Sau khi Liễu Nhược Băng sinh con, đáp ứng tạm thời không mang con rời bỏ Dương
Thu Trì, để cha con họ thêm vài ngày đoàn tụ. Còn về ngày nào sẽ đi, thì hai
người đều không nói đến. Dương Thu Trì hi vọng sự ấm áp của gia đình có thể
khiến Liễu Nhược Băng cuối cùng lưu lại. Liễu Nhược Băng ở trong nội nha của
Dương thu Trì, vẫn là cùng con trai và Tống Vân Nhi ở trong hậu hoa viên.
Người trong nha môn và thân bằng hảo hữu trong Ba châu thành đều cho rằng đây
là đứa con của vị sư phụ của Tống Vân Nhi, không ai nói xấu gì. Khi ba người
dễ chịu hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, thì Tống vân Nhi vội vàng chạy vào
hậu hoa viên, ngay từ xa đã kêu lớn: “Ca…! Ca…!”
Dương Thu Trì ngẩn người, nhìn dáng vẻ gấp gáp của Tống Vân Nhi, tự hỏi không
biết đã xảy ra chuyện gì. Tống Vân Nhi chạy đến trước mặt: “Ca…! Thánh chỉ
đến, công công tuyên chỉ đang ở hoa phòng chờ huynh, bảo huynh mau đến tiếp
chỉ.”
Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, hỏi: “Đó là vị Lý công công gì đó phải
không?”
“Đúng vậy!” Tống Vân Nhi nói. Ha ha, phá xong Kiến Văn đại án và Thuyền bang
đại án, bắt được Dương Ứng Năng, Đô chỉ huy sứ Lý Trì Nghiệp cùng những người
khác, không biết lần này lại có phong thưởng gì.
Dương Thu Trì hứng thú vội đưa con cho Liễu Nhược Băng ẵm, mặc vội quan bào
rời khỏi nội nha ra hoa phòng. Lý công công đang ngồi trên ghế thái sư ở hoa
phòng dùng trà, sau lưng có hai tiểu thái giám đứng. Thấy Dương Thu Trì tiến
vào, ông ta cười ha ha bảo: “Dương đại nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi''
Dương Thu Trì chấp tay chào: 'Công công dạo này thế nào a? Chà chà, mấy tháng
không gặp, công công càng lúc càng phát tiên phong đạo cốt rồi.” “Ha ha ha.”
Lý công công ngữa mặt cười lớn, “Dương đại nhân lập kỳ công liên tiếp, tậht là
không cô phụ hoàng thượng và chỉ huy sứ đại nhân một phen tài bồi.”
“Làm gì có làm gì có,” Dương Thu Trì khiêm tốn thưa, “Đây đều là do hoàng
thượng minh kiến vạn lý, chỉ huy sứ đại nhân điều độ có phương, ti chức chẳng
qua là cái chân chạy qua chạy lại thôi.”
“Hé hé, nhiều ngày không gặp, Dương đại nhân càng lúc càng hiểu biết thâm sâu
con đường làm quan a.” Lý công công gật đầu khen ngợi, “Dương đại nhân, thỉnh
quỳ xuống tiếp chỉ.”
Lý công công móc từ trong lòng ra một cuộn vải màu hoàng kim, từ từ mở ra, lớn
tiếng đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: lệnh cho Trấn viễn bá,
cẩm y vệ chỉ huy sử đặc sử kiêm Tứ Xuyên tỉnh Ba châu tri châu Dương Thu Trì,
nguyên tiêu tiết cùng thái phu nhân, phu nhân tiến kinh diện trẫm. Khâm thử!”
Thánh chỉ này rất đơn giản, Dương Thu Trì nghe hiểu được, hơi ngẩn ra, vì sao
không phong thưởng gì hết vậy? Bảo ta tiết nguyên tiêu tiến kinh gặp hoàng
thượng? Dập đầu ba cái, hô vạn tuế ba lượt xong, hắn đưa hai tay tiếp thánh
chỉ, đứng dậy.
Lý công công mỉm cười thần bí nhìn Dương Thu Trì: 'Dương đại nhân, chắc là
nghĩ không ra hoàng thượng triệu kiến ngài là vì chuyện gì phải không?”
“Dạ. Hạ quan đang đỉnh thịnh công công chỉ điểm.”
“Lần này phá Kiến Văn, Thuyền bang đại án, Dư Hiên, Trầm Sĩ Sanh cùng các
người có công đều được phong thưởng. Hoàng thượng duy độc có Dương đại nhân là
không phong thưởng, mà cho vơi ngài, thái phu nhân và phu nhân tiến kinh, hơn
nữa lại chọn nguyên tiêu tiết. Dương đại nhân còn không minh bạch sự huyền
diệu trong này sao?”
Dương Thu Trì chợt động tâm: “Hoàng thượng định tự thân phong thưởng cho ta?”
“Hà hà, không những như thế, còn muốn thỉnh toàn gia của ngài cùng hoàn thượng
thưởng đăng trong tết nguyên tiêu.”
