Nạp Thiếp Ký – Chương 436: Án tử vong li kỳ của Hiền phi – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 436: Án tử vong li kỳ của Hiền phi

Dương Thu Trì không nói gì, tuy hoàng thượng quân lâm thiên hạ, có hoàng quyền
sinh sát chí cao vô thượng, nhưng đối mặt với sinh tử của người thân cũng bất
lực như kẻ thường.

Dương Thu Trì muốn khuyên mấy câu đại loại như người chết rồi không thể sống
lại, hãy dằn nén cõi lòng gì đó, nhưng lời đến miệng thì cảm thấy dư thừa, vì
Minh Thành Tổ văn công vũ lược, nhất đại kiêu hùng, cần gì dùng đến cái giọng
bà bà mụ mụ nhiều chuyện của hắn khuyên nhủ chứ.

Kỳ thật, lòng Dương Thu Trì rõ như gương sáng, Minh Thành Tổ lúc này hướng về
hắn đề cặp chuyện này, tuyệt đối không phải là tìm sự đồng tình, hay tìm người
cùng nhớ đến Hiền phi cùng ông ta, mà là có nguyên nhân khác.

Quả nhiên, Minh Thành Tổ sầm mặt, từ từ nói tiếp: “Vốn ra, trẫm cũng cho rằng
Hiền phi bị bệnh nặng mà vong, nhưng những ngày gần đây trẫm càng lúc càng cảm
thấy không ổn, cho gọi thái y chẩn trị cho Hiền phi lúc đó lại hỏi kỹ, càng
cảm thấy trong này có vấn đề. Nhưng mà trẫm không biết vấn đề xảy ra ở chỗ
nào, cho nên mới điều ngươi trở về.”

Hiện giờ Dương Thu Trì đã hiểu, Minh Thành Tổ hạ chỉ bảo hắn trở về trong tiết
Nguyên tiêu, một là con thỏ lớn Kiến Văn đế đã chạy ra hải ngoại, thỏ bé đã bị
bắt gần như toàn bộ, cho nên gọi chó săn trở về kinh thành để bắt thỏ hay hồ
li gì đó ở kinh thành. Hai là, gọi hắn về là để hắn trinh tra ra chuyện Hiền
phi bị bệnh chết có điều gì đó mờ ám hay không, tìm ra một đáp án khiến người
tín phục. Nếu như là mưu sát, thì coi như tổ tông mười tám đời của chân hung
ắt phải xui xẻo theo.

Hiện giờ hắn mới biết nội dung chân chánh của thánh chỉ chẳng phải là thỏ chết
giết chó gì, tảng đá lớn trong lòng Dương Thu Trì mới được buông bỏ. Đạo thánh
chỉ không minh bạch kia đã khiến cả nhà hắn thần kinh căng thẳng, xét ra quả
có điểm tức cười.

Minh Thành Tổ chuyển thân, nhìn xoáy vào Dương Thu Trì: “Dương ái khanh, trẫm
giao cho ngươi án đầu tiên để điều tra chính là dò ra chân tướng tử vong của
Hiền phi! Vô luận là tra đến ai, đều phải tra cho đáo để, cấp cho trẫm một đáp
án minh minh bạch bạch!”

Dương Thu Trì vén y bào quỳ xuống dập đầu: “Vi thần tuân chỉ, vi thần nhất
định đem án này tra ra cho rõ ràng, cấp cho vạn tuế gia một câu trả lời vừa
ý!”

Minh Thành Tổ gật đầu: “Bình thân đi.”

“Tạ vạn tuế!” Dương Thu Trì đứng dậy, ngẫm nghĩ, lại thưa: “Vạn tuế, nếu như
muốn tra rõ nguyên nhân tử vong của hiền phi, vi thần chỉ sợ phải khai quan
nghiệm thi, thỉnh vạn tuế châm chước.”

Minh Thành Tổ hơi trầm ngâm, sau đó gật đầu: “Trẫm ưng chuẫn, phàm là điều gì
cần cho tra án, ngươi cứ tận khả năng mà làm. Có tình huống gì, ngươi trực
tiếp hướng trẫm báo cáo. Trẫm chuẩn cho ngươi tiến cung bất cứ lúc nào.”

“Dạ, thần lĩnh chỉ.” Dương Thu Trì cung thân đáp, “Hoàng thượng có thể nói qua
tình cảnh lúc Hiền phi nương nương khứ thế hay không, để vi thần xem coi có
mắc mứu gì hay không.”

“Ừ,” Minh Thành Tổ ngẫm nghĩ, “Chiều ngày mười ba tháng bảy, đội ngũ đến Lâm
thành ở Sơn Đông, khí trời rất nóng, trẫm và hiền phi vào canh ba còn chưa
ngủ, đột nhiên có quân tình khẩn cấp báo đến, trẫm đến thư phòng phê duyệt tấu
văn, cho đến sáng hôm sau thì cung nữ báo hiền phi bệnh nặng. Trẫm cả kinh vội
đến, thấy Hiền phi đã… đã mất rồi.” Lời nói có chút nghẹn ngào.

Hồi ức lại cái chết của người yêu dầu sao vẫn làm cho người ta vô cùng thống
khổ. Dương Thu Trì biết rõ điều này, vội nắm lấy yếu điểm hỏi ngay: “Hoàng
thượng, vi thần cần biết tình trạng tử vong của Hiền phi và những người tại
đương trường lúc đó.”

“Hiền phi chết rất đột nhiên, trước đó Hiền phi không có triệu chứng sinh bệnh
gì…” Minh Thành Tổ thật tại không nguyện ý hồi ức lại tình cảnh lúc đó, đành
nói: “Lúc đó chẩn trị cho Hiền phi có hai vị thái y Cao Đức và Ngải hành theo
trẫm xuất chinh. Tình huống cụ thể thế nào ngươi hỏi nữ quan Vương Tư Thái
trong cung. Trẫm lệnh cho nàng ta cùng Quyền phi đồng hành, nàng ta biết một
số tình huống. Ngày đó người phát hiện Hiền phi bệnh chết trước nhất đó là
thiếp thân thị nữ Liên nhi. Những tình huống khác, ngươi có thể tìm Tư lễ giám
chưởng ấn thái giám là Kim Lương tùy hành để tìm hiểu.”

Cơ qua nội vụ ở Minh triều có tới hai mươi bốn cái, bao gồm mười hai giam, bố
ti, tám cục, tổng cộng hai mươi bốn nha môn. Trong thời kỳ của Minh Thành Tổ,
Tư Lễ giám không có quyền thế lớn mạnh như sau này, chẳng qua là một cơ cấu
quản lý phục vụ cho sinh hoạt ăn ở của hoàng đế mà thôi. Thủ lĩnh của Tư lễ
giám được goi là “Chưởng ấn thái giám”.

“Thần minh bạch rồi.” Nghe Minh Thành Tổ vắn tắt nói như vậy, một con đường
phá án đại khái đã hình thành trong đầu Dương Thu Trì.

“Được rồi, đi xem đèn thôi!” Minh Thành Tổ chắp tay sau lưng từ từ quay trở
lại. Dương Thu Trì bám theo sau y như cũ.

Có hoàng thượng làm cái hậu đài lớn nhất, án mạng này xem ra khá thuận tiện để
điều tra. Dương Thu Trì thầm nghĩ, nguyên nhân tử vong của nàng ta có lẽ không
phải là chuyện khó gì. Bỏ qua không tính Kiến Văn dư đảng, án này có thể xem
là án đầu tiên mà hoàng thượng giao cho hắn, cần phải làm cho chu đáo mới
được, có như thế đối với tiền đồ sẽ hữu ích cực lớn.

Dương Thu Trì theo Minh Thành Tổ đến chỗ tửu yến thưởng đèn. Tửu yến này được
bày trong một vườn mai. Hàng vạn đóa mai tranh nhau khoe sắc, cạnh tranh phô
bày. Dưới gốc mai có bày một bàn yến tiệc thịnh soạn. Trên bàn tiệc có mấy đạo
bình phong che gió, bốn phía có những đống lửa hồng tỏa hơi ấm.

Trên một cây mai già treo đầy các loại đèn. Lúc này trời đã tối, đèn đã được
đốt sáng, khiến cho những cây mai như các vị tiên tử, đua nhau nhảy múa tứ
phía.

Trước tửu yến có một vùng đất trống có hai hàng nhạc công, cạnh đó bày đủ loại
nhạc khí.

Trên yến tiệc đã có Dương mẫu, Phùng Tiểu Tuyết ngồi. Vân Lộ trong trang phục
Miêu tộc đang ngồi bên còn lại nghe Dương mẫu nói chuyện. Phùng Tiểu Tuyết
thỉnh thoảng nhìn về một phía, thần tình sột ruột và lo lắng. Trên yến tiệc
còn có năm phi tần, đều mặc khăn áo của mệnh phụ, mỗi người một vẻ, khuynh
quốc khuynh thành.

Thấy Dương Thu Trì cùng Minh Thành Tổ đến, Phùng Tiểu Tuyết bấy giờ mới đỡ lo,
suýt chút nữa mừng rỡ gọi một tiếng phu quân. Nhưng khi nàng thấy Minh Thành
Tổ đi trước, nhớ tới lời của lễ quan trong Lễ bộ dặn dò, rằng trước mặt vạn
tuế gia không được tùy ý lớn tiếng náo loạn, cho nên vội vã ngậm miệng đứng
dậy, quỳ xuống nghênh thánh giá. Dương mẫu và mọi người cùng các phi tần kia
cũng vội vã quỳ xuống.

Minh Thành Tổ đến bên bàn ngồi xuống, bảo: “Bình thân!”

Mọi người bấy giờ mới đứng dậy, theo thứ tự mà ngồi.

Minh Thành Tổ nói: “Hôm nay là tiết Nguyên tiêu, chúng ta cùng cộng hưởng hoa
đăng, bất tất câu thúc.” Tiếp đó ông ta giản đơn giới thiệu, ngồi cạnh Minh
Thành Tổ là quý phu Vương thị.

Sau khi hoàng hậu Từ thị chết đi, Minh Thành Tổ không lập hoàng hậu nữa. Hiền
phi Quyền thị sau khi tiến cung, đã được Minh Thành Tổ sủng ái vạn phần, cho
chưởng quản hậu cung, địa vị tương đương với hoàng hậu. Rất tiếc là Hiền phi
phúc mỏng, chỉ tiến cung hai năm đã hương tiêu ngọc nát.

Sau đó, Minh Thành Tổ đem quyền quản lý hậu cung cho vị quý phi Vương thị này.
Vương thị là con gái của Hà Gian Trung vũ vương đã được truy phong, Là người
Tô châu.

Những người còn lại đều là những phi tần người Triều Tiên cùng tiến cung với
Hiền phi Quyền thị, phân biệt gồm Thuận phi Nhâm thị, Chiêu nghi Lý thị, Tiệp
dư Lữ thị, mỹ nhân Lự thị. Nhân vì bọn họ cùng tiến cung với Hiền phi Quyền
thị, nên được hưởng phúc lây. Trong dịp xem đèn tiết Nguyên tiêu năm nay, Minh
Thành tổ đặc biệt cho gọi năm người họ mà không gọi những phi tần khác.

Đến lúc này, tiếng đàn sáo du dương cất lên.

Dương Thu Trì cùng mọi người nâng ly hướng Minh Thành tổ kính rượu, chúc hoàng
thượng vạn thọ vô cương xong bấy giờ mới nâng ly uống cạn.

Hòn đá tảng trong lòng đã được phóng xuống, rượu này được Dương Thu Trì uống
một cách sướng khoái. Hắn nghĩ đến Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi bên ngoài
còn chưa biết tình huống thế nào, nhất định là trong lòng nôn nóng lắm. Trong
khi đó, tửu yến này xem ra còn tiếp tục rất lâu.

Sau mấy ly rượu vào bụng, hơi rượu bốc lên, khiến gan Dương Thu Trì cũng to
hơn một chút. Hắn bẩm báo với Minh Thành Tổ: “Hoàng thượng, vi thần có một lời
thỉnh cầu không hợp tình, không biết có nên nói hay là không.” Lòng hắn rất
tức cười, hắn không biết mình đã học nói theo giọng điệu nho nhã văn vẻ trớ
trớ từ bao giờ nữa.

Minh Thành Tổ bảo: “Dương ái khanh có chuyện gì cứ nói đi, trẫm đã bảo rồi,
bất tất phải câu nệ.”

“Tạ hoàng thượng!” Dương Thu Trì đắn đo một chút, cuối cùng lấy hết dũng khí
thưa: “Hai thiếp thất của vi thần cũng theo vi thần mà đến, vi thần muốn…”

“Ta biết rồi.” Minh Thành Tổ vẫy vẫy tay, quay đầu lại nói với Lý công công ở
bên cạnh: “Lão Lý đầu, ngươi đi đưa hai vị thiếp thát đó của Dương ái khanh
đến đây.”

Lý công công dạ một tiếng, phe phẫy phất trần khoan thai bước đi.

“Đa tạ hoàng thượng!” Dương Thu Trì vội cung thân cảm ơn.

Minh Thành Tổ cười cười: “Dương ái khanh, nhìn không ra là ngươi cũng đa tình
như vậy a.” Khẽ thở dài, ông ta than, “Giai nhân của ái khanh ở bên người, còn
Hiền phi và trẫm… đã cách nhau dương gian và chín suối rồi a…. ai!”

Những phi tần Triều Tiên trước khi tiến cống đã được tập trung huấn luyện Hán
ngữ, hơn nữa ở thời Minh, Triều Tiên cũng lưu hành Hán ngữ, đều lấy chuyện có
thể nói năng thông thạo Hán ngữ mà tự hào. Do nên, Hán ngữ của những phi tần
này có thể coi là không tệ. Khi họ nghe Minh Thành Tổ thương cảm Hiền phi
Quyền thị, và năm người họ đều cùng rời khỏi quê nhà đến trong cung của Minh
triều này, tình như tỷ muội, cho nên khi nghe vậy không khỏi lấy ống tay áo
che mắt, nhỏ lệ đỏ hoe đôi mắt.

Vương quý phi cũng rơi lệ, cầm ly rượu trước mặt Minh Thành Tổ, từ từ đổ xuống
đất: “Ly rượu này là do vạn tuế gia cấp cho Hiền phi tỷ tỷ, hy vọng tỷ tỷ ở âm
gian mọi chuyện bình an như ý…”

Minh Thành Tổ gật đầu, thanh thản nhìn Vương quý phi.

Vương quý phi lau sạch nước mắt, lại châm đầy ly rượu cho hoàng thượng, cầm
lên cười ngọt ngào dùng giọng như gió xuân phất qua cành liễu: “Vạn tuế gia,
hôm nay cao hứng, chúng ta hay là đừng nghĩ đến những chuyện thương tâm nữa.
Nào, thần thiếp kính người một bôi.”

Vân Lộ nói: “Đúng a, phụ hoàng, chúng ta không nghĩ đến chuyện đó nữa, Vân Lộ
cũng kính phụ hoàng một bôi.”

Những phi tần khác đều lau khô nước mắt, nâng ly lên cùng.

Minh Thành Tổ tiếp lấy ly rượu: “Được, không nói nữa, không nói đến chuyện đó
nữa.” Nói xong uống cạn, mọi người cùng uống theo.

Dương Thu Trì lần đầu tiên nhìn thấy được các mỹ cơ Triều Tiên, quả nhiên ôn
nhu như thủy, ngọt ngào như mía lau, khiến cho người ta cảm thấy như cây được
gió xuân thổi mát. Đặc biệt là vị mỹ nhân Lữ thị ở cuối hàng đó, mặt trái
xoan, mắt hàm tình, đôi mắt dường như biết nói, ôn nhu đến cùng cực, và cũng
kiều mị đến cùng cực.

Lữ mỹ nhân phát hiện Dương Thu Trì lén nhìn mình, mắt liền thoáng hiện chút
thẹn thùn, cúi đầu, lát sau cũng len lén nhìn Dương Thu Trì một cái, phát hiện
hắn vẫn còn ngơ ngẩn nhìn mình, khóe miệng chợt dậy lên nụ cười mỉm ôn nhu khó
hiểu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.