Minh Thành Tổ đang cầm ly rượu định uống, đột nhiên nhìn thấy Liễu Nhược Băng,
lập tức ngẩn người, mắt nhìn nàng không chớp, ly rượu đó cũng quên cả uống.
Liễu Nhược Băng khẽ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng. Dương Thu Trì sợ nàng bực
mình, vội mời nàng ăn. Liễu Nhược Băng mỉm cười nhìn hắn, gật gật đầu.
Nụ cười này của Liễu Nhược Băng suýt đem ba hồn chín vía của Minh Thành Tổ
cướp đi mất. Cho đến khi Vương quý phi khẽ ho một tiếng, Minh Thành Tổ bấy giờ
mới phản ứng, vội cười chữa ngượng, uống cạn chung rượu. Sau đó, ông ta đưa
tay chỉ Liễu Nhược Băng, hỏi: “Dương ái khanh, vị này là….”
“Vị này là tứ thiếp thất của vi thần, họ Liễu.” Dương Thu Trì cũng nhìn thấy
bộ dạng trư ca ca của Minh Thành Tổ, vừa rồi ông ta còn thương cảm hồng nhan
đã chết, không ngờ hiện tại đã ham muốn mỹ sắc khác rồi.
Hắn lập tức nghĩ tới đây là vị hoàng thượng quân lâm thiên hạ, chuyện gì cũng
dám làm. Từ cổ đến giờ hoàng thượng cướp con gái thậm chí thê thiếp của đại
thần là chuyện không hiếm, không thể nào để hoàng thượng động tâm với Liễu
Nhược Băng được. Hắn ho khan một tiếng, quay sang Liễu Nhược Băng, cố ý hỏi:
“Băng nhi, lúc nàng đến đây đã cho con chúng ta bú chưa?”
Liễu Nhược Băng không biết vì sao Dương Thu Trì lại đột nhiên hỏi đến chuyện
này, đỏ mặt thấp giọng đáp: “Dạ cho rồi…”
Quả nhiên, Minh Thành Tổ hơi ngẩn người, hơi bối rối, hỏi: “Dương ái khanh
mừng có quý tử rồi sao?”
“Dạ a,” Dương Thu Trì nhún người thưa, “Vị tứ thiếp Liễu thị này của vi thần
vừa sinh được một con trai cho vi thần, đây là trưởng tử của vi thần.”
“Vậy sao?” Minh Thành Tổ quay đầu sang nhìn cái hắc ban to trên mặt của Phùng
Tiểu Tuyết, lại nhìn Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi, cười nói: “Dương ái
khanh, thiếp thất của ngươi người nào cũng đẹp, hiện giờ lại sinh con cho
ngươi nữa, ngươi đừng có quên người vợ tào khang đó nghe.”
Dương Thu Trì vội cúi người cười nịnh đáp: “Vi thần không dám, vi thần nhất
định nhớ kỹ lời dạy của hoàng thượng.”
Tống Vân Nhi tuổi còn nhỏ, lại là kẻ không sợ trời không sợ đất, nhịn không
được lên tiếng: “Hoàng thượng, ca ca của tôi chưa bao giờ quên Tiểu Tuyết tỷ
tỷ, năm xưa Bạch thiên tổng bức huynh ấy bỏ vợ cưới con gái của Bạch thiên
tổng, bị ca ca của tôi cự tuyệt thẳng đấy.”
“Ca ca của ngươi?” Minh Thành Tổ nhất thời không minh bạch lối xưng hô của
nàng là đang chỉ ai.
Dương Thu Trì vội giải thích: “Vị thiếp thứ năm này của vi thần là Tống thị,
trước đây xưng hô huynh muội với vi thần, sau đó gả về cho vi thần, cách xưng
hô này vẫn chưa được cải.”
Minh Thành Tổ lúc này mới minh bạch, cười khà khà, lấy làm hứng thú hỏi Tống
Vân Nhi: “Ngươi vừa rồi nói ca ca của ngươi cự tuyệt bức hôn, rốt cuộc sự thể
thế nào?”
Tống Vân Nhi liền đem chuyện đó kể lại một lượt. Trong quá trình tự thuật,
không khỏi thêm dầu thêm mở, biến cho con mèo Dương Thu Trì không khỏi trở
thành một vị tình thánh, khiến cho hắn và Phùng Tiểu Tuyết đều đỏ mặt thẹn
thùng.