Vậy sao? Ha ha ha, Dương Thu Trì cười không khép được miệng, xem ra lần này
công lao quá lớn, hoàng thượng đã cảm thấy trực tiếp hạ chỉ phong thưởng không
đủ long trọng rồi. Hơn nữa, hắn đã bán mạng cực khổ làm lâu như vậy, quan đã
làm tới chức bá tước và cẩm y vệ đặc sứ rồi, thế mà ngay cả hoàng thượng, thậm
chí mặt của chỉ huy sứ cũng chưa gặp qua, chẳng phải là quá lạ hay sao? Dương
Thu Trì hưng phấn có dư, tạ ơn Lý công công một rương nhỏ đầy trân châu mã
não, kim ngân châu báo. Lý công công đương nhiên cười mà nhận.
Tiễn Lý công công xong, Dương Thu Trì cầm thánh chỉ đi vội vào nội nha. Trong
phòng khách nội nha, Liễu Nhược Băng đang ôm con cùng Tống Vân Nhi, Hồng Lăng
hưng phấn và khẩn trưởng chờ Dương Thu Trì quay lại. Thấy được hắn, ba người
đều vây lấy, Liễu Nhược Băng hỏi: “Thu Trì, sao rồi? Thánh chỉ nói gì?”
Dương Thu Trì đưa thánh chỉ qua, Liễu Nhược Băng đang ôm con không rảnh tay
tiếp lấy. Tống Vân Nhi nhận mở ra đọc một lượt, cũng không hiểu đó là ý gì.
Dương Thu Trì đem lời giải thích của Lý công công thuật lại một lượt, ba người
bấy giờ mới minh bạch. Tống Vân Nhi và Hồng Lăng đều cao hứng cho Dương Thu
Trì, chỉ có mình Liễu Nhược Băng ôm con, thần tình ưu thương. Dương Thu Trì cả
kinh trong lòng, lập tức nghĩ ra nguyên nhân làm nàng bi thương, kéo Liễu
nhược Băng về hậu hoa viên, hỏi: “Băng nhi, nàng và ta cùng về Vũ Xương, lên
kinh thành, được không?”
Thần tình Liễu nhược Băng ảm đạm: “Thu Trì, ta… ta không muốn nhìn thấy các
thê thiếp của chàng… thật đấy…, ta… ta muốn mang con đi….”
Dương Thu Trì gấp lên, chụp lấy tay áo của Liễu Nhược Băng bấu chặt: “Không
không! Băng nhi, cả nhà chúng ta cùng ở với nhau khoái lạc biết chừng nào,
nàng sao nhẫn tâm chia lìa chúng ta như vậy?”
Từ thần tình của nàng, Dương Thu Trì biết là không thể nào thuyết phục được,
lòng nóng như lửa đốt, không biết thế nào cho phải. Xem ra, dùng tình cảm lưu
người là không thể, làm sao bây giờ? Dương Thu Trì cầm thánh chỉ trong tay,
lòng nghĩ, nếu như Liễu Nhược Băng mang con trai đi, vậy cho dù hắn có bắt
Kiến Văn đế, thăng quan cao hơn, phát tài nhiều hơn, thì còn có ý nghĩa gì?
Bắt Kiến Văn đế? Khi ý niệm này lóe lên trong đầu hắn, thì Dương Thu Trì nhớ
lại lời nói của Bạch Tố Mai khi còn ở Vũ Xương – bắt được Kiến Văn đế xong rồi
chỉ sợ sẽ rơi vào cảnh thỏ hết thì chó cũng bị thịt, được chim bỏ ná, được cá
quên nom mà thôi. Dương Thu Trì từ từ bỏ tay của Liễu Nhược Băng ra,bước đến
ngồi trên ghế cạnh bàn, thở dài nói: “Được rồi, nàng mang con đi đi.”
Liễu Nhược Băng bất nhẫn, ẵm con đi lại, đến ngồi ở ghế cạnh đó, dịu giọng
nói: “Thu Trì, đừng như vậy a, ta sau này sẽ thỉnh thoảng mang con đến thăm
chàng.”
“Được, chỉ có điều, lần này chỉ sợ vào kinh hung đa cát thiểu, không biết nàng
và con sau này còn có thể gặp ta không.”
Liễu Nhược Băng cả kinh, hỏi: “Cái gì? Dữ nhiều lành ít? Làm sao vậy chứ?
Hoàng thuợng không phải là bảo chàng mang toàn gia đến hưởng tết nguyên tiêu
sao, lại còn phong thưởng tận mặt nữa?”
Thần tình Dương Thu Trì ưu thương: “Băng nhi, chúng ta đều thái quá thiện
lương, có một câu gọi là Thỏ tử cẩu phanh, thỏ chết thì chó cũng bị thịt, nàng
có biết hay là chăng? Thỏ bị bắt hết rồi, còn cần đến mấy con chó săn chúng ta
làm cái gì?”
“Băng xong rồi? Chưa đâu, không phải là Kiến Văn còn chưa bị bắt sao?”
Dương Thu Trì nhớ tới chuyện Trịnh Hòa đi Tây Dương, trong đó có truyền thuyết
là vì đi tìm kiếm Kiến Văn đế, nên tự tin nói: “Ta đoàn là hoàng thuợng đã
thông qua các đầu mối nào đó biết Kiến Văn đã chết hay là chạy ra hải ngoại
rồi, hoàng thượng nhận thấy ông ta không còn có gì uy hiếp nữa. Ta trước đó
nhất mực truy bắt Kiến Văn dư đảng, đây là chuyện quan hệ đến tranh đấu cung
đình và tranh đoạt quyền vị trong nhà của họ. Loại sự tình này tuyệt không thể
để người khác biết, để miễn cho hoàng gia mất mặt. Rất tiếc là ta đã biết quá
nhiều, không giết ta, hoàng thượng chỉ sợ ngủ không yên giấc a….”
Liễu Nhược Băng từ nhỏ đến lớn đều theo sư phụ luyện võ ở thâm sơn cùng cốc,
rất ít giao vãng với người, còn Dương Thu Trì nói những lời này chân chân giả
giả, và cũng là sự tình mà hắn nhất mực lo lắng, chẳng qua là hiệngiờ nói ra
trước vậy thôi, chưa kể là trong lịch sự có rất nhiều tiền lệ y như vậy. Không
có lửa thì làm sao có khói?
Liễu Nhược Băng nghe Dương Thu Trì nói cũng có đạo lý, không khỏi nóng ruột
lên ngay: “Thu Trì, làm sao bây giờ?”
Dương Thu Trì bất lực lắc đầu: “Còn làm sao nữa, quân bảo thần tử, thần không
thể không tử a. Do đo, nghĩ tới nghĩ lui, thì nàng mang con của chúng ta đi là
hay nhất. Chờ sau này ta bị kéo cả nhà ra chém, cũng coi như để dành lại cho
Dương gia một hậu đại, không đến nỗi đứt luôn hương hỏa.”
Liễu Nhược Băng gấp lên: “Không! Ta không để cho chàng chết! Chỉ còn thiếp ở
đây, bọn chúng không thể động được cọng lông nào của chàng! Lời này được nói
rất tự tin, nhưng nói xong rồi Liễu Nhược Băng cảm thấy không ổn, vì nàng định
mang hài tử đi, còn nói gì được câu “chỉ cần còn thiếp ở đây” chứ, cho nên
nàng nhất thời không biết nên làm sao cho phải.
Dương Thu Trì len lén nhìn nàng, thấy nàng đang do dự, liền thở dài một hơi,
lấy lui làm tiến, nói: “Cũng có thể là ta lấy bụng tiểu nhân đi đo lòng quân
tử. Hoàng thượng có thể là chân tâm thỉnh ta đi thưởng tiết nguyên tiêu, rồi
phong thưởng tận mặt. Ông ta là quân vương thánh minh, xem ra sẽ không phải
lạm sát vô cớ như hôn quân được.” Liễu Nhược Băng nói gấp: “Loại sự tình này
sao lại dựa vào vận khí được chứ? Vạn nhất ông ta muốn giết chàng thật, thì
trễ rồi! Hay là, chúng ta đi trốn, đến chỗ nào mà ông ta không tìm thấy.”
Dương Thu Trì cười khổ: “Nếu như hoàng thượng muốn giết ta, cho dù có đến chân
trời góc biển thì họ sẽ lôi đầu chúng ta ra thôi. Hơn nữa, ta dù sao cũng vì
sự suy đoán hoàng thuợng có khả năng sẽ hạ đột thủ với ta mà kháng chỉ không
tuân trốn đi a?”
“Lời này cũng có lý,” Liễu Nhược Băng ngẫm nghĩ, “Thiếp không thể để chàng mạo
hiểm, thiếp muốn cùng chàng lên kinh thành, một khi hoàng thượng hạ thủ thật,
thiếp sẽ cướp chàng chạy trốn.”
Dương Thu Trì ngầm mừng, cảm kích hỏi: “Băng nhi, nàng thật sự chiu cùng ta
tiến kinh hay sao?”
“Dạ, thiếp không thể để con của chúng ta không có cha a!”
“Ha ha, đa tạ Băng nhi!” Dương Thu Trì cười, hiện giờ chỉ còn biết đi nước nào
hay nước nấy, để cho Liễu Nhược Băng lưu lại rồi tính sau. Dù gì thì những thế
cờ sau này hắn vẫn còn tiếp tục đánh thêm nhiều nước nữa! Dương Thu Trì hỏi:
'Vậy chúng ta chừng nào đi đây?”
“Nếu như tiết nguyên tiêu phải đến kịp kinh thành, thì thời gian của chúng ta
không còn nhiều nữa, phải lập tức lên đường. Tiết Xuân hãy đến Vũ Xương
trước… ở nhà ở Vũ Xương đón đầu năm, sau đó lập tức xuất phát lên kinh
thành.”