Vương Tư Thái cười cầu tài: “Hạ quan minh bạch, nhất định y như thật bẩm cáo.”
“Vậy tốt, ngươi đem chuyện xảy ra vào ngày Hiền phi tử vong kể kỹ lại cho ta
nghe.”
“Dạ.” Vương Tư Thái có hơi khẩn trương, liếm môi một lúc rồi đắc ý nói: “Hạ
quan hơi có chút tài thơ, đã từng viết một bài từ ca vịnh Hiền phi nương
nương, được hoàng thượng và Hiền phi nương nương thưởng thức. Bài từ này là
như vầy:” Vương Tu Thái hắng giọng đọc lên:
Quỳnh hoa di nhập đại minh cung,
Y nỉ nùng hương vận vãn phong.
Doanh đắc quân vương lưu bộ liễn,
Ngọc tiêu liệu lượng nguyệt minh trung
Tạm dịch:
Hoa quỳnh vào ở Đại minh cung
Hấp dẫn tỏa hương hút ong đêm
Giành được quân vương dừng xe kéo
Sáo ngọc réo rắc ánh trăng thanh.
Sau khi xướng xong bài cung từ này, Vương Tư Thái dương dương tự đắc nhìn
Dương Thu Trì, cho rằng hắn sẽ vỗ tay khen hay, không ngờ trong đầu Dương Thu
Trì không có bao nhiêu tế bào thơ từ, ngoại trừ những bài thơ yêu cầu phải học
thuộc lòng ở những giờ học văn thời trung học, hắn chẳng có cảm giác gì với
những thi từ khác. Hơn nữa, đây là bài cung từ phải hát lên, càng khiến hắn
giống như trượng nhị hòa thượng sờ đầu hoài chẳng hiểu tại sao, cho nên vẫn
lạnh lùng nhìn ả.
Vương Tu Thái hơi hổ thẹn, nhanh chóng thu lại nụ cười đắc y, nói tiếp: “Hoàng
thượng lần đó xuất chinh Mạc bắc, cho hạ quan đồng hành chung xe với Hiền phi
nương nương. Hoàng thượng xuất chinh đắc thắng trở về, ngày 13 tháng 7 trở về
đến Sơn Đông Lâm thành. Hiền phi nương nương dọc đường đều bình an, không ngờ
gần đến Lâm thành thì trời đã tối, đại quân hạ trại, hoàng thượng và Hiền phi
nương nương ngụ ở dịch trạm Lâm thành.”
Dương Thu Trì chen lời hỏi: “Dịch trạm có người nào khác ở không?”
“Không có, toàn bộ Dịch trạm chỉ có mình hoàng thượng và Hiền phi nương nương
ngụ, ngoại ra còn có thái giám cung nữ tùy hành vả cả tôi. Đếm đó trời rất
nóng, hoàng thượng và nương ngương ở mái hiên ngoài vườn nói chuyện, tôi ở một
bên hầu. Đến canh ba, trời hơi mát mẻ, hoàng thượng và nương nương mới trở về
phòng ngủ. Tôi cũng đi ngủ. Sáng hôm sau, tôi còn chưa dậy, thì thiếp thân thị
nữ của nương nương đã chạy đến phòng gọi tôi, nói là nương nương bên rồi, nằm
ở giường gọi hoài không tỉnh. Tôi đến nơi, quả nhiên là thế, tức thời sợ điếng
cả người.”
“Ngươi nói tử tế lại một chút coi, lúc đó tình trạng của Hiền phi nương nương
thế nào.” Dương Thu Trì hỏi.
Vương Tư Thái ngửa cổ suy nghĩ một hồi: “Người lúc đó còn nằm ở trên giường,
trợn mắt, ở miệng có vật ói mữa. Sau đó, hai thái y đến chẩn trị, phát hiện
nương nương đã… đã băng rồi. Còn về nguyên nhân tử vong, hai người họ cãi
nhau cả nửa ngày, cuối cùng nói là bị bạo tật mà chết.”