Chờ Tống Vân Nhi nói xong, Minh Thành Tổ khen: “Không ngờ Dương ái khanh là
một con người trong tình cảm như vậy. Giỏi, Trẫm thập phần bội phục! Nào, trẫm
kính hai vợ chồng nhà ngươi một bôi!”
Dương Thu Trì và Phùng Tiểu Tuyết cũng nâng ly rượu đứng dậy, cung thân tạ ơn,
rồi uống cạn rượu trong ly.
Từ khi tiến vào ngự hoa viên, Dương mẫu nhất mực tính toán làm sao để mở lời
đề thân. Dương gia họ hiện giờ đã là siêu phẩm Trấn Viễn hầu, muốn cưới một vị
công chúa cũng có thể coi là môn đăng hộ đối. Chỉ có điều, bà ta chỉ đang định
yêu cầu công chúa người ta gả về cho con trai mình làm tiểu thiếp, hơn nữa
Dương mẫu là nông phụ xuất thân, trước đây gặp Tống tri huyện nói chuyện cũng
sợ đến nỗi không nói nên lời, hiện giờ bảo bà đề thân với hoàng thượng thì quả
thật là… Khi nghĩ đến chuyện này, ngay cả đầu lưỡi của Dương mẫu cũng không
thể uốn được, lòng cứ quay cuồng tính toán làm sao để mở miệng cất lời.
Minh Thành Tổ cũng phát hiện Dương mẫu mãi không hề lên tiếng, ngồi ở đó run
lẫy bẫy, biết là bà ta khẩn trương, không khỏi cười bảo: “Thái phu nhân, bà
cũng uống một bôi đi…? Thái phu nhân….?”
Phùng Tiểu Tuyết liếc nhìn, thấy Dương mẫu đang phân tâm nghĩ chuyện khác,
không nghe được lời của hoàng thượng, vội thò tay dưới bàng đẩy đẩy Dương mẫu,
hạ giọng nhắc: “Mẹ, hoàng thượng gọi mẹ kìa.”
Dương mẫu bấy giờ mới phản ứng: “Hả? Cái gì?”
Phùng Tiểu Tuyết đỏ mặt, lại nói thêm một lần nữa. Dương mẫu nghe hoàng thượng
nói chuyện với mình, tức thời hoảng loạn, cầm chung rượu đứng dậy, run rẫy
thưa: “Hoàng … thượng…., Vân Lộ công chúa…. con trai của tôi,…. tiểu
thiếp… được không?”
Minh Thành Tổ ngẩn người, không nghe ra được ý Dương mẫu nói gì. Kỳ thật cho
dù ông ta chú ý lắng nghe, nghe ra được toàn bộ, cũng không hiểu được gì, nhân
vì Dương mẫu quá khẩn trương, câu nói này thật ra không nói được sao cho hoàn
chỉnh.
Vân Lộ ngược lại nghe hiểu rất rõ, đỏ mặt đến tận mang tai, cúi đầu không nói,
nhưng vành tai cứ dỏng lên. Nhưng nghe Dương mẫu nói cả nửa ngày cũng không
nói rõ ra được, lòng không khỏi gấp lên.
Minh Thành Tổ thấy Dương mẫu khẩn trương đến nỗi mặt tái nhợt, ly rượu cầm
trong tay vì run đã sánh rượu ra ngoài hết hơn phân nữa, khe khẽ cười bào:
“Thái phu nhân, đừng gấp, bà uống rượu trước đi, rồi từ từ nói.”
Phùng Tiểu Tuyết đứng dậy, đỡ lão thái thái, giữ vững cánh tay bà, nhẹ giọng
xoa dịu: “Mẹ, hoàng thượng cho mẹ uống rượu trước, xong từ từ nói, đừng có
gấp.”
Dương mẫu nghe lời, vội vã uống cạn rượu trong chung, kỳ thật rượu đã bị sánh
ra ngoài gần hết rồi.
