Nạp Thiếp Ký – Chương 442: Án mạng giải thích không thông – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 442: Án mạng giải thích không thông

Toàn thân Lữ Viên Thiện co giật rùn mình, phát xuất mấy tiếng rên rĩ thống
khổ, từ từ ngẩn đầu, hai mắt vô thần nhìn bọn họ.

Minh Thành Tổ cười lạnh nói tiếp: “Trẫm được báo cáo của Kỷ ái khanh, mới đầu
còn bán tín bán nghi, sau đó trẫm tự thân tra hỏi thị nữ Liên nhi, quả nhiên
như thế. Trẫm đem tiện nhân Lữ thị này tra khảo, dùng nghiêm hình đánh đập, ả
vẫn không chịu thừa nhận. Sau khi Kỷ ái khanh đã hạ nữ hình tấn với ả, cuối
cùng cũng khai ra. Như vậy mới biết tiện nhân này đã sớm có toan tính hạ thủ
đối với Hiền phi!”

Minh Thành Tổ hận cùng cực nên nói rất gấp, hơi thở hỗn hễn, bảo Kỷ Cương:
“Ngươi nói tiếp cho Dương ái khanh nghe về án này.” Ông ta nghĩ tới cái chết
thảm của ái phi, vô cùng tức giận, cần cái bàn ủi khác đã nung đỏ, không ngừng
áp vào người Lữ Viên Thiện mà đốt. Lữ Viên Thiện bị nước lạnh tạt cho tỉnh,
cảm giác khôi phục không ít, bị đốt liên hét những tiếng dài thảm thiết, thê
lương vô cùng. Một lúc sau, nàng ta lại hôn mê đi, Minh Thành Tổ vẫn không hả
được giận, không ngừng dùng bàn ủi đốt tiếp.

Kỷ Cương coi như không có chuyện gì, cười nói: “Dương huynh đệ, hoàng thượng
tự thân tiến hành thẩm tấn đối với thị tì và nội thị (thái giám) bên cạnh Lữ
Viên Thiện, tra rõ Lữ Viên Thiện đã từng mục vô tôn thượng (không kính người
trên), chế giễu Hiền phi nương nương. Lúc xưa khi Từ hoàng hậu khứ thế, hoàng
thượng cho Hiền phi nương nương chưởng quản nội cung, Lữ Viên Thiện này không
ngờ mở miệng nói lời đại nghịch bất đạo, chế giễu luôn cả Từ hoàng hậu và Hiền
phi nương nương là 'Hoàng hậu có con cái cũng đã chết rồi. Ngươi mà quản được
mấy tháng?' Vô lễ như vậy, Dương huynh đệ, ngươi nghĩ coi, Lữ thị này có còn
phải là con người không?”

Loại tranh đấu trong cung như thế này Dương Thu Trì đương nhiên không thể lý
giải, nhưng mà lời vừa rồi của Lữ Viên Thiện dường như là quá ngông nghênh,
khiến cho hắn không dám tin đó là lời nói thật.

Kỷ Cương phảng phất nhìn ra vẻ nghi hoặc của Dương Thu Trì, nói: “Câu nói này
bọn thị tì và nội thị của Lữ Viên Thiện đều nghe thấy, thị tì của Hiền phi
nương nương cũng nghe. Chứng cứ chính xác không còn nghi ngờ gì. Nhưng mà, chỉ
bằng mấy câu nói đó, hoàng thượng niệm tình ả là dân xứ lạ, lại không phải đâu
xa, mà là từ Triều Tiên đến triều cống cho hoàng thượng, nên cũng không tính
toán gì. Không ngờ khi tiến hành thẩm tấn, mới tra rõ Lữ Viên Thiện này vì
tranh sủng đã tâm như xà hạt (rắn và bò cạp, ý chỉ độc ác), hạ độc thủ đối với
Hiền phi nương nương.”

Kỷ Cương miết mắt nhìn Lữ Viên Thiện đã bị Minh Thành Tổ đốt ngất đi trên giá
gỗ, nói tiếp: “Lữ thị này cấu kết với tư lễ giám chưởng ấn thái giám Kim Lương
tùy hành, từ ở một thợ bạc tên là Hứa Tứ ở Lâm thành mua được tì sương, nghiền
thành phấn, hạ vào chén bột Hiền phi nương nương ăn trước khi đi ngủ. Hoàng
thượng nhân vì phê duyệt tấu chương khẩn cấp đã rời khỏi tẩm cung, nương nương
ăn bột có độc đã tình kêu cứu, nhưng thị nữ Liên nhi này đóng chặt cửa, không
cho tiếng kêu cứu của nương nương truyền ra ngoài, dẫn đến cái chết thảm của
nương nương.”