Bạo tật mà chết? Đột tử hay là bị ức chế mà chết? Nếu như là tật bệnh liên
quan đến tim và óc dẫn đến đột tử, thì có thể tra ra, nhưng nếu là ức chế mà
chết thì thật phiền. Chết do ức chế về mặt y học cũng không hiếm hoi gì. Trước
mắt bệnh chứng này nhân loại còn chửa hiểu rõ đích xác, có những biến đổi bệnh
lý (Chú: thay đổi tổ chứa hay tế bào do bệnh gây ra. ND) được thể hiện có tính
chất công năng, tức chức năng của cơ thể, chứ không phải có tính khí chất. Do
đó về mặt hình thái học, văn bản không tìm được chứng cứ hay dấu vết tương ứng
với bệnh.
Nhưng mà, Hiền phi rốt cuộc là do đột tử hay là chết do ức chế? Nếu chỉ bằng
lời của Vương Tư Thái thì không thể định luận được.
Dương Thu Trì gật gật đầu, ngẫm nghĩ, hỏi: “Lúc đó ở hiện trường ngoại trừ
ngươi, Liên nhi và hai thái y ra, còn có người nào khác nữa không?”
“Mới đầu là Liên nhi gọi tôi tới, sau đó tôi bảo nó đi gọi thái y, ngay sau đó
là hoàng thượng tới. Sau đó hai vị thái y cũng đến, đúng rồi, còn có tư lễ
giám chưởng ấn thái giám Kim Lương. Sau đó còn có một số thái giám, cung nữ,
nhưng những kẻ đóđều đến sau khi Hiền phi đứt hơi rồi.”
“Được, chỉ hỏi ngươi trước như vậy thôi, sau này có thể còn có chuyện hỏi
ngươi. Khi chuyện này chưa tra ra rõ ràng, ngươi không thể ly khai hoàng cung,
minh bạch không?”
“Vâng, hạ quan minh bạch rồi.” Vương Tư Thái cúi đầu đáp.
Rời khỏi phòng làm việc của Tư Thái, Dương Thu Trì thẳng tới thái y viện.
Thái y viện không ở hoàng cung, mà là ở một góc ngự đạo cạnh Ngũ Long Kiều
ngoài hoàng cung, hợp cùng một chỗ với lục bộ nha môn.
Vừa tiến vào thái y viện, một mùi thuốc nồng nặc ập vào mũi. Dương Thu Trì rất
thích mùi này, hít sâu một hơi, rồi tiến vào trong vườn.
Thái y viện viện sứ nghe nói có cẩm y vệ đồng tri Dương hầu gia đến muốn tra
án, hoảng loạn chạy ra nghênh tiếp. Y là lãnh tụ tối cao của thái y viện,
nhưng chẳng qua cũng là quan chánh ngũ phẩm, so với Dương Thu Trì còn kém rất
xa. Cẩm y vệ đến tìm y, nhất định là có chuyện gì đó cần tra hỏi, làm sao
không khỏi khiến y hoảng sợ cho được?
Sau khi được mời đến phòng khách ngồi, Dương Thu Trì cũng không nhiều lời,
trực tiếp cho gọi thái y Cao Đức và Ngải Hành – vốn có cấp bậc tương đương
viện sứ – đã chẩn trị cho Hiền Phi đêm hôm đó.
Tự khi Hiền phi chết bất đắc kỳ tử, hai vị thái y này như ngồi trên bàn chông.
Tuy trước mắt hoàng thượng không hề tìm bọn họ quở trách gì, nhưng bọn họ đã
cảm thấy có gì đó không ổn. Cho nên mỗi lần có tin tức về sự hỉ nộ ai lạc của
Minh Thành Tổ, hai người đều căng thẳng thần kinh và đã đến mức gần như sụp
đổ.