Uống cạn gần nửa ly rượu còn lại, được Phùng Tiểu Tuyết đỡ, Dương mẫu từ từ
ngồi xuống, hít hà một tiếng, nói: “Hoàng thượng, lão thân… lão thân muốn
hướng đến hoàng thượng đề thân…”
Minh Thành Tổ cười đáp: “Được a, thái phu nhân, trầm có Hàm Ninh công chúa
chưa có hôn phối,” rồi chuyển thân, ông ta nắm cánh tay của Vân Lộ, “Còn có
Thanh Khê công chúa của trẫm cũng chưa có hôn phối, thái phu nhân định đề thân
lấy ai? Nói ra nghe thử?”
Dương mẫu nghe Minh Thành Tổ nói đến Vân Lộ, lòng mừng khấp khởi, miệng lưỡi
cũng trơn tru hơn, đáp: “Lão thân muốn đề thân Thanh Khê công chúa Vân Lộ.”
“À, được a, là vị công tử nào trong phủ nào vậy?”
“Lão thân… lão thân muốn đề thân cho con trai ạ.”
“Hả?” Minh Thành Tổ ngẩn người, nụ cười trên mặt từ từ tiêu thất, “Thái phu
nhân, bà có mấy con trai a.”
Dương mẫu kéo tay Dương Thu Trì, cười ruồi đáp: “Dạ… chỉ có một người con
thôi a.”
Mặt Minh Thành Tổ sầm ngay lại: “Thái phu nhân không phải là muốn trẫm đem
Thanh Khê công chúa gả về làm thiếp cho Dương ái khanh chứ?”
Dương mẫu cũng nghe ra vẻ không vui của Minh Thành Tổ, lo sợ vô cùng, nhưng
lời đã nói ra rồi, rốt cuộc cũng phải nói ra cho rõ hết, nên e dè đáp: “Vân Lộ
công chúa …. thích Thu Trì nhà chúng tôi…., trước đây đã tốt với nhau
rồi… do đó lão thân mới….”
Minh Thành Tổ nhìn về phía Vân Lộ: “Lộ nhi, Dương ái khanh chính là vị như ý
lang quân mà lúc trước con đã nói đó hả?”
Vân Lộ thẹn đỏ mặt gật đầu. Nàng cũng nghe ra vẻ không vui của Minh Thành Tổ,
lòng lo lắng vô cùng, cố lấy hết dũng khí nói: “Phụ hoàng, lúc con ở Thanh Khê
huyện, cha của con đã có ý đem con gái gả cho Thu Trì ca ca làm thiếp rồi….”
“Vậy đã gả hay chưa?” Minh Thành Tổ lạnh lùng hỏi.
“Chưa….”
“Vậy thì đúng rồi, Dương ái khanh tuổi trẻ tài cao, vốn ra đây là một cuộc hôn
nhân tốt, nhưng Dương ái khanh đã có nguyên phối rồi, lúc xưa thà chết không
chịu bỏ vợ, đối với chuyện vợ chồng khang lệ tình thâm như vậy, trẫm rất kính
trọng. Nếu là như thế, con không có cách gì làm vợ Dương ái thanh được. Còn về
chuyện làm thiếp – con cảm thấy một công chúa mà làm thiếp của người ta là
thỏa đương hay sao?”
“Phụ hoàng….”
Minh Thành Tổ khoát tay, ngắt ngang lời của Vân lộ: “Được rồi, chuyện này
không được đề cập nữa. Phụ hoàng hơi mệt, về trước đây.” Ông ta đứng dậy, cúi
đầu thấy Vân Lộ ứa nước mắt đáng thương như vậy, vỗ vỗ vai của nàng, “Lộ nhi,
chuyện hôn nhân của con không cần con lo, phụ hoàng sẽ an bài cho con.”
Minh Thành Tổ cũng không nhìn bọn Dương Thu Trì, chấp tay sau lưng vững bước
bỏ đi. Vương quý phi cùng các phi tần mỉm cười ra vẻ áy náy với Dương Thu Trì
cùng mọi người rồi cũng bỏ đi. Vị Lữ mỹ nhân trước lúc đi đã nhìn sâu vào mắt
Dương Thu Trì, đôi mắt biết nói đó đầy vẻ nhu nhuận, khiến người ta dậy lên sự
thương xót vô hạn.
Trong trường chỉ còn lại một nhà Dương Thu Trì, người này nhìn người kia,
người kia nhìn người nọ, đều ngẩn ngơ hết.