Dương Thu Trì lạnh người. Hắn đã từng hỏi qua thị nữ Liên nhi này, nếu như có
âm mưu như vậy, sao hắn không phát hiện được một chút gì? Nếu như đã tra thành
như vậy, xem ra tai kiếp của Lữ Viên Thiện này là khó tránh khỏi rồi.

Đến lúc này, Minh Thành Tổ đã quẳng bàn ủi, trở về ngồi trên long án. Mấy cẩm
y vệ chạy ra xách nước băng vào, lại bắt đầu đổ vào đầu Lữ Viên Thiện. Thị nữ
bị trói trên giá gỗ thứ hai đã ngất đi, hai cẩm y vệ thi hành cũng dùng nước
băng tạt của ả tỉnh, tiếp tục dùng roi đánh.

Kỷ Cương nói: “Loại phụ nhân như rắn rết này nếu như dễ dàng dung túng, sao
lại đối phải với Hiền phi nương nương đã chết thảm. Do đó, hoàng thượng trong
cơn thịnh nộ đã thi hình với Lữ Viên Thiện này, còn viết thư cho Triều Tiên
đem cả nhà Lữ Viên Thiện giết sạch. Thị nữ Liên nhi, chưởng ấn thái giám Kim
Lượng, tùy đường thái giám Kim Đắc, thợ bạc Hứa Tứ tội ác cực lớn, đã bị hoàng
thượng hạ chỉ lăng trì xử tử. Những thị nữ của Lữ Viên Thiện biết chuyện mà
không báo, khiến cho Hiền phi bị hại, và còn Cao thái y và Ngải thái y lại
không tra ra nguyên nhân cái chết của nương nương là do mưu sát, lại còn có
ngự trù tùy quân đều có tội không thể tha, chém đầu tất cả.”

Dương Thu Trì bấy giờ đã minh bạch, Kỷ Cương nói ra có vẻ rất nhẹ nhàng, kỳ
thật khi đến bên ngoại, và cũng là khi hắn trở về nhìn thấy trận mưa máu gió
tanh, thì đó là mấy trăm cung nữ và thái giám bị liên lụy xử tử, ngay cả gia
đình của Lữ Viên Thiện ở Triều Tiên cũng bất hạnh không tránh khỏi. Nhưng tất
cả chuyện này, đối với Minh Thành Tổ và Kỷ Cương, thì chẳng qua là một chuyện
nhỏ như cái lá mà thôi.

Từ cách nói của Kỷ Cương, án này có rất nhiều chỗ hở, tuy khẩu cung đều nhất
trí, nhưng dùng nghiêm hình tra khảo và bức cung của cẩm y vệ, thì khẩu cung
gì cũng có thể bức khai ra được. Hơn nữa, cho dù Lữ Viên Thiện muốn hạ độc thủ
hại chết Hiền phi, loại đại sư cơ mật này làm sao có thể khiến cho thị nữ và
thái giám dưới quyền hay biết được chứ? Hiện giờ bọn chúng dị khẩu đồng thanh
đều khai y như vậy, rõ ràng là Kỷ Cương vì muốn lập công, đã dùng hình tấn làm
cơ sở, tiến hành dụ cung. Nhưng mà, chuyện này chỉ nằm ở trong ý nghĩ của hắn,
Kỷ Cương hiện giờ là hồng diện nhân (kẻ thân tín tin dùng) của Minh Thành Tổ,
hắn không thể chọc vào.

Lúc này, một cẩm y vệ bước tới quỳ thưa: “Khởi bẩm hoàng thượng, Lữ thị dường
như…. dường như đã chết rồi….”

Minh Thành Tổ và Kỷ Cương không hề có chút ngạc nhiên nào. Minh Thành Tổ bảo
Dương Thu Trì: “Dương ái khanh, ngươi đến kiểm tra một chút xem tiện nhân đó
chết thật hay chết giả.”