Hiện giờ đột nhiên nghe cẩm y vệ đồng tri Dương hầu gia muốn tìm họ, hai vị
thái y suýt chút nữa sợ đến ngất đi. Cẩm y vệ là nhân vật gì? Từ khi đương kim
hoàng thượng đăng cơ đến giờ, bọn họ cùng rất nhiều người tốt đều bắt đầu hiểu
rõ vấn đề nghiêm trọng trong chuyện này.
Thật không ngờ, cuối cùng rồi cũng có một ngày bọn chúng cũng tìm thấy họ.
Hai vị thái y run rẫy đến phòng làm việc của thái y viện, nhìn thấy Nam Cung
Hùng cùng các cẩm y vệ mặc áo cánh chuồn, tức thì sợ run lập cập, đứng đực ở
đó, tay chân không biết đặt ở chỗ nào.
Dương Thu Trì cho người an bài hai cái ghế cho họ ngồi, còn phái người của
viện sứ châm trà cho họ. Không có chứng cứ chứng minh hai vị thái y có bất kỳ
hiềm nghi phạm tội gì, cho nên chỉ có thể hỏi họ trong tư cách người làm
chứng. Trong tình huống này, nếu như sợ sệt quá độ sẽ ảnh hưởng đến ký ức của
họ. Đương nhiên, đây không phải là điều Dương Thu Trì hi vọng.
Thấy Dương hầu gia vui vẻ hòa nhã như vậy, hai vị thái y hơi hơi an tâm một
chút, tợp một ngụm trà cười cầu tài nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì nói: “Bổn quan phụng thánh chỉ của hoàng thượng điều tra án tử
vong li kỳ của Hiền phi. Lúc đó hai ngươi là thái y theo đoàn viễn chinh, tham
dự chuẩn trị cho Hiền phi. Bổn quan muốn hỏi các ngươi, hiền phi rốt cuộc là
làm sao mà chết?”
Vấn đề này đã quẩn quanh trong đầu hai người không biết bao nhiêu lần, và cũng
là chuyện mà hai người thường xuyên tranh luận. Lúc này Dương hầu gia hỏi tới,
hai người đột nhiên ngẩn cả ra.
Một lát sau, Cao Đức thái y mới thưa: “Ngày hôm trước Hiền phi nương nương có
hơi váng đầu, ù tai, ói mữa, đau nhức nóng sốt và tay chân uể oải, hai lưỡng
quyền (xương gò má) phát đỏ, đổ mồ hôi trộm, hình thể ốm o, miệng khô thích
uống nước lạnh, lưỡi đỏ vâng vâng. Ti chức cho rằng đấy là chứng phế âm tổn
hại, phải dùng sa sâm, mạch môn, thiên đông môn, sinh địa….”
“Không phải không phải!” Ngải Hành lắc đầu lia lịa, “Đã sớm trước khi xuất
chinh, ti chức bắt mạch cho Hiền phi, đã phát hiện mạch trầm nhảy rất nhẹ, ho
nhiều, khí cấp, đàm nhớt và ít, lưỡng quyền hồng, sốt theo ngàu, mồ hôi trộm,
lưỡi đóng đờm… Đó chính là triệu chứng âm hư hỏa vượng….”
“Huynh đài nói lời này kém lắm,” Thái y Cao Đức xua tay lia lịa, mặt lộ vẻ
khinh thường, “Hiền phi nương nương rõ ràng là phế âm tổn hại, sao lại hỏa
vượng cơ chứ?”
Ngải Hành đứng phắt dậy: “Cao thái y coi thường ti chức hay sao?”
Cao Đức ưỡn ngực, nhướn cái cổ đỏ chót như gà chọi đứng lên vừa định cãi thì
Dương Thu Trì đã vỗ bàn: “Được rồi! Hai ngươi làm cái gì thế? Ngồi xuống hết
cho bổn quan!”
Hai người bấy giờ mới ngượng ngập ngồi xuống ghế, nhưng mặt người nào cũng đều
lộ vẻ không phục người kia.