Vân Lộ oa một tiếng gục xuống bàn khóc rống lên.
—-o0o—-
Ngày hôm sau, Dương Thu Trì bàn với Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết, Liễu Nhược
Băng, Tống Vân Nhi, quyết định ủy thác cho mẹ của Tống Tình là Tống phu nhân
đến Vũ Xương lo liệu chuyện làm ăn ở Hồ Quảng. Hắn viết một phong thư cho mẹ
của Tống Tình, sau đó nhờ Hạ Bình mang theo nữ hộ vệ đến Ninh Quốc phủ, tiếp
mẹ của Tống Tình hộ tống đến Vũ Xương, sau đó hộ tống Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình
và hai mẹ con Bạch Tố Mai trở về.
Tiếp sau đó, hắn mang theo Kim sư gia, Long sư gia đến Ứng Thiên Phủ nha môn
tiếp nhiệm trước, sau khi tiếp thu sự ra mắt của các tá quan, hắn cho hai vị
sư gia lo liệu bàn giao tiền bạc sổ sách tín vật và các vụ án đang điều tra xử
lý với các sư gia của Cố phủ doãn tiền nhiệm… Đem chính vụ của nha môn giao
cho hai vị sư gia lo liệu xong, Dương Thu Trì lại đến đồng tri nha môn tại cẩm
y vệ Bắc trấn phủ ty mà hắn vừa được bổ nhiệm, chính thức bái kiến chỉ huy sứ
Kỷ Cương, sau đó mới quay trở về Dương phủ.
Dương Thu Trì cho gọi Tống Vân Nhi lại, rồi đem chuyện hoàng thượng giao điều
tra án nói tổng thể cho nàng biết. Tống Vân Nhi khi nghe nói án điều tra lần
này lại là vụ tử vong ly kỳ của ái phi mà hoàng thượng sủng ái nhất khi xưa,
vừa hưng phấn vừa khẩn trương. Chuyện liên quan đế án mạng trong hoàng thất là
không thể giản đơn được, không biết sẽ liên lụy đến ai. Nhưng mà, lần này hậu
đài chính là hoàng thượng, cho nên cũng không cần lo lắng quá.
Về việc phá án như thế nào, Dương Thu Trì đã có kế hoạch sơ bộ. Hắn trước hết
tiến hành điều tra, tra rõ tình huống đương thời, cho đến khi trong tay nắm
chắc rồi, thì mới đến Sơn Đông Lâm thành khai quan nghiệm thi, xác định tử
vong có tính chất tự sát, rủi ro bất ngờ hay là bị người ta giết, sẽ căn cứ
vào đó tra rõ án này, sau đó sẽ tính đến bước cuối cùng.
Nếu như hiện giờ Dương Thu Trì đã là cẩm y vệ đồng tri, thân phận cẩm y vệ đã
công khai rồi, nên hắn mặc quan bào của cẩm y vệ đồng tri, cho Nam Cung Hùng
và sáu thiếp thân hộ vệ mặc áo cánh chuồn, mang theo Tống Vân Nhi vào hoàng
cung bắt đầu tra án.
Do hoàng thượng đã hạ chỉ cho phép Dương Thu Trì có thể tiến cung bất cứ lúc
nào, nên không có bất kỳ trở ngại gì. Dương Thu Trì cùng mọi người tiến vào
trong cung, tìm đến nữ quan Vương Tư Thái.
Vương Tư Thái hai chục tuổi, cũng có mấy phần xinh đẹp (vì để tránh dọa sợ
hoàng thượng, trong hoàng cung cấp tuyệt những co gái xấu như khủng long tiến
cung), cấp cho người ta cảm giác rất giỏi giang.
Vương Tư Thái vừa nghe nói có cẩm y vệ tìm mình, tức thì sợ run. Từ thời Vĩnh
Nhạc của Chu Lệ, cẩm y vệ, sau đó là đông hán và tây hán đều khiến cho mọi
người kinh tâm tán đởm, là những từ ngữ dùng để đe nẹt những em bé khóc nhè
trong đêm.
Tư Thái kỳ thật là một nữ quan chưởng quản phòng lưu trữ trong hoàng cung. Và
buổi điều tra này được tiến hành trong phòng làm việc của Vương Tư Thái.