Nạp Thiếp Ký – Chương 43: Vẽ ra hung thủ – Botruyen

Nạp Thiếp Ký - Chương 43: Vẽ ra hung thủ

Tống Vân Nhi vốn đang nhất mực thủ vệ bên cạnh Bạch Tố Mai, nghe được tin tức
này, thấy cha già của mình còn bị bắt, thì còn hơi đâu mà quan tâm đến người
khác. Do đó, nàng tức thì rút lui trở về huyện nha. Sau khi thấy phụ thân bị
cẩm y vệ trói gô ở Thấm vấn thất, nàng biết cẩm y vệ lợi hại, trong lúc gấp
rút chỉ biết ôm lão mà khóc ròng.

Dương Thu Trì thấy Tống Vân Nhi xuất hiện ở Thẩm Vấn thất, liền cảm thấy sự
tình thật nghiêm trọng, nếu Tống Vân Nhi đã chạy về chỗ này, thì chỗ Bạch Tố
Mai ấy…. vạn nhất hung thủ giết người diệt khẩu, chẳng phải là bao công lao
nhọc nhằn trước đây đem đổ sông đổ biển hết sao?

Dương Thu Trì vội bước nhanh lên trước, nhưng chưa kịp hỏi thì Tống Vân Nhi đã
quỳ xuống cầu khẩn với Mã Độ: “Mã đại nhân, cầu xin ngài tha cho cha tôi?!”
Nàng thấy Mã Độ rất thân mật với Dương Thu Trì, vội khóc lóc nài nỉ hắn: “Ca,
ca, huynh cứu, cứu cha của muội a!”

Dương Thu Trì thấy Tống Vân Nhi khóc đến lê hoa đái vũ, trong lòng có chút xót
thương, bèn đưa hai tay đỡ nàng lên, nhỏ giọng nói: “Muội đừng khóc nữa, để ta
kêu họ thả người.”

Tống Vân Nhi mừng rỡ, cầm chặt hai tay của Dương Thu Trì, đôi mắt đầy ngấn lệ
gật gật đầu.

Dương Thu Trì đến bên cạnh Tống tri huyện, cúi người nói lầm thầm vào tai lão.
Tống tri huyện cả kinh hỏi: “Thật không?”

Dương Thu Trì mỉm cười gật đầu.

Tống tri huyện liền quay sang gọi Tống Vân Nhi: “Vân nhi, con mau trở về mang
hai trăm lượng bạc lại đây. Nhanh lên!”

Tống Vân Nhi vẫn không rõ cha cần bạc để làm gì, dạ một tiếng nhưng vẫn không
động tĩnh gì.

Dương Thu Trì biết Tống Vân Nhi còn lo cho phụ thân, chuyện này cần phải lập
tức giải quyết để cho nàng sớm trở lại Ân gia lo bảo hộ Bạch Tố Mai. Dương Thu
Trì quay đầu nhìn về phía Mã Độ một cái. Mã Độ hội ý, phất tay: “Thả lão ra
trước.”

“Dạ!” Vài tên cẩm y vệ bước lên cởi dây trói cho Tống tri huyện.

Tống Vân Nhi mừng rỡ, gọi to một tiếng cha rồi nhào vào lòng của Tống tri
huyện khóc thút thít. Tống tri huyện bị trói một hồi, hai tay đều tê nhức cứng
đờ, khó khăn lắm mới ôm Tống Vân Nhi an ủi vài câu.

Mã Độ lên tiếng: “Tống tri huyện, là do Dương huynh đệ đảm bảo cho ông, ta mới
tin rằng ông không có liên quan gì đến án này. Ta giờ thu của ông chút Bảo
chứng kim, nếu như sau này tra rõ là ông thật không quan hệ gì, thì tiền này
ta sẽ trả lại cho ông.”