Dương Thu Trì dạ một tiếng, bước lại trước giá gỗ, vén tóc dài của Lữ Viên
Thiện lên, nhướn mắt nhìn, quả nhiên không phải là Lữ mỹ nhân gặp trong tiết
Nguyên tiêu. Hắn đưa hai ngón tay áp vào động mạch cảnh ở cổ, cảm giác không
còn mạch đập, vén mi mắt lên, thấy đồng tử đã tản ra, dùng miếng vải đốt lửa ở
lò đưa lại phất qua lại trước mắt Lữ Viện Thiện, thấy đồng tử và tròng mắt
không có bất kỳ phản ứng gì đối với ánh sáng.

Dương Thu Trì lắc đầu: “Ả đã chết rồi.” Rất rõ ràng, Lữ Viên Thiện này nhân vì
chịu sự đau đớn kịch liệt trong một thời gian dài, dẫn đến trung khu thần kinh
cho sự phản xạ bị chướng ngãi, bị xốc nguyên phát gây tử vong. Đương nhiên,
hơn mười ngày bị đốt bị đánh, có thể dẫn tới hồng huyết cầu trong người nàng
ta bị phá hỏng thải ra một lượng lớn kali, dẫnd đến chứng cao huyết áp làm cho
tim đột ngột ngừng đập. Chỉ có điều, nguyên nhân tử vong của nàng ta bây giờ
không còn trọng yếu nữa.

Minh Thành Tổ hừ lạnh một tiếng: “Tiện nghi cho con tiện nhân này!”

Kỷ Cương cũng vậy: “Đúng vậy, thứ xà hạt nữ nhân này, chịu đốt suốt mười ngày
mới chết, cái mạng cũng lớn thật!”

Sau khi Lữ Viên Thiện chết rồi, sự dày vò đối với thị tì của nàng ta cũng
không còn ý nghĩa gì, Minh Thành Tổ sai đem thị tì đang bị đánh đó ra ngoài
chém đầu.

Dương Thu Trì hơi cảm thấy u uất, án mạng này không ngờ lại kết thúc như vậy,
khiến hắn thập phần bất ngờ. Hắn viết thư chỉ mong Kỷ Cương tiến hành giám
khống đối với những người này, chờ hắn trở về rồi sẽ tiến một bước nữa điều
tra. Thật không ngờ, Kỷ Cương lại sử dụng hình tấn bức cung với những người
này, tra ra chân tướng có cả trăm chỗ hở, những kẻ đáng giết hay không đáng
giết thì đều bị giết sạch hết rồi, còn có thể điều tra cái gì nữa.

Minh Thành Tổ ngược lại rất vừa ý, cảm giác cuối cùng rồi ông ta cũng báo được
thù cho ái phi. Ông ta bảo Dương Thu Trì: “Dương ái khanh, nếu như không có
ngươi phát hiện hiền phi bị trúng độc tì sương, án này không thể phá được, thù
của Hiền phi không thể báo. Ngươi thật giỏi, thật có tài, trẫm muốn phong
thưởng trọng hậu cho ngươi, nói đi, ngươi muốn cái gì?”

Dương Thu Trì vội nói: “Hoàng thượng, đây đều là phận sự mà vi thần phải làm,
không dám tiếp thụ phong thưởng…” Hơi do dự, hắn quyết định đem sự lo lắng
trong lòng nói ra, để khỏi sau này có vấn đề gì nãy sinh sẽ lại bị trách biết
mà không tâu trước, ắt bị khép tội khi quân. Cho nên hắn rụt rè nói: “Hoàng
thượng, án này vi thần cảm thấy còn một vấn đề còn chưa tra rõ.”

Minh Thành Tổ hơi ngẩn người; “Còn chưa tra rõ? Được, ngươi nói coi, còn có
vấn đề gì chưa tra ra?”

Nếu như đã lên tiếng, lời này phải nói cho đáo để, Dương Thu Trì làm gan nói
tiếp: “Vi thần cũng không dám xác định Hiền phi chết là do trúng độc tì
sương…”

Minh Thành Tổ hỏi: “Ngươi không phải dùng ngân châm tham hầu, phát hiện ngân
châm biến thành màu đen hay sao?”

“Đích xác là vậy…”

“Như vậy thì đúng rồi, đấy không phải là trúng độc tì sương thì là cái gì?”
Minh Thành Tổ nói.

Dương Thu Trì không dám dạy cho hoàng thượng một khóa pháp y, giải thích ngân
trâm biến thành màu đen còn có khả năng khác, càng không dám nói cần phải tiến
hành giải phẩu thi thể đối với hiền phi. Ngẫm nghĩ một chút, hắn đáp: “Hoàng
thượng, ngân trâm này chỉ thăm dò đến cổ họng của nương nương, không có cách
gì đạt đến dạ dày. Cho dù trong nội thể nương nương có độc, trước mắt chỉ có
thể nói cổ họng có độc, chứ không thể đoán là trong nội thể của nương nương
trúng độc tì sương. Hay nói cách khác, chỉ có thể nói ở cổ họng nương nương có
khả năng tồn tại tì sương, nhưng không thể từ đó khẳng định nương nương bị
trúng tì sương mà chết.”

Lời này từ góc độ pháp y mà nói thì rất nghiêm túc và cẩn thận, nhưng đến tai
Minh Thành Tổ thì giống như đi giữa mây mù, phảng phất như khẩu lệnh dùng
trong quân. Ông ta nhíu mày, hỏi: “Dương ái khanh, ngươi nói đơn giản một chút
đi.”

“Giản đơn một chút?” Dương Thu Trì cảm thấy hắn đã nói quá giản đơn rồi, giản
đơn hơn thì không thể nào nói rõ ra được, đầu óc xoay chuyển, nghĩ ra cách
khác: “Ý tứ của vi thần chính là, trong cổ họng của nương nương có chất tì
sương, nhưng không nhất định là do ăn chén bột có độc, dẫn đến ói mửa rồi còn
dư lại vật ói chưa hết, mà còn có khả năng khác, ví dụ như… ví như….”
Dương Thu Trì nhớ tới tình tiết trong phim Cửu Phẩm Chi Ma Quan (Quan tép riu
cửu phẩm) do Châu Tinh Trì đóng, liền tự tin cho ví dụ: “Ví dụ sau khi Hiền
phi chết rồi bị người đổ thuốc độc vào.”

Cái gì? Minh Thành Tổ và Kỷ Cương đều cả kinh. Minh Thành Tổ hỏi: “Dương ái
khanh, ngươi nói lời này có chứng cứ gì?”

Dương Thu Trì vội vã khom người: “Không có, đó chỉ là suy đoán của vi thần,
cho nên, vi thần vốn định thỉnh Kỷ đại nhân trước hết giám khống thị nữ Liên
nhi và đầu bếp theo quân cũng những người có liên quan, chờ vi thần trở
về….”

Chỉ huy sứ Kỷ Cương ở bên cạnh không nóng không lạnh nói chen một câu: “Nói
như vậy Dương đại nhân hiềm hoàng thượng và Kỷ Cương ta đa sự rồi?”

Dương Thu Trì cả kinh, vội vã vén y bào quỳ xuống trước mặt Minh Thành Tổ: “Vi
thần tuyệt không dám có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy, vi thần chỉ mong
triệt để tra rõ án này mà thôi…”

Ngữ khí của Minh Thành Tổ có phần không vui: “Thôi được, án này đã tra rõ ràng
rồi, Dương ái khanh lao khổ công cao, trở về nghỉ ngơi trước đi.”

Dương Thu Trì không dám nói nữa, đáp ứng dập đầu xong rồi đứng dậy, khom người
lùi ra tới cửa rồi mới chuyển thân bước ra khỏi phòng.

Trong phòng các bồn lửa đốt nóng hừng hực, nhưng đến bây giờ Dương Thu Trì mới
phát hiện trán và đầu của hắn đã đầy mồ hôi lạnh, lòng nghĩ coi như xong rồi,
nếu như án này hoàng thượng đích thân thẩm tra, nếu mà hắn tự lật lại tra
tiếp, thì có nghĩa là uốn nắn hoàng thượng xử án sai, sự tình vừa phí lực vừa
không hài lòng ai như vậy hắn không làm hay hơn, cho nên quyết định cho qua.

Dương Thu Trì ủ rũ ra khỏi Hiền phi cung, Tống Vân Nhi bước tới đón, hỏi: “Ca,
thế nào rồi?”

Dương Thu Trì lắc đầu thở dài: “Đi, về nhà thôi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.