Dương Thu Trì quát: “Ai bảo các ngươi khai bệnh chứng của Hiền phi ra? Bổn
quan là hỏi các ngươi, ngày Hiền phi qua đời đó có chứng trạng gì? Hai ngươi
cứ lải nhải tranh luận cái gì mà âm hư phế tổn, làm cái quái gì vậy? Toan tính
đảo loạn hay sao?”
Hai người vội vã chuyển thân, đưa mắt nhìn nhau, không dám đấu khí nữa, ngẫm
nghĩ một lúc, Cao Đức nói trước: “Hồi bẩm hầu gia: ngày đó hai người bọn ti
chức đến phòng của Hiền phi, Hiền phi đã bất tĩnh nhân sự rồi, mạch chẳng còn
gì. Quan sát thì miệng đỏ bầm, ói mửa ngất đi, người mềm oặt, âm thương thiếu
khí, âm kiệt dương thoát, nhất định là phong tà nhập vào trong, lan tới thần
minh gây ra bị bạo tật mà vong.”
Lần này Ngải Hành không hề tranh biện nữa, gật đầu lia lịa, xem ra triệu chứng
tử vong của Hiền phi cùng ở điểm này, ý kiến của hai người là nhất trí.
Dương Thu Trì đối với trung y không hiểu lắm, cũng không hiểu bọn họ đang nói
loạn cái gì gì đó, nhíu mày trầm tư thật lâu, rồi hỏi: “Hai ngươi nhận thấy
Hiền phi nương nương la bị phong tà nhập não, dẫn đến bạo tật mà vong, đúng
không?”
Hai người đồng thời gật đầu.
“Hai ngươi nhìn thấy ở khóe miệng của nương nương có vật ói mửa?”
“Vâng, nương nương nằm nghiêng, bên khóe miệng có một vệt chất ói mửa.”
Dương Thu Trì động tâm, vội hỏi: “Vậy vật ói mửa đó đâu? Các ngươi có bảo lưu
hay không?”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu đáp: “Lúc đó khi xử lý di vật của nương
nương, đều đem thiêu hết.”
Hai thầy lang băm! Dương Thu Trì mắng thầm, mấu chốt quan trọng như vậy mà bị
bọn chúng thiêu mất, thật là khiến hắn bó tay! Hắn lại tiếp tục hỏi những chi
tiết liên quan khác, không phát hiện được manh mối có ích gì.
Sau khi rời khỏi thái y viện, Dương Thu Trì cùng mọi người đi tìm thị nữ Liên
nhi phụ thị Hiền phi lúc đó. Nhân vì Hiền phi đột nhiên mất tuy Minh Thành Tổ
không trách tội các thái giám cung nữ phục dịch, nhưng cũng lạnh nhạt không
còn sử dụng họ. Do đó, Liên nhi đã theo các cung nữ lớn tuổi làm tạp dịch. Khi
tìm thấy, nàng ta đang giặt tẩy y phục trong phòng tạp dịch. Trong ngày lạnh
như thế này, đôi tay đã rét đỏ tấy lên.
Nghe nói có cẩm y vệ tìm mình tra án, Liên nhi sợ nhũn cả người, run cầm cập
lắp bắp nói không ra lời.
Dương Thu Trì phí sức cả nửa ngày mới khiến cô ả khôi phục bình tĩnh, sau đó
mới bắt đầu hỏi về những chuyện đã kinh qua.
Tuy sự tình đã trải qua hơn nửa năm, khi nói đến chuyện này Liên nhi hoảng sợ
phi thường. Dù gì thì cô ả là thiếp thân thị nữ phục thị cho Hiền phi nương
nương, so với các thị nữ, cung nữ hay thái giám phục thị cho nương nương khác
có trách nhiệm lớn hơn nhiều. Cho dù hai vị thái y đều nói nương nương bị bạo
bệnh mà chết, nhưng rốt cuộc có trách nhiệm tới cô ả hay không, sau này có bị
trách tội liên lụy hay không… cô ả vẫn chẳng có chút gì an lòng.