Tống tri huyện biết rõ là cẩm y vệ thu tiền rồi thì làm gì có cái đạo lý đem
trả lại. Lão liền cung kính vái, thưa: “Mã đại nhân nói quá lời rồi, tôi đích
xác là không liên quan gì án kiện này, thỉnh đại nhân minh xét! Còn chút bạc
ấy là ti chức hiếu kính cách vị cẩm y vệ đại gia, xin phiền các ngài tẩy nổi
oan khuất cho ta! Ta sẽ bảo tiểu nữ đi lấy tiền ngay.”

Mã Độ gật gật đầu, miệng nói vài câu khách khí, nhưng trong lòng thì khen
ngươi dù sao cũng biết quy biết củ.

Dương Thu Trì kéo Tống Vân Nhi sang một bên, thấp giọng nói: “Được rồi, cha
của muội không sao đâu, có ca ca ở đây mà. Muội hiện giờ nhanh chóng quay về
trong nội nha lấy bạc giao cho cẩm y vệ, rồi sau đó lập tức trở về Ân gia,
thiếp thân bảo hộ cho Ân phu nhân.”

Tống Vân Nhi ra sức gật đầu, mặt đầy lệ định chạy ra ngoài, nhưng Dương Thu
Trì chợt kéo nàng lại: “Chờ chút.” Rồi hắn đắn đo một chút, cuối cùng kề tai
của nàng nói lầm thầm vài câu.

Tống Vân Nhi trợn mắt “A…!” một tiếng, hỏi: “Thật không?”

Dương Thu Trì gật đầu: “Do đó ta mới bảo muội làm Thiếp thân bảo hộ cho Ân phu
nhân a!”

Tống Vân Nhi xoay chuyển đôi mắt, tựa như giờ mới ngộ ra.

Dương Thu Trì lại kề tai của nàng nói nhỏ vài câu nữa. Tống Vân Nhi gật đầu
lia lịa.

Sau khi nghe xong lời Dương Thu Trì dặn dò, thần tình của Tống Vân Nhi vô
cùng ngưng trọng, nghiêm mặt nói: “Muội hiểu rồi! Ca, huynh yên tâm đi, tuyệt
đối không có vấn đề! Muội đi đây.” Lời còn chưa dứt, Tống Vân Nhi đã vọt ra
khỏi Thẩm Vấn thất.

Mã Độ nhất mực nhớ đến kế ôm cây đợi thỏ vừa rồi của Dương Thu Trì, liên tục
đưa mắt ra hiệu cho hắn.

Tống trị huyện biết cái mạng già này của mình là toàn nhờ một tay Dương Thu
Trì kéo lại được, nên xá dài hắn một cái: “Đa tạ ơn cứu mạng của hiền chất!”
Lão không thể hiểu vì sao Dương Thu Trì rõ ràng là có thể nhân cơ hội này đạp
đầu mình mà ngóc lên, nhưng hắn chẳng những không làm như vậy, mà còn đảm bảo
cho bản thân mình, trong lòng liền vô cùng cảm động, không biết lấy gì để biểu
hiện.

Dương Thu Trì vừa hoàn một lễ, trong lòng vừa nghĩ: “Cứu được hay không còn
phải coi cái án của Tạ quả phụ này có phá được hay không, có bắt được người ở
hậu đài hay không.” Thấy thần sắc của Mã Độ như vậy, biết là y đang thôi thúc
mình đi ôm cây đợi thỏ, bèn nói: “Mã đại nhân, chúng ta đi thôi.”

“Được được được! Đi thôi đi thôi!” Thứ Mã Độ chờ là câu nói này của Dương Thu
Trì, vội kéo hắn ra ngoài, vừa đi vừa phân công: “Các ngươi lưu hai người ở
lại chờ Tống đại tiểu thư mang tiền bảo chúng tới. Những người khác theo ta
đi!” Lại chuyển thân nói với Tống tri huyện, “Tống đại nhân, chờ một chút khi
lấy Bảo chứng kim rồi có thể giao cho hai huynh đệ ta lưu lại ở đây là được.”

Tống đại nhân vội vàng ứng tiếng đáp ứng. Lão còn định nói gì đó, thì Mã Độ đã
kéo Dương Thu Trì rời khỏi Thẩm Vấn thất.

