh, bình thân đi.” Minh Thành Tổ vừa ý gật đầu, “Ngươi yên tâm,
trẫm không chỉ đòi không Hồng Lăng cô nương của ngươi đâu.” Ông ta quay đầu
nhìn Lý công công. Lý công công hội ý, khom người lui ra khỏi phòng.

Dương Thu Trì thầm nghĩ: Cái gì mà không đòi không? Hay là còn thăng quan thêm
cho hắn, hoặc thưởng cho hắn kim ngân châu báo? Không thèm! Hắn từ từ nhỏm
dậy, đứng thẳng một bên, lòng thầm tính toán, rằng sau khi trở về sẽ thương
lượng cùng Liễu Nhược Băng và mọi người, làm cách nào mang theo cả nhà từ quan
mà đi.

Chốc lát sau, Lý công công dẫn theo một nữ tử tiến vào.

Minh Thành Tổ mỉm cười nói: “Dương ái khanh, ngươi xem xem đây là ai?”

Dương Thu Trì vội quay lại nhìn, tức thì sửng sờ. Vị nữ tử tiến vào tuổi vừa
đôi tám, tóc bới nửa bên, mắt sáng răng trắng, môi nhỏ như châu, hai má lúm
đồng tiền, da dẻ như ngọc, tay chân thon thả, xinh tươi như đóa hải đường. Đặc
biệt, nàng ta có đôi mắt như làn nước, long lánh sáng ngời, phảng phất như
biết nói.

Vị nữ tử này chính là Lữ mỹ nhan có cặp mắt biết nói mà Dương Thu Trì nhìn
thấy trong tiết nguyên tiêu.

Ở trước mặt hoàng thượng mà nhìn thẳng phi tần của ông ta là đại bất kính.
Dương Thu Trì vội vã cúi đầu, không biết Minh Thành Tổ giờ này cho gọi Lữ mỹ
nhân đến để làm gì.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.