Lúc trưa sau khi Bạch Tố Mai được Dương Thu Trì cứu tỉnh, được đưa trở về Ân
gia thì Ân lão gia tử và lão thái thái khi thấy con dâu chợt như thấy quỷ vậy,
suýt chút nữa là sợ chết đi được. Sau đó, khi biết nàng ta là do vị ngỗ tác
tiểu học đồ phụ trách nghiệm thi hôm qua cấp cứu sống lại, liền người này kính
thiên người kia tạ địa, cảm ơn ngỗ tác rối rít.

Án chiếu theo ý tử của Ân lão gia tử, họ định đem an bài Bạch Tố Mai ở chỗ ở
của Bạch Thiên Tổng, để có gì dễ bề chiếu ứng, trách cho Bạch phu nhân và mọi
người lo lắng. Nhưng Ân Đức cứ cố chấp muốn tự tay chiếu cố nương tử, còn nói
chỗ ở cũ phong thủy không hợp nên mới xảy ra chuyện này, nên kiên trì yêu cầu
đem an trí Bạch Tố Mai trong một tiểu các có lầu ở hậu hoa viên. Hắn nói phong
cảnh ở đó mỹ lệ, có lợi cho sự khôi phục thân thể của Bạch Tố Mai, do đó mọi
người đành theo ý hắn.

Tống Vân Nhi cõng Bạch Tố Mai lên lầu, đặt lên trên giường rồi mà vẫn không
cảm thấy mệt. Nàng rất tự hào, xem ra công phu của bản thân luyện không hề
phí. Không cần đề cập đến chuyện gì khác, chí ít xương cốt toàn thân cũng
không thua gì thanh niên trai tráng.

Ân lão gia tử lập tức phái người đến thỉnh lang trung tốt nhất trong Quảng Đức
huyện trị xương hầu bị vỡ của Bạch Tố Mai. Sau khi trị liệu hoàn tất, trời đã
về đêm.

Vợ chồng Ân lão và vợ chồng họ Bạch cùng thủ ở cạnh Bạch Tố Mai, cho đến khi
liệu thương hoàn tất, Bạch Thiên Tổng nhớ tới lời Dương Thu Trì đã nói, rằng
án tử này có khả năng còn có đồng lõa, bèn cất tiếng hỏi: “Con à, rốt cuộc là
ai đã giết con và muội muội của con vậy? Có mấy người? Con có thấy không?”

Sắc mặt của Bạch Tố Mai tái mét, không gật đầu mà cũng chẳng lắc đầu.

Ân Đức bước tới hỏi: “Đúng đó, nương tử, nàng nói cho mọi người biết đi a.”

Bạch Tố Mai vừa nhìn thấy Ân Đức, liền hiện bộ dạng vô cùng hoảng loạn, nằm
thụt vào trong giường. Bạch phu nhân xót con, ngăn Ân Đức tiếp tục hỏi, rồi
ngồi trên giường nhẹ nhàng ôm con gái.

Bạch Thiên Tổng nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: “Hiện giờ nó không nói được, chúng
ta lấy giấy bút đưa cho nó, để nó tả lại hung thủ thôi.”

Mọi người đều tán đồng. Gia nô mang giấy bút đến, Bạch Thiên Tổng căng một tấm
giấy trên giường, đưa bút lông đã thấm đẫm mực vào tay Bạch Tố Mai, dịu dàng
nói: “Con gái mngoan, có cha ở đây con không cần sợ gì hết, mau viết tên hung
thủ ra đi con.”

Ân Đức ở bên cạnh đó cũng nói: “Đúng vậy, nương tử, nàng viết ra đi, chúng ta
tìm được hung thủ, rồi đem hắn xé thành vạn mảnh, báo cừu cho nàng và muội
muội!”

Ân lão gia tử cũng chống quài trượng đứng ở phía sau gật gù nói theo: “Đúng!
Mau viết ra đi. Trừ tên súc sinh Hồ Tam đó, còn có ai nữa?”

Bạch phu nhân và Ân lão phu nhân đều nhìn Bạch Tố Mai chờ đợi.

———-o0o———-